Yoo Jaeyi X Woo Seulgi Abyss
"mẹ kiếp..."jaeyi nghiến răng, giọng khàn đặc. đôi mắt nó đỏ ngầu, đầy tức giận. trong tích tắc, nó lao tới, siết chặt lấy cổ seulgi. ánh mắt em đầy hoảng loạn, nhưng cổ họng đã bị bóp nghẹt, không thốt ra nổi một lời.em vùng vẫy. nhưng jaeyi càng bóp mạnh hơn, như muốn nghiền nát xương cổ em. rồi tay còn lại bịt chặt miệng seulgi, không để em có cơ hội cầu cứu. ngay sau đó, nó cúi xuống, cưỡng ép môi em trong một nụ hôn tàn bạo.môi nó nghiền nát lấy môi em. lưỡi nó mạnh bạo luồn vào giữa hai hàm răng đang khép chặt, đâm xuyên vào khoang miệng em, chà xát thô bạo. nó liếm lấy từng mảng hơi thở, càn quét từng ngóc ngách, như muốn xóa sạch mọi dấu vết tự chủ trong em.em cố gắng chống cự, hai tay đập mạnh vào ngực nó, thân thể giãy giụa. nhưng jaeyi vẫn ghì chặt em trong vòng tay, lưỡi nó không ngừng xâm nhập, quấn chặt lấy đầu lưỡi em, nuốt lấy từng phản kháng yếu ớt cuối cùng.nụ hôn đó không mang một chút yêu thương. chỉ là chiếm đoạt.seulgi cảm thấy nghẹt thở, tim đập dồn dập vì sợ hãi. trong phút chốc còn giữ được chút tỉnh táo, em cắn thật mạnh vào đầu lưỡi jaeyi.chát!jaeyi rít lên vì đau rồi tát em mạnh đến mức cả người seulgi ngã văng xuống sàn. âm thanh vang vọng giữa không gian tĩnh lặng khiến em choáng váng.khóe môi em rỉ máu. nhưng chưa kịp hoàn hồn, jaeyi đã đè lên người em, ngồi hẳn lên thân thể đang run rẩy.chát!má trái bỏng rát.chát!má phải tê dại.chát!thêm một cái tát nữa khiến đầu em lệch sang một bên, tóc tai rối tung, máu thấm dần vào cổ áo trắng.nó dừng lại, thở dốc, mắt vẫn không rời em. như thể muốn ăn tươi nuốt sống."cún con dạo này biết cắn người rồi nhỉ?" nó cười khẩy, giọng khinh miệt.seulgi im lặng, nước mắt tuôn dài hai bên má. đôi mắt em mờ đi vì đau và hoảng loạn. jaeyi đưa tay vuốt nhẹ vài lọn tóc rối, giọng trêu chọc:"ôi trời~ nhìn xem... sợ đến phát khóc rồi kìa."nó cúi sát mặt, môi gần như chạm vào môi em lần nữa, hơi thở nóng rực phả lên da thịt."em thích cắn đến thế sao? để tao cho em biết cảm giác bị cắn là thế nào."không cảnh báo, nó cúi xuống cổ em, cắn mạnh. răng nó ghì sâu vào lớp da trắng ngần đến nỗi để lại vết răng rõ ràng."aaaaahhhh!!"seulgi gào lên vì đau. nhưng lại bị nó bịt miệng ngay tức thì."suỵt...cún ngoan không được kêu."nó lại ép môi lên môi em. răng nó cắn mạnh vào môi dưới em, kéo đến bật máu.em nức nở. máu chảy hòa cùng nước mắt. mùi tanh xộc lên sống mũi.jaeyi liếm máu trên môi em như thể đang tận hưởng, thì thầm:"vị máu của em... ngon hơn tao tưởng đấy~"nó còn muốn hành hạ tiếp, thì một tiếng gọi vang lên ngoài hành lang:"yoo jaeyi! mày đâu rồi?!"là yeri.jaeyi cau mày, khó chịu. trước khi rời đi, nó lại cúi xuống, xoa đầu seulgi như đang dỗ dành một con thú nhỏ.giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy sát khí."nhớ cho rõ... chỉ cần tao muốn, tao sẽ hủy hoại em mà không cần lý do."nói rồi, nó rời khỏi thư viện.