Yeu Em Bat Ke The Nao
9:20Ở ban công, Đỗ Lan Anh đứng lặng lẽ trên ban công, đôi tay nắm chặt lấy lan can lạnh buốt. Ánh mắt cô lướt qua màn đêm, nhìn về phía xa như đang cố tìm kiếm một tia sáng mong manh giữa bóng tối. Mái tóc rối bời và ánh mắt sưng húp không thể che giấu được cơn đau âm ỉ, sâu thẳm trong tâm hồn.Gió đêm thổi qua, khiến Lan Anh khẽ rùng mình, như một lời nhắc nhở lặng lẽ nhưng đầy khắc nghiệt. Cô đứng đó, cảm giác như mọi thứ đều đã vượt khỏi tầm với, chỉ còn lại nỗi đau, trống rỗng và bất lực. Lòng ngực như thắt lại, hơi thở nặng nề, trong đầu dường như đã có quyết định, nhưng đôi tay vẫn vô thức bấu chặt vào lan can, như níu kéo một điều gì đó mơ hồ.Cô nhắm mắt lại, để mặc cho nỗi đau tràn ra, hòa lẫn vào đêm đen…Những cơn gió như đang đẩy cô ra xa khỏi ban công, đẩy một cô gái chỉ vừa tròn 15 tuổi định dừng lại cuộc sống.Đôi mắt Đỗ Lan Anh dừng lại ở cánh cửa, nơi mà đằng sau nó là hình ảnh hỗn độn của căn nhà. Những dấu vết của sự giận dữ và tuyệt vọng. Những tiếng chửi rủa, lời mắng nhiếc vẫn văng vẳng, như một nỗi đau âm ỉ xuyên qua tâm trí cô. Mẹ cô vẫn đang khóc, tiếng nức nở đầy bất lực. Còn cha, lại một lần nữa bỏ đi đâu đó, để mặc căn nhà trong sự hỗn loạn không thể cứu vãn.Đỗ Lan Anh thả lỏng đôi tay, không còn nắm lấy lan can chặt như trước nữa. Ý định dừng lại cuộc sống vừa mới lóe lên trong tâm trí, giờ đây cũng dần tan biến. Nhưng đôi mắt cô vẫn vô hồn, nhìn xa xăm vào bóng tối, như thể ánh sáng đã mãi mãi rời xa khỏi cuộc đời mình.Cô dừng lại, đi vô xuống lâu và nhặt những chén, tô bị bể vô nilon. Cô khựng lại khi nhìn thấy chiếc tô yêu thích của mình. Chiếc tô nhỏ với hoa văn mà cô từng nâng niu. Giờ cũng đã bị bể. Đỗ Lan Anh cúi xuống, chạm tay vào những mảnh một cách nhẹ nhàng như sợ làm chúng tan nát thêm. Cô không khóc, chỉ im lặng nhặt từng mảnh, cố gắng giữ lại chút gì đó trong lòng mình. Nhưng nước mắt lại chẳng thể giấu giếm, từng giọt lặng lẽ rơi xuống, hòa vào những mảnh vỡ, như chính lòng cô đau đớn, không thành tiếng nhưng không thể nào phủ nhận.Muốn kìm nén, nhưng đôi mắt lại phản bội trái tim.Mẹ cô khi thấy Đỗ Lan Anh đang khóc bà la to: "Mày khóc cái gì?!! Tao phải là người khóc đây này!! Có một cái tô mày cũng khóc thì mốt tương lai mày làm gì!? Trời ơi sao tao khổ quá vậy, hic..hic sao cuộc đời tao khổ quá vậy...!?"Đỗ Lan Anh nghe vậy những giọt nước mắt từng chậm rãi rơi xuống, bây giờ lại rơi không dừng lại."Gì mà chén tô bị vỡ không vậy? Mít đâu gì mà chén—" người nói là Đỗ Minh Đạt, cậu là anh hai của Lan Anh lớn hơn cô hai tuổi và học giỏi hơn cô nhiều nên cô luôn bị mọi người so sánh.Đỗ Minh Đạt vừa đi học thêm về. Cậu về thấy nhà thì thấy nhà bừa bộn, cậu khó chịu, cau mày lại đi xuống dưới. Cậu định hỏi thì thấy Đỗ Lan Anh đang nhặt những chén bát bị bể. Cậu khó chịu nhìn qua mẹ: "Bớt khóc đi trời? Mẹ khóc thì khóc đi chửi con Mít làm gì? Sao cứ trút giận lên con Mít làm gì?" Cậu dừng lại nhìn qua Đỗ Lan Anh, cậu nói to: "Mẹ mày còn không mau về phòng đi?? Có cái tô bị bể cũng khóc?"