You Are Mine
:🫧🖇️❄️Sau khi đã ăn uống no nê, nhóm bạn cùng nhau thanh toán và chuẩn bị ra về. Bầu không khí trong quán lẩu vẫn rất vui vẻ, nhưng có thể thấy rõ một điều: Negav là người duy nhất tươi tắn nhất, còn lại thì mọi người ai cũng lừ đừ, vẻ mặt mệt mỏi do cái nắng ngoài trời"Đi thôi! Không đứng lại đây mà thành món nhắm đâu!" Negav vừa nói, vừa bật ra một nụ cười đầy tinh nghịch, trong khi cả nhóm chỉ có thể lắc đầu cười khổ"Đúng là cậu luôn làm người khác cảm thấy tội lỗi, Negav"Phúc trả lời, giọng có chút đùa cợt"Vừa ăn xong mà cậu đã có thể chạy nhảy vui vẻ vậy sao?"Trung, vẫn đang len lén nhìn vào điện thoại, ngẩng lên một chút"Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ đấy, mới vừa qua một bữa ăn bão táp mà Negav còn sung sức vậy?"Kiều đẩy nhẹ Trung, rồi nhìn về phía Negav"Cậu đã uống mấy ly nước giải rượu rồi? Dường như cậu đã sẵn sàng cho cả một ngày mới rồi đó"Negav chỉ nhún vai, tiếp tục đi phía trước"Tớ luôn sẵn sàng cho một ngày mới, không giống một số người vẫn còn chậm chạp như rùa đâu""Chậc, mệt quá!" – Cris bĩu môi, thở dài "Sao hôm nay trời lại nắng dữ thế? Mình cảm giác như bốc cháy luôn ấy"Atus nắm vai Trung, bật cười khẽ "Cậu cảm thấy cháy thì thôi đừng đi làm đồ ăn nhé, đừng làm bếp cháy luôn"Trung làm vẻ mặt khó chịu. "Cậu lúc nào cũng thích trêu đùa mình như vậy"Nhưng rồi không ai nói gì thêm, vì tất cả đều mệt mỏi quá đỗi. Cả nhóm bước dọc con đường nhỏ, trò chuyện linh tinh về đủ thứ chuyện, từ chuyện học hành đến những chuyện cá nhân, cười đùa thoải mái. Cuối cùng, họ tạm biệt nhau và tiếp tục về nhà
______Cảnh chuyển sang nhà của Dương, anh đã về đến nhà sau một ngày dài. Cả không gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh của những vật dụng trong bếp khi anh đi ra ngoài cầm ly cà phêAnh bưng ly cà phê, đi qua phòng khách và không khỏi giật mình khi thấy Rhyder đang ngồi lướt điện thoại, ánh mắt vẫn thờ ơ. Dương vội nhìn qua, bất ngờ khi Rhyder hỏi, giọng đầy nghi ngờ:"Đi hẹn hò à?"Dương đứng lại, lườm Rhyder một cái rồi bật cười"Cậu nói nhảm ít thôi, Rhyder"Rhyder ngẩng lên, một tay vẫn cầm điện thoại, không chút thay đổi biểu cảm"Mùi trên người cậu rõ lắm đấy"Dương nhíu mày "Mùi gì cơ?" Anh ngửi thử áo khoác mình"Không phải tôi có mùi lạ đâu, cậu nghĩ gì vậy?"Lập tức, anh nhớ ra là lúc nãy đã đỡ lấy Atus khi cậu ấy va phải anh. Thế nhưng, chẳng lẽ chỉ một chút va chạm ấy mà mùi lại quá rõ rệt?Dương hơi do dự, nhìn quanh phòng, rồi đi đến chiếc ghế sofa ngồi xuống"Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi đi hẹn hò thật?"Rhyder liếc anh một cái, rồi bất ngờ ném một tờ báo về phía Dương, đồng thời bật cười đầy mỉa mai"Cậu đừng có giả vờ nữa. Tôi nói thẳng là cậu có vẻ không hề vô tội đâu"Dương nhìn tờ báo rơi xuống đùi mình, chẳng buồn nhặt lên. Anh cảm thấy thật sự mệt mỏi và không muốn giải thích