ZingTruyen.Store

Zb1 Nghin Le Chuyen Chung Cu













_________________









____









Zhang Hao đi làm về, thấy em người yêu đang nằm vật trên ghế thì tiến tới vỗ vỗ vào má:

"Em đi vào trong tắm đi, anh nấu mì ra ăn rồi đi ngủ."

Nói thật là Sung Hanbin mệt lắm rồi, chỉ muốn lao ngay vào chiếc giường êm ái đánh một giấc. Nhưng anh người yêu đã nói vậy nên cũng vâng dạ rồi lết cái thân đi tắm.

Khi trở ra đã thấy hai tô mì nghi ngút khói trên bàn, cậu ngồi xuống và bắt đầu ăn.

"Ăn xong thì vào ngủ đi, để tí anh dọn cho."

Sung Hanbin đem bát vào bồn rửa, mở tủ uống tí nước rồi bảo với Zhang Hao: "Anh ăn xong thì để đó mai dọn, muộn rồi nhanh đi nghỉ đi."

Vì quá mệt nên vừa vào phòng cậu đã lăn ra ngủ ngay.

Zhang Hao sau khi tắm xong cũng chui ngay vào phòng, nhưng tưởng sẽ có một giấc ngủ ngon cơ mà vừa đi ngang phòng Yujin thì thấy thằng bé liên tục trở mình. Anh tiến lại gần thì thằng bé cứ kêu lạnh rồi khua tay tìm chăn đắp. Anh liền sờ thử trán Yujin.

Thôi chết, sốt rồi.

Anh ngước nhìn đồng hồ 12h hơn, nhìn Hanbin lại thấy ngủ ngon quá không nỡ gọi dậy. Nghĩ một hồi anh lật đật chạy đi bưng chậu nước, sau khi lau hết người cha Yujin thì lại khóa cửa chạy đi mua thuốc. Tìm mãi mới có một tiệm mở cửa liền mua mấy miếng dán hạ sốt cùng hai ngày thuốc cho em.

Zhang Hao chạy nhanh về nhà, sau khi dán miếng dán hạ sốt thì ngồi ngay bên cạnh giường thằng bé, cứ mươi mười lăm phút là lại sờ người thằng bé xem đã đỡ sốt chưa, rồi mệt quá ngụ gục luôn tại đó.

Nửa đêm Hanbin trở mình, sờ soạng lung tung quanh giường, thấy thiếu thiếu thì liền nheo mắt ngồi dậy. Nhìn sang giường Yujin thì thấy một cục xanh xanh đang ngồi bệt dưới đất, đầu còn gối lên cạnh giường mà ngủ. Hanbin tiến lại gần, nhìn miếng dán trên trán Yujin mà thở dài, cậu bế anh trở về phòng mình, để anh nằm ngay ngắn rồi đắp chăn cho, còn mình thì sang phòng trông Yujin thay chỗ của anh.

Trước khi ra khỏi còn lầm bầm trong miệng: "Rõ ngốc! Cứ thích một mình ôm hết việc vào người thôi."

Khung cảnh nửa đêm nó lãng mạn vậy thôi, chứ đến sáng thì không chắc.

Hanbin hiện tại đang nằm dưới đất, hai chân gác lên giường Yujin, bằm há mỏ, phơi cái bụng ra mà ngáy khò khò.

Zhang Hao tỉnh giấc thấy cảnh này liền lắc đầu, sau khi vệ sinh cá nhân xong, anh gọi điện xin phép cô giáo cho Yujin nghỉ một hôm, rồi lấy chậu nước mới lau người cho thằng bé. Xong xuôi tất cả, anh mới đá vào mông Hanbin mấy phát:

"Yaaaaa dậy đi con chuột bự này."

Gọi mãi mà chẳng thấy Hanbin nhúc nhích, anh mới ngồi xuống vỗ vỗ vào mặt cậu, miệng cằn nhằn:

"Trên đời có thằng nào như mày không? Em nó ốm còn không thèm chăm, mặt trời chiếu rọi cả đít rồi còn không thèm dậy. Chả hiểu mình óc chó kiểu gì lại đi yêu nó."

