ZingTruyen.Store

[ZSWW] Trong Buổi Livestream Kinh Dị, Ôm Đùi Lớn Đại Lão

Chương 16

Windy_Hill

《Bệnh viện tâm thần》4 

“Chú ý đầu không chú y đuôi?” 

Sean. quay lại nhìn người đang bám trên lưng mình. 

“Cậu như vậy có cảm thấy an toàn không? Nó... muốn chạm vào cậu rồi, sắp chạm vào cổ cậu rồi.” 

Mô hình đứng bên cạnh không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn Sean., thấy người ta đạt được mong muốn liền mở rộng tay ôm chặt lấy người trong lòng. 

Cho đến khi Sean. đã ôm đủ, mới nhìn nó hạ lông mày,  đây đại khái là chào hỏi.

Mô hình cũng muốn nhướng mày, nhưng nó vừa dùng lực, đầu từ trên cổ đã rơi xuống, không lệch một chút nào mà rơi trúng chân Vương Nhất Bác.

"Tôi thao!!!! Ca!!!! Chúng ta đi thôi!!!!"

"Hahaha......"

Sean. hơi mở chân ra, đỡ lấy mông của bạn nhỏ, bạn nhỏ ôm chặt lấy anh, thực sự có phần quá nhiệt tình.

Mô hình tự biết mình làm sai, vội vàng cúi xuống nhặt đầu mình lên.

Nhưng nó cảm thấy chàng trai đẹp mắt hoàn toàn không để ý đến nó, chỉ nằm trên người của người có chút đáng sợ này.

"BoBo, không sao đâu, nó là ma, nhưng giống như người tốt và người xấu, ma cũng có ma tốt, nó không có ác ý, chỉ muốn chào hỏi với cậu."

Giọng điệu của Sean. rất giống như đang nói chuyện với một bạn nhỏ, bạn nhỏ có lẽ khoảng ba tuổi.

"Ca! Tôi thật sự sợ ma! Tôi biết là mất mặt! Tôi thật sự sợ!!"

Vương Nhất Bác chưa bao giờ che giấu chuyện mình sợ bóng tối, sợ ma, sợ côn trùng, anh sợ hãi, anh thản nhiên.

"Bây giờ cậu đang ở trên người tôi, cậu phải tin tôi, chỉ cần mở mắt ra là được, nếu cảm thấy sợ thì cứ tiếp tục ôm chặt vào."

Sean. đưa tay sờ lưng Vương Nhất Bác, như đang vuốt ve thú cưng.

"......"

Thực sự cảm thấy nếu cứ kéo dài thêm thì có chút giả tạo, Vương Nhất Bác nghiến răng nhíu mày, từ từ ngẩng đầu lên.

Mô hình không dám động, thấy Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm vào nó. Đã vài giây trôi qua, thử nâng tay lên.

"Chào..." Vương Nhất Bác run rẩy chào hỏi.

Ma quỷ có thể nhập vào vật thể đã là điều rất đáng kinh ngạc, rõ ràng nó không thể mở miệng, ngay cả khi nó có thể nói, khả năng cao là Vương Nhất Bác cũng không hiểu.

Nhưng nhìn thấy mô hình có đôi chân nhỏ nhảy nhót, anh cũng biết đối phương đang vui vẻ.

Giữ được bao nhiêu giây đã là giới hạn, Vương Nhất Bác vẫn nhắm mắt lại, chôn mặt vào cổ Sean.

“Cho tôi thêm hai giây nữa, ca, tôi sẽ ổn ngay.”

“Không sao.”

Sean. tiếp tục xoa lưng người kia, cho đến khi đối phương đột nhiên nhảy xuống, ho khan một cách rất đàn ông, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

“Nếu muốn hợp tác liền thể hiện chút thành ý, ta biết ở đây có đối tượng hợp tác có lợi hơn cho ta, nếu không phải là Bobo, ta sẽ không chọn ngươi, đến đây đi, cho ta biết ngươi có thể mang lại gì cho ta.”

“???”

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn về phía Sean, anh nghĩ… họ nên ôm chặt lấy chân con ma này, giống như Tô Tô, để hợp tác với ma, thậm chí phải hy sinh nhan sắc, nhưng sao… có vẻ như phong cách ở đây rất khác.

Mặc dù anh sợ ma, nhưng cũng biết nhiều cốt truyện phim ma, muốn ma làm việc cho mình, mình phải dâng hiến cái gì đó để giao dịch.

