ZingTruyen.Store

Zsww That Nguyet Ban

Chương 5

Các thiếu nữ ngồi sau xe đạp tà váy bay lên, ngồi phía trước là các thiếu niên với khuôn mặt tươi cười, đây là khoảng thời gian ngọt ngào đối với các đôi tình nhân, nhưng cũng khiến người khác phải ghen tị.

Vương Nhất Bác đứng ở tầng hai khu nhà dạy học nhìn xuống, quan sát phong cảnh toàn trường, sắp đến kì nghỉ đông rồi, trong khuôn viên đại học A vừa có tuyết rơi, ngân trang tố khõa*, từ thu sang đông, một trăm ngày đã trôi qua, có những người cũng đã đi hết cuộc đời.

*银装素裹: đây là câu thành ngữ của TQ, sau khi tuyết rơi mọi thứ đều trắng xóa như bạc, ẩn dụ cho cảnh đẹp sau khi tuyết rơi.

Vé xe về nhà đã mua xong, vẫn là Phát Tiểu tranh giúp cậu, vì công việc làm thêm trong kì nghỉ đông nên Phát Tiểu không về nhà. Kỳ nghỉ lễ gấp rút lại đông đúc nên các sinh viên rất hay phàn nàn nhưng đây lại là thời điểm mà Vương Nhất Bác thích nhất.

Cô hồn dã quỷ trên thế gian há sẽ được người đời tưởng nhớ, cô hồn phiên bạt không nơi dừng chân, sợ sệt con người nhưng lại không tránh khỏi bị hấp dẫn. Có những dã quỷ đã phiêu bạt trên thế gian quá lâu, nhìn đủ mọi thứ trên đời, đã sớm chịu được ánh mặt trời như thiêu như cháy, vì vậy ban ngày cũng sẽ đi đi lại lại...

Ẩn hiện ở những toa xe lửa không người, lui đến những xe buýt trống rỗng, xuất hiện trên ghế sau những chiếc xe đạp không có thiếu nữ ngồi, bị ám ảnh về những chiếc giường đôi không có búp bê...

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cậu lại thấy thiếu nữ nghịch ngợm ngồi sau xe đạp và thiếu niên đằng trước vì mệt mỏi mà thở hồng hộc.

Sáng mai sẽ có chuyến xe lửa, bây giờ cậu phải về phòng thu dọn đồ đạc.

"Nhất Bác, về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh!"

Vương Nhất Bác nhắn tin cho Tiêu Chiến, nói lần nghỉ này đến khai giảng mới trở về. Tiêu Chiến nở một nụ cười ý vị thâm trường "Tiểu bằng hữu không cần sợ."

Coolguy đột nhiên tim đập rộn ràng, Vương Nhất Bác làm bầm: "Có gì mà phải sợ!"

Lúc lên xe Vương Nhất Bác cảm thấy có gì đó sai sai, thời gian này làm gì có chuyện trên xe không một bóng người chứ, đúng là vậy, không một bóng người đến bóng dáng của quỷ cũng không.

"Hô ~ " Vương Nhất Bác tự trấn an lòng mình.

Điện thoại reo lên, là Tiêu Chiến gọi.

"Nhất Bác! Xuống xe mau!" Bên tai truyền đến âm thanh vội vàng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vừa nghe thấy thì lập tức chạy xuống bãi đậu xe, tiếc là đã chậm 1 bước, cửa sở như bị một thế lực nào đó đóng chặt lại, Vương Nhất Bác dù như thế nào cũng không thể mở nổi.

"Vô dụng rồi Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác nhìn xe lửa chậm chạp khởi hành, cậu đã bị nhốt trong khoang này rồi, toa này là một không gian độc lập hoàn toàn, là ai có sức mạnh lớn đến vậy?

"Mẹ kiếp!" Đây là lần đầu Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến chửi tục, ngày thường dù là tình cảnh nguy hiểm đến đâu anh cũng có thể lấy tư thái là người bảo vệ xuất hiện, phông vân khinh đạm(gió nhẹ mây bay) lần này lại có thể vì cậu thở hổn hển, Vương Nhất Bác cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

"Nhất Bác, đừng sợ. . . Đừng sợ. . ." Ngày càng cách xa không gian bình thường, tín hiệu điện thoại cũng ngày càng kém, Vương Nhất Bác chỉ có thể nghe thấy Tiêu Chiến liên tục kêu cậu đừng sợ.