gì thêm"Thôi đi, đừng nói nữa, tôi chẳng có chuyện gì đâu"Rhyder nhìn anh một cách sắc lẹm, rồi gầm lên một câu thề thốt"Cậu đúng là kẻ khó hiểu nhất mà tôi từng gặp"Dương không trả lời, anh nhìn vào ly cà phê trong tay, lặng im suy nghĩ về mọi chuyện, về những điều không dễ dàng giải thíchLúc này, không khí trong phòng trở nên trầm lặng. Rhyder quay lại với điện thoại, không nói gì thêm. Dương cũng chỉ im lặng, tựa lưng vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, đôi khi chỉ cần một chút thời gian để tất cả mọi thứ lắng xuống.Câu chuyện vẫn tiếp diễn, nhưng có lẽ, trong những khoảnh khắc như vậy, mỗi người đều phải tự đối mặt với những suy nghĩ và cảm xúc của riêng mìnhXin lỗi về sự thiếu sót đó! Đây là đoạn đầy đủ với câu từ chối của Rhyder và Quân:Ngân bước xuống cầu thang, mắt liếc nhìn vào phòng khách và thấy Rhyder đang ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại, trong khi Dương đang đứng gần đó. Ngân không mất thời gian, tiến thẳng đến và bất ngờ túm lấy cả hai. Dương hơi ngạc nhiên, vội vã lên tiếng:"Có chuyện gì vậy?"Ngân không trả lời ngay mà chỉ nhìn vào cả hai rồi thẳng thắn hỏi:"Hai đứa có đi tập với anh không? Chắc các cậu cũng cần vận động chút cho khỏe người"Rhyder liếc mắt nhìn Ngân, lắc đầu không chút do dự, miệng còn nói: "Không có hứng đâu"Anh tiếp tục vuốt điện thoại, tay kia xua xua như muốn đuổi Ngân đi, vẻ mặt có chút không vuiDương nhìn thấy vậy liền đứng dậy, quay sang Ngân"Em còn chút việc chưa giải quyết, có Quân kìa anh rủ anh ấy đi đi!"Ngay khi nhắc đến Quân, Dương chỉ tay về phía Quân đang bước xuống cầu thang. Quân nhìn thấy ánh mắt của Dương thì giả vờ lắc đầu, biểu hiện mệt mỏi, trả lời: "Cậu đi đi, tôi mệt quá"Ngân không dễ dàng bỏ qua, lập tức đi tới chỗ Quân. Anh kéo Quân lại gần, hỏi một cách nghiêm túc: "Cậu không đi thì đừng có lười biếng, đi tập chút cho khỏe đi"Quân liếc nhìn Ngân, bất ngờ hiểu ý, nhanh chóng lấy chìa khóa từ trong túi quần ra và ném về phía Ngân"Cậu cứ đi một mình đi"Quân nói, rồi liền vội vã quay người định bỏ điChưa kịp phản ứng gì, Dương đã đẩy Quân về phía cửa và khóa lại. Quân bị đẩy ra ngoài, đứng bất động trước cửa như chưa kịp hoàn hồnRhyder và Dương đứng đó nhìn nhau, không biết phải làm gì. Cuối cùng, họ chỉ biết bất lực cười trừDương không nói gì thêm, liền bước ra bếp lấy một tách cà phê nóng, rồi đi lên phòng. Không khí trong nhà bây giờ thật lạ lùng, chẳng ai nói gì thêm, chỉ còn lại tiếng cốc cà phê đang lách tách trong tay Dương khi anh đi lên cầu thang
_______Isaac ngồi trong lớp học vẽ, ánh mắt dõi theo từng nét vẽ của các sinh viên, nhưng dường như tâm trí anh không thực sự tập trung. Các nữ sinh trong lớp, không ngừng liếc nhìn anh, kìm nén sự kích động của mình lại. Mọi ánh mắt đều hướng về phía Isaac, người đàn ông nổi bật trong không gian này. Sau giờ học, khi