THÍCH CẬU ĐẾN TẬN MẶT TRĂNG ( và quay trở lại nữa)
18 lượt thích / 125 lượt đọc
Mẹ luôn bảo rằng cuộc đời mỗi người là thiên thể nhỏ, bé xíu và trôi bồng bềnh giữa thiên hà bao la
" Vậy con nhất định sẽ là ngôi sao lấp lánh nhất" cô bé la lên
" Lấp lánh một mình không vui đâu bé à". Mẹ mỉm cười dịu dàng. " Con phải đến để gặp những thiên thể khác nữa chứ"
" Thế là phải va vào nhau ạ?" Nhóc hơi e dè. " Nghe đau mẹ nhỉ?"
Mẹ chỉ cười lớn rồi xoa đầu em hệt như những lần trót hỏi câu ngốc nghếch.
Cô bé đâm ra giận dỗi. Bây giờ em đã 15 tuổi rồi chứ có còn như hồi 8 tuổi nữa đâu.