Đỗ Lan Anh dừng lại, cô chợt nhận ra bàn tay cô đang chảy máu vì cô cầm không cẩn thận. Cô chỉ biết lau vô quần mình để không ai biết, không cho anh mình biết nếu không lại bị chửi.Cô đi nhanh qua Đỗ Minh Đạt, đôi bàn tay run lên. Đỗ Minh Đạt thấy, cậu thấy Đỗ Lan Anh đã đi lên lầu. Cậu nhìn qua mẹ: "Mốt có cãi nhau hay gì thì bớt cho con Mít nghe đi? Còn không mua áo mới cho nó nữa, nó mặc cái áo kia từ lớp 9 tới giờ rồi đó."Mẹ họ nghe vậy vừa khóc vừa chửi: "Muốn thì mày đi mua cho nó đi?? Mày nghĩ tao giàu chắc!?"Đỗ Minh Đạt nghe thế, cậu tức giận cũng không làm gì chỉ lên lầu.Ở phía Đỗ Lan Anh cô ngồi trước gương chải tóc nhưng bàn tay lại run lên, cô không thể nào chải bình thường được. Cô nhớ lại những câu mắng chửi của mẹ, đôi mắt đang sưng đỏ lại khóc tiếp. Trong lòng cô đang chỉ có một suy nghĩ "Bình tĩnh đi, không có gì phải khóc cả."Khi cô đang sắp không khóc nữa thì lại nhớ những lời chửi của mẹ, và những lời nói dối của cha,Chỉ cần chạm nhẹ vào nỗi đau ấy, tất cả những mảnh vỡ trong tâm hồn lại hiện về, như chưa từng rời xa.—
5:00Đỗ Lan Anh giật mình tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp, gương mặt đẫm mồ hôi và ánh mắt đầy sợ hãi. Trong cơn hoảng loạn, cô liếc nhìn bàn học, nơi thường đặt những viên thuốc an thần. Cô lao tới, đôi tay run rẩy lục lọi từng ngăn kéo, và cuối cùng tìm thấy vỉ thuốc quen thuộc.Cô vội vàng lấy một viên, đưa lên môi và uống như thể chỉ có nó mới có thể làm dịu đi nỗi sợ đang dâng tràn trong lòng. Cổ họng cô khô khốc, từng ngụm nước trôi qua mang theo nỗi lo lắng, nhưng cảm giác lo sợ vẫn bám chặt, khiến cô không thể nào thoát ra khỏi sự bất an đang bủa vây.Đỗ Lan Anh bước ra khỏi phòng, ánh mắt vô tình lướt qua phòng của cha. Bóng tối bao trùm, căn phòng trống rỗng, chứng tỏ ông vẫn chưa về. Một cảm giác trống trải lướt qua trong lòng, nhưng cô chỉ im lặng, cắn nhẹ môi, rồi quay lưng trở lại phòng mình.Đôi môi khẽ rỉ máu, nhưng Đỗ Lan Anh không hề để ý, nỗi đau ấy còn nhỏ nhoi so với những điều cô đã trải qua. Cô lặng lẽ đóng cửa phòng, chìm vào không gian lạnh lẽo của riêng mình, nơi duy nhất cô có thể che giấu mọi cảm xúc và nỗi đau đang gặm nhấm.6:25Đỗ Lan Anh bước vào cổng trường với nụ cười tươi trên môi, như cố gắng che giấu mọi điều nặng trĩu trong lòng. Cô nhìn thấy hai người bạn của mình đứng gần đó, định chạy lại, nhưng vừa đến gần thì nghe tiếng của họ vang lên."Tao thấy tính cách của con Lan Anh cứ sao sao ấy mày.""Thật mà? Tính cách của nó dễ giận không, chơi mà mắc mệt."Cô khựng lại, ánh mắt thoáng buồn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Lan Anh đã lấy lại vẻ bình thản. Cô giả bộ vừa mới đến, bước tới gần hai người, lên tiếng như không nghe thấy gì: "Ấy, hôm nay có bài gì không?"Hai người kia nghe vậy giật mình, liền hay đổi tông giọng lại, như chưa có chuyện gì xảy ra."Hình như không có bài.""Ừ đúng rồi."