
漫日 - Mạn Nhật.
2 lượt thích / 17 lượt đọc
Tên: 漫日 - Mạn Nhật.
Văn án:
Giáng Vũ chịu sự bắt nạt từ đồng môn dai dẳng ba năm.
Ngày nàng rời Quan Kỳ môn, đỉnh Quan sơn từ lâu lạnh lẽo bỗng đổ một trận mưa to. Mưa thu dai dẳng kéo dài nhấn chìm cỏ cây hai dặm quanh đỉnh Quan Thiên vào sương núi. Khi gió mây khuất dạng còn lại ánh bình minh, khung cửi đình Tây đã vắng bóng một người.
Quan Kỳ môn sau đó đón nhận một chuỗi dài những ngày tôn trưởng môn phái cáu bẳn. Mãi đến khi tuyết rơi dày làm sập mái nhà tây, hỉ nộ ái ố vô thường của người nọ mới dần nguôi ngoai.
Nhiều năm sau, khi tôn trưởng Quan Kỳ môn ngã đài gãy kiếm, lạc vào nhân gian, thì tại núi Phù sơn, cũng trong một trận gió tuyết sập mái nhà, nữ y Giáng Vũ vất vả kéo thân xác tàn tạ của cố nhân vào y quán nàng dựng.
Vị cố nhân ấy trong lúc mê man đã kể rằng: "Ngày rời Quan Kỳ, tuyết dày ba thước, ta mơ thấy em bên khung cửi cũ ở đình Tây."
...
Giáng Vũ không thể yêu người đã gây nên cho mình những vết thương trong ba năm cũ kỹ, nàng cũng không nhớ miết về tủi hổ một thời kia làm gì. Cơn mưa ngày nàng rời Quan Kỳ vốn đã dứt từ lâu.
Vậy mà sự xuất hiện của hắn lại làm đau từng vết sẹo và những nốt chai sần, từng khắc một đẩy nàng vào lại trận mưa không dứt năm xưa.
"Giáng Vũ."
Nhật Luân khẽ khàng:
"Mưa rơi lạnh buốt chín tầng mộng Quan sơn, nước trời khiến vai áo cả em và ta ướt đẫm. Là cơn mưa nào đã dai dẳng bám riết lấy đời chúng ta?"
Một câu tóm tắt: Sau khi tôn trưởng môn phái rớt đài, hắn ăn bám ở y quán của tôi!