ZingTruyen.Store

Yeu Anh Mai Mai Jimin X You

Hyemin ngồi đờ đẫn từ bệnh viện cho đến về nhà đến nay đã một tháng rồi. Cô không nói năng gì chỉ gật đầu rồi ngủ, có lúc trong cơn mê cô bật khóc.

Jimin túc trực bên Hyemin không rời nửa bước. Anh thương cô nhiều lắm, thương thay cho đứa con nhỏ chưa chào đời. Jue và Taehyung sau đó cũng sang Mĩ chữa trị và định cư một thời gian bên đó.

Hyemin biết Jue bị thương khá nặng nên cô không muốn Jue ở đây mà sang Mĩ chữa trị và hẹn ngày hội ngộ gặp lại.

Hyemin ngồi ở sofa trong phòng, đầu tóc buộc cho có lệ, ngồi khoanh chân xem tạp trí mẹ và bé.

– Hyemin em đói chưa?

Jimin hỏi Hyemin nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu. Trong nhà giờ đây chỉ có tiếng Jimin hỏi Hyemin mỗi ngày, người nhìn vào cũng thấy não lòng.

– Hyemin em muốn gọi cho Jue không?

Lại một câu hỏi nữa và lại là hành động gật đầu. Jimin đặt lap đối diện Hyemin cuộc gọi giữa cô và Jue bắt đầu.

– Hyemin mày có ổn không?

–... *lắc đầu*

– Nhớ ăn uống điều độ nhé! Chờ ngày hội ngộ Hyemin!

–... *gật đầu*

– Hyemin... mày thật sự... thật sự không nói.. nói một lời nào sao?

Nụ cười thê lương xuất hiện, lòng Jue trùng xuống, Jue chào Hyemin.

Hyemin chào Jue rồi lên giường, kéo chăn kín đầu rồi chìm vào giấc ngủ. Jimin cất lap, nằm ôm Hyemin ngủ mà nước mắt bất chợt rơi.
————————————————————
Hôm nay trời khá là đẹp nên Jimin quyết định đưa Hyemin đi dạo. Hyemin nắm tay Jimin đi dạo quanh công viên và bất giác cô nhìn thấy cặp vợ chồng với đứa con chơi đùa cùng nhau vui vẻ. Cô lại khóc nữa rồi.

Jimin lau nước mắt cho Hyemin rồi đưa cô đến ghế ngồi. Jimin lại hỏi Hyemin:

– Hyemin em khát không?

–... *gật đầu*

– Em ngồi im ở đây đừng chạy lung tung!

–...* gật đầu*

Sau khi Jimin rời đi mua nước thì cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Cô lần theo tiếng khóc thì ra là bé lạc mẹ. Cô khó khăn nói:

– Bé... lạc... mẹ... hả?

– Huhu cô ơi con sợ lắm!

– Đừng... sợ... cô... đưa... cháu... tìm mẹ nhé bé!

– Con cảm ơn cô!

Hyemin hỏi mẹ bé như thế nào, bé trả lời:

– Mẹ con cao 1m52, tóc đen ngắn ngang vai, mặc váy xuông màu hồng nhạt ạ!

Hyemin ghi lại trong điện thoại và giơ lên hỏi từng người một. Hết người này đến người nọ đều nói không biết làm bé khóc nức nở.

– Đừng... khóc... sẽ... tìm... thấy... mẹ... khụ... khụ... mẹ... nhóc... thôi!

– Cô ơi cô bị bệnh hả? Cô uống nước cam của con nè cô :))

Hyemin gật đầu uống nước cam mà bé đưa cho mà không quên dặn bé uống trước rồi mình mới uống. Bé bỗng trèo lên người Hyemin quận tròn trong lòng cô ngủ.

Hyemin giật mình trước hành động của bé, bàn tay vô thức ôm chặt bé lại, hôn lên trán bé rồi tự mình đi tìm mẹ bé.

Đi được một đoạn thì cô thấy cô gái y như lời bé kể thì lại gần đưa dòng chữ đã ghi lại trong điện thoại cho cô gái đó đọc.

– Đúng vậy tôi là mẹ của bé... làm sao chị tìm được con tôi vậy?

" Tôi thấy bé ngồi khóc ở công viên ABC, bé khóc nhiều lắm nhưng ngủ rồi chị đừng lo lắng!"

– Cảm ơn chị rất nhiều! Tôi làm thế nào để trả ơn chị đây!??

