ZingTruyen.Store

Zsww Hoan Dut Thuoc

Năm Vương Nhất Bác 10 tuổi đã bị gia đình bán đến khu lao động để làm việc. Hai vợ chồng nhận được số tiền lớn sau khi bán con cũng chẳng chút buồn lòng. Đứa nhỏ cứ thế xa gia đình, không bao giờ gặp lại.

Khu lao động đặc biệt chia ra rất nhiều nhóm nhỏ. Đa số là dùng để trao đổi lao động, nô lệ, có cả khu mại dâm. Vương Nhất Bác tuổi còn nhỏ nên được đưa vào khu nô lệ.

.

.

[Thông tin]

* Gia đình nhà họ Tiêu nổi tiếng ở khu vực phía bắc của Bắc Đại, nơi đây có nhiều mỏ than, đa phần những nơi này đều thuộc về Tiêu gia.

* Năm nay tập đoàn Tiêu thị vẫn như cũ nắm tổng số GDP mang về cho đất nước được cổng tài chính quốc gia đo lường là cao nhất trong tổng số các tập đoàn cả các khu vực khác.

* Cháu đích tôn nhà họ Tiêu - Tiêu Chiến bị nhiễm bụi than trong một lần đi kiểm tra công trình. Tiêu thiếu gia bị chôn lấp trong 24 giờ đồng hồ. Đến khi đưa vào bệnh viện đã rất nguy kịch.

* Bác sĩ chẩn đoán phổi do bị khí than xâm nhập thời gian dài gây nên rối loạn nhịp thở, đồng thời máu không kịp di chuyển lên não nên vùng sau đầu bị tê liệt, dưới tình trạng này cần phải theo dõi liên tục.

-

Tiêu Chiến ở lại bệnh viện 3 tháng, các loại xét nghiệm được thực hiện liên tục khiến tinh thần cửa hắn bị suy giảm trầm trọng. Hàng ngày phải tiếp nhận điều trị và sử dụng thuốc trong thời gian dài khiến cơ thể Tiêu Chiến không có khả năng hấp thụ thuốc tốt như trước đây, vì vậy hắn chỉ có thể sử dụng loại thuốc khống chế cực mạnh. Nhưng vì là loại mạnh nên không chắc chắn cơ thể Tiêu Chiến có thể chống chịu nổi, vì thế cần phải qua trung gian lọc bớt tác dụng sau đó đưa vào người Tiêu Chiến sẽ an toàn và hiệu quả.

Tiêu lão gia từ khi biết tin đã chi tiền mua thuốc, còn việc cần phải có trung gian thì không thể công khai bắt người về thử thuốc. Chuyện này cũng không được pháp luật cho phép nên sắp xếp xong xuôi Tiêu lão gia cùng Tiêu Chiến đến khu chợ nô lệ để mua người.

Tại đây Tiêu Chiến bắt gặp một đứa bé đang ngồi đánh giày cho người đàn ông. Tấm lưng gầy rất đỗi khiến người khác thương cảm nhưng cũng nhanh chóng làm người ta chán ghét vì độ nghèo túng và dơ bẩn với bộ quần áo trên người.

Xe lăn được đẩy tới một căn phòng, nơi đây khác xa với sự bẩn thiểu ngoài kia. Suốt một khoảng thời gian ngồi trong phòng Tiêu Chiến không hề nói ra nửa lời, chỉ để cha Tiêu bàn bạc với chủ khu.

Đà Du - quản lý khu nô lệ bước ra ngoài sau khi đã bàn bạc xong tất cả mọi việc. Lúc sau trở vào cũng đã xuất hiện thêm vài đứa trẻ thoạt nhìn cũng đã 17 18 tuổi. 10 đứa trẻ này cũng rất khác với những hình ảnh nhớp nháp mà Tiêu Chiến thấy, chúng hiện tại hoàn toàn sạch sẽ, nhưng vết roi trên người vẫn không hề phai nhạt.

Sau khi người đã đi vào đủ thì những người không liên quan đều phải ra ngoài, chỉ để lại 10 đứa trẻ đứng đối diện trước mặt Tiêu Chiến. Hắn nhìn qua một lượt hết 10 đứa trẻ này, thật ra cuộc sống ở khu nô lệ không hề tốt đẹp, nhìn da thịt như miếng vải mỏng che đi phần xương và nội tạng khiến người như Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến sự khác biệt giữa người với người phải suy nghĩ lại.

Mặt đối mặt với nhau khiến đám trẻ có chút phấn khích, bọn chúng đều biết đây có thể là cơ hội để thoát khỏi nơi đây, nhưng cũng không thể biết được điều gì đang chờ đợi phía trước, dù thế nào đi nữa thì với những con người lớn lên từ khu nô lệ thì khi bước ra ngoài bọn chúng vẫn phải làm việc liên quan đến nơi mà chúng từng ở. 

Đã có người vui vẻ khi bước ra khỏi cánh cửa của phòng giam nhưng rồi lại phải chui rúc vào khu mại dâm bên cạnh, đó là kết thúc giá trị của một con người ở khu nô lệ và mở đầu cho những ngày tháng đến việc làm người cũng không thể.

Tiêu Chiến nhìn qua một lượt, hắn không mấy để tâm đến những gương mặt này, vì ở đây có đứa nhỏ nào mà không nhem nhuốc hay trên người chi chít đầy sẹo, nhưng hắn vẫn nhận ra đứa nhỏ lúc sáng hắn vừa gặp, cậu bé đã được thay một bộ đồ mới, gương mặt với các đường nét cũng dần lộ rõ. Tuy không quá khác biệt nhưng ấn tượng với cái phớt lờ ban đầu và sau khi được nhìn ngắm kỹ lưỡng thì vô cùng bất ngờ.

Hắn hất cằm đến chỗ cậu bé: "Tên gì?"

Đứa nhỏ chân tay xoắn xuýt vào nhau, góc áo cũng bị nắm tay nhàu cho xuất hiện nếp nhăn, nhưng tình huống này đã quen như cách cầm bàn chải đánh giày: "Vương Nhất Bác ạ."

"Đưa tôi người này." Tiêu Chiến quay sang nói với vệ sĩ đứng bên cạnh, người kia gật đầu rồi cùng Tiêu Chiến ra khỏi phòng.

Giao dịch thành công, Vương Nhất Bác sau đó cũng được đưa tới nhà họ Tiêu....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store