Yoonjoon Neu Khong Phai La Em Thi Con Ai
Nắng tháng Sáu rát rạt mặt đường như thiêu như đốt.
Mái tôn nóng lên đến mức nghe như tiếng thở hổn hển của cả khu xóm, gió chẳng buồn ghé ngang dù chỉ là một cơn.Namjoon nằm trên chiếc giường tre ọp ẹp, cả người ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt mơ màng như đang trôi giữa một vùng nước nóng. Cậu không nói gì từ sáng, chỉ rên khẽ mỗi khi bà đặt tay lên trán.“Sốt rồi,” bà Hwang thì thầm, giọng đầy lo lắng “Thằng bé sốt rồi…”Bà run run cầm điện thoại. Trong danh bạ, chẳng có mấy cái tên. Một trong số đó là “Chú Yoongi bán nợ”.Chiếc xe của Yoongi đỗ ngay trước cửa nhà, nhanh đến nỗi bánh xe còn chưa nguội đã có dấu chân anh chạy vội vào. Anh cúi người, nhìn Namjoon đang nằm mệt mỏi, mặt đỏ gay, lưng áo ướt như vừa tắm xong.“Thuốc hạ sốt ở đâu ạ?” Anh hỏi bà, tay đã sờ trán cậu một cách đầy bản năng.“Bà… bà không có… Chú ơi, bà già rồi, không ra ngoài nổi…”Không để bà nói thêm, Yoongi quay đầu, lao ra khỏi cửa.
Cái nắng như muốn thiêu sống người, nhưng anh chẳng quan tâm.
Anh chạy từ đầu xóm đến cuối hẻm, mỗi lần hỏi là một lần thất vọng: tiệm thuốc đóng cửa, cửa hàng tạp hóa chỉ bán xà bông, tiệm bún bò không biết gì hết.Đến một con hẻm sâu nơi xóm cũ, Yoongi gặp một ông lão ngồi bán vài loại thuốc lẻ, bên cạnh là chiếc xe đạp cà tàng dựng xéo xẹo.“Bác ơi, cháu cần thuốc hạ sốt. Có không ạ?”Ông lão ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Yoongi, rồi hỏi:“Cho ai? Người già hay trẻ con?”“Một đứa… một đứa không còn là trẻ con nhưng cũng chẳng phải người lớn. Tâm trí còn nhỏ lắm… nhưng nó sốt cao lắm rồi.”Ông lão dừng tay, móc ra mấy viên thuốc trong túi ni-lông:“À… Là thằng nhỏ ở cái nhà có bà già sống cùng ấy hả?”Yoongi gật đầu.“Tôi cứ tưởng… ngoài bà ra, đâu còn ai nhớ đến nó nữa.”
“Cả xóm này bao năm, ai cũng né, cũng nhìn nó như người dưng nước lã. Hôm nay… lạ ha, có người chạy ráng vì nó.”Yoongi không đáp.
Anh chỉ nhận thuốc, cảm ơn nhanh, rồi quay đầu chạy về phía nhà như thể trái tim vừa bị bóp nhẹ.Khi anh trở lại, Namjoon vẫn mê man. Bà lau mồ hôi cho cậu bằng khăn ấm, đôi tay già nua run rẩy, mắt hoe đỏ vì lo.
Yoongi đưa thuốc, rót nước, rồi kê lại gối. Anh không quen làm những chuyện này, nhưng không hiểu sao hôm nay tay anh không vụng về nữa. Anh đặt viên thuốc vào lòng bàn tay của Namjoon, giọng khàn đi:“Nè… uống một tí rồi ngủ tiếp.”Cậu khẽ mở mắt, mơ màng nhìn anh, lẩm bẩm:“Chú... Yoongi đó hả? Chú đi đâu mà lâu vậy?”Yoongi cười nhẹ, tay đặt lên trán cậu:“Chú đi xin phép trời nắng bớt. Mà trời chưa chịu, chắc phải xin tiếp.”Đêm đó, Namjoon ngủ thiếp đi, hơi thở dần đều lại.
Yoongi không rời đi. Anh ngồi ở góc nhà, tay cầm cây quạt mo cũ mà bà đưa, quạt từng nhịp một như thể đang đếm thời gian bằng sự kiên nhẫn lạ thường.Bà Hwang rót cho anh ly nước, rồi ngồi xuống bên cạnh, thì thầm:“Tôi già rồi. Lỡ có chuyện gì, chỉ mong có người thật lòng thương nó.”Yoongi không nói gì. Nhưng ánh mắt anh khi nhìn Namjoon người nằm đó với mái tóc ướt, khuôn mặt say sốt mà bình yên đã thay lời hứa.Một lời hứa… rằng lần này, sẽ không bỏ lại cậu nữa.Gần sáng, trời mưa nhẹ. Những giọt nước tí tách rơi lên mái tôn như tiếng vỗ tay khẽ của đất trời sau một ngày oi nồng.Namjoon mở mắt trong hơi thở mát lành. Cậu chưa ngồi dậy ngay, đầu vẫn còn nặng nhưng lòng thì nhẹ như tờ giấy. Ánh sáng mờ chiếu qua khung cửa nhỏ, và trong đó, cậu thấy bóng người đang ngủ gục trên chiếc ghế tre cũ.“Chú Yoongi…”Giọng cậu khàn đặc, nhưng đủ để lay động người kia.