Đỗ Lan Anh nghe vậy liền cười nhưng nụ cười lại chất chứa gì đó.Khi cô ngồi xuống chỗ của mình, một giọng nói khác vang lên từ phía sau. Trần Hoàng Yến, một cô bạn cùng bàn của Đỗ Lan Anh, cô nhướng mày nhìn Đỗ Lan Anh rồi hỏi thẳng: "Biết là người ta nói xấu mà, sao cậu vẫn bình thản nói chuyện lại hay thế?"Đỗ Lan Anh ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên, chưa kịp đáp thì Hoàng Yến đã phát hiện ra vết thương trên tay cô. Cô bạn quay mặt đi chỗ khác, khẽ đẩy miếng băng cá nhân về phía Lan Anh, giọng nhẹ nhàng: "Tặng m– cậu này."Lan Anh nhìn miếng băng cá nhân trong tay, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Trong thế giới mà cô luôn phải mạnh mẽ, có lẽ vẫn còn những người sẵn lòng quan tâm, dù chỉ là những hành động nhỏ bé nhưng đủ làm lòng cô dịu lại."Tớ cảm ơn.""Ừm."Khi vô tiết cô thấy hai người bạn của mình đang nói chuyện rất vui, làm cô hơi buồn.Đang mải miết suy nghĩ, một giọng nói nhỏ vang lên bên cạnh: "Cậu có biết anh Đức lớp 2 không?"Lan Anh giật mình quay lại, thoáng ngạc nhiên khi thấy Trần Hoàng Yến là người mở đầu câu chuyện. "Có nghe qua rồi. Sao thế, cậu biết gì về anh ấy à?" Lan Anh nhẹ nhàng hỏi, cảm giác gần gũi lan tỏa trong lòng.Hoàng Yến nhoẻn miệng cười, rồi bắt đầu kể cho Lan Anh nghe vài câu chuyện hài hước về anh chàng nổi tiếng ấy. Giữa những tiếng cười rộn ràng của cả hai, nỗi buồn thoáng qua trong lòng Lan Anh như bị xua đi, để lại cảm giác ấm áp mà bấy lâu cô đã quên mất.Hoàng Yến: "Đúng rồi còn anh Minh lớp 2 luôn! Cậu nhìn thấy anh ấy bao giờ chưa?"Đỗ Lan Anh lắc đầu.Hoàng Yến thấy Lan Anh lắc đầu, như một thói quen của cô, cô khoác tay lên vai Lan Anh. Lan Anh thấy mình đang bị khoác tay, cô lại thấy không khó chịu."Tên đó là người đẹp trai nhất trường luôn ấy!!""Anh ấy lớp 12 hả?""Đúng rồi? Cậu biết à?""Cũng biết thôi."Trần Hoàng Yến nhìn Đỗ Lan Anh cô thấy Lan Anh đúng là rất đẹp nhưng đôi mắt có hơi vô hồn, miệng cũng ít khi cười.Khi ra chơi Lan Anh thấy hai người bạn đi chơi trước bỏ cô, cô bình thản lấy điện thoại ra chơi. Lúc vừa vào trận game thì cô nghe tiếng của Hoàng Yến."Cậu đi ăn không?"Đỗ Lan Anh nghe vậy nhìn lên, suy nghĩ một chút rồi cười: "Ừm."Hoàng Yến thấy Đỗ Lan Anh cười chả hiểu sao lại thấy hơi kì lạ.Khoang đã! Không lẽ mình chơi cà thơi rồi à??"Cậu không đi à?""Hả... đi chứ!" Hoàng Yến lúng túng đáp, rồi cả hai cùng nhau đi xuống căn tin. Trên hành lang, cả hai trò chuyện vui vẻ, Lan Anh bất giác nhận ra trong lòng mình.Lâu rồi… mình mới cười thoải mái như vậy nhỉ?Đến gần căn tin, Lan Anh vô tình đụng phải ai đó. Cô mất thăng bằng và ngã xuống, khiến Hoàng Yến không nhịn được bật cười, dù ngay sau đó cô đưa tay ra giúp đỡ."Cậu không sao chứ?" Hoàng Yến vừa cười vừa hỏi, khiến Lan Anh phì cười, đáp lại: "Hỏi người ta mà lại cười.""Thì tại cảnh tượng này hài quá," Hoàng Yến bật cười thêm lần nữa.