Vỗ một hồi mỏi cả tay cũng chả có hồi âm, anh định nhéo cho mấy phát vào bụng thì Hanbin đã lim dim mở mắt, vừa nhìn thấy anh liền trề môi ra mếu máo, miệng còn rên ư ử:

"Bé ơi em mệt quá."

Zhang Hao thấy thế liền trợn tròn mắt. Cái đéo gì!? Đừng bảo với tao là mày cũng bệnh luôn nhé con chuột bự.

Hanbin vẫn nằm một cục ở đó, mắt ầng ậng nước, dáng vẻ trông đáng thương vô cùng:

"Huhu bé ơi em không đi làm đâuu."

Thế là cả buổi sáng Zhang Hao phải quần quật chạy ra chạy vào với nồi cháo, làm hết công việc nhà rồi lại vào xem Yujin đã đỡ sốt chưa còn con chuột bự kia thế nào rồi.

Thề có cái nồi cháo trước mặt, chăm một đứa đã mệt rồi lại còn phải chăm hai đứa, mà cái con chuột bự kia, nó lớn nhất cái chung cư này ( ngoại trừ người đang chăm nó ) mà chẳng ra dáng anh lớn tí nào. Trong khi Yujin ngoan ngoãn ăn cháo rồi xem hoạt hình thì Hanbin cứ rên ư ử rồi kêu bé ơi em mệt lắm bé đút cho em ăn đi.

Dcm mày! Ông đây mới là người phải nói câu đó đây này. Đéo làm gì cũng than mệt trong khi ông đây phải làm việc hùng hục như trâu như bò từ sáng đến giờ không kịp mà còn chưa than. Than thì về nhà than với bố mẹ mày ấy, đéo có vợ chồng à nhầm bồ bịch gì với mày nữa. Dẹp đi, tao ở giá!

Chửi thì chửi trong lòng thế thôi, chứ yêu còn chả hết, bồ nó chiều mình mãi rồi mình chiều nó một lần cũng chả sao. Cuối cùng Zhang Hao cũng bưng bát cháo lên đút cho em người yêu từng miếng một.

Ăn xong, anh bảo Hanbin ở nhà đợi anh để anh chạy ra ngoài mua thuốc. Gần ra tới cổng chung cư thì phát hiện mình quên mang tiền, đành phải quay ngược lên nhà lấy.

Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt đã làm giây thần kinh tức giận của Zhang Hao căng đến mức tối đa.

Và vâng, Hanbin đang đứng nhảy đùng đùng trong phòng khách kia kìa, nhảy sung tới mức anh về còn không biết luôn mà.

"Sung Hanbin."

Đằng kia vẫn quẩy.

"SUNG HANBIN!"

Thôi chết con mẹ nó rồi!

Hanbin ngước mặt nhìn anh rồi ngay lập tức ngồi xuống ghế, không dám ngẩng mặt lên dù chỉ một chút.

"Sung Hanbin, vui lắm phải không?"

"Em...em xin lỗi..."

"Giỡn như vậy vui lắm phải không? Làm cho người ta lo lắng như vậy mày vui không hả thằng khốn nạn."

Zhang Hao bước tới lấy cái gối trên ghế sofa đánh tới tấp vào người Hanbin, khiến Hanbin vừa đỡ vừa luôn miệng nói xin lỗi.

Zhang Hao tức giận, quăng gối xuống đất rồi bỏ vô phòng, để lại Hanbin đứng đó với gương mặt như bị mẹ mắng.

Tạch mẹ nó dồi. Quả này ăn shit thật dồi.

Từ lúc đó cho đến tối Zhang Hao không hề bước chân ra phòng khách, anh còn đang rất giận mà. Mình đã chăm thằng nhỏ mệt bở hơi tai ra rồi còn không phụ mình thì thôi mà còn giả bệnh hành mình như chó thế này mà coi được à!? Nghĩ coi có tức không? Tức ứa nước mắt luôn ấy.