“……”

Mô hình cơ thể rất hoảng sợ người nọ, hai tay chắp lại, đi đi lại lại tại chỗ, rồi đột nhiên đi về phía bàn làm việc, từ ngăn kéo lôi ra một cuốn sách đã ố vàng.

Vương Nhất Bác tò mò thò đầu nhìn qua, chưa kịp nhìn rõ là gì, trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.

「Chúc mừng những người chơi đã tìm thấy ‘đối tác’ của mình, làm theo chỉ dẫn của nó, tìm ra sự thật năm xưa.」

“……”

Vương Nhất Bác gật đầu nhìn về phía Sean.ca.

“Cho nên không chỉ có chúng ta hợp tác với ma, mà mỗi người đều đã tìm thấy ma.”

Đùng đùng……

Mô hình cơ thể người đột nhiên dậm chân mạnh, Vương Nhất Bác nhìn qua, đối phương hoảng hốt, thậm chí đã giành lại tờ hồ sơ từ Sean., chỉ vào cột tên để cho Vương Nhất Bác xem, gấp gáp không thôi.

“Nó không muốn cậu gọi nó là, quỷ.” Sean giải thích.

“A a a……”

Vương Nhất Bác vội vàng xem hồ sơ.

“Vu Nhứ, ngươi tên là Vu Nhứ?”

Mô hình cơ thể gật đầu, lắc lư đầu nhìn rất vui vẻ.

Vu Nhứ lại nhanh chóng đưa cuốn sổ cho Sean., ra hiệu cho người đó mở ra.

“Đây là…… thông tin của tất cả người nhà bệnh nhân.”

Sean. nhíu mày, lật cuốn sổ, nhanh chóng xem qua từng trang nội dung, Vương Nhất Bác rất nghi ngờ người này có thể nhớ hết cuốn sổ này không…

“Ha……”

Sean gập cuốn sổ lại, cười lạnh một tiếng, thấy Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào hắn, hắn đưa cuốn sổ cho Vương Nhất Bác, ánh mắt vẫn lạnh lùng liếc qua cuốn sổ.

“Lòng người khó đoán.”

“……”

Vương Nhất Bác xem cuốn sổ, mày cũng nhíu lại càng lúc càng chặt, giống như trường hợp đầu tiên họ thấy ở tầng một, bà lão mắc chứng mất ngủ.

Quá trình điều trị chỉ là dùng thuốc an thần, liều lượng lớn, thuốc an thần quá liều, bản cam kết do con trai ký tên kèm theo ghi chú khiến người ta lạnh lòng nhất. Bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng của mẹ, bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm.

Cho nên, sau khi “khỏi bệnh” trở về nhà, không còn nghe thấy tiếng thở dài của mẹ vì mất ngủ, là vì bà lão đã rơi vào giấc ngủ gần như vĩnh viễn, ngày dài không tỉnh.

Về trường hợp của cô gái thứ hai, trong sách bố dượng cũng thẳng thắn: Ông đặt camera trong phòng con gái riêng của mình, vì sợ các cô gái dậy thì yêu sớm không học tập.

Vương Nhất Bác nhìn thấy hàng chữ này vô cùng tức giận, tiếp tục nhìn xuống, thấy bệnh viện tư vấn tâm lý cho cô bé, truyền thụ cho cô bé hành vi của bố dượng là bình thường, sẽ sắp xếp đàn ông xa lạ để tiếp xúc với cô bé, cho đến khi bệnh nhân đạt được hiệu quả "khỏi hẳn", không còn nhạy cảm với tiếp xúc của người lạ nữa.”

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hiểu tại sao một cô gái trông mười mấy tuổi, trong hồ sơ bệnh án lại ghi 20 tuổi, vì việc xâm phạm trẻ chưa thành niên là trái pháp luật.

"Cái quỷ gì vậy! Hắn..."

Vương Nhất Bác tức giận không ít, không thể nhìn thêm nữa, còn chưa chửi thề, Sean.ca đã vỗ vai trán an anh.

"Súc sinh, đây là, ai trả tiền, bệnh viện nghe lời ai, đúng không? Căn bản không quan tâm đến nhu cầu của bệnh nhân, một bệnh viện bệnh hoạn. ”

"Cho nên, năm đó bệnh viện báo hỏng, là do người làm sao? ”

Mô hình gật đầu rồi lắc đầu.

