Zhongchi Tu Bong Toi Den Anh Sang
Mỗi ngày trôi qua, Tartaglia dần quen với sự hiện diện của Zhongli, nhưng cũng càng cảm thấy nghẹt thở trong căn phòng tăm tối này. Hắn không bao giờ rời bỏ anh quá lâu. Dù chẳng bao giờ nói lời yêu thương, nhưng đôi khi trong cái nhìn lạnh lùng của Zhongli, Tartaglia lại cảm nhận được một thứ gì đó gần như là khát khao. Nhưng đó không phải là thứ khát khao bình thường. Đó là một thứ cảm giác vặn vẹo, không phải yêu mà là chiếm hữu.Tartaglia không thể chịu đựng mãi như thế này. Nhưng anh cũng không thể làm gì. Mỗi khi anh thử chống lại, cơn đau lại ập đến. Hắn sẽ siết chặt xiềng xích trên cổ tay anh, hoặc dùng ánh mắt lạnh lùng để nhắc nhở rằng không có đường thoát.Một ngày, khi ánh sáng yếu ớt của bình minh chiếu qua khe cửa sổ nhỏ, Zhongli bước vào phòng với vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi, nhưng lần này, có một điều gì đó khác biệt. Hắn không đến gần Tartaglia ngay lập tức mà đứng lặng lẽ nhìn anh từ xa, đôi mắt hắn đen đặc như hố sâu không đáy. Tartaglia đã quá mệt mỏi, và sức sống trong anh đã dần tắt ngúm. Nhưng, ánh mắt của Zhongli lại như một sự thách thức, khiến anh không thể làm ngơ."Em đã bao giờ tự hỏi tại sao tôi lại chọn em?" Zhongli hỏi, giọng nói không hề vội vã mà như thể hắn đang suy ngẫm về một câu đố mà chính mình đã tạo ra.Tartaglia ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi. Anh không trả lời, vì chẳng có gì để trả lời. Anh biết câu hỏi này không phải để tìm kiếm câu trả lời. Nó chỉ là cách mà Zhongli thao túng anh, giống như mọi thứ khác trong căn phòng này.Zhongli tiến lại gần, không phải với cơn thịnh nộ mà là với một sự kiên nhẫn đáng sợ. "Bởi vì em là người duy nhất có thể hiểu tôi," hắn thì thầm, ngồi xuống cạnh Tartaglia, đưa tay vén những sợi tóc ướt trên trán anh. "Em và tôi giống nhau. Cả hai chúng ta đều là những con quái vật trong mắt thế giới này."Tartaglia cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khi Zhongli đặt tay lên má anh, lòng bàn tay hắn lạnh lẽo và vô cảm. "Em có thể cố gắng chống cự," Zhongli tiếp tục, "Nhưng tôi biết em không thể. Em không thể chạy trốn mãi được."Những lời của Zhongli như từng nhát dao cứa vào trái tim anh. Tartaglia cảm thấy như mình đang dần bị hút vào cái vũng xoáy tăm tối này, không cách nào dứt ra. Cảm giác của anh không còn là nỗi sợ hãi, mà là sự mệt mỏi, sự kiệt quệ đến từ sự kiềm chế, sự nhục nhã và đau đớn không ngừng.Zhongli đứng dậy, không rời mắt khỏi anh. "Em sẽ là của tôi, Tartaglia," hắn nói, nhưng lần này, có sự mỉa mai trong giọng nói của hắn. "Em sẽ hiểu tình yêu của tôi một ngày nào đó. Em sẽ không thể sống thiếu tôi."Cảm giác đó, nỗi ám ảnh không thể thoát khỏi, một mặt vừa buộc chặt, vừa xé nát tâm hồn anh. Tartaglia muốn gào lên, muốn vùng vẫy, nhưng anh chỉ còn lại sự tê liệt, một sự tuyệt vọng ngập tràn trong cơ thể và trí óc. Từng đêm, anh dần mất đi phần còn lại của bản thân, chỉ còn lại sự tồn tại trong tay Zhongli.Một tuần sau, Zhongli lại đến, lần này, hắn mang theo một sợi dây thừng, không phải để trói buộc anh nữa, mà là để "thưởng thức" anh theo một cách khác. Đôi mắt của hắn sáng lên khi nhìn thấy Tartaglia như một món đồ chơi, không phải con người nữa."Chúng ta sẽ chơi một trò chơi mới, Tartaglia," Zhongli nói với một nụ cười khẽ. "Em sẽ thấy rằng tình yêu của tôi thật sự là một thứ không thể thoát ra."Hắn siết chặt sợi dây trong tay, kéo nhẹ, và Tartaglia cảm thấy có một cơn sóng đau đớn chạy qua cơ thể. Nhưng thay vì phản kháng, anh chỉ có thể cắn chặt môi, giữ im lặng. Một phần trong anh biết rằng những trò chơi này chỉ càng đẩy anh vào sự thống trị của Zhongli.Zhongli cười nhẹ khi nhìn thấy sự khuất phục đó. "Em sẽ là của tôi mãi mãi," hắn nói, giọng đầy vẻ thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store