Zsww Edit Ai Noi Truc Ma Khong Dich Lai Troi
Bọn họ nghỉ ngơi tại khách sạn, chờ đến khi trời tối liền xuất phát. Cơm tối cũng chọn mấy món Trung Quốc thanh đạm ngay tại sảnh mà giải quyết.Vương Nhất Bác đói đến hoa mắt, gọi người phục vụ đưa đến một chén cơm, sau đó tay phải liền từng muỗng từng muỗng không ngừng nhét cơm vào miệng, hai bên má phồng phồng từng nhịp từng nhịp."Em ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với em đâu."Giọng Tiêu Chiến hiền hoà, thuận tay còn múc một chén canh đưa đến trước mặt cậu nhóc.Tuyên Lộ nhìn hai người bọn họ tách biệt với thế giới xung quanh, cứ như cả cái bàn ăn này chỉ có nhau thôi vậy."Anh xem hai người bọn họ kìa."Tuyên Lộ cúi đầu thì thầm với bạn trai ngồi bên cạnh, trên mặt lộ rõ vui vẻ. Tào Dục Thần cũng gật đầu phụ hoạ, tiện tay gắp một miếng khoai Tuyên Lộ thích ăn vào trong chén của cô.
Sau bữa ăn, mọi người đề nghị đi dạo xung quanh cho tiêu cơm. Màn đêm chầm chậm buông xuống, đám người vừa đi vừa nói, ríu rít cả một góc.Thời tiết đã về đêm nhưng không khí vẫn còn khô nóng, đường đi dạo cũng vì thế mà tấp nập người hóng gió.Đột ngột, một thanh niên đi giày trượt patin dường như mất khống chế mà lao thẳng về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.Uông Trác Thành phản ứng nhanh nhất, lúc thanh niên nọ lao đến liền kéo Tiêu Chiến về phía mình. Nhưng Vương Nhất Bác lại không may mắn như thế.Tốc độ của thanh niên nọ rất nhanh, Vương Nhất Bác bị mất thăng bằng liền ngã sấp xuống, đầu gối trầy một vết lớn.Cảm giác bỏng rát ngay lập tức vây lấy chỗ vết thương. Vương Nhất Bác ngồi bệt dưới đất thổi thổi, máu rỉ ra, bỏng rát liền thành đau tấy, đau đến chết lặng.Cậu nhóc không dám chạm tay vào vết thương, giương mắt uỷ khuất nhìn Tiêu Chiến.Tiêu Chiến lúc này mới kịp phản ứng, thoát khỏi tay Uông Trác Thành, liền sà xuống chỗ Vương Nhất Bác ngồi, nhìn thấy chỗ vết thương nơi đầu gối cậu nhóc đã vô cùng sâu.Mấy người xung quanh đều bị chuyện này làm bất ngờ, không kịp phản ứng.Nhìn thấy máu rỉ ra, trong nháy mắt, Tiêu Chiến thấy tim mình như nhảy ra ngoài, không sao bình tĩnh được.
Cẩu ca nhanh chóng kéo Vương Nhất Bác đứng dậy."Con mẹ nó anh mù à, đụng vào người ta như thế này?" Quách Thừa gào lên với thanh niên trượt patin nọ, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận."Xin lỗi xin lỗi, tôi quả thực không cố ý, tôi cũng chỉ mới vừa học, còn chưa biết cách điều chỉnh tốc độ."Thanh niên này bị quát, trong nháy mắt giọng nghẹn lại, nhìn thấy người bị mình đụng trúng thì vừa hối hận lại vừa sợ hãi."Nếu không biết trượt thì đừng có trượt ở chỗ đông người. Biến đi!""Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đang tựa vào cẩu ca, đem người đặt lên lưng."Tôi đi tìm phòng khám nào gần đây sơ cứu cho Vương Nhất Bác một chút, cẩu ca cậu đi với tôi nhé! Còn mọi người cứ đi dạo tiếp đi, tôi sẽ tìm mọi người sau."
Lúc bác sĩ đổ cồn lên sát trùng vết thương, Vương Nhất Bác nắm chặt tay giống như tập quyền, móng tay cắm vào trong da thịt, hai má sữa khe run run. Cồn ngấm vào vết thương, cảm giác đau đớn lại càng rõ ràng."Nếu em đau quá thì cắn anh đi!"Tiêu Chiến chìa cánh tay mình trước miệng Vương Nhất Bác, ra hiệu cho cậu cắn vào."Tôi cũng được, nếu cậu đau quá thì cắn tôi cũng được này."Vương Nhất Bác ném cho cẩu ca một cái nhìn khinh bỉ.
