Kiếp Tình Phế Hậu
58 lượt thích / 1077 lượt đọc
"Hoàng thượng! Kiếp này những thứ người từng cho ta người cũng đã thu hồi lại gần hết. Nhưng những thứ cha ta cùng hai ca ca ta có là do họ cố gắng nên không thể vì một mình ta mà tiêu tan."Nàng dừng lại một lúc,ngước mắt lên nhìn hắn ở trên cao. Miệng nàng bất giác nở nụ cười bình thản khiến người ta cảm thấy thê lương thay.
"Hoàng Thượng..."Hữu Thừa Tướng định cáo trạng tội của nàng lại bị ánh mắt sắc bén của nàng liếc qua làm cho sợ hãi mà im lặng.
Nàng mỉm cười khinh bỉ.Hữu Thừa Tướng, phụ thân của nàng ta.Kẻ chỉ một đêm con gái trở thành Hoàng Hậu mà phất lên nhưng vẫn bị Nhiếp Gia đè ép thế lực mà luôn luôn muốn diệt trừ Nhiếp Gia.Lại không ngờ được y lại bị nàng nắm được điểm yếu mà không dám làm càn.
Nàng rút trên đầu ra cây trâm. Đây là cây trâm đầu tiên hắn tặng nàng.Với nàng nó là thứ nàng trân trọng nhất.
Ánh mắt không oán không hận chỉ có sự thanh thản nhìn hắn.Nàng mệt rồi, mấy năm vừa qua bao chuyện ập tới khiến nàng không thể ngờ được.Bây giờ nàng không muốn làm cái bóng của y nữa, nàng muốn buông bỏ thật sự.
Nàng mỉm cười nhìn y, một nụ cười mãn nguyện thật sự.Oán, bi, hận, tất cả đều tan biến rồi cất giọng:"Kiếp này thứ duy nhất ta nợ chàng chính là mạng sống này.Thứ mà chàng đã tặng ta cho năm mười tuổi.Giờ ta trở lại nó cho chàng.Trên đời này không còn thứ gì cần tới Nhiếp Kỳ Ngưng này nữa."
Nàng vừa dứt lời liền cầm cây trâm đâm thẳng vào ngực mình. Nụ cười tươi hạnh phúc vẫn trên môi nàng.
Vì nàng biết mình được giải thoát rồi...