lớp học vắng vẻ hơn, Jsol đã xuất hiện, vẫn như mọi ngàyNhìn thấy lớp vắng vẻ, Isaac không khỏi liếc nhìn xung quanh rồi bất ngờ cười hỏi: "Tìm ai à?"Jsol giật mình, vội quay lại, nhưng anh không đáp lại ngay mà chỉ lắc đầu. Đúng lúc ấy, anh ngoảnh đầu lại nhìn về phía chiếc xe ngoài sân, ra hiệu cho Isaac nhanh chóng dọn đồ để chuẩn bị về. Isaac không hiểu lắm nhưng vẫn lặng lẽ làm theoTrên xe, không khí vẫn có phần im lặng, nhưng Isaac lại không để yên. Anh tò mò nhìn Jsol, hỏi: "Sao lại đến đây? Có chuyện gì à?"Jsol lặng lẽ trả lời, cố tình giữ vẻ bình tĩnh: "Tiện đường thôi"Isaac, người hiểu rõ bạn mình nhất, không dễ dàng bị lừa. Anh nhìn Jsol một cách đầy nghi ngờ, hỏi lại: "Tìm người lần trước à?"Jsol nghe vậy không đáp ngay, chỉ im lặng như đang suy nghĩ. Nhưng sự im lặng của anh càng khiến Isaac thêm chắc chắn về điều mình nghĩ. Isaac cười khẩy rồi nói: "Vậy tôi đoán đúng rồi"Jsol nhìn Isaac, nét mặt có chút tức giận"Mẹ kiếp, cậu có thôi đi không?"Isaac vẫn cứ trêu chọc bạn mình, không chịu dừng lại. Trên suốt đoạn đường, anh không ngừng tìm cách khuấy động không khí. Khi xe đã gần đến nhà, Isaac không quên hỏi: "Sao không vui vậy? Có gì mà phải giận dữ thế?"Jsol nhìn Isaac với ánh mắt lườm đầy bất lực, cảm giác khó chịu trong lòng càng rõ ràng hơn. Cả đoạn đường, Isaac không ngừng trêu đùa, còn Jsol chỉ biết im lặng, cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng chẳng thể giấu được cảm xúc đang dâng lên trong lòng mìnhVề đến nhà, Jsol đẩy cửa bước vào với vẻ mặt trầm lặng và không chút hào hứng. Hiếu từ trên tầng vừa đi xuống, thấy bộ dạng đó của Jsol thì liền quay sang hỏi Isaac:"Jsol làm sao kia?"Isaac khoanh tay dựa vào tường, nheo mắt cười rồi buông một câu đầy ẩn ý:"Thả tương tư đấy"Jsol nghe thấy, lập tức liếc Isaac bằng ánh mắt cảnh cáo. Hiếu thấy phản ứng của Jsol thì cười khúc khích, vừa gật gù như hiểu chuyện vừa chọc thêm:"À, bị bạn gái đá à?"Đúng lúc đó, Erik vừa tắm xong, tóc còn ướt nước, nghe Hiếu nói vậy thì lập tức chạy tới chỗ họ, tò mò hỏi:"Ai bị đá vậy?"Hiếu hất cằm về phía Jsol, Erik nhìn theo, thấy Jsol đang uể oải thả người xuống ghế sô pha. Không nhịn được, Erik cười rồi bước tới, vỗ mạnh vào vai Jsol như để an ủi:"Đàn ông thất tình là chuyện thường, đừng buồn!"Mặt Jsol càng tối sầm lại, miệng chửi thề một câu rõ to, khiến cả phòng đều im lặng một nhịp trước khi Isaac bật cười lớn. Anh khoát tay giải thích:"Không có ai đá ai hết. Tôi đùa thôi."Erik nghe vậy bĩu môi, lẩm bẩm:"Mẹ Kiếp! Cậu nghĩ tôi là trò đùa của cậu à?"Hiếu cũng bật cười, tay đặt ly cà phê xuống bàn trước mặt Jsol rồi vỗ vai anh một cái:"Nếu thất tình thật thì đừng lo, anh em mình còn ở đây. Ra quán bia, ta nói cho quên hết sự đời!"Cả đám bật cười rôm rả, chỉ có Jsol là mặt vẫn đen sì, ngồi phịch xuống ghế, hậm hực uống ngụm cà phê như uống thuốc đắng.
