ZSWW [ Chiến x Bác ] Trăng rằm lạc lối
Chương 2 Trăng rằm lạc lối
Những ngày sau buổi gặp mặt đầu tiên trôi qua trong sự im lặng nặng nề đối với Vương Nhất Bác. Cậu không nhớ rõ mình đã trải qua bao nhiêu buổi họp kịch bản, bao nhiêu lần đứng trước gương tập biểu cảm của Lam Vong Cơ, đôi mắt lạnh lùng, đôi môi mím chặt, dáng vẻ thanh tao nhưng xa cách. Với Vương Nhất Bác, đó không phải là diễn, mà là chính bản thân cậu, chỉ cần thả hồn vào là đủ. Anh đến phim trường mỗi ngày, không sớm hơn cũng không muộn hơn, đúng giờ như một chiếc đồng hồ không bao giờ sai lệch. Nhưng Vương Nhất Bác chẳng hòa mình vào ai, chẳng nói cười, chẳng bắt chuyện. Cậu đến đây, như Tiêu Chiến sau này thầm nghĩ, chẳng khác nào một đạo sĩ lên núi tu tiên, tách biệt, cô độc, chẳng màng đến thế gian.Trong khi mọi người tụ tập ở góc phim trường, ăn cơm hộp, uống nước, bàn tán về kịch bản hay kể chuyện phiếm, Vương Nhất Bác luôn ngồi một mình. Cậu chọn góc khuất dưới gốc cây cổ thụ ngày nào, lặng lẽ mở kịch bản ra đọc, đôi tay lật từng trang giấy mà chẳng ai biết cậu có thực sự hiểu nội dung hay không. Cơm hộp đặt bên cạnh Vương Nhất Bác chẳng bao giờ được động đến,có lần, Uông Trác Thành đi ngang qua, tò mò hỏi: "Vương Nhất Bác, cậu không đói à?"Cậu ngẩng lên, ánh mắt cười nhẹ, đáp: "Không đói lắm." Rồi Vương Nhất Bác lại cúi xuống, tiếp tục đọc, như thể thế giới xung quanh chỉ là một bức tranh mờ nhạt chẳng đáng để cậu để tâm.Tiêu Chiến quan sát cậu từ xa, không phải vì tò mò, mà vì một cảm giác kỳ lạ cứ trào lên trong lòng anh mỗi khi nhìn thấy Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không hiểu nổi cậu. Người khác đến phim trường với niềm háo hức, với mong muốn kết nối, còn Vương Nhất Bác, cậu như một cái bóng lặng lẽ, đến để làm tròn nghĩa vụ rồi rời đi. Anh tự hỏi, liệu cậu có thực sự muốn ở đây không, hay Vương Nhất Bác chỉ đến để diễn, để sống trong thế giới của Lam Vong Cơ, rồi sau đó lại trở về với sự cô đơn vốn có của mình? Tiêu Chiến lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ ấy, nhưng ánh mắt vẫn vô thức lướt về phía gốc cây, nơi cậu ngồi đó, lặng lẽ như một bức tượng bị thời gian bỏ quên.Ngày *Trần Tình Lệnh* chính thức khai máy đến gần, không khí phim trường bắt đầu rộn ràng hơn. Tiếng cười nói, tiếng đạo diễn hô hào, tiếng máy quay thử nghiệm vang lên khắp nơi. Nhưng với Vương Nhất Bác, tất cả chỉ là những âm thanh xa xôi, chẳng thể chạm đến cậu. Một buổi chiều, khi ánh nắng dần dịu đi, phủ lên phim trường một lớp vàng nhạt ấm áp, Tiêu Chiến quyết định bước đến gốc cây nơi Vương Nhất Bác đang ngồi. Anh cầm kịch bản trên tay, lòng thoáng chút hồi hộp, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi như một thói quen không thể bỏ."Vương Nhất Bác, tập thoại chung với anh không?"Anh lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ rõ để kéo cậu ra khỏi thế giới của riêng mình. Vương Nhất Bác ngước lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Tiêu Chiến một thoáng, rồi gật đầu không chút do dự. Cậu đặt kịch bản xuống, đứng dậy, nhưng không nói gì thêm. Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh, cách Vương Nhất Bác một khoảng vừa đủ để không làm cậu khó chịu, rồi mở kịch bản ra, chỉ vào đoạn thoại đầu tiên giữa Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ."Anh bắt đầu nhé?"Cậu lại gật đầu, cười nhẹ, Vương Nhất Bác cầm kịch bản lên, ánh mắt dán chặt vào từng dòng chữ. Họ bắt đầu đọc, giọng anh vang lên rộn ràng, đầy sức sống như chính Ngụy Vô Tiện nghịch ngợm, tự do, không chút gò bó.Còn Vương Nhất Bác, giọng cậu trầm thấp, đều đều, lạnh lùng đúng chất Lam Vong Cơ ít lời, cứng nhắc, nhưng lại mang một sức hút kỳ lạ khiến Tiêu Chiến không thể rời mắt.Tập được vài dòng, anh dừng lại, cố tìm cách kéo cậu vào một cuộc trò chuyện."Vương Nhất Bác, em thấy đoạn này thế nào? Anh nghĩ Ngụy Vô Tiện ở đây hơi quá đà, em nghĩ sao?"Tiêu Chiến nghiêng đầu, chờ đợi một câu trả lời dài hơn từ cậu. Nhưng Vương Nhất Bác chỉ ngẩng lên, nhìn anh, rồi đáp gọn: "Cũng được mà."Rồi cậu cúi xuống, tiếp tục đọc kịch bản như chưa từng bị ngắt lời.Tiêu Chiến khựng lại, nụ cười trên môi thoáng chững. Anh không bỏ cuộc, hỏi tiếp: "Vậy em thích cảnh nào nhất trong kịch bản?""Chưa có cảnh nào hết."Cậu trả lời như một cánh cửa đóng sầm trước mặt anh, không để lại kẽ hở nào cho Tiêu Chiến tiếp tục.Anh thử thêm lần nữa: "Em hay tập nhảy đúng không? Anh nghe nói em nhảy giỏi lắm, có thật không?"Vương Nhất Bác gật đầu: "Vâng, em học nhảy lâu rồi."Tiêu Chiến câm nín. Anh nhìn cậu, Vương Nhất Bác vẫn ngồi đó, lặng lẽ, đôi tay siết chặt kịch bản, đôi môi mím chặt như không muốn để bất kỳ cảm xúc nào thoát ra. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vài chiếc lá khô rơi xuống giữa hai người, nhưng cậu chẳng buồn ngẩng đầu.Anh thở dài trong lòng, thầm mắng: "Đây là lần đầu tiên anh bị một diễn viên hành hạ tinh thần thế này. Vương Nhất Bác, em là cái gì mà khó gần đến vậy chứ?"Tiêu Chiến muốn bật cười cho qua, nhưng trong lòng lại trào lên một cảm giác khó chịu, không phải giận, mà là bất lực. Anh không hiểu Vương Nhất Bác, không chạm đến được cậu, như thể giữa họ là một bức tường vô hình mà Tiêu Chiến không thể phá vỡ.Cậu không biết những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu anh. Vương Nhất Bác chỉ ngồi đó, dưới gốc cây, cảm nhận cái lạnh của thân cây thấm qua lớp áo mỏng, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn của chính mình. Cậu nghe tiếng Tiêu Chiến, nghe những câu hỏi anh hỏi, nhưng Vương Nhất Bác không biết trả lời sao cho đủ. Với cậu, nói nhiều là vô nghĩa, cười nhiều là giả tạo. Vương Nhất Bác đến đây để diễn, để làm tròn vai Lam Vong Cơ, chứ không phải để kết bạn hay để ai đó hiểu mình. Nhưng khi anh im lặng, khi Tiêu Chiến không hỏi thêm nữa, cậu lại cảm thấy một khoảng trống kỳ lạ trong lòng, nhỏ thôi, nhưng đủ để khiến Vương Nhất Bác khựng lại, ngón tay vô thức ngừng lật trang kịch bản.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store