ZingTruyen.Store

Zhihu Full Dem Nguoc Ngay Nhap Hoc

15

Sau khi Tống Thời Nghiên rời đi, cuộc sống của tôi lại quay về với hai địa điểm nhà và trường.

Khác biệt là, tôi không còn cố tình tránh mặt Hứa Tinh Hồi nữa, mà thuận theo cảm xúc, bắt đầu từ tình bạn.

Nhờ vậy, cuộc sống thường nhật của tôi dần trở nên phong phú hơn.

Có người cùng ăn sáng, khi đến thư viện thì Hứa Tinh Hồi luôn giúp tôi giữ chỗ trước, lúc muốn thư giãn anh sẽ dẫn tôi đến những địa điểm ít người biết nhưng rất thú vị.

Trong thời gian đó, Tống Thời Nghiên đúng như lời đã nói... không hề từ bỏ.

Thỉnh thoảng lại nhắn tin cho tôi liên tục.

Có lúc chia sẻ chuyện vui ở trường, có lúc chỉ gửi ảnh phong cảnh trong khuôn viên.

Không thể phủ nhận, Đại học Hoa thật sự rất đẹp, mùa thu phương Bắc cũng mang một nét quyến rũ riêng.

Đang ngẩn ngơ nhìn ảnh, tôi nghe thấy Hứa Tinh Hồi thở dài khe khẽ.

"Sao vậy?"

Anh nhíu mày: "Đối thủ cạnh tranh kiên trì như vậy, muốn giành được trái tim em đúng là không dễ."

Tôi bật cười, kéo tay anh, đan chặt mười ngón tay.

Rồi chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè một cách dứt khoát.

[Ngày đầu tiên, cũng là những ngày sau này.]

16

Sau khi tôi và Hứa Tinh Hồi xác nhận mối quan hệ, Tống Thời Nghiên im hơi lặng tiếng một thời gian dài.

Mãi đến nửa tháng sau, anh mới liên lạc lại, gọi video cho tôi lúc nửa đêm.

Trên màn hình điện thoại, anh trông tiều tụy, hình như vừa uống rượu, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.

Tôi bất lực: "Bệnh thì đi khám đi, Tống Thời Nghiên. Không ai vì anh hành hạ bản thân mà yêu anh đâu."

Nhưng anh lại như thể tin rằng tôi vẫn còn quan tâm.

Bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại những kỷ niệm thời thơ ấu.

Nói rằng vì muốn tôi vui, anh từng mặc bộ đồ thú nhồi bông giữa trời nóng đến mức bị say nắng; nói tôi hồi nhỏ rất ngoan, cái gì cũng nghe lời anh; nói chúng tôi từng ăn ý và hợp nhau đến mức nào...

Cuối cùng, tôi nghe đến phát chán, thẳng thừng nói: "Tống Thời Nghiên, không ai sống mãi trong quá khứ."

"Từ lúc cán cân trong lòng anh nghiêng về phía Diệp Trăn Trăn, chúng ta đã không còn khả năng."

"Huống hồ, giờ tôi đã có bạn trai rồi."

Anh như bị tổn thương nặng, bắt đầu kích động: "Vọng Tinh, anh thật sự không thích Diệp Trăn Trăn."

"Anh đã chặn cô ấy rồi, không còn liên lạc gì nữa."

"Anh sai rồi. Anh không nên vì chuyện của cô ấy mà liên tục bỏ qua cảm xúc của em."

Thấy nói chuyện với anh chẳng đi đến đâu, tôi đành nhắn tin gọi Hứa Tinh Hồi sang.

Đến khi thấy Hứa Tinh Hồi mặc đồ ngủ xuất hiện trong phòng tôi, Tống Thời Nghiên mới tự giễu và tắt cuộc gọi.

Tôi nhún vai: "Thật mệt mỏi."

Hứa Tinh Hồi xoa đầu tôi: "Ai bảo bạn gái anh quá tốt bụng."

Vừa nói, anh vừa tự nhiên nằm xuống giường tôi, kéo tôi vào lòng.

Nhưng không làm gì thêm.

Chỉ khẽ thì thầm: "Mệt quá rồi, hôm nay cho anh ôm em ngủ nhé."

Trong đêm tĩnh lặng. Tôi nghe thấy tiếng tim đập của hai người dần hòa chung một nhịp. Làm sao mà ngủ nổi chứ?

17

Thoáng cái đã đến kỳ nghỉ đông, dì Tống gọi điện bảo tôi về nhà ăn Tết.

Suốt bao năm qua, chú Tống và dì Tống luôn xem tôi như con ruột, nên dù quan hệ với Tống Thời Nghiên có ra sao, tôi vẫn không thể cắt đứt tình thân này.

Thêm nữa, căn nhà cũ vẫn chưa bán được, tôi quyết định đặt vé về quê.

Hôm chia tay, Hứa Tinh Hồi lưu luyến không rời.

Anh đưa tôi ra sân bay rồi mới quay về Thâm Thị.

Không ngừng dặn dò tôi phải chú ý an toàn, vừa hạ cánh là phải nhắn tin cho anh.

Rồi nói nếu Tống Thời Nghiên lại làm phiền, thì cứ gọi cho anh.

"Anh sẽ đích thân mắng tỉnh cậu ta."

Tôi thấy câu cuối mới là trọng tâm, bật cười gật đầu đồng ý.

Nhưng lần này về nhà, Tống Thời Nghiên đã thay đổi rất nhiều.

Anh cư xử lễ phép, trầm lặng hơn hẳn.

Dì Tống kể, học kỳ đầu đại học, Tống Thời Nghiên bị ghi lỗi vì uống rượu đánh nhau, chú Tống đã đánh cho một trận. Giờ anh đang giận dỗi với chú Tống.

