Zhongchi Tu Bong Toi Den Anh Sang
Căn phòng nhỏ vẫn chìm trong bóng tối mờ mịt, nơi chỉ có những tiếng thở dốc và sự tĩnh lặng đáng sợ. Tartaglia nằm trên giường, tay bị xích vào thanh sắt, cơ thể anh đã yếu đi rất nhiều sau những đòn roi và sự tàn bạo của Zhongli. Mỗi vết thương không chỉ là sự đau đớn thể xác mà còn là một dấu ấn của sự kiểm soát, một nhắc nhở rằng anh không thể thoát ra khỏi cạm bẫy này.Zhongli vẫn thường xuyên xuất hiện, không phải để giải thoát anh mà là để giữ anh lại, một cách tàn nhẫn và đầy tính toán. Mỗi lần hắn đến, ánh mắt của hắn lại lạnh lùng như những mảnh đá vỡ, nhưng đôi khi, trong đó lại có một thứ gì đó – một thứ gì đó khiến Tartaglia không thể hiểu nổi, một sự đam mê méo mó mà anh không thể nhận thức."Em còn đau không?" Zhongli hỏi, giọng trầm và nhẹ, như thể hắn đang quan tâm đến một con vật nuôi. Hắn không bao giờ nói về sự đau đớn mà Tartaglia phải chịu, chỉ đơn giản là hỏi như một sự thách thức, như thể anh không có quyền để kêu la hay phản kháng.Tartaglia không đáp lại, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy căm hận. Anh không thể hiểu nổi tại sao Zhongli lại đối xử với mình như vậy. Từ trước đến nay, anh luôn là kẻ mạnh mẽ, kẻ đi săn, nhưng giờ đây, anh chỉ là con mồi trong tay một con quái vật.Zhongli bước đến gần, và tay hắn chạm vào vết thương trên người Tartaglia. Mỗi lần chạm vào, một làn sóng đau đớn lại dâng lên trong cơ thể anh, nhưng anh không thể rên rỉ. Cả thân thể và tâm hồn anh đã bị cướp đi, và giờ đây, anh chỉ còn là cái bóng của chính mình."Đau, phải không?" Zhongli thì thầm, bàn tay hắn vẫn di chuyển trên vết thương của Tartaglia. "Em không thể trốn thoát khỏi tôi. Không phải với cơ thể này, và không phải với tâm trí của em. Tôi sẽ khiến em hiểu ra rằng... em không thể rời bỏ tôi."Một cơn lạnh lẽo bủa vây Tartaglia, như thể tất cả sự sống trong anh đang dần rút đi. Nhưng trước khi anh có thể nhận thức đầy đủ về sự tuyệt vọng trong lòng, Zhongli lại ngồi xuống bên cạnh giường, gần gũi đến mức khiến anh không thể thở được."Em có biết không, Tartaglia? Khi tôi nhìn thấy em, tôi biết mình đã chọn đúng người." Zhongli cười nhẹ, âm thanh đó lạnh lẽo như gió mùa đông. "Em sẽ là của tôi, cả thể xác lẫn tâm hồn. Không ai có thể cứu em."Tartaglia cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự đau đớn từ những vết thương và sự chèn ép tinh thần khiến anh không thể tiếp tục che giấu sự sợ hãi. Mỗi giây phút trong căn phòng này, nơi Zhongli vẫn hiện diện, là một giây phút anh càng rơi vào vực sâu tăm tối.Zhongli tiếp tục nhìn anh, đôi mắt đầy tham lam và thỏa mãn. Hắn không vội vàng, không có chút vội vã nào. Từng bước đi của hắn là sự khẳng định rằng Tartaglia đã hoàn toàn bị bao vây trong cái bẫy mà hắn đã dựng lên. Và Tartaglia, dù có cố gắng thế nào, cũng không thể nào thoát ra được."Em là của tôi," Zhongli lặp lại, nhưng lần này, câu nói đó như một lời nguyền. "Tất cả mọi thứ của em, tôi sẽ lấy."Tartaglia không biết mình có thể tiếp tục chịu đựng được bao lâu. Cảm giác bị giam cầm trong chính cơ thể và tâm trí mình là thứ đau đớn khủng khiếp mà anh chưa từng trải qua. Nhưng điều đó chỉ càng làm tăng thêm sự khao khát trong Zhongli – một khao khát không thể thỏa mãn, một tình yêu biến dạng, méo mó, nhưng đầy ám ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store