ở ngoài, yeri vừa trông thấy jaeyi, mắt đảo qua vệt máu khô trên khóe môi nó. hiểu rõ chuyện vừa xảy ra, ả không hỏi, chỉ khẩy một câu:"tao đoán... có một con nhỏ tội nghiệp nào đó vừa bị chó điên cắn."yeri khoanh tay bỏ đi trước. jaeyi không đáp, chỉ lặng lẽ liếm môi, ánh mắt âm u.cánh cửa thư viện đóng lại phía sau lưng jaeyi, mang theo tiếng bước chân xa dần.chỉ còn lại một mình em.không gian trở nên im lặng đến đáng sợ. seulgi vẫn nằm bất động trên sàn, cơ thể run nhẹ như thể bị rút cạn sinh lực. hơi thở em đứt đoạn, mắt nhìn trân trân lên trần nhà – vô hồn, trống rỗng.từng cơn đau âm ỉ lan ra từ gò má, từ vết cắn rớm máu trên cổ, từ đôi môi sưng tấy. nhưng tệ hơn cả, là cảm giác trong lòng: nhơ nhuốc, lạnh lẽo, và sợ hãi đến tận tủy xương.tay em run rẩy chạm lên môi, lau vội vết máu chưa khô. mỗi lần ngón tay lướt qua nơi jaeyi từng cưỡng hôn, cảm giác buồn nôn lại trào lên cổ họng. em ngồi dậy, gập người, khom xuống, nôn khan. nhưng chẳng có gì thoát ra ngoài ngoài vài giọt nước mắt chảy ngược vào tim.ánh mắt seulgi mờ đi. em cố siết lấy ngực mình để giữ lại nhịp thở rối loạn.trong khoảnh khắc ấy, em thấy bản thân mình như một món đồ chơi đã bị bóp méo, bẻ gãy, vứt vào một góc tối không ai quan tâm.em cố lục tìm điện thoại, nhưng nó đã biến mất. lòng bàn tay lạnh ngắt. gió từ ô cửa sổ khẽ lùa vào, nhưng không đủ để xua đi nỗi tê dại đang lan dần trong lồng ngực."không thể như vậy được..." em thì thầm, giọng nói như bị bóp nghẹt bởi chính bản thân.nhưng em biết, mọi chuyện đã xảy ra và jaeyi – kẻ đó – không phải đang đùa. nó thật sự có thể hủy hoại em bất cứ lúc nào như đã hứa.một tiếng cộp vang lên – là tiếng giày ai đó bước ngang qua thư viện. seulgi hoảng hốt, co người lại, tay tự ôm lấy vai, như thể muốn che chắn thân thể đang bị tổn thương của mình khỏi mọi ánh nhìn.tim em đập loạn.không ai bước vào.chỉ là người đi ngang.nhưng cũng đủ để em rùng mình.một lúc sau, khi chắc chắn rằng không ai nhìn thấy, seulgi mới lê bước vào nhà vệ sinh. em khóa chặt cửa, rồi tựa lưng vào đó, trượt xuống nền gạch lạnh lẽo. tiếng khóc bị ghìm lại, vang lên khe khẽ..em nhìn mình trong gương: mái tóc rối bời, khoé môi bật máu, vết răng hằn sâu nơi cổ như một dấu ấn không thể xoá.như thể đã bị đóng dấu quyền sở hữu.seulgi bật cười. một tiếng cười méo mó, nghẹn ngào. rồi em đưa tay, mở vòi nước thật mạnh, cố rửa đi mùi máu tanh còn đọng lại. nhưng rửa mãi...rửa mãi...vẫn không hết.bàn tay em bấu chặt vào thành bồn rửa. móng tay khứa mạnh lên da thịt – như thể nếu máu em chảy ra thêm chút nữa, thì mọi tội lỗi cũng sẽ trôi đi theo đó.nhưng không.cảm giác bị vấy bẩn vẫn còn nguyên.cảm giác mình không còn là mình nữa.