Đỗ Lan Anh nhìn qua, nhận ra người mình va phải là một nam sinh lớp 12. Anh ta cũng bị ngã giống cô, khuôn mặt có vẻ hơi khó chịu. Cô nhanh chóng hốt hoảng xin lỗi, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì tiếng cười của một chàng trai khác vang lên."Haha, haha... Ủa Hoàng Yến, em làm gì ở đây vậy?""Ủa anh Huy! Sẵn cho em xin 5 ngàn mua nước với." Hoàng Yến cười toe toét.Huy nhìn Hoàng Yến với ánh mắt đầy hài hước: "Có 1 ngàn nè, lấy không?"Hoàng Yến xua tay: "Chê ạ."Lan Anh vẫn còn bối rối vì thấy chàng trai mình vừa đụng trông có vẻ khó chịu. Cô cúi đầu xin lỗi thêm lần nữa: "Em… em xin lỗi."Người kia định nói gì đó nhưng bị Huy kéo lại: "Mày làm gì vậy, làm nhỏ sợ rồi kìa." Huy nói, ánh mắt quay qua nhìn Lan Anh, bất giác giật mình vì thấy cô trông quen quen, và không khỏi nhận xét thầm em này không chỉ xinh đẹp mà còn có nét dễ thương.Hoàng Yến: "Ủa anh hai?" Người vừa được Hoàng Yến gọi là anh hai tên là Trần Đức Minh cũng là người được mọi người nói là đẹp trai nhất trường, và thành tích rất giỏi. Mới mấy tháng trước cậu đã giành hạng nhất môn lý cấp tỉnh.Trần Đức Minh nhìn qua Đỗ Lan Anh cậu giật mình, trong lòng cậu lại có cảm giác mới lạ, gương mặt từ từ đỏ lên rồi che lại nói: "Không phải xin lỗi." Nói xong cậu chạy đi.Huy thấy Đức Minh chạy trước mình liền đuổi theo nhưng cũng quay qua nói cả hai: "Xin lỗi em nhé Lan Anh thằng đó hơi bị điên nên mong em thông cảm."Đỗ Lan Anh: "...."Hoàng Yến kéo tay Đỗ Lan Anh đi căn tin: "Đi, chúng ta đi."—Trần Đức Minh chạy lên lớp, gương mặt có hơi đỏ.Huy chạy tới bực mình đẩy Trần Đức Minh: "Chạy đéo gì mà bỏ tao luôn vậy?""Ê mà sao tao thấy đứa đi chung với con em mày quen ghê. Hình như gặp ở cấp 2 à?"Trần Đức Minh nghe thế, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không biết.""...."Trần Đức Minh đi vô lớp nhớ lại câu nói của Huy cậu suy nghĩ Đúng là đã gặp.Bên này Đỗ Lan Anh đang đi mua nước nhưng trong lòng cô lại có một suy nghĩ không thể không nghĩ tới.Anh hai của Yến hình như mình gặp rồi thì phải, hồi cấp hai thì phải.Đúng là đã gặp nhau, nhưng có lẽ anh hai của Yến không nhớ mình, mình cũng chả nhớ lắm.
5:00Đỗ Lan Anh giật mình tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp, gương mặt đẫm mồ hôi và ánh mắt đầy sợ hãi. Trong cơn hoảng loạn, cô liếc nhìn bàn học, nơi thường đặt những viên thuốc an thần. Cô lao tới, đôi tay run rẩy lục lọi từng ngăn kéo, và cuối cùng tìm thấy vỉ thuốc quen thuộc.Cô vội vàng lấy một viên, đưa lên môi và uống như thể chỉ có nó mới có thể làm dịu đi nỗi sợ đang dâng tràn trong lòng. Cổ họng cô khô khốc, từng ngụm nước trôi qua mang theo nỗi lo lắng, nhưng cảm giác lo sợ vẫn bám chặt, khiến cô không thể nào thoát ra khỏi sự bất an đang bủa vây.Đỗ Lan Anh bước ra khỏi phòng, ánh mắt vô tình lướt qua phòng của cha. Bóng tối bao trùm, căn phòng trống rỗng, chứng tỏ ông vẫn chưa về. Một cảm giác trống trải lướt qua trong lòng, nhưng cô chỉ im lặng, cắn nhẹ môi, rồi quay lưng trở lại phòng mình.