____________
Chao xìn cả nhà, tác giả đây. Mọi người ơi hiện tại tác giả đang ra thêm 2 truyện là "Tình yêu sau lưng sân khấu" và "Thất lạc giữa muôn ngàn ánh sáng" Mong mọi người sẽ yêu thích 2 bộ truyện mới của tác giả như bộ truyện này nha. Tác giả xin cảm ơn. Yêu mọi người nhiều lắm 💗💗💗💗End chương 30
______Cảnh chuyển sang nhà của Dương, anh đã về đến nhà sau một ngày dài. Cả không gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh của những vật dụng trong bếp khi anh đi ra ngoài cầm ly cà phêAnh bưng ly cà phê, đi qua phòng khách và không khỏi giật mình khi thấy Rhyder đang ngồi lướt điện thoại, ánh mắt vẫn thờ ơ. Dương vội nhìn qua, bất ngờ khi Rhyder hỏi, giọng đầy nghi ngờ:"Đi hẹn hò à?"Dương đứng lại, lườm Rhyder một cái rồi bật cười"Cậu nói nhảm ít thôi, Rhyder"Rhyder ngẩng lên, một tay vẫn cầm điện thoại, không chút thay đổi biểu cảm"Mùi trên người cậu rõ lắm đấy"Dương nhíu mày "Mùi gì cơ?" Anh ngửi thử áo khoác mình"Không phải tôi có mùi lạ đâu, cậu nghĩ gì vậy?"Lập tức, anh nhớ ra là lúc nãy đã đỡ lấy Atus khi cậu ấy va phải anh. Thế nhưng, chẳng lẽ chỉ một chút va chạm ấy mà mùi lại quá rõ rệt?Dương hơi do dự, nhìn quanh phòng, rồi đi đến chiếc ghế sofa ngồi xuống"Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi đi hẹn hò thật?"Rhyder liếc anh một cái, rồi bất ngờ ném một tờ báo về phía Dương, đồng thời bật cười đầy mỉa mai"Cậu đừng có giả vờ nữa. Tôi nói thẳng là cậu có vẻ không hề vô tội đâu"Dương nhìn tờ báo rơi xuống đùi mình, chẳng buồn nhặt lên. Anh cảm thấy thật sự mệt mỏi và không muốn giải thích gì thêm"Thôi đi, đừng nói nữa, tôi chẳng có chuyện gì đâu"Rhyder nhìn anh một cách sắc lẹm, rồi gầm lên một câu thề thốt"Cậu đúng là kẻ khó hiểu nhất mà tôi từng gặp"Dương không trả lời, anh nhìn vào ly cà phê trong tay, lặng im suy nghĩ về mọi chuyện, về những điều không dễ dàng giải thíchLúc này, không khí trong phòng trở nên trầm lặng. Rhyder quay lại với điện thoại, không nói gì thêm. Dương cũng chỉ im lặng, tựa lưng vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, đôi khi chỉ cần một chút thời gian để tất cả mọi thứ lắng xuống.Câu chuyện vẫn tiếp diễn, nhưng có lẽ, trong những khoảnh khắc như vậy, mỗi người đều phải tự đối mặt với những suy nghĩ và cảm xúc của riêng mìnhXin lỗi về sự thiếu sót đó! Đây là đoạn đầy đủ với câu từ chối của Rhyder và Quân:Ngân bước xuống cầu thang, mắt liếc nhìn vào phòng khách và thấy Rhyder đang ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại, trong khi Dương đang đứng gần đó. Ngân không mất thời