Yoongi ngẩng đầu, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, nhưng miệng vẫn nở nụ cười nhẹ như sương sớm.“Tỉnh rồi à? Làm người ta lo muốn chết.”Namjoon mỉm cười, yếu ớt nhưng thật lòng. Cậu nhìn ra cửa, rồi nhìn anh, ngập ngừng:“Lúc sốt… cháu mơ một giấc mơ. Trong mơ có ba cháu, có mẹ, có cả căn nhà cũ cháu từng ở. Cháu đứng ở giữa ngã tư, không biết đi hướng nào. Nhưng rồi, có một người bước tới, che nắng cho cháu bằng một tấm áo…”Yoongi im lặng. Bàn tay đặt lên chăn khẽ siết lại.“Cháu không thấy mặt người đó, chỉ thấy lưng áo thấm mồ hôi, và tiếng bước chân đi trước dẫn đường. Là… chú hả?”Anh không trả lời ngay. Nhưng anh vươn tay, đặt nhẹ lên mái tóc rối của cậu, vuốt một cái thật dịu dàng:“Ừ. Là chú. Và từ giờ, nếu cháu lại đứng giữa ngã tư, cứ đi theo tiếng bước chân đó. Đừng sợ.”Namjoon khẽ nhắm mắt. Lần này không vì sốt. Mà vì tin.Tin rằng trên đời vẫn có một người, dù không quen biết từ đầu, vẫn chịu chạy khắp cả khu xóm chỉ để mua một vỉ thuốc, chịu ngồi cả đêm quạt mồ hôi cho mình, và dỗ dành rằng “Đừng sợ”.Sáng hôm sau, khi bà Hwang thức dậy, bà thấy cháu mình đã ngủ ngoan, còn Yoongi thì nằm co ro nơi góc nhà, tay vẫn cầm cây quạt mo. Bà bước lại, nhẹ nhàng đắp cho anh cái mền mỏng, miệng thì thào:“Cảm ơn cậu… lần này, có lẽ ông trời thương nó rồi.”
Mái tôn nóng lên đến mức nghe như tiếng thở hổn hển của cả khu xóm, gió chẳng buồn ghé ngang dù chỉ là một cơn.Namjoon nằm trên chiếc giường tre ọp ẹp, cả người ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt mơ màng như đang trôi giữa một vùng nước nóng. Cậu không nói gì từ sáng, chỉ rên khẽ mỗi khi bà đặt tay lên trán.“Sốt rồi,” bà Hwang thì thầm, giọng đầy lo lắng “Thằng bé sốt rồi…”Bà run run cầm điện thoại. Trong danh bạ, chẳng có mấy cái tên. Một trong số đó là “Chú Yoongi bán nợ”.Chiếc xe của Yoongi đỗ ngay trước cửa nhà, nhanh đến nỗi bánh xe còn chưa nguội đã có dấu chân anh chạy vội vào. Anh cúi người, nhìn Namjoon đang nằm mệt mỏi, mặt đỏ gay, lưng áo ướt như vừa tắm xong.“Thuốc hạ sốt ở đâu ạ?” Anh hỏi bà, tay đã sờ trán cậu một cách đầy bản năng.“Bà… bà không có… Chú ơi, bà già rồi, không ra ngoài nổi…”Không để bà nói thêm, Yoongi quay đầu, lao ra khỏi cửa.
Cái nắng như muốn thiêu sống người, nhưng anh chẳng quan tâm.
Anh chạy từ đầu xóm đến cuối hẻm, mỗi lần hỏi là một lần thất vọng: tiệm thuốc đóng cửa, cửa hàng tạp hóa chỉ bán xà bông, tiệm bún bò không biết gì hết.Đến một con hẻm sâu nơi xóm cũ, Yoongi gặp một ông lão ngồi bán vài loại thuốc lẻ, bên cạnh là chiếc xe đạp cà tàng dựng xéo xẹo.“Bác ơi, cháu cần thuốc hạ sốt. Có không ạ?”Ông lão ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Yoongi, rồi hỏi:“Cho ai? Người già hay trẻ con?”“Một đứa… một đứa không còn là trẻ con nhưng cũng chẳng phải người lớn. Tâm trí còn nhỏ lắm… nhưng nó sốt cao lắm rồi.”Ông lão dừng tay, móc ra mấy viên thuốc trong túi ni-lông:“À… Là thằng nhỏ ở cái nhà có bà già sống cùng ấy hả?”Yoongi gật đầu.“Tôi cứ tưởng… ngoài bà ra, đâu còn ai nhớ đến nó nữa.”