"Nghĩa là gì… a... nha… khó giao tiếp quá, nếu ngươi biết nói chuyện thì tốt rồi.”

Vương Nhất Bác có chút vội vàng.

“……”

Sean. nhìn Vương Nhất Bác, hít thở có chút nặng nề, đưa tay lên, Sean. dùng một tay ấn vào hình xăm màu đen trên cổ tay mình, chốc lát sau lấy ra một quang cầu trong lòng bàn tay, hắn đặt quang cầu này vào mô hình.

"Phải. Nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. ”

Khi mô hình mở lời, bản thân hoảng hốt trong một thời gian dài, Vương Nhất Bác hay ya một tiếng.

Cái này là đạo cụ à?

Vương Nhất Bác mới lạ hỏi Sean..

"Cậu đánh phó bản có thể nhặt được một số đạo cụ quyền hạn, sau khi mở khóa có thể dùng điểm tích lũy mua, thường chỉ giới hạn một phó bản, đây là đạo cụ có thể giao tiếp với con người và các sinh vật khác, bởi vì có nhiều cách để bù đắp cho nan đề này". Sean. giải thích.

"Nhưng nếu cần thiết để bọn họ có thể nói chuyện, càng bớt việc, tại sao không mua?"

"Đạo cụ này có giá 2.600 điểm tích lũy.”

“…………”

Vương Nhất Bác đột nhiên ngây người, bao nhiêu?

Sau khi thông qua bản R này, nếu anh đạt được thành quả vượt trội có lẽ tối đa cho anh 800 điểm tích lũy, nhưng quang cầu làm cho Vu Nhứ có thể nói chuyện lại 2,600 điểm tích lũy?!

"Con mẹ nó! Vậy nhanh lên."

"Không được lùi bước.”

"Cái quỷ gì vậy! Vậy thì sao?… cũng quá thiệt thòi!”

"Không sao.”

Sean. lại nhìn mô hình.

"Ngươi đã nói là con người làm ra, chắc chắn sẽ có phương hướng nghi ngờ và đối tượng nghi ngờ.”

"Bác sĩ, ngứa, đã xảy ra chuyện."

Cuối cùng, mô hình đã không nói chuyện trong một thời gian, vì vậy nói chuyện đứt quãng.

"Bác sĩ.”

Sean. lặp lại, chỉ vào chiếc ghế làm việc.

"Bác sĩ này, đây là bác sĩ của ngươi.”

"Ừ, hắn, bác sĩ của tôi, hôm đó, hắn ở đây ngứa ngáy, gãi gãi, tôi sợ hãi, nói chảy máu, hắn vẫn gãi, lần cuối cùng gặp mặt, không có cách nào có thể tiếp tục cuộc trò chuyện, tôi quay lại phòng giam sau này, xảy ra chuyện, tôi nhìn thấy hắn, đầu... A, cái này... A, không có rồi.”

Mô hình nhảy tưng tưng, một mặt chỉ vào đầu mình, mặt khác chỉ vào phía sau ghế làm việc, chỉ vào thái dương… Dường như bản thân cũng biết mình không có khả năng biểu đạt, vô cùng gấp.

"Lần cuối ngươi gặp bác sĩ nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ vẫn rất ngứa đầu, gãi liên tục, dù chảy máu hắn vẫn gãi, cho nên không thể tiếp cuộc trò chuyện, ngươi đã trở lại phòng giam? Sau này bệnh viện xảy ra chuyện, khi xảy ra chuyện, ngươi đã thấy bác sĩ không có đầu đuôi. ”

Hình như Vương Nhất Bác đã nghe hiểu, thuật lại.

"A... a...!”

Mô hình vui mừng khi nghe Vương Nhất Bác nói, cao hứng gật đầu, cuối cùng lại nhăn mặt lắc đầu.

"Có, đầu, không có, cái này.”

"Có đầu, không có… não?

Vương Nhất Bác đi theo mô hình chỉ vào thái dương của mình.

"A... a...!" Mô hình gật đầu.

"Ngươi đang chửi hắn hay là nói...”

Vương Nhất Bác nhíu mày, cảm thấy có chút buồn nôn.

"Ngươi thực sự thấy, hắn không có não.”

"Không có mắng, hắn."

Mô hình vẫy tay chỉ vào chiếc ghế làm việc dành cho bác sĩ.