---yeri đi bên cạnh, thở ra làn khói thuốc mỏng. ả chẳng nói gì thêm, nhưng jaeyi biết, ả hiểu chuyện gì đã xảy ra.nó cũng chẳng cần phải giấu. giấu để làm gì? khi thứ nó làm là minh chứng rõ ràng nhất cho sự sở hữu.tay jaeyi siết chặt chiếc điện thoại vừa trộm từ túi seulgi.jaeyi cười mỉm.nó vuốt màn hình, mở ra từng album ảnh, từng tin nhắn, từng ghi chú cá nhân. những điều riêng tư nhất của seulgi giờ nằm trọn trong tay nó. không mã khóa nào có thể cản nổi jaeyi, vốn dĩ nó đã rất thông minh rồi..yeri chỉ biết thở dài, ả đã quen rồi. những cơn điên của jaeyi là điều không ai kiểm soát nổi và nếu có ai đó dám chống lại, thì kẻ đó sớm muộn cũng sẽ phải trả giá..---tiếng chuông vang lên như nhát búa giáng vào đầu. seulgi lau mặt lần cuối trong nhà vệ sinh. em nhìn mình trong gương – vẫn là gương mặt ấy, ánh mắt ấy, mái tóc ấy nhưng có gì đó không còn giống nữa.cổ áo được kéo cao để che vết cắn. son môi được thoa qua loa để che máu khô. hai má bị tát sưng vẫn hơi ửng đỏ, nhưng em vẫn cố gắng gượng cười..bàn tay vẫn run, nhưng em ép nó dừng lại.
không ai được biết. không ai được thấy. đó là điều duy nhất em chắc chắn.seulgi hít một hơi dài, mở cửa.hành lang trống vắng. bóng em đổ dài trên nền gạch.lớp học ở cuối dãy. cánh cửa bật mở, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, chiếu thẳng lên gương mặt em.mọi người đã vào lớp gần hết sau giờ nghỉ. yeri đang ngồi đọc sách cùng với kyung, vài học sinh khác đang nghịch điện thoại và jaeyi, đang ngồi ngay cuối lớp, dựa lưng vào tường, quay đầu nhìn thẳng về phía cửa.ánh mắt đó.nó nhìn em.không cười.chỉ nhìn.seulgi đứng sững vài giây, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, gật nhẹ đầu chào vài người bạn."ê seulgi, đi đâu giờ mới về vậy?" một học sinh lên tiếng."ê, mặt cậu đỏ kìa, nóng hả?" một người bạn khác thấy vậy liền hỏi han.em cười, một nụ cười gượng gạo."ừ, tại mình có chút cảm thấy không khoẻ trong người...""thôi uống nước đi. sắp học tiếp tiết lý rồi đó." bạn học khác chen ngang.em gật đầu, ngồi xuống ghế. tay nắm chặt vạt váy, cố ép cho bản thân tập trung. mắt nhìn thẳng bảng đen, nhưng đầu thì trống rỗng. mỗi khi chớp mắt, em lại thấy hình ảnh jaeyi cúi xuống, mùi máu, tiếng rít bên tai, cái cảm giác buốt nhói nơi cổ..."seulgi."một tiếng gọi rất khẽ.không cần quay lại, em biết đó là ai.jaeyi đang đứng sau lưng em, tay khẽ chạm vào ghế em, như một lời nhắc nhở.nó đang ở đây.nó vẫn nhìn em.và nó sẽ không để em thoát.seulgi cứng đờ người. cổ họng nghẹn lại."ơ kìa, jaeyi gọi đó, nghe không?" ai đó lên tiếng.em quay đầu lại, chậm rãi, cố nặn một nụ cười."có chuyện gì sao...?"jaeyi nghiêng đầu, ánh mắt nheo lại, ánh lên tia thích thú khó tả. nó chậm rãi cúi xuống, khoảng cách chỉ vừa đủ để mình em nghe rõ:"môi em vẫn còn đỏ."em không nói gì, chỉ nuốt khan, cố giấu đi cơn nhức buốt sau lớp im lặng.jaeyi cười nhạt. "à mà... suýt nữa thì quên, điện thoại em đánh rơi này~"nó đưa trả, ngón tay vô tình chạm nhẹ vào tay em. rồi quay người bước