Đôi môi khẽ rỉ máu, nhưng Đỗ Lan Anh không hề để ý, nỗi đau ấy còn nhỏ nhoi so với những điều cô đã trải qua. Cô lặng lẽ đóng cửa phòng, chìm vào không gian lạnh lẽo của riêng mình, nơi duy nhất cô có thể che giấu mọi cảm xúc và nỗi đau đang gặm nhấm.6:25Đỗ Lan Anh bước vào cổng trường với nụ cười tươi trên môi, như cố gắng che giấu mọi điều nặng trĩu trong lòng. Cô nhìn thấy hai người bạn của mình đứng gần đó, định chạy lại, nhưng vừa đến gần thì nghe tiếng của họ vang lên."Tao thấy tính cách của con Lan Anh cứ sao sao ấy mày.""Thật mà? Tính cách của nó dễ giận không, chơi mà mắc mệt."Cô khựng lại, ánh mắt thoáng buồn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Lan Anh đã lấy lại vẻ bình thản. Cô giả bộ vừa mới đến, bước tới gần hai người, lên tiếng như không nghe thấy gì: "Ấy, hôm nay có bài gì không?"Hai người kia nghe vậy giật mình, liền hay đổi tông giọng lại, như chưa có chuyện gì xảy ra."Hình như không có bài.""Ừ đúng rồi."Đỗ Lan Anh nghe vậy liền cười nhưng nụ cười lại chất chứa gì đó.Khi cô ngồi xuống chỗ của mình, một giọng nói khác vang lên từ phía sau. Trần Hoàng Yến, một cô bạn cùng bàn của Đỗ Lan Anh, cô nhướng mày nhìn Đỗ Lan Anh rồi hỏi thẳng: "Biết là người ta nói xấu mà, sao cậu vẫn bình thản nói chuyện lại hay thế?"Đỗ Lan Anh ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên, chưa kịp đáp thì Hoàng Yến đã phát hiện ra vết thương trên tay cô. Cô bạn quay mặt đi chỗ khác, khẽ đẩy miếng băng cá nhân về phía Lan Anh, giọng nhẹ nhàng: "Tặng m– cậu này."Lan Anh nhìn miếng băng cá nhân trong tay, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Trong thế giới mà cô luôn phải mạnh mẽ, có lẽ vẫn còn những người sẵn lòng quan tâm, dù chỉ là những hành động nhỏ bé nhưng đủ làm lòng cô dịu lại."Tớ cảm ơn.""Ừm."Khi vô tiết cô thấy hai người bạn của mình đang nói chuyện rất vui, làm cô hơi buồn.Đang mải miết suy nghĩ, một giọng nói nhỏ vang lên bên cạnh: "Cậu có biết anh Đức lớp 2 không?"Lan Anh giật mình quay lại, thoáng ngạc nhiên khi thấy Trần Hoàng Yến là người mở đầu câu chuyện. "Có nghe qua rồi. Sao thế, cậu biết gì về anh ấy à?" Lan Anh nhẹ nhàng hỏi, cảm giác gần gũi lan tỏa trong lòng.Hoàng Yến nhoẻn miệng cười, rồi bắt đầu kể cho Lan Anh nghe vài câu chuyện hài hước về anh chàng nổi tiếng ấy. Giữa những tiếng cười rộn ràng của cả hai, nỗi buồn thoáng qua trong lòng Lan Anh như bị xua đi, để lại cảm giác ấm áp mà bấy lâu cô đã quên mất.Hoàng Yến: "Đúng rồi còn anh Minh lớp 2 luôn! Cậu nhìn thấy anh ấy bao giờ chưa?"Đỗ Lan Anh lắc đầu.Hoàng Yến thấy Lan Anh lắc đầu, như một thói quen của cô, cô khoác tay lên vai Lan Anh. Lan Anh thấy mình đang bị khoác tay, cô lại thấy không khó chịu."Tên đó là người đẹp trai nhất trường luôn ấy!!""Anh ấy lớp 12 hả?""Đúng rồi? Cậu biết à?""Cũng biết thôi."Trần Hoàng Yến nhìn Đỗ Lan Anh cô thấy Lan Anh đúng là rất đẹp nhưng đôi mắt có hơi vô hồn, miệng cũng ít khi cười.Khi ra chơi Lan Anh thấy hai người bạn đi chơi trước bỏ cô, cô bình thản lấy điện thoại ra chơi. Lúc vừa vào trận game thì cô nghe tiếng của Hoàng Yến."Cậu đi ăn không?"