"Xin lỗi dì, con thấy như là tại con."

Dì Tống nắm tay tôi: "Không liên quan đến con đâu. Thật ra, Thời Nghiên từ nhỏ đã tốt bụng đến mức giống như 'Thánh mẫu', giờ nổi loạn lên, dì lại thấy nó sẽ trưởng thành nhanh hơn."

"Nhà mình lớn như vậy, sau này vẫn cần nó gánh vác."

"Con và nó đều là những đứa trẻ ngoan, dì tin sớm muộn gì nó cũng sẽ vượt qua được, rồi lại là người anh tốt của con."

"Vâng."

18

Một tuần sau khi về nhà, lớp trưởng cấp ba bắt đầu tổ chức buổi họp mặt vào đêm giao thừa.

Nhờ vậy, tôi lại gặp Diệp Trăn Trăn.

Một học kỳ trôi qua, cô ấy thay đổi hoàn toàn phong cách... tóc uốn xoăn sóng lớn, ăn mặc theo kiểu "hot girl" táo bạo.

Trên vai còn đeo túi hàng hiệu đắt tiền.

Khi nói chuyện với bạn học, thái độ cũng kiêu căng hơn hẳn.

Từ xa nhìn thấy tôi, cô ấy không có ý định chào hỏi. Cũng đúng thôi.

Người mù khi nhìn lại được, việc đầu tiên là vứt bỏ cây gậy.

Giờ đây, người cô ấy không muốn gặp nhất, có lẽ chính là tôi... người từng giúp đỡ rồi từ chối cô ấy.

Một bạn nữ cũng học ở Đại học Hoa thì thầm với tôi: "Lúc mới nhập học, Diệp Trăn Trăn nói mình là tiểu thư nhà giàu, còn có bạn trai cũng là con nhà tài phiệt, nên trong ký túc xá rất ngang ngược, ai cũng ngán ngẩm."

"Sau đó bố mẹ cô ấy tìm đến trường, nói cô ấy đã lấy trộm tiền trong nhà, mới phát hiện ra cô ấy tiêu xài bằng tiền học bổng cấp ba. Cộng thêm việc Tống Thời Nghiên không thèm để ý đến cô ấy, nên bạn cùng lớp bắt đầu chế giễu."

"Không biết sau đó cô ấy quen được một cậu nhà giàu thật, chuyển ra ngoài sống, rồi thành ra như bây giờ. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, chắc sớm muộn cũng bị đuổi học..."

Nhìn Diệp Trăn Trăn đứng giữa đám đông, thành thạo uống rượu, tôi không khỏi lắc đầu.

Cuối cùng, cô ấy vẫn đi sai đường.

19

Sau buổi họp lớp, Tống Thời Nghiên lái xe đến đón tôi.

Ghế sau xe thể thao chất đầy một thùng đèn lồng đỏ mới mua.

"Ăn tối xong, cùng trang trí cây trong sân nhà em nhé."

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với tôi kể từ khi tôi về nhà.

Tôi thậm chí còn thấy hơi bất ngờ.

Cây mộc lan trong sân là do tôi và Tống Thời Nghiên trồng vào năm bố tôi rời khỏi nhà.

Anh từng nói, chỉ cần cây mộc lan còn đó, tôi sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn.

Nhiều năm sau đó, mỗi đêm giao thừa, chúng tôi đều trang trí cây mộc lan, rồi dựng lều dưới gốc cây để thức đêm đón năm mới.

Chỉ là năm nay, tâm trạng mọi người đã khác.

Sau khi treo xong đèn lồng, vẻ mặt Tống Thời Nghiên có chút u sầu.

Im lặng vài giây, anh bất ngờ nhìn ra cửa.

"Xem ra năm nay, em có người mới cùng đón giao thừa rồi."

Tôi lúc đó mới thấy Hứa Tinh Hồi đang đứng trước cửa nhà tôi, tay xách đầy túi quà và đồ ăn vặt.

Khi Tống Thời Nghiên lướt qua anh, anh nói một câu như cảnh cáo: "Giờ tôi bằng lòng chỉ làm anh trai của Thẩm Vọng Tinh. Nhưng nếu một ngày nào đó cậu đối xử tệ với cô ấy, tôi vẫn sẽ giành lại cô ấy."

Hứa Tinh Hồi nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, anh Tống. Cả đời này anh sẽ không có cơ hội đó đâu."

20

Hứa Tinh Hồi mặc khá mỏng, nên chúng tôi quyết định từ bỏ kế hoạch đón giao thừa ngoài sân.

Cả hai cuộn mình trên ghế sofa, đắp chăn lông, cùng nhau xem chương trình Gala mừng xuân.

Tôi hỏi anh: "Giờ này, sao anh lại bất ngờ đến vậy?"

Anh nhét một quả nho vào miệng tôi: "Thì anh sợ em bị cậu ta kéo đi mất."

Rồi ôm chặt tôi vào lòng: "Bố mẹ anh sang nước ngoài nghỉ dưỡng để tận hưởng thế giới hai người, thì anh cũng phải cùng bạn gái mình tận hưởng thế giới hai người chứ."

"Anh đến nhanh thật đấy."

Trên tivi, MC bắt đầu đếm ngược.

5.

4.

3.

2.

1.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ nổ tung, ánh sáng rọi khắp phòng khách.

Hứa Tinh Hồi không kìm được mà hôn lên môi tôi.

"Thẩm Vọng Tinh, mỗi cái Tết sau này, anh đều sẽ ở bên em."

"Ừ."

Em cũng muốn mãi mãi ở bên anh.

-Hết-


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store