Cuối cùng, bọn họ cũng không quay lại tìm đám người kia tiếp tục đi dạo, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác trực tiếp về thẳng khách sạn.Bởi vì bị bế kiểu công chúa, Vương Nhất Bác cảm thấy quá sức mất mặt, con trai lớn thế này lại bị một người con trai khác lớn hơn bế, cho nên toàn bộ quá trình đều vùi mặt vào ngực Tiêu Chiến, cũng dễ dàng cảm nhận được âm thanh rộn ràng ở nơi đó.Tiêu Chiến hô hấp khó khăn, tim của anh lại càng đập nhanh hơn mấy nhịp.
Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác về phòng mình, còn cẩn thận lau mặt cho cậu, sau đó đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường của mình."Anh, em chỉ bị thương ở chân thôi, tay em không làm sao cả, em tự làm được.""Không được, anh đưa em đi chơi, thế mà lại làm em bị thương, lúc về không biết giải thích với mẹ em thế nào cả."
Uông Trác Thành lúc về nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nằm trong phòng mình, trong nháy mắt biểu cảm có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường."Nhất Bác, cậu có ổn không? Còn đi được không? Hay mấy ngày tới cứ ở lại khách sạn đi?""Em vẫn tốt, không ở lại khách sạn đâu. Em còn trẻ, phục hồi nhanh á, sáng mai là em có thể chạy nhảy được hai dặm rồi."Vương Nhất Bác khi nói chuyện với Uông Trác Thành lúc nào cũng khiến người ngoài nhìn vào thấy như đang đấu võ mồm, chả hiểu là làm sao."Trác Thành, cậu đổi phòng cho Nhất Bác được không, tôi cần chăm sóc cho thằng bé."Uông Trác Thành biết thừa thái độ đối đãi này của Tiêu Chiến với em trai, chính là cái kiểu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Mặc dù bản thân cậu rất muốn ở cùng phòng với Tiêu Chiến, nhưng trước đề nghị này thì chỉ có thể đồng ý, cũng không làm gì khác được.
"Anh, anh lại đây!"Vương Nhất Bác dịch sang bên cạnh một chút, xốc chăn lên, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu Tiêu Chiến ngủ ở đây."Nhất Bác, giường nhỏ lắm, anh sợ sẽ đè vào vết thương của em.""Nhưng em không ngủ được, bình thường ở nhà em phải ôm gối ôm sư tử mới ngủ được."
"Em đừng lộn xộn.""A, sao người anh thơm thế, mùi giống như hồi bé nữa."Vương Nhất Bác cọ qua cọ lại trong ngực Tiêu Chiến, hai tay hai chân treo trên người anh, bám chặt không buông."Em mau ngủ sớm đi.""Ừm, anh ngủ ngon."
"A, anh, anh ơi, nhanh một chút, nhanh... a...""Nhất Bác, thoải mái không?"Vương Nhất Bác nằm dưới Tiêu Chiến, từng chút từng chút ra vào, cuối cùng cả hai người đều lên cao trào, Tiêu Chiến còn cảm nhận rõ đồ vật nóng hổi của Nhất Bác cộm lên cọ vào bụng mình.
(Ủa các chị em ơi bản gốc nó có thiếu đoạn nào không mà sao bẻ lái nhanh quá vậy em còn chưa kịp đội mũ huhu)
Sau bữa ăn, mọi người đề nghị đi dạo xung quanh cho tiêu cơm. Màn đêm chầm chậm buông xuống, đám người vừa đi vừa nói, ríu rít cả một góc.Thời tiết đã về đêm nhưng không khí vẫn còn khô nóng, đường đi dạo cũng vì thế mà tấp nập người hóng gió.Đột ngột, một thanh niên đi giày trượt patin dường như mất khống chế mà lao thẳng về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.Uông Trác Thành phản ứng nhanh nhất, lúc thanh niên nọ lao đến liền kéo Tiêu Chiến về phía mình. Nhưng Vương Nhất Bác lại không may mắn như thế.Tốc độ của thanh niên nọ rất nhanh, Vương Nhất Bác bị mất thăng bằng liền ngã sấp xuống, đầu gối trầy một vết lớn.Cảm giác bỏng rát ngay lập tức vây lấy chỗ vết thương. Vương Nhất Bác ngồi bệt dưới đất thổi thổi, máu rỉ ra, bỏng rát liền thành đau tấy, đau đến chết lặng.Cậu nhóc không dám chạm tay vào vết thương, giương mắt uỷ khuất nhìn Tiêu Chiến.Tiêu Chiến lúc này mới kịp phản ứng, thoát khỏi tay Uông Trác Thành, liền sà xuống chỗ Vương Nhất Bác ngồi, nhìn thấy chỗ vết thương nơi đầu gối cậu nhóc đã vô cùng sâu.Mấy người xung quanh đều bị chuyện này làm bất ngờ, không kịp phản ứng.Nhìn thấy máu rỉ ra, trong nháy mắt, Tiêu Chiến thấy tim mình như nhảy ra ngoài, không sao bình tĩnh được.
