
Hồi Kết Viên Mãn
28 lượt thích / 262 lượt đọc
Mở đầu
Những năm cuối đời, khi đã bước sang tuổi xế chiều, Lâm Cao Viễn vào ngày giỗ đầu của vợ mình đã phát hành một cuốn tự truyện. Ngòi bút trau chuốt, từng câu chữ sống động như thực, khiến cả bạn bè lẫn độc giả đều có cảm giác quá khứ như hiện về trước mắt. Nhưng nào ngờ, thời gian và người ấy đều như dòng nước lũ trôi qua, không thể níu giữ.
Trang cuối cùng của cuốn tự truyện ấy là một bài thơ nhỏ:
Có lẽ, là bởi lần đầu gặp em, em đã quá đỗi rực rỡ.
Chỉ trong chớp mắt, ánh nhìn tôi lao đi tựa tia chớp,
Thế giới bỗng hóa thành một bức tranh hoang dại mất cương.
Từ đó, mỗi buổi hoàng hôn của tôi,
Mưa giông không dứt, sấm sét chẳng ngừng.
Nếu như tình yêu tôi chưa đủ cuồng nhiệt,
Vậy em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi.
Mãi mãi yêu em, anh.
Hai tháng sau khi cuốn tiểu thuyết được phát hành, Lâm Cao Viễn được con cái phát hiện đã an nhiên rời khỏi thế gian trong chính ngôi nhà của mình, hưởng thọ 85 tuổi. Theo tâm nguyện của ông, một nửa tro cốt của hai người được chôn cùng nhau, nửa còn lại rải xuống dòng suối ở Trấn Giang, lững lờ chảy mãi về phương xa.