Càng nghĩ càng giận, thế là anh cứ ngồi im trong phòng mặc kệ Hanbin đứng bên ngoài gõ cửa xin lỗi.

"Bé ơi bé đừng có giận em mà...em xin lỗi..."

"Em biết sai rồi...bé nghe em nói đi...em xin lỗi được hong..."

"Trả lời em đi màa.."

Zhang Hao mở cửa, ngó lơ Hanbin, ra tủ lạnh lấy chai nước rồi quay trở về phòng, cậu cũng te te theo sau.

"Hôm nay cậu ra ngoài ngủ đi." Zhang Hao lạnh nhạt cất giọng.

"Không được, bên ngoài lạnh lắm em không ra ngoài đâu."

Vậy thì cậu ngủ ở đây đi, đừng ra ngoài nữa." Zhang Hao nói rồi đứng lên ra ngoài nhưng cậu đã chụp tay anh lại.

"Em ra ngoài là được mà, anh đừng như vậy."

Vậy là Zhang Hao leo lên giường, một chút cũng không nhìn Hanbin. Cậu đành thở dài đóng cửa rồi đi ra phòng khách.

Gần hai giờ đêm, hội đang tuổi ăn tuổi lớn gồm Gyuvin và Gunwook thấy cồn cào ruột gan, bình thường có cả Junhyeon nữa nhưng mà hôm nay nó ngủ khò khò rồi nên hai anh em tự túc. Định trèo tường ra ngoài mua đồ ăn thì thấy bên phòng anh Hanbin vẫn còn sáng đèn. Hai đứa nửa tò mò nửa muốn sang đó xin ăn luôn cho đỡ mất công đã quyết định phá à không mở cửa vào.

Vừa mở cửa thì giật mình thon thót may kiềm lại được không hàng xóm chửi cho. Vì sao? Thấy một cục nằm thù lù trên ghế chứ còn sao nữa.

"Gì đây?" Gyuvin dùng mũi chân gẩy gẩy vào mông Hanbin cho tới khi anh quay lại làm hai đứa giật mình chập hai.

"Ô-ôi trời, em không sang đây có một ngày mà thê thảm dữ vậy ông nội."

Thế là Hanbin tóc tai bù xù ngồi dậy kể lại sự tình cho tụi kia nghe, xong liền ăn một cái bạt tai của Gunwook.

"Ngu nè. Xin lỗi vì đã mạo phạm người lớn tuổi hơn."

"Đáng." Gyuvin cũng chêm thêm một câu.

"Ủa nhưng mà Yujin bị sốt á? Sao không gọi em."

"Một câu Yujin hai câu cũng Yujin. Ông còn để cái gì trong não không vậy?" Bên kia chưa đủ mát tay, Gunwook được đà bạt thêm cho Gyuvin một cái.

"Mật khẩu điện thoại."

"..."

"Nửa đêm thằng bé bị sốt ai chạy sang gọi mày hả mày. Với lại...có gọi tao cũng không gọi thằng chân tay thòng lòng như mày đâu."

"Ê cha nội nói ai chân tay thòng lòng cơ?"

"Thôi đi mấy cha, quay lại vấn đề chính." Gunwook lên tiếng kéo câu chuyện trở về.

"Quay thì quay, à mà có gì đâu quay, ông bị thế là đúng."

"Đm tui mà là anh Hạo tui chia tay cmnr."

"Ăn cho cố vô rồi chơi ngu một lần thôi sao có lần thứ hai vị???"

"Ăn xong thức ăn chui qua lỗ đuýt chứ có bổ não miếng nào đâu."

"Lớn rồi mà suy nghĩ không bằng đứa con nít nữa."

"Anh tự giải quyết đi."

Sau một hồi tổng sỉ vả anh chủ trọ thì Gyuvin và Gunwook rất tự nhiên mở tủ lạnh lấy đồ ăn rồi đi về.

Sung Hanbin, chúc ngủ sofa vui vẻ;)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store