gian, tiến thẳng đến và bất ngờ túm lấy cả hai. Dương hơi ngạc nhiên, vội vã lên tiếng:"Có chuyện gì vậy?"Ngân không trả lời ngay mà chỉ nhìn vào cả hai rồi thẳng thắn hỏi:"Hai đứa có đi tập với anh không? Chắc các cậu cũng cần vận động chút cho khỏe người"Rhyder liếc mắt nhìn Ngân, lắc đầu không chút do dự, miệng còn nói: "Không có hứng đâu"Anh tiếp tục vuốt điện thoại, tay kia xua xua như muốn đuổi Ngân đi, vẻ mặt có chút không vuiDương nhìn thấy vậy liền đứng dậy, quay sang Ngân"Em còn chút việc chưa giải quyết, có Quân kìa anh rủ anh ấy đi đi!"Ngay khi nhắc đến Quân, Dương chỉ tay về phía Quân đang bước xuống cầu thang. Quân nhìn thấy ánh mắt của Dương thì giả vờ lắc đầu, biểu hiện mệt mỏi, trả lời: "Cậu đi đi, tôi mệt quá"Ngân không dễ dàng bỏ qua, lập tức đi tới chỗ Quân. Anh kéo Quân lại gần, hỏi một cách nghiêm túc: "Cậu không đi thì đừng có lười biếng, đi tập chút cho khỏe đi"Quân liếc nhìn Ngân, bất ngờ hiểu ý, nhanh chóng lấy chìa khóa từ trong túi quần ra và ném về phía Ngân"Cậu cứ đi một mình đi"Quân nói, rồi liền vội vã quay người định bỏ điChưa kịp phản ứng gì, Dương đã đẩy Quân về phía cửa và khóa lại. Quân bị đẩy ra ngoài, đứng bất động trước cửa như chưa kịp hoàn hồnRhyder và Dương đứng đó nhìn nhau, không biết phải làm gì. Cuối cùng, họ chỉ biết bất lực cười trừDương không nói gì thêm, liền bước ra bếp lấy một tách cà phê nóng, rồi đi lên phòng. Không khí trong nhà bây giờ thật lạ lùng, chẳng ai nói gì thêm, chỉ còn lại tiếng cốc cà phê đang lách tách trong tay Dương khi anh đi lên cầu thang
_______Isaac ngồi trong lớp học vẽ, ánh mắt dõi theo từng nét vẽ của các sinh viên, nhưng dường như tâm trí anh không thực sự tập trung. Các nữ sinh trong lớp, không ngừng liếc nhìn anh, kìm nén sự kích động của mình lại. Mọi ánh mắt đều hướng về phía Isaac, người đàn ông nổi bật trong không gian này. Sau giờ học, khi lớp học vắng vẻ hơn, Jsol đã xuất hiện, vẫn như mọi ngàyNhìn thấy lớp vắng vẻ, Isaac không khỏi liếc nhìn xung quanh rồi bất ngờ cười hỏi: "Tìm ai à?"Jsol giật mình, vội quay lại, nhưng anh không đáp lại ngay mà chỉ lắc đầu. Đúng lúc ấy, anh ngoảnh đầu lại nhìn về phía chiếc xe ngoài sân, ra hiệu cho Isaac nhanh chóng dọn đồ để chuẩn bị về. Isaac không hiểu lắm nhưng vẫn lặng lẽ làm theoTrên xe, không khí vẫn có phần im lặng, nhưng Isaac lại không để yên. Anh tò mò nhìn Jsol, hỏi: "Sao lại đến đây? Có chuyện gì à?"Jsol lặng lẽ trả lời, cố tình giữ vẻ bình tĩnh: "Tiện đường thôi"Isaac, người hiểu rõ bạn mình nhất, không dễ dàng bị lừa. Anh nhìn Jsol một