"Không cần đâu giúp bé tìm được mẹ là tôi thấy vui rồi!"

Cô gái đó thấy một nét buồn đậm trong mắt cô, hỏi:

– Chị cho tôi hỏi điều này được không?

Hyemin gật đầu.

– Có phải... chị... chị vừa mất một đứa bé phải không?

"tôi bị sảy thai..."

Cho tôi xin lỗi

"Không sao đâu... cũng muộn rồi tôi về đây."

Chào chị! Chị đi cẩn thận ạ!

Hyemin vẫy tay chào và đi về lại công viên ABC thì thấy Jimin mồ hôi nhễ nhại, mặt lo lắng. Hyemin vỗ vai Jimin làm anh giật thót, anh cáu:

– Em đi đâu vậy hả? Có biết anh tìm em mệt lắm không?

Hyemin sững lại, nói:

– Em... chỉ... giúp... bé... con... tìm... mẹ... thôi!

Jimin vừa nghe thấy Hyemin nói, lòng anh vui mừng vô cùng. Kể từ lúc bị mất con Hyemin gầy hẳn, không nói năng gì, anh lo nhiều nhiều lắm còn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lại.

– Em uống nước đi rồi về nhà.

– Cảm... ơn... anh.... Jimin!

Jimin xoa đầu Hyemin, hôn lên môi cô dịu dàng, chậm rãi từ tốn.

– Lên đây anh cõng về nhà.

–... *lắc đầu*

– Em đi từ nãy cũng mỏi chân rồi mà lên đây anh cõng.

–...*lắc đầu*

– L.Ê.N M.A.U!!!!

Hyemin nhanh chóng lên lưng Jimin, cô rất sợ Jimin giận như vậy lắm.

– Jimin... Jimin anh... mua bánh... kem cho em nha.

– Em hư lắm phạt em tội đi lung tung!

–...*im lặng*

Nếu như lúc trước trong tình huống như vậy là cô vòi vĩnh anh cho bằng được thì bây giờ cô im lặng úp mặt vào tấm lưng rộng của anh.

– Em sao vậy? Em im lặng là làm khó anh đấy Hyemin.

Hyemin úp mặt vào lưng anh đến lúc về đến nhà. Jimin vừa mở cửa Hyemin tụt xuống khỏi lưng Jimin chạy lên phòng mình khoá cửa.

" Cốc... Cốc... Cốc..."

– Hyemin em giận anh hả?

Ở dưới khe cửa cô đưa tờ giấy mình viết qua cho Jimin đọc.

"Em không có giận Jimin đâu."

Chính xác là em đang giận anh vì anh không mua cho em bánh kem chứ còn gì nữa.

" Không có mà... Đồ đáng ghét!"

Vợ à nếu em không xuống thì bánh kem sẽ là của anh nhé.

" Ơ... Ơ... Bánh kem của tui ai cho anh ăn hả tên kia >_<!!"

Thế thì mở cửa xuống ăn bánh kem cùng anh nhé!

"Cạch" Hyemin mở cửa định tẩu thoát xuống phòng ăn thì bị Jimin kéo lại. Jimin nâng mặt Hyemin lên thấy vầng mắt cô đỏ đỏ.

– Em lại khóc hả?

–...*lắc đầu*

– Em lại nói dối anh rồi! Phạt em!

Jimin chiếm lấy đôi môi anh đào của Hyemin, lần này anh hôn mạnh mẽ, Hyemin hết hơi mở miệng lấy khí thì Jimin đưa lưỡi khuấy đảo quấn lấy chiếc lưỡi rụt rè của cô. Hai tay ôm chặt cổ Jimin, cô đáp trả lại.

Hai tay hư hỏng của Jimin lần mò vào áo Hyemin, nắm lấy đôi gò bồng bóp nhẹ. Hyemin bất giác kêu lên:

– Aa~ !

Jimin mặt đen lại, ham muốn của anh dâng lên.

– Em là đang khiêu gợi anh?

– Không... có... mà...!

– Đúng là như vậy rồi Hyemin! Lần này em không thoát khỏi anh đâu!

Jimin kéo Hyemin vào phòng và....

CUT CUT CUT đến đây thui đến đây thui hề hề không biết chap sau cho mấy thím thịt không nhể hay lại để mấy thím ăn chay đây ta 😚😚😚😚

•Thân ái & Peace•

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store