"Tiêu Chiến, ba tháng quen anh là khoảng thời gian an toàn nhất của em,...cũng là lúc em hạnh phúc nhất."

Phía trước xe lửa không biết là gì, con đường phía trước cũng không biết đang đi đâu.

Điện thoại mất tín hiệu, Vương Nhất Bác tắt điện thoại, khoang xe trống rỗng rộng rãi, cậu thậm chí còn thấy vui vẻ thanh thản.

"Chào buổi trưa." Vương Nhất Bác nói chuyện với con quỷ bên cạnh, rất giống với zombie ở Busan, từ khi tắt điện thoại trong khoang lập tức ngập tràn các loại quỷ tình trạng thảm khốc, tóc tai bù xù nhưng tinh thần rất tỉnh tảo có lẽ đã chết lâu rồi.

Con quỷ nhìn Vương Nhất Bác gật đầu "Sao cậu lại ở đây?" Nếu so sánh với Vương Nhất Bác con quỷ này còn nhiều chuyện hơn.

"Vậy ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?" Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Không biết...đột nhiên lại tới đây..." Con quỷ nghiêng đầu nhớ lại, chỉ là trông không quá đáng yêu.

Xem ra là có người đang thao túng? Mệnh cậu hút người vậy sao? Không phải, hút...quỷ...chứ?

"Khụ! Khụ!" Sau lưng truyền đến vài tiếng ho khan, Vương Nhất Bác lập tức quay người lại "Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, trong mắt nổi lên tơ máu, cả bộ trang phục đỏ thẫm và cây sáo tràn đấy hắc khí kia nữa.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác vội vàng chạy tới "Sao anh lại xuất hiện ở đây!"

Người dám phá kết giới thời không chắc chắn phải có sức mạnh gấp mấy chục lần Tạo Giới giả(người tạo không gian), sau khi phá vỡ kết giới, tất cả các sinh vật trong không gian, dù là người, quỷ, thần sẽ biến mất cùng kết giới. Tạo Giới giả đã tính đến điều đó nên mới dám không sợ sức mạnh của đại đế Phong Đô mà nhốt Vương Nhất Bác trong khoang xe lửa này.

Vậy nhưng hắn đã đánh thấp địa vị của Vương Nhất Bác trong lòng Tiêu Chiến. Ngọn nguồn sâu xa của hai người phải kể đến mấy đời trước đã được định sẵn.

Tiêu Chiến sờ được vết máu bên khóe miệng: "Anh đến rồi..."

Bất kể là nơi nào, cuối cùng anh vẫn sẽ che chở em.

"Tiêu Chiến, những con quỷ này không có ác ý." Vương Nhất Bác nói lời tốt đẹp cho mấy con quỷ xuất hiện ở đây.

"Anh biết, nhưng bọn nó đang bị khống chế, hành động không thể tự chủ, ngộ nhỡ nhận lệnh giết em cũng chỉ là chuyện trong chốc lát." Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, ý bảo cậu đừng lo lắng.

"Xin lỗi vì đã để anh phải lo lắng..." Vương Nhất Bác tự cảm thấy an toàn khi ở bên anh, rồi lại bắt đầu suy nghĩ chuyện khác "Vì sao em đột nhiên lại vào không gian này? Rõ ràng là em vẫn làm theo quá trình bình thường, trước đó mọi chuyện vẫn ổn, hơn nữa sao hắn lại biết được em đi xe lửa nào?"

"Trừ phi hắn biết số xe của em..." Vương Nhất Bác chợt nhớ tới cái gì đó.

"Sao lại thế được...sao có thể chứ...hắn..." Vương Nhất Bác không thể tin, cậu căn bản là không tin nổi.

"Nhất Bác... có những người từ khi em ra đời đã được sắp đặt trước..."

Có những người, từ khi sinh ra vận mệnh đã được an bài xong. Nhưng sẽ luôn có người bảo vệ cậu, mỗi kiếp đều như vậy.

Thế gian này Âm Dương cùng tồn tại, có âm tất có dương, có dương tất có âm. Nơi nào có người nơi đó tất có quỷ, bạn không nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại. Có thể sẽ xuất hiện trong căn phòng không người, xuất hiện ở yên sau xe đạp, cũng có thể xuất hiện trên giường đôi không có búp bê.


Tràn Vũ, Trần Vũ,

Cẩn thận chỗ ngồi đằng sau xe đạp cậu,

Cũng cẩn thận xung quanh cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store