đi, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.seulgi nhìn theo bóng nó, tay vô thức siết chặt lấy mép bàn. máu rút hết khỏi các khớp ngón, chỉ còn lại một màu trắng bệch.em không dám động đậy. từng tế bào trên người như căng ra.chỉ còn nỗi sợ, đang từ từ ăn mòn từng khe nứt trong lòng.jaeyi trở về chỗ ngồi, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía em.dõi theo từng cử động nhỏ. từng hơi thở đứt đoạn em cố giấu sau vẻ bình thản.rồi nó khẽ nhắm mắt, như thể đang tận hưởng một dư vị quen thuộc – thứ dư vị mà nó đã nếm được..từ khi em run rẩy dưới tay nó, từ khi nước mắt em chảy vì nó – em đã thuộc về nó rồi.em có thể ghét nó. có thể sợ nó. có thể nguyền rủa nó.nhưng em sẽ không thể rời khỏi nó. không bao giờ.nó sẽ khiến em căm ghét cả chính bản thân mình, nhưng vẫn khao khát được nó nhìn đến.và đến lúc em không chịu đựng được nữa, em sẽ quỳ gối, bấu lấy tay nó, van xin nó dừng lại.jaeyi mở mắt, mỉm cười."khi ấy, em mới thật sự thuộc về mình."---trời lại mưa nữa rồi. mưa dai dẳng, nặng hạt, như thể ông trời cũng đang buồn cùng ai đó. joo ara đứng dưới hiên trường, không ô, cũng chẳng có ý định đợi cơn mưa qua đi. mọi ngày nhỏ vẫn luôn mang ô theo, vậy mà hôm nay lại quên. hay là do tâm trí chẳng còn chỗ cho những điều nhỏ nhặt nữa?ngước nhìn lên, mưa nặng hạt táp thẳng vào gương mặt, lạnh. nhưng không lạnh bằng lúc tận mắt nhìn thấy người mình yêu trao môi cho người khác.một chiếc ô bỗng che ngang tầm mắt. joo ara cau mày, quay đầu lại. nhỏ khựng bước, ánh mắt khẽ nheo lại khi nhận ra người vừa đến là seulgi."hửm?" joo ara buông một tiếng lạnh nhạt, ánh nhìn trống rỗng."trời mưa lớn như vậy... cậu không sợ bị cảm sao?" seulgi khẽ nói."đó là chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm."nhỏ rời khỏi tán ô, bước thẳng ra ngoài mưa. seulgi lúng túng đi theo, cố gắng che mưa cho nhỏ."đã bảo là không cần! bộ cậu bị điếc sao!?"tiếng quát như xé vào ngực seulgi. em cúi đầu, bàn tay siết lấy cán ô run lên nhè nhẹ."vì... tôi sợ cậu bị cảm lạnh..." em thì thầm, như tự nói với mình."tôi không cần sự thương hại từ cậu!"lời nói như một nhát dao. seulgi đứng lặng, không biết phải làm gì, cũng chẳng còn biết nên nói gì. khi joo ara định bước đi, em vội đưa tay giữ lấy cổ tay nhỏ, đặt chiếc ô vào tay đối phương.nhưng joo ara càng tức giận hơn. nhỏ gạt tay em ra, ném mạnh chiếc ô xuống đất. giờ thì cả hai đều ướt sũng dưới cơn mưa.dưới cơn mưa ấy, hai trái tim vỡ vụn. một người vì hiểu lầm, một người thì chẳng biết cách để giải thích.joo ara bất chợt tiến lại gần, nắm lấy áo seulgi, kéo mạnh em sát lại, rồi hôn lên môi em. nụ hôn không hề dịu dàng, nó đầy oán giận, tổn thương và ghen tuông.nhỏ cứ thế cưỡng hôn em giữa cơn mưa lạnh buốt. seulgi không phản kháng, em cũng chẳng còn đủ sức để phản kháng, để mặc môi mình bị giày xéo trong tủi hờn.khi nhỏ buông ra, cả hai cùng đứng