"Ngứa, gãi trầy xước, ơ, xuất hiện, một, một cái lỗ! Ừ não, rơi ra.”

“……”

Vương Nhất Bác đột nhiên nhận ra mình bị đau đầu, nhìn Sean. không thể tin được.

"Xương sọ rất cứng, làm sao tôi có thể gãi ra một cái lỗ chứ, nó không nhớ nhầm chứ".

"Đây là thế giới linh dị, cái mà cậu thấy là mô hình, có thể trên thực tế là Vu Nhứ. Vu Nhứ thấy bác sĩ gãi đầu, thực tế thì sao? ”

Sean. không cảm thấy kỳ lạ.

"A.”

Vương Nhất Bác rùng mình.

Anh tưởng tượng, có thứ gì đó nhập vào cơ thể anh, khống chế anh cào đầu ra một cái lỗ, còn móc cả não ra... a.

"Cho nên ngươi cảm thấy, chuyện này là mồi lửa?”

Sean. tiếp tục nhìn Vu Nhứ.

"A... tôi chỉ, biết, như vậy, mặt khác, từ từ suy nghĩ.”

Vu Nhứ gãi đầu mô hình của mình bằng bàn tay mô hình, nhìn điệu dáng mười phần ngây thơ.

"Ừ.”

Sean. hít sâu nhìn xuống sàn.

"Chuyện nó nói làm tôi nhớ đến bệnh án của một người, hắn bị chứng hoang tưởng, muốn có siêu năng lực, cậu có biết thóp (mỏ ác) không?”

"Ở đây?”

Vương Nhất Bác chỉ ngay trên đầu mình.

"Khi còn bé, chỗ này là mềm nhất, xương sọ không khép kín, bây giờ trưởng thành... tốt rồi".

Vương Nhất Bác gõ mạnh vào đầu mình, cho thấy thóp của anh đã đóng kín hoàn toàn.

"Ách.”

Sean. cảm thấy buồn cười, sờ lên đầu của Vương Nhất Bác. Mặc dù hắn biết người ta không gõ mạnh.

"Ừm, ở đây, trong một số tôn giáo và dân tộc thiểu số, đó là chìa khóa để kết nối với thần linh. Nhiều người cho rằng, nếu khoan hoàn toàn cái sọ đó thì có thể tiếp nhận ý chỉ của thần minh, hoặc có khả năng thông linh, hoặc là chỉ số thông minh có thể đột phá thêm một bậc.”

"Ha?"

Vương Nhất Bác nhíu mày cảm thấy buồn cười.

"Không đời nào, chẳng lẽ một kẻ ngốc thực sự tin điều đó. ”

Sean. nâng lông mày lên, biểu thị chắc chắn có.

"Vị kia sẽ tin, hắn muốn đâm xuyên xương sọ của mình để có được năng lực tài trí hơn người. Người nhà không đồng ý nên đã cho hắn đến đây, hy vọng hắn có thể tiếp nhận điều trị, nhưng theo trí nhớ, bệnh nhân này giàu tài sản, nếu hắn đưa đủ tiền cho bác sĩ, rất khó nói bệnh viện tâm thần đen tối này không cho hắn làm.”

"Cái quỷ gì vậy! Thật sự chỉ cần cho tiền là cái gì cũng làm? Chuyện mở động cho não cũng làm?”

"Tất nhiên, đây là tôi liên tưởng đến dựa trên lời của Vu Nhứ, tôi không thể đảm bảo có mối liên hệ nhân quả giữa hai việc.”

Sean. nói xong nhìn về phía mô hình, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, hắn nhíu mày, kéo Vương Nhất Bác về phía mình, Vu Nhứ mới tỉnh táo lại.

"Tôi biết rồi! Vân Siêu, hắn nói, chờ hắn phẫu thuật thành công, hắn chính là người thông minh nhất.” Vu Nhứ đột nhiên nói tiếp.

Vương Nhất Bác mở to mắt.

"Cái quái gì nữa vậy! Hắn thực sự là bệnh nhân mà bác sĩ của ngươi phụ trách sao? Chuyện này không thể trùng hợp như vậy, vậy vậy chứng hoang tưởng, ư, Vân Siêu, cuối cùng thế nào?”

Vương Nhất Bác lại quay đầu nhìn Sean.

"Hắn đã chết vì nhiễm trùng não.”

“……”

"Não bị nhiễm trùng, ngứa ngáy, như kim châm." Sean. bổ sung.​

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store