Cẩu ca nhanh chóng kéo Vương Nhất Bác đứng dậy."Con mẹ nó anh mù à, đụng vào người ta như thế này?" Quách Thừa gào lên với thanh niên trượt patin nọ, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận."Xin lỗi xin lỗi, tôi quả thực không cố ý, tôi cũng chỉ mới vừa học, còn chưa biết cách điều chỉnh tốc độ."Thanh niên này bị quát, trong nháy mắt giọng nghẹn lại, nhìn thấy người bị mình đụng trúng thì vừa hối hận lại vừa sợ hãi."Nếu không biết trượt thì đừng có trượt ở chỗ đông người. Biến đi!""Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đang tựa vào cẩu ca, đem người đặt lên lưng."Tôi đi tìm phòng khám nào gần đây sơ cứu cho Vương Nhất Bác một chút, cẩu ca cậu đi với tôi nhé! Còn mọi người cứ đi dạo tiếp đi, tôi sẽ tìm mọi người sau."
Lúc bác sĩ đổ cồn lên sát trùng vết thương, Vương Nhất Bác nắm chặt tay giống như tập quyền, móng tay cắm vào trong da thịt, hai má sữa khe run run. Cồn ngấm vào vết thương, cảm giác đau đớn lại càng rõ ràng."Nếu em đau quá thì cắn anh đi!"Tiêu Chiến chìa cánh tay mình trước miệng Vương Nhất Bác, ra hiệu cho cậu cắn vào."Tôi cũng được, nếu cậu đau quá thì cắn tôi cũng được này."Vương Nhất Bác ném cho cẩu ca một cái nhìn khinh bỉ.
Cuối cùng, bọn họ cũng không quay lại tìm đám người kia tiếp tục đi dạo, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác trực tiếp về thẳng khách sạn.Bởi vì bị bế kiểu công chúa, Vương Nhất Bác cảm thấy quá sức mất mặt, con trai lớn thế này lại bị một người con trai khác lớn hơn bế, cho nên toàn bộ quá trình đều vùi mặt vào ngực Tiêu Chiến, cũng dễ dàng cảm nhận được âm thanh rộn ràng ở nơi đó.Tiêu Chiến hô hấp khó khăn, tim của anh lại càng đập nhanh hơn mấy nhịp.
Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác về phòng mình, còn cẩn thận lau mặt cho cậu, sau đó đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường của mình."Anh, em chỉ bị thương ở chân thôi, tay em không làm sao cả, em tự làm được.""Không được, anh đưa em đi chơi, thế mà lại làm em bị thương, lúc về không biết giải thích với mẹ em thế nào cả."
Uông Trác Thành lúc về nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nằm trong phòng mình, trong nháy mắt biểu cảm có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường."Nhất Bác, cậu có ổn không? Còn đi được không? Hay mấy ngày tới cứ ở lại khách sạn đi?""Em vẫn tốt, không ở lại khách sạn đâu. Em còn trẻ, phục hồi nhanh á, sáng mai là em có thể chạy nhảy được hai dặm rồi."Vương Nhất Bác khi nói chuyện với Uông Trác Thành lúc nào cũng khiến người ngoài nhìn vào thấy như đang đấu võ mồm, chả hiểu là làm sao."Trác Thành, cậu đổi phòng cho Nhất Bác được không, tôi cần chăm sóc cho thằng bé."Uông Trác Thành biết thừa thái độ đối đãi này của Tiêu Chiến với em trai, chính là cái kiểu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Mặc dù bản thân cậu rất muốn ở cùng phòng với Tiêu Chiến, nhưng trước đề nghị này thì chỉ có thể đồng ý, cũng không làm gì khác được.
"Anh, anh lại đây!"Vương Nhất Bác dịch sang bên cạnh một chút, xốc chăn lên, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu Tiêu Chiến ngủ ở đây."Nhất Bác, giường nhỏ lắm, anh sợ sẽ đè vào vết thương của em.""Nhưng em không ngủ được, bình thường ở nhà em phải ôm gối ôm sư tử mới ngủ được."
"Em đừng lộn xộn.""A, sao người anh thơm thế, mùi giống như hồi bé nữa."Vương Nhất Bác cọ qua cọ lại trong ngực Tiêu Chiến, hai tay hai chân treo trên người anh, bám chặt không buông."Em mau ngủ sớm đi.""Ừm, anh ngủ ngon."
"A, anh, anh ơi, nhanh một chút, nhanh... a...""Nhất Bác, thoải mái không?"Vương Nhất Bác nằm dưới Tiêu Chiến, từng chút từng chút ra vào, cuối cùng cả hai người đều lên cao trào, Tiêu Chiến còn cảm nhận rõ đồ vật nóng hổi của Nhất Bác cộm lên cọ vào bụng mình.
(Ủa các chị em ơi bản gốc nó có thiếu đoạn nào không mà sao bẻ lái nhanh quá vậy em còn chưa kịp đội mũ huhu)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store