lặng. mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng giữa làn nước ấy, seulgi vẫn nhận ra những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má joo ara.em chết lặng.tại sao nhỏ lại khóc?chẳng phải người nên khóc là em sao?"woo seulgi..." giọng nhỏ run lên, khản đặc."nói tôi biết đi...jaeyi đã hôn cậu như thế nào?"seulgi ngước nhìn. trái tim rối bời. sao lại nhắc tới jaeyi lúc này? là ghen sao?"tôi ghét cậu!" joo ara bật khóc. "tại sao lúc nào cậu cũng chỉ biết đến yoo jaeyi!?"chưa kịp để seulgi trả lời, nhỏ lại cúi xuống, hôn em thêm lần nữa. mạnh bạo hơn, như thể muốn trừng phạt. em không còn biết mình đang nghĩ gì, mọi thứ như sụp đổ, trôi tuột cùng làn mưa...ở một góc xa, dưới mái hiên khuất, một kẻ trùm kín mặt lặng lẽ bấm máy. ống kính thu trọn hình ảnh nụ hôn giữa joo ara và seulgi. ngón tay hắn ấn gửi.---phía bên kia, jaeyi đang ngồi cùng kyung và yeri trong phòng học, cùng nhau ôn thi. tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. nó rút điện thoại ra, nhìn màn hình, gương mặt lập tức tối sầm lại."này, sao vậy? có chuyện gì à?" kyung nghiêng đầu hỏi.jaeyi không trả lời. nó siết chặt điện thoại, ánh mắt rực lên. trong một khoảnh khắc, nó hất tung đống sách vở trên bàn, đứng bật dậy và bỏ đi, để lại hai người bạn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.trở về nhà, nó vứt mạnh điện thoại lên giường, bước vào phòng tắm. nước nóng tràn khắp thân thể, nhưng chẳng thể xoa dịu cơn tức đang cuộn trào trong ngực. nó rót một ly rượu, tay siết chặt đến mức ly gần như nứt ra.mắt nó trừng trừng nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm:"mẹ nó... sao mình lại giận như vậy chứ?"nó không biết cơn giận từ đâu mà đến. là vì joo ara hôn seulgi? hay vì một kẻ khác đã dám chạm vào thứ thuộc về nó?hay là... nó đang ghen?không, không thể nào. làm gì có chuyện nó yêu seulgi...phải không?
không ai được biết. không ai được thấy. đó là điều duy nhất em chắc chắn.seulgi hít một hơi dài, mở cửa.hành lang trống vắng. bóng em đổ dài trên nền gạch.lớp học ở cuối dãy. cánh cửa bật mở, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, chiếu thẳng lên gương mặt em.mọi người đã vào lớp gần hết sau giờ nghỉ. yeri đang ngồi đọc sách cùng với kyung, vài học sinh khác đang nghịch điện thoại và jaeyi, đang ngồi ngay cuối lớp, dựa lưng vào tường, quay đầu nhìn thẳng về phía cửa.ánh mắt đó.nó nhìn em.không cười.chỉ nhìn.seulgi đứng sững vài giây, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, gật nhẹ đầu chào vài người bạn."ê seulgi, đi đâu giờ mới về vậy?" một học sinh lên tiếng."ê, mặt cậu đỏ kìa, nóng hả?" một người bạn khác thấy vậy liền hỏi han.em cười, một nụ cười gượng gạo."