“Cả xóm này bao năm, ai cũng né, cũng nhìn nó như người dưng nước lã. Hôm nay… lạ ha, có người chạy ráng vì nó.”Yoongi không đáp.
Anh chỉ nhận thuốc, cảm ơn nhanh, rồi quay đầu chạy về phía nhà như thể trái tim vừa bị bóp nhẹ.Khi anh trở lại, Namjoon vẫn mê man. Bà lau mồ hôi cho cậu bằng khăn ấm, đôi tay già nua run rẩy, mắt hoe đỏ vì lo.
Yoongi đưa thuốc, rót nước, rồi kê lại gối. Anh không quen làm những chuyện này, nhưng không hiểu sao hôm nay tay anh không vụng về nữa. Anh đặt viên thuốc vào lòng bàn tay của Namjoon, giọng khàn đi:“Nè… uống một tí rồi ngủ tiếp.”Cậu khẽ mở mắt, mơ màng nhìn anh, lẩm bẩm:“Chú... Yoongi đó hả? Chú đi đâu mà lâu vậy?”Yoongi cười nhẹ, tay đặt lên trán cậu:“Chú đi xin phép trời nắng bớt. Mà trời chưa chịu, chắc phải xin tiếp.”Đêm đó, Namjoon ngủ thiếp đi, hơi thở dần đều lại.
Yoongi không rời đi. Anh ngồi ở góc nhà, tay cầm cây quạt mo cũ mà bà đưa, quạt từng nhịp một như thể đang đếm thời gian bằng sự kiên nhẫn lạ thường.Bà Hwang rót cho anh ly nước, rồi ngồi xuống bên cạnh, thì thầm:“Tôi già rồi. Lỡ có chuyện gì, chỉ mong có người thật lòng thương nó.”Yoongi không nói gì. Nhưng ánh mắt anh khi nhìn Namjoon người nằm đó với mái tóc ướt, khuôn mặt say sốt mà bình yên đã thay lời hứa.Một lời hứa… rằng lần này, sẽ không bỏ lại cậu nữa.Gần sáng, trời mưa nhẹ. Những giọt nước tí tách rơi lên mái tôn như tiếng vỗ tay khẽ của đất trời sau một ngày oi nồng.Namjoon mở mắt trong hơi thở mát lành. Cậu chưa ngồi dậy ngay, đầu vẫn còn nặng nhưng lòng thì nhẹ như tờ giấy. Ánh sáng mờ chiếu qua khung cửa nhỏ, và trong đó, cậu thấy bóng người đang ngủ gục trên chiếc ghế tre cũ.“Chú Yoongi…”Giọng cậu khàn đặc, nhưng đủ để lay động người kia.
Yoongi ngẩng đầu, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, nhưng miệng vẫn nở nụ cười nhẹ như sương sớm.“Tỉnh rồi à? Làm người ta lo muốn chết.”Namjoon mỉm cười, yếu ớt nhưng thật lòng. Cậu nhìn ra cửa, rồi nhìn anh, ngập ngừng:“Lúc sốt… cháu mơ một giấc mơ. Trong mơ có ba cháu, có mẹ, có cả căn nhà cũ cháu từng ở. Cháu đứng ở giữa ngã tư, không biết đi hướng nào. Nhưng rồi, có một người bước tới, che nắng cho cháu bằng một tấm áo…”Yoongi im lặng. Bàn tay đặt lên chăn khẽ siết lại.“Cháu không thấy mặt người đó, chỉ thấy lưng áo thấm mồ hôi, và tiếng bước chân đi trước dẫn đường. Là… chú hả?”Anh không trả lời ngay. Nhưng anh vươn tay, đặt nhẹ lên mái tóc rối của cậu, vuốt một cái thật dịu dàng:“Ừ. Là chú. Và từ giờ, nếu cháu lại đứng giữa ngã tư, cứ đi theo tiếng bước chân đó. Đừng sợ.”Namjoon khẽ nhắm mắt. Lần này không vì sốt. Mà vì tin.Tin rằng trên đời vẫn có một người, dù không quen biết từ đầu, vẫn chịu chạy khắp cả khu xóm chỉ để mua một vỉ thuốc, chịu ngồi cả đêm quạt mồ hôi cho mình, và dỗ dành rằng “Đừng sợ”.Sáng hôm sau, khi bà Hwang thức dậy, bà thấy cháu mình đã ngủ ngoan, còn Yoongi thì nằm co ro nơi góc nhà, tay vẫn cầm cây quạt mo. Bà bước lại, nhẹ nhàng đắp cho anh cái mền mỏng, miệng thì thào:“Cảm ơn cậu… lần này, có lẽ ông trời thương nó rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store