CHƯƠNG 16: CÁNH CỔNG HẸP VÀ KẺ BỊ RUỒNG BỎ
1. Cuộc thanh trừng sau cánh cửa Oryon
Bài kiểm tra kết thúc. Cánh cửa phòng Oryon mở ra lần nữa, nhưng không khí lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Ba trăm học viên bước vào với niềm kiêu hãnh của những thiên tài được chọn lọc từ tám cường quốc. Nhưng khi bước ra, đại đa số họ chỉ còn là những cái bóng thất thần.
Bảng thông báo điện tử khổng lồ treo giữa sảnh chờ hiện lên danh sách trúng tuyển. Không có những lời động viên sáo rỗng, chỉ có những dòng dữ liệu lạnh lùng chạy dọc màn hình.
<< TỔNG SỐ THÍ SINH THAM GIA ĐỢT BỔ SUNG: 300 >>
<< SỐ LƯỢNG ĐẠT CHUẨN NHẬP HỌC: 08 >>
Một con số khiến người ta nghẹt thở.
Chỉ có 8 người.
Tỷ lệ chưa đầy 3%.
Hệ thống loa phát thanh vang lên, giọng nói đều đều như đang đọc bản án tử hình cho những giấc mơ:
<< NHỮNG THÍ SINH KHÔNG CÓ TÊN TRONG DANH SÁCH, VUI LÒNG DI CHUYỂN RA CỔNG SỐ 6. TÀU CAO TỐC VỀ NƯỚC SẼ KHỞI HÀNH TRONG 30 PHÚT. CHÚC MAY MẮN Ở ĐỢT BỔ SUNG NĂM SAU. >>
Khắp sảnh vang lên tiếng khóc thút thít, tiếng đấm tay vào tường đầy uất ức. Có kẻ quỳ sụp xuống, không tin rằng mình – một thiên tài ở quê nhà – lại bị loại bỏ không thương tiếc chỉ sau một giờ đồng hồ. Học viện Thập Quốc không chấp nhận sự tầm thường. Ở đây, hoặc là quái vật, hoặc không là gì cả.
2. Tờ giấy báo tử và ánh mắt thương hại
Trong khi 292 kẻ thất bại lầm lũi kéo vali ra về, 8 người được chọn đứng tách biệt ở khu vực trung tâm.
7 người kia đều toát ra khí chất ngạo nghễ. Có người từ Solaria với chỉ số HVI trên 800, có người từ Dominion với cơ bắp cường hóa. Họ nhìn nhau như những đối thủ cạnh tranh trong tương lai, ánh mắt rực lửa tham vọng.
Chỉ có Arisu đứng lặng lẽ ở góc ngoài cùng.
Chiếc Kiminuko bên tai cậu vẫn tối đen, không phát sáng, như một vết mực loang lổ giữa những ánh đèn rực rỡ của những người còn lại.
Một vị giáo viên trung niên, đại diện cho Hội đồng Tuyển sinh, bước đến. Ông cầm trên tay 8 phong bì – giấy báo nhận lớp chính thức. Ông lần lượt phát cho 7 người kia, kèm theo những cái bắt tay chúc mừng nồng nhiệt:
"Chào mừng đến lớp A."
"Lớp B sẽ chào đón em."
"Hy vọng em sẽ làm rạng danh Dominion."
Cuối cùng, ông dừng lại trước mặt Arisu.
Ông nhìn cậu học viên với đôi mắt đen sâu thẳm, rồi nhìn xuống tập hồ sơ trên tay mình. Trong hồ sơ ghi rõ: HVI: 0 (Lỗi/Không ổn định) - Thể trạng yếu - Diện gửi gắm ngoại giao.
Ông thở dài, một tiếng thở dài cố nén nhưng vẫn lộ rõ vẻ ái ngại. Ông chìa ra tờ giấy quyết định cuối cùng. Không có bắt tay, không có chúc mừng.
"Em là Akabane Arisu?"
Arisu ngẩng đầu:
"Vâng."
Vị giáo viên hạ giọng xuống, như thể không muốn 7 thiên tài kia nghe thấy sự xấu hổ này:
"Hệ thống không thể đọc chỉ số của em... Nhưng dựa trên hồ sơ từ Reizel và quy chế đặc biệt của Hiệp ước, nhà trường chấp nhận cho em nhập học."
Ông ngập ngừng một chút, ánh mắt hiện lên vẻ thương hại rõ rệt. Đó là ánh mắt dành cho một con cừu non bị ném vào chuồng sói, một kẻ yếu ớt sắp bị nghiền nát bởi guồng quay tàn khốc của học viện này.
"Quyết định cuối cùng: Em sẽ vào Lớp F."
3. Phản ứng 0.15 giây
Lớp F.
Những học viên còn lại lén nhìn sang, vài tiếng cười khẩy vang lên.
Vào được trường nhưng lại vào lớp F thì thà về nước còn hơn. Đó là sọt rác của học viện.
Arisu nhìn tờ giấy.
Dòng chữ "CLASS F" được in đậm bằng mực đỏ.
Trong bộ xử lý của Arisu, thông tin chạy qua:
Lớp F: Môi trường hỗn loạn. Kỷ luật thấp. Sự giám sát của hệ thống an ninh: Thấp nhất.
Kết luận: Môi trường ẩn mình hoàn hảo.
Arisu chớp mắt một cái.
Theo lập trình mô phỏng hành vi con người, khi nhận tin xấu, cơ mặt cần thể hiện sự thất vọng hoặc cam chịu. Cậu đã tính toán độ trễ phản ứng là 0.15 giây – khoảng thời gian vừa đủ để người đối diện cảm thấy cậu đang "sốc" nhưng vẫn cố kìm nén.
Cậu cúi đầu thấp, hai tay nhận lấy tờ giấy bằng một thái độ lễ phép đến mức máy móc:
"Vâng. Em sẽ tuân theo sự sắp xếp của nhà trường."
Vị giáo viên nhìn sự ngoan ngoãn đó mà càng thêm chạnh lòng. Ông vỗ nhẹ lên vai Arisu – một cử chỉ an ủi hiếm hoi ở nơi lạnh lẽo này:
"Cố gắng lên nhé. Dù là lớp F... nhưng nếu nỗ lực, em vẫn có thể trụ lại được. Đừng để bị đuổi học sớm quá."
Ông ta nghĩ cậu là một đứa trẻ tội nghiệp, một phế nhân dựa vào quyền lực chính trị để lết vào trường.
Arisu không đáp, chỉ gật đầu và quay lưng bước đi về phía khu ký túc xá phía Tây – nơi dành cho những kẻ bị ruồng bỏ.
Bóng lưng cậu nhỏ bé và cô độc giữa hành lang rộng lớn.
Không ai trong số họ – từ vị giáo viên đầy lòng trắc ẩn kia cho đến 7 thiên tài đang cười cợt sau lưng – biết được sự thật.
Rằng con quái vật thực sự không nằm trong số những kẻ có HVI 800 hay 900 kia.
Con quái vật thực sự vừa mới nhận chiếc vé vào hang ổ của mình.
Và Lớp F... vẫn chưa biết cơn ác mộng nào sắp sửa ập xuống đầu họ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store