Đỗ Lan Anh nghe vậy nhìn lên, suy nghĩ một chút rồi cười: "Ừm."Hoàng Yến thấy Đỗ Lan Anh cười chả hiểu sao lại thấy hơi kì lạ.Khoang đã! Không lẽ mình chơi cà thơi rồi à??"Cậu không đi à?""Hả... đi chứ!" Hoàng Yến lúng túng đáp, rồi cả hai cùng nhau đi xuống căn tin. Trên hành lang, cả hai trò chuyện vui vẻ, Lan Anh bất giác nhận ra trong lòng mình.Lâu rồi… mình mới cười thoải mái như vậy nhỉ?Đến gần căn tin, Lan Anh vô tình đụng phải ai đó. Cô mất thăng bằng và ngã xuống, khiến Hoàng Yến không nhịn được bật cười, dù ngay sau đó cô đưa tay ra giúp đỡ."Cậu không sao chứ?" Hoàng Yến vừa cười vừa hỏi, khiến Lan Anh phì cười, đáp lại: "Hỏi người ta mà lại cười.""Thì tại cảnh tượng này hài quá," Hoàng Yến bật cười thêm lần nữa.Đỗ Lan Anh nhìn qua, nhận ra người mình va phải là một nam sinh lớp 12. Anh ta cũng bị ngã giống cô, khuôn mặt có vẻ hơi khó chịu. Cô nhanh chóng hốt hoảng xin lỗi, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì tiếng cười của một chàng trai khác vang lên."Haha, haha... Ủa Hoàng Yến, em làm gì ở đây vậy?""Ủa anh Huy! Sẵn cho em xin 5 ngàn mua nước với." Hoàng Yến cười toe toét.Huy nhìn Hoàng Yến với ánh mắt đầy hài hước: "Có 1 ngàn nè, lấy không?"Hoàng Yến xua tay: "Chê ạ."Lan Anh vẫn còn bối rối vì thấy chàng trai mình vừa đụng trông có vẻ khó chịu. Cô cúi đầu xin lỗi thêm lần nữa: "Em… em xin lỗi."Người kia định nói gì đó nhưng bị Huy kéo lại: "Mày làm gì vậy, làm nhỏ sợ rồi kìa." Huy nói, ánh mắt quay qua nhìn Lan Anh, bất giác giật mình vì thấy cô trông quen quen, và không khỏi nhận xét thầm em này không chỉ xinh đẹp mà còn có nét dễ thương.Hoàng Yến: "Ủa anh hai?" Người vừa được Hoàng Yến gọi là anh hai tên là Trần Đức Minh cũng là người được mọi người nói là đẹp trai nhất trường, và thành tích rất giỏi. Mới mấy tháng trước cậu đã giành hạng nhất môn lý cấp tỉnh.Trần Đức Minh nhìn qua Đỗ Lan Anh cậu giật mình, trong lòng cậu lại có cảm giác mới lạ, gương mặt từ từ đỏ lên rồi che lại nói: "Không phải xin lỗi." Nói xong cậu chạy đi.Huy thấy Đức Minh chạy trước mình liền đuổi theo nhưng cũng quay qua nói cả hai: "Xin lỗi em nhé Lan Anh thằng đó hơi bị điên nên mong em thông cảm."Đỗ Lan Anh: "...."Hoàng Yến kéo tay Đỗ Lan Anh đi căn tin: "Đi, chúng ta đi."—Trần Đức Minh chạy lên lớp, gương mặt có hơi đỏ.Huy chạy tới bực mình đẩy Trần Đức Minh: "Chạy đéo gì mà bỏ tao luôn vậy?""Ê mà sao tao thấy đứa đi chung với con em mày quen ghê. Hình như gặp ở cấp 2 à?"Trần Đức Minh nghe thế, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không biết.""...."Trần Đức Minh đi vô lớp nhớ lại câu nói của Huy cậu suy nghĩ Đúng là đã gặp.Bên này Đỗ Lan Anh đang đi mua nước nhưng trong lòng cô lại có một suy nghĩ không thể không nghĩ tới.Anh hai của Yến hình như mình gặp rồi thì phải, hồi cấp hai thì phải.Đúng là đã gặp nhau, nhưng có lẽ anh hai của Yến không nhớ mình, mình cũng chả nhớ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store