ZingTruyen.Store

Yeu Sai Thoi Diem

Đây là lần đầu Tô Tiểu Thất nhìn thấy Cố Yên Nhiên như vậy, cô có chút hoảng sợ.

Bởi không hiểu nên mới thấy hoảng sợ.

Cô làm mất con của cô ta khi nào chứ?

Cố Yên Nhiên thả lỏng tay, bật cười ghê rợn: “Không sai, tôi và cô đâm vào nhau, con tôi mất rồi nhưng con cô vẫn còn nằm nguyên trong bụng cô. Cho nên, Tô Tiểu Thất, cô phải trả lại cho tôi, không chỉ một đứa con mà còn có một thứ mà cô không thể ngờ tới!”

“Cố Yên Nhiên, cô đừng có quá đáng, cô ra ngoài cho tôi!” Tô Tiểu Thất tức giận quát lên.

Cố Yên Nhiên nhíu mày, thu lại nụ cười, tiến thêm một bước về phía cô.

Thấy Cố Yên Nhiên đang đi về phía mình, Tô Tiểu Thất sợ hãi lùi về sau một bước. Thấy cánh tay cô ta đang đưa về phía mình, theo phản xạ liền gạt ra.

“Rầm” một tiếng, Cố Yên Nhiên liền lăn ra đất.

“Tô Tiểu Thất, cô thật đáng chết!” Một tiếng quát giận dữ vang lên ở phía cửa, Lục Diệc Trác vội bước vào bế Cố Yên Nhiên đang nằm trên đất lên rồi đi ra ngoài.

Máu nhuốm đỏ quần trong của Cố Yên Nhiên.

Máu tươi khiến người ta kinh hãi vô cùng.

Tô Tiểu Thất sợ hãi, vội đi theo ra ngoài.

Cố Yên Nhiên được đưa vào phòng phẫu thuật.

Bên ngoài, Lục Diệc Trác bị sự u ám bủa vây. Lúc nhìn thấy Tô Tiểu Thất đến liền bước lên đẩy người vào góc tường, bóp lấy cổ cô: “Tô Tiểu Thất, cô hại chết Nhiễm Nhiễm vẫn chưa đủ, còn muốn hại chết Yên Nhiên sao?”

Lúc đầu Tô Tiểu Thất còn thấy ân hận một chút nhưng lúc nghe thấy lời chất vấn của Lục Diệc Trác, cô liền bật cười, cười một cách điên dại: “Lục Diệc Trác, tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới tin tôi? Cái chết của Cố Nhiễm Nhiễm không hề liên quan đến tôi! Năm đó tôi không hề hại Cố Nhiễm Nhiễm, hôm nay tôi cũng không hề hại Cố Yên Nhiên. Tất cả đều là hiểu lầm mà thôi!”

“Hiểu lầm? Nếu đó chỉ là hiểu lầm thì tại sao Yên Nhiên lại phải vào phòng cấp cứu hết lần này đến lần khác như vậy chứ? Nếu chỉ là hiểu lầm thì sao Yên Nhiên lại mất đi con của cô ấy? Nếu chỉ là hiểu lầm thì người đáng chết nên là cô!”

Người đàn ông đầy oán hận trước mặt khiến Tô Tiểu Thất cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Không xong rồi, bệnh nhân mất máu quá nhiều, kho máu không còn máu RH âm tính nữa.”

“Mau đến bệnh viện bên cạnh huy động máu.”

“Không kịp nữa rồi…”

Lục Diệc Trác kéo Tô Tiểu Thất lại: “Cô ta nhóm máu RH âm tính, lấy của cô ta đi.”

Tô Tiểu Thất đau đớn tột cùng, nghe xong lời nói này, cả người đều ngẩn ra, nhìn Lục Diệc Trác bằng ánh mắt không thể tin được.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh như băng, không chút thương tiếc.

Tô Tiểu Thất cảm thấy lạnh đến ghê người.

Y tá đứng bên nhìn Tô Tiểu Thất, nhíu mày: “Bệnh nhân này còn đang mang thai, không thể hiến máu.”

Lục Diệc Trác đưa mắt qua: “Đứa con này có thể không cần nhưng nếu Yên Nhiên có vấn đề gì thì tôi sẽ khiến cả bệnh viện này phải đi theo.”

Y tá không dám nhiều lời, đành nhẹ nhàng nói: “Mời đi theo tôi.”

Tô Tiểu Thất cố kháng cự: “Lục Diệc Trác, tôi mang thai con của anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”

Lục Diệc Trác còn chưa kịp nói gì thì y tá bên trong đã chạy ra, lo lắng nói: “Không xong rồi, bệnh nhân vẫn đang chảy rất nhiều máu, không thể giữ lại tử cung nữa rồi.”

“Mau lấy máu của cô ta đi. Dù thế nào đi chăng nữa thì Yên Nhiên không thể xảy ra chuyện, nếu không tôi sẽ khiến cả bệnh viện này của các người phải chết theo.” Lục Diệc Trác đẩy Tô Tiểu Thất ra.

Cuối cùng, Tô Tiểu Thất bị đưa vào phòng phẫu thuật.

“Tô Tiểu Thất, cuối cùng thì anh ấy cũng đã đưa cô vào phòng phẫu thuật rồi.”

Vừa vào phòng phẫu thuật, Tô Tiểu Thất liền nhìn thấy Cố Yên Nhiên vốn đang kề cận cái chết ngồi cười trên giường, đôi mắt hung dữ nhìn cô chằm chằm.

“Không phải cô…” Tô Tiểu Thất không nói lên lời.

Cố Yên Nhiên đứng dậy, phủi áo khoác trên người, híp mắtcười rồi đi về phía Tô Tiểu Thất: “Không phải cái gì chứ? Tôi nên mất nhiều máu thậm chí đến tử cung cũng không giữ được như họ nói phải không?”

Nhìn bộ dạng hoảng sợ của Tô Tiểu Thất, Cố Yên Nhiên cười càng vui hơn: “Tô Tiểu Thất, cô còn nhớ trước đó tôi nói gì với cô không? Tôi muốn con của cô! Đương nhiên những lời tôi nói với cô trước kia đều là giả, những điều anh Trác biết cũng là giả. Tôi không hề sảy thai nhưng có một điều là thật.”

Biểu cảm của Cố Yên Nhiên vô cũng độc ác, Tô Tiểu Thất không kìm được mà run lên, toàn thân lạnh như băng, thậm chí đến cuối cùng không kìm được mà hỏi: “Điều gì?”

Cố Yên Nhiên cười càng thêm ghê rợn: “Bởi vì bị sảy thai nên tử cung của tôi đã bị cắt mất, đó là sự thật.”

Tô Tiểu Thất kinh hãi, Cố Yên Nhiên như vậy còn khiến cô sợ hơn Lục Diệc Trác đang tức giận. Sau khi lùi lại phía sau mấy bước, cô định quay người chạy đi.

Trong phòng phẫu thuật chật hẹp này, chạy vài bước là ra đến cửa.

Nhưng dù cô có cố gắng thể nào thì cũng không thể kéo được cửa ra.

Đúng rồi, có công tắc!

Tô Tiểu Thất tìm công tắc quanh phòng nhưng tìm thế nào cũng không thấy.

Sau lưng truyền lại tiếng của Cố Yên Nhiên: “Muốn ra ngoài ư? Cô từ bỏ đi, Tô Tiểu Thất, tôi chắc chắn sẽ lấy tử cung của cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store