ZingTruyen.Store

Yoonmin Tieu Dam Dang



BIỆT THỰ PARK GIA....

-"ĐI.RA.NGOÀI.NGAY.CHO.TÔI!"

Cả căn phòng rộng lớn của biệt thự inh ỏi suốt cả một buổi tối, tiếng phát ra từ căn phòng ngủ cao cấp nhất trong nhà. Bên trong tiếng người làm xin xỏ, tiếng người thanh niên cáu nhặng quát tháo ầm ĩ đuổi người chốc chốc còn nghe thấy tiếng vứt đồ loảng xoảng.

-"Đi ra ngoài ngay cho tôi! Tôi không ngủ, biến ra nếu không tôi đuổi việc cả lũ các người đấy."

(Cái con người đang inh ỏi kia chính là Park Ji Min, 16 tuổi. Cậu là tiểu thiếu gia của cái nhà này. Là con người có đủ tất cả mọi thứ bao người mong muốn: sự giàu có, tiền bạc, ngoại hình, quyền lực,.....nhưng lại siêu lười học vì với cậu chỉ cần học tốt quản lí kinh tế còn mấy cái kia không quan trọng).

Chuyện buổi tối này là do sáng ngày mai cậu sẽ phải chuyển tới 1 trường cấp ba mới vì mai phải dậy sớm nên cả nhà đang nhốn nháo giục cậu đi ngủ không những cậu không ngủ cho còn cáu giận vứt đồ đạc lung tung hết cả.

-"Thiếu gia! Xin cậu ngủ đi ạ sáng mai còn phải thức sớm để nhập học"

-"Không! Không ngủ! Bác quản gia đi ra ngoài đi"

Và kết quả đương nhiên quản gia chỉ biết thở dài ngao ngán thậm chỉ đến bố mẹ cậu còn chịu bó tay và chạy sang Mĩ sống chỉ vì cái tính dở dở ương ương này của thằng con làm cho không ai chịu nổi. Bác quản gia thở dài 1 tiếng nhưng cùng lúc phát hiện ra gì đó làm ông chợt vui vẻ.

-"Đối với thiếu gia chắc lại phải dùng cách này rồi!"

 Ông gọi một người hầu trẻ đến dặn dò.

-"Cậu mau đi gọi Yoon Gi đi nói là tiểu thiếu gia lại làm loạn trên nhà rồi!

-"Vâng thưa quản gia cháu đi ngay"

Người hầu trẻ mau chóng đi vào căn phòng cuối hành lang tầng 1. Bên trong một nam thanh niên tóc đen bóng nước da trắng bóc hơn con gái nhưng lại toát ra vẻ đẹp anh tuấn hớp hồn đang ngồi đọc sách. Người hầu nam đẩy cửa vào:

-"Anh Yoon Gi!"

-"Chuyện gì?"

-"Dạ thiếu gia đang làm loạn trên tầng rồi ạ, bác quản gia bảo em kêu anh"

Người con trai đang đọc sách ngừng động tác quay ra cửa nói với người hầu.

-"Biết rồi"

(Anh là Min Yoon Gi, 19 tuổi. Là 1 con người trầm tính, ít nói, đặc biệt khả năng học siêu giỏi học một hiểu mười và còn siêu cấp đẹp trai. Yoon Gi là cận vệ của Ji Min anh bảo vệ cậu từ khi cậu 10 tuổi bây giờ đã tròn 8 năm bên cạnh nhau. Và có 1 bí mật cả biệt thự này ai cũng biết đó là tiểu thiếu gia nhà họ ương đến mức nào cũng  chỉ bại dưới tay Yoon Gi vì cậu cực kì thích anh, nghe lời anh dăm dắp).

Yoon Gi bước lên tầng trên dừng chân trước cửa phòng to lớn nơi có một con mèo tam thể như bị ma nhập đang gào thét ầm ĩ vẫn không chịu đi ngủ khiến cho người ăn kẻ ở đang sợ tái mặt run rẩy cầu xin.

-"Không nghỉ ngơi gì hết mấy cô đi ra ngay cho tôi"

-"Tiểu thiếu gia xin cậu đi ngủ đi ạ, cậu mà không ngủ ông bà chủ mà biết bọn em sẽ bị đánh chết mất thưa cậu"

-"TÔI KHÔNG CẦN BIẾT. BIẾN.RA.NGAY"

-"Đuổi cả anh sao?"

