[Yuyeon] [Sooshu] [Minmi] Place That Got Us
Chap 8
Jeon Soyeon chỉ thiếu mỗi đem mền gối tới tòa soạn là hoàn thành công tác dạt nhà, từ sau lần chạm mặt kia tâm trí cô như trên mây, ai nói mặc ai, mặt Jeon vẫn cứ đờ đờ ra, trong lòng cứ thấy khó chịu, nếu có về nhà thì cũng chỉ về lúc tối muộn, hạn chế hết mức việc nhìn thấy nàng. Jeon giận, nhưng Jeon biết mình không thể phô ra cái giận này, cô ghét chuyện mình như thế, xấu tính vô cùng, nên cô quyết định tránh mặt cho tới khi cảm xúc có thể ổn định một chút.Công nhận đóng đô ở chỗ làm cũng không có gì quá tệ, có thể chạy 2 3 bài báo cùng lúc, ừ thì chung quy cũng có gì làm đâu, ở không thì nghĩ nhiều thôi thì kiếm gì làm cho giết thời gian vậy. Hoàn thành nốt bài viết về vị quan chức đang chạy đua tới ghế Thủ Tướng Anh, Jeon vẫn chưa dứt được khỏi đầu mối liên hệ mờ nhạt giữa y và ba Yuqi, người quen hay đồng nghiệp, trước khi có chân trong Chính phủ Anh, Tanley cũng phải trải qua quãng thời gian làm nhân viên lặt vặt cho những người cơ to hơn. Chí ít cũng phải 10 năm mới ở được vị trí bây giờ, hừm, nếu muốn làm rõ chỉ cần bắt đầu từ điểm tầm 5 năm trước, vì lúc này từng có thông tin Tanley đi chơi golf để móc nối thêm các mối quan hệ, trùng khớp với khoảng thời gian ba Yuqi được nhập cư vào Wales.Cô xoa xoa trán, nàng làm mình sầu mình buồn song vẫn là nàng khiến mình có động lực tìm hiểu cái gì đó, vốn chuyện này không cần quan tâm cũng không cần đụng tới, nhưng phần linh tính trong Jeon thôi thúc cô nên đi sâu hơn.Sắp ngót nghét 2 tuần rồi, mình có phải làm quá rồi không, tự nhiên đi dỗi nàng mà người ta còn không biết, đúng thật là điên mà.Nằm hẳn xuống sàn, kế bên là tấm kính nhìn thẳng ra màn đêm, cô nhớ nàng, một nỗi nhớ không thể nói và không được phép nói, tệ thật đấy, sao nàng không nhận ra nhỉ, không có cảm giác gì sao? Nhớ lại ánh mắt giọng nói kia cao vút khi nàng đứng cạnh tên kia... Nhíu mày, đã bảo đừng có tự dằn vặt mình rồi mà, Yuqi đâu có lỗi, mày cũng có sai đâu, vậy rốt cuộc cái gì không đúng mà bản thân lại không yên lòng được vậy.Jeon khoanh tay trước ngực, một biểu hiện phản kháng của cơ thể, phải ngăn lại dòng suy nghĩ tiêu cực này thôi, khéo hình ảnh của nàng chỉ thêm méo mó, cô không muốn, cô chỉ muốn nàng rạng rỡ tựa ánh dương mỗi khi nghĩ tới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store