ừ, tại mình có chút cảm thấy không khoẻ trong người...""thôi uống nước đi. sắp học tiếp tiết lý rồi đó." bạn học khác chen ngang.em gật đầu, ngồi xuống ghế. tay nắm chặt vạt váy, cố ép cho bản thân tập trung. mắt nhìn thẳng bảng đen, nhưng đầu thì trống rỗng. mỗi khi chớp mắt, em lại thấy hình ảnh jaeyi cúi xuống, mùi máu, tiếng rít bên tai, cái cảm giác buốt nhói nơi cổ..."seulgi."một tiếng gọi rất khẽ.không cần quay lại, em biết đó là ai.jaeyi đang đứng sau lưng em, tay khẽ chạm vào ghế em, như một lời nhắc nhở.nó đang ở đây.nó vẫn nhìn em.và nó sẽ không để em thoát.seulgi cứng đờ người. cổ họng nghẹn lại."ơ kìa, jaeyi gọi đó, nghe không?" ai đó lên tiếng.em quay đầu lại, chậm rãi, cố nặn một nụ cười."có chuyện gì sao...?"jaeyi nghiêng đầu, ánh mắt nheo lại, ánh lên tia thích thú khó tả. nó chậm rãi cúi xuống, khoảng cách chỉ vừa đủ để mình em nghe rõ:"môi em vẫn còn đỏ."em không nói gì, chỉ nuốt khan, cố giấu đi cơn nhức buốt sau lớp im lặng.jaeyi cười nhạt. "à mà... suýt nữa thì quên, điện thoại em đánh rơi này~"nó đưa trả, ngón tay vô tình chạm nhẹ vào tay em. rồi quay người bước đi, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.seulgi nhìn theo bóng nó, tay vô thức siết chặt lấy mép bàn. máu rút hết khỏi các khớp ngón, chỉ còn lại một màu trắng bệch.em không dám động đậy. từng tế bào trên người như căng ra.chỉ còn nỗi sợ, đang từ từ ăn mòn từng khe nứt trong lòng.jaeyi trở về chỗ ngồi, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía em.dõi theo từng cử động nhỏ. từng hơi thở đứt đoạn em cố giấu sau vẻ bình thản.rồi nó khẽ nhắm mắt, như thể đang tận hưởng một dư vị quen thuộc – thứ dư vị mà nó đã nếm được..từ khi em run rẩy dưới tay nó, từ khi nước mắt em chảy vì nó – em đã thuộc về nó rồi.em có thể ghét nó. có thể sợ nó. có thể nguyền rủa nó.nhưng em sẽ không thể rời khỏi nó. không bao giờ.nó sẽ khiến em căm ghét cả chính bản thân mình, nhưng vẫn khao khát được nó nhìn đến.và đến lúc em không chịu đựng được nữa, em sẽ quỳ gối, bấu lấy tay nó, van xin nó dừng lại.jaeyi mở mắt, mỉm cười."khi ấy, em mới thật sự thuộc về mình."---trời lại mưa nữa rồi. mưa dai dẳng, nặng hạt, như thể ông trời cũng đang buồn cùng ai đó. joo ara đứng dưới hiên trường, không ô, cũng chẳng có ý định đợi cơn mưa qua đi. mọi ngày nhỏ vẫn luôn mang ô theo, vậy mà hôm nay lại quên. hay là do tâm trí chẳng còn chỗ cho những điều nhỏ nhặt nữa?ngước nhìn lên, mưa nặng hạt táp thẳng vào gương mặt, lạnh. nhưng không lạnh bằng lúc tận mắt nhìn thấy người mình yêu trao môi cho người khác.một chiếc ô bỗng che ngang tầm mắt. joo ara cau mày, quay đầu lại. nhỏ khựng bước, ánh mắt khẽ nheo lại khi nhận ra người vừa đến là seulgi."hửm?" joo ara buông một tiếng lạnh nhạt, ánh nhìn trống rỗng."trời mưa lớn như vậy... cậu không sợ bị cảm sao?" seulgi khẽ nói."đó là chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm."nhỏ rời khỏi tán ô, bước thẳng ra ngoài mưa. seulgi lúng túng đi theo, cố gắng che mưa cho nhỏ."