cách đầy nghi ngờ, hỏi lại: "Tìm người lần trước à?"Jsol nghe vậy không đáp ngay, chỉ im lặng như đang suy nghĩ. Nhưng sự im lặng của anh càng khiến Isaac thêm chắc chắn về điều mình nghĩ. Isaac cười khẩy rồi nói: "Vậy tôi đoán đúng rồi"Jsol nhìn Isaac, nét mặt có chút tức giận"Mẹ kiếp, cậu có thôi đi không?"Isaac vẫn cứ trêu chọc bạn mình, không chịu dừng lại. Trên suốt đoạn đường, anh không ngừng tìm cách khuấy động không khí. Khi xe đã gần đến nhà, Isaac không quên hỏi: "Sao không vui vậy? Có gì mà phải giận dữ thế?"Jsol nhìn Isaac với ánh mắt lườm đầy bất lực, cảm giác khó chịu trong lòng càng rõ ràng hơn. Cả đoạn đường, Isaac không ngừng trêu đùa, còn Jsol chỉ biết im lặng, cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng chẳng thể giấu được cảm xúc đang dâng lên trong lòng mìnhVề đến nhà, Jsol đẩy cửa bước vào với vẻ mặt trầm lặng và không chút hào hứng. Hiếu từ trên tầng vừa đi xuống, thấy bộ dạng đó của Jsol thì liền quay sang hỏi Isaac:"Jsol làm sao kia?"Isaac khoanh tay dựa vào tường, nheo mắt cười rồi buông một câu đầy ẩn ý:"Thả tương tư đấy"Jsol nghe thấy, lập tức liếc Isaac bằng ánh mắt cảnh cáo. Hiếu thấy phản ứng của Jsol thì cười khúc khích, vừa gật gù như hiểu chuyện vừa chọc thêm:"À, bị bạn gái đá à?"Đúng lúc đó, Erik vừa tắm xong, tóc còn ướt nước, nghe Hiếu nói vậy thì lập tức chạy tới chỗ họ, tò mò hỏi:"Ai bị đá vậy?"Hiếu hất cằm về phía Jsol, Erik nhìn theo, thấy Jsol đang uể oải thả người xuống ghế sô pha. Không nhịn được, Erik cười rồi bước tới, vỗ mạnh vào vai Jsol như để an ủi:"Đàn ông thất tình là chuyện thường, đừng buồn!"Mặt Jsol càng tối sầm lại, miệng chửi thề một câu rõ to, khiến cả phòng đều im lặng một nhịp trước khi Isaac bật cười lớn. Anh khoát tay giải thích:"Không có ai đá ai hết. Tôi đùa thôi."Erik nghe vậy bĩu môi, lẩm bẩm:"Mẹ Kiếp! Cậu nghĩ tôi là trò đùa của cậu à?"Hiếu cũng bật cười, tay đặt ly cà phê xuống bàn trước mặt Jsol rồi vỗ vai anh một cái:"Nếu thất tình thật thì đừng lo, anh em mình còn ở đây. Ra quán bia, ta nói cho quên hết sự đời!"Cả đám bật cười rôm rả, chỉ có Jsol là mặt vẫn đen sì, ngồi phịch xuống ghế, hậm hực uống ngụm cà phê như uống thuốc đắng.
____________
Chao xìn cả nhà, tác giả đây. Mọi người ơi hiện tại tác giả đang ra thêm 2 truyện là "Tình yêu sau lưng sân khấu" và "Thất lạc giữa muôn ngàn ánh sáng" Mong mọi người sẽ yêu thích 2 bộ truyện mới của tác giả như bộ truyện này nha. Tác giả xin cảm ơn. Yêu mọi người nhiều lắm 💗💗💗💗End chương 30
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store