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc cùng tiếng bước chân cậu nhung nhớ đi vào nhưng cậu vẫn đang cáu mấy người làm nên chỉ bĩu môi nhìn ra chỗ anh một cái.

-"Em không có nói anh!"

Đám người hầu nữ nhìn thấy Yoon Gi thì như bắt được vàng vì ít khi được ngắm anh gần đến như thế này, một người đàn ông tuyệt đẹp đôi mắt đen láy, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhẹ cùng nước ra trắng nhưng khỏe khoắn và thân hình phải gọi là tuyệt mĩ làm các cô gái ngắm đến ngơ ngẩn cả người mà không biết bão tố sắp tới đến nơi. Những cảnh này đang thu hết vào ánh mắt của Park Ji Min đang ngồi trên gường  và cậu đang tức điên lên vơ ngay cái bát ném xuốg đất tạo ra một tiếng CHOANG rất to làm mấy người làm sực tỉnh lại.

-"Nhìn gì mà nhìn ghê thế hả? Thích bị đuổi việc cả lũ hết không?"

-"Dạ bọn em không dám ạ"

Lũ người làm nhận ra cúi đầu hết cả không dám ngẩng dù chỉ một chút, thích thì thích thật đấy nhưng ai mà chả biết Min cận vệ là của riêng thiếu gia nhà này. Từ khi họ bắt đầu làm việc tại đây đã được đào tạo một điều căn bản mà không một ai được phép làm trái đó là: 

"YÊU BẤT KÌ AI CŨNG CÓ THỂ TRỪ MIN YOON GI, NẾU LÀM TRÁI HẬU QUẢ KHÓ LƯỜNG".

Chỉ cần thấy bất kì một cô gái hay chàng trai nào quá thân thiết với Yoon Gi là ngay lập tức sẽ bị Ji Min trục xuất khăn gói về quê ngay.

--------------------------------------------------

Yoon Gi tiến đến gường khẽ ra lệnh cho người làm lui xuống hết còn anh ngồi trên gường với một con mèo đang xù lông. Anh nhìn cậu một lúc rồi khẽ nhíu mày, có vẻ hôm nay tình hình nghiêm trọng hơn rồi đây.

-"Tiểu thiếu gia lại sao vậy?" *ghé vào tai hỏi nhỏ*

-"Em không muốn ngủ" *bĩu môi*

-"Mau đi ngủ đi nếu không mai sẽ biến thành con gấu trúc"

-"Không!"

-"Ji Min! Em cãi anh?" *hằn giọng*

-"Em...không có"

-"Vậy còn không mau nghỉ ngơi"

-"Anh thật đáng ghét. Ngủ thì ngủ"

-"Ngủ đi"

Yoon Gi đang định đi ra ngoài thì Ji Min đã vội với lấy cánh tay anh giữ lại cậu gương đôi mắt mèo con ra nhìn anh không chớp.

-"Yoon Gi à! Hôm nay ngủ chung với em có được không?"

-"Không được tiểu thiếu gia"

-"Nếu anh không ngủ cùng em, em sẽ không ngủ đâu. Dù sao sinh nhật em chúng ta cũng ngủ cạnh nhau rồi mà, đi mà Yoon Gi xin anh đó!"

Yoon Gi đành bó tay với cậu thà thỏa hiệp còn hơn để ngày mai cậu không đi học nổi vì thức đêm.

-"Thôi được rồi"

Thấy anh đồng ý nó cười híp hết cả mắt dịch người vào góc để anh tiến vào. Yoon Gi lật một góc chăn ra rồi nằm lên gường ngủ anh từ từ thiếp đi. Chỉ đợi có thế Ji Min ngay lập tức ôm chặt lấy anh như con Koala hơn nữa còn dở trò biến thái. Nó đưa tay luồn vào trong áo ngủ của anh sờ sờ cái cơ bụng rắn chắc kia đã vậy còn thỏa chí reo lên như trẻ em được kẹo.

-" Oa! Thật rắn chắc quá đi mất, sờ thật thích!"

Sau khi sờ thỏa thích nó bắt đầu lăn ra ngủ tay thì vẫn để trong áo anh không chịu bỏ ra, có Yoon Gi bên cạnh nó ngủ rất ngoan. Chỉ cần Min Yoon Gi ở bên thì Park Ji Min sẽ nhất định trở thành mèo ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store