CAU XANH THẮM HƯƠNG TRẦU

CAU XANH THẮM HƯƠNG TRẦU
8 lượt thích / 40 lượt đọc
Nhìn thấy bóng cậu Tuân từ xa, Đào vội bưng chậu quần áo đang giặt dở dưới đất lên. Nó bước nhanh về phía dãy nhà dành cho người làm, coi như không nhìn thấy cậu.
"Đào, em đứng lại, cậu có chuyện muốn hỏi." Cậu Tuân quát lớn.
Đào dừng bước, lưỡng lự một chút rồi cũng quay lại, miệng nở nụ cười gượng gạo: "Dạ cậu, cậu có gì căn dặn, con xin nghe ạ."
Tuân nhíu mày khi chữ "con" lọt vào tai. Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt tránh né của Đào. Giọng nghiêm túc:
"Em giận cậu à? Sao xưng con với cậu?"
"Sao mấy hôm nay tránh mặt cậu? Quần áo của cậu em để cho con Loan giặt. Trà cậu uống em không pha. Cơm cậu ăn em không nấu,...Em hết thương cậu rồi à?"
Trái tim Đào thắt chặt, đau như muốn nứt ra khi nghe những lời trách móc của cậu. Khoé mắt đã rơm rớm nhưng miệng vẫn nở nụ cười.
"Em thương cậu, nhưng còn cô Thuý con quan huyện được hứa gả cho cậu thì sao?" Đào nghẹn ngào. "Em dẫu có thương nhưng cũng đành vậy. Cậu là mây trên trời, còn em, phận cỏ dại như em làm sao với được."
Tuân sững người khi nghe những lời ấy. Cậu nhìn ánh mắt ngập nước của con Đào, bước tới gần, dùng một tay nâng cằm nó, ép nó nhìn vào mắt mình.
"Đào, nhìn cậu."
"Nhìn...nhìn gì ạ?" Đào lắp bắp. Cậu gần quá!
"Em có thấy gì không?"
"Em...thấy...thấy...gì ạ?" Đào nói lắp. Tay cậu lạnh quá!
"Thấy bóng em, bóng của em trong mắt cậu." Ánh mắt cậu nóng bỏng. Cậu cúi đầu, phủ môi lên môi nhỏ của Đào. Tay cậu lạnh, môi cậu cũng lạnh, nhưng sao tình ý trong mắt lại cháy bỏng và nồng nàn đến thế?
Ai ơi nếu đọc truyện này
Xin hãy nếm đủ đ