đã bảo là không cần! bộ cậu bị điếc sao!?"tiếng quát như xé vào ngực seulgi. em cúi đầu, bàn tay siết lấy cán ô run lên nhè nhẹ."vì... tôi sợ cậu bị cảm lạnh..." em thì thầm, như tự nói với mình."tôi không cần sự thương hại từ cậu!"lời nói như một nhát dao. seulgi đứng lặng, không biết phải làm gì, cũng chẳng còn biết nên nói gì. khi joo ara định bước đi, em vội đưa tay giữ lấy cổ tay nhỏ, đặt chiếc ô vào tay đối phương.nhưng joo ara càng tức giận hơn. nhỏ gạt tay em ra, ném mạnh chiếc ô xuống đất. giờ thì cả hai đều ướt sũng dưới cơn mưa.dưới cơn mưa ấy, hai trái tim vỡ vụn. một người vì hiểu lầm, một người thì chẳng biết cách để giải thích.joo ara bất chợt tiến lại gần, nắm lấy áo seulgi, kéo mạnh em sát lại, rồi hôn lên môi em. nụ hôn không hề dịu dàng, nó đầy oán giận, tổn thương và ghen tuông.nhỏ cứ thế cưỡng hôn em giữa cơn mưa lạnh buốt. seulgi không phản kháng, em cũng chẳng còn đủ sức để phản kháng, để mặc môi mình bị giày xéo trong tủi hờn.khi nhỏ buông ra, cả hai cùng đứng lặng. mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng giữa làn nước ấy, seulgi vẫn nhận ra những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má joo ara.em chết lặng.tại sao nhỏ lại khóc?chẳng phải người nên khóc là em sao?"woo seulgi..." giọng nhỏ run lên, khản đặc."nói tôi biết đi...jaeyi đã hôn cậu như thế nào?"seulgi ngước nhìn. trái tim rối bời. sao lại nhắc tới jaeyi lúc này? là ghen sao?"tôi ghét cậu!" joo ara bật khóc. "tại sao lúc nào cậu cũng chỉ biết đến yoo jaeyi!?"chưa kịp để seulgi trả lời, nhỏ lại cúi xuống, hôn em thêm lần nữa. mạnh bạo hơn, như thể muốn trừng phạt. em không còn biết mình đang nghĩ gì, mọi thứ như sụp đổ, trôi tuột cùng làn mưa...ở một góc xa, dưới mái hiên khuất, một kẻ trùm kín mặt lặng lẽ bấm máy. ống kính thu trọn hình ảnh nụ hôn giữa joo ara và seulgi. ngón tay hắn ấn gửi.---phía bên kia, jaeyi đang ngồi cùng kyung và yeri trong phòng học, cùng nhau ôn thi. tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. nó rút điện thoại ra, nhìn màn hình, gương mặt lập tức tối sầm lại."này, sao vậy? có chuyện gì à?" kyung nghiêng đầu hỏi.jaeyi không trả lời. nó siết chặt điện thoại, ánh mắt rực lên. trong một khoảnh khắc, nó hất tung đống sách vở trên bàn, đứng bật dậy và bỏ đi, để lại hai người bạn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.trở về nhà, nó vứt mạnh điện thoại lên giường, bước vào phòng tắm. nước nóng tràn khắp thân thể, nhưng chẳng thể xoa dịu cơn tức đang cuộn trào trong ngực. nó rót một ly rượu, tay siết chặt đến mức ly gần như nứt ra.mắt nó trừng trừng nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm:"mẹ nó... sao mình lại giận như vậy chứ?"nó không biết cơn giận từ đâu mà đến. là vì joo ara hôn seulgi? hay vì một kẻ khác đã dám chạm vào thứ thuộc về nó?hay là... nó đang ghen?không, không thể nào. làm gì có chuyện nó yêu seulgi...phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store