Yet Su Do Dan
Vũ đang trong phòng Nhã Phong. Đem những tấm hình chụp khi nhóm bọn họ đi chơi cho hắn xem. Cố gắng làm cho hắn nhớ ra Thất Thất là ai. Vũ nói rất nhiều, hết cầm tấm này nói, rồi lại cầm tấm khác nói Nhận ra Nhã Phong không nghe mình nói. Vũ bực bội quắt mắt nhìn hắn. Thật không ngờ lại bắt gặp cái ánh mắt kia. Chỉ thấy hắn đang nhìn một tấm hình trên bàn. Bên trong một cô gái đang cười ngây ngô, Ánh mắt buồn trùng xuống, cô đơn, giận hờn đầy phức tạp. Vũ như hiểu ra. Đứng dậy nắm cổ áo Nhã Phong xách lên "Nói?? Tại sao mày lại làm như vậy" " Mày đang nói gì thế" " Mày rõ ràng không quên Sin" "...." "..." Ngưng một lúc thật lâu, hắn nói :"..........A.......Quả nhiên là bạn tao....Phát hiện rồi" Nhã Phong tháo tay Vũ ra khỏi cổ áo mình. Cười châm chọc. Không biết là châm chọc ai, châm chọc bản thân? Sự thật? hay châm chọc ông trời thật sự không có mắt? " Sao?? Tao thấy vậy cũng tốt mà. Mày có cơ hội bên nó rồi còn gì. Cho mày đó. Tao không cần nữa..." Bốp| Dứt lời hắn là một cú đấm của Vũ giáng xuống. Vũ lại nắm lấy cổ áo hắn lôi lên. Hắn không phản kháng, giương cặp mắt xâu xa nhìn Vũ "Hôm nay mày không nói. Tao đấm cho mặt mày nát ra" "Không sao. Tao sẽ đi thẩm mĩ lại cho đẹp hơn nữa. Đẹp ngang mày thôi không đủ xài" "Mày....." Vũ tính đấm thêm một phát. Nhưng rồi khựng lại vì tiếng mở cửa. Trọng Bảo xông vào hỏi dồn dập " Vũ. Có biết Thất Thất hay đi đến chỗ nào không. Có khi nào đến nhà My không" Thấy Bảo hốt hoảng. Hại hai người nào đó tim như muốn vụt ra ngoài "Sin sao hã anh" Vũ hỏi "Chuyện dài lắm. Lúc nãy em ấy khóc rồi chạy đi. Anh đuổi theo không kịp" " Nó.........Có nói gì không" Bảo nghe Nhã Phong hỏi thì ngẩn ra. Hắn nhớ lại từ khi nào? "Em hỏi nó có nói gì không" Hắn mất kiên nhẫn hét lên "Nói gì anh không nghe rõ lắm. Cái gì mà... 'Thì ra. Chúng ta là anh em'.... Trọng Bảo mơ hồ nói lại câu lúc nãy hắn nghe "Con nhỏ cũng biết rồi?...." Hắn lầm bầm trong miệng một câu, rồi bỏ chạy ra ngoài. Thật không biết tìm cô ở đâu... Vũ rất khó hiểu nhìn hắn chạy mất tăm. Chợt thấy mảnh giấy lộ ra dưới gối Nhã Phong. Giác quan hối thúc Vũ rút ra và đọc. Bản xét nghiệm ADN của Thất Thất và Ông Uy ........Thì ra.................. Bọn họ là anh em.... Nhã Phong gọi điện cho My. My nói Thất Thất không có đến. Hắn chạy vòng vòng, rốt cục không biết là cô ở đâu. Lòng lo lắng đến mức rối bời. Đột nhiên nghĩ tới ngôi nhà lụp sụp trước kia của cô. Theo quán tính hắn chạy đến đó. Thất Thất đang ngồi co ro ôm gối, lòng nghĩ rất nhiều chuyện. Cậu chủ biến thành anh Hai, có gì không tốt??? Tại sao cô lại không thể chấp nhận được. Chỉ biết cô ghét cái cảm giác này. Rất khó chịu Cánh cửa đột nhiêm rầm mở ra. Khiến cô giật nảy mình. Chỉ thấy Nhã Phong thở không ra hơi chống tay ở cửa. Miệng cô không tự chủ được kêu lên "Anh......' Một từ nhẹ tênh. Lại làm cho hai trái tim cùng lúc co lại đau đớn. Hắn nhói, hắn khó chịu, quát vào mặt cô "ai cho mày gọi tao là anh. Tao nói sẽ nhận mày làm em sao?" Trái ngược với sự giận dữ của hắn, cô chỉ rúc sâu người vào gối, nhỏ giọng nói "Em cũng không muốn gọi thế...........Cậu ơi" Hắn nhìn cô co ro ngồi một xó. Lòng dấy lên chua xót. Hắn biết cảm giác đó, nó như thế nào..... Đi đến, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Da thịt lạnh ngắt của hắn chạm vào cô. Không lạnh bằng tim của hai con người đó Thầm trách sao lại là bọn họ.......Sao lại nhắm trúng bọn họ mà trêu đùa..... Lòng càng đau, hắn lại càng xiết chặt lấy cô. Tim vẫn đập rất nhanh Sự rung động vẫn còn Làm sao có thể là cùng một dòng máu được chứ??? Rất lâu sau họ cũng không buông nhau ra. Đến khi bị tiếng chuông điện thoại của hắn làm cắt đứt.... Thất Thất nhìn hắn nghe điện thoại. Mặt càng ngày càng trầm xuống. Hắn nhỏ giọng thốt lên "Ba........" Nhìn mặt hắn trầm trọng, tự biết là có chuyện, cô vội lây hắn " Cậu.......Ba.....Ba bị làm sao" Nhã Phong cùng cô tức tốc chạy vào bệnh viện. Trên hành lang. Cô hai, Trọng Bảo, Ngọc Hân. My và Vũ đứng thi nhau nhìn vào phòng cấp cứu. Sao ông trời lại có thể làm vậy. Cứ như đổ hết tội lỗi lên đầu nhà họ Uy vậy. Ông Uy bị tai nạn giao thông đang trong phòng cấp cứu..... "Cô hai.....Ba còn ở bên trong bao lâu rồi" Cô hai nước mắt ngắn dài nói với hắn "Được một lúc rồi. Tại sao mọi chuyện lại cùng lúc ập đến thế này" "Mẹ. Bình tĩnh đi." Trọng Bảo đi đến đỡ cô hai ngồi xuống ghế. Bảy người bọn họ ngoài lo lắng ra, chẳng còn làm được gì..... Một Ông bác sĩ đi ra, mặt vẫn còn căng thẳng lên tiếng. "Ông ấy mất nhiều máu. Bệnh viện lại hết máu dự trữ. Người nhà ai cùng nhóm máu với bệnh nhân. Chúng tôi cần tiếp máu ngay lập tức" Nghe thế Nhã Phong vội đứng lên " Tôi. Tôi là con trai ông ấy" "Được. Mời theo tôi" Nhưng thật nhanh, Nhã Phong lại đi ra. Nhìn vẽ mặt ngơ ngác ấy. Xem ra là có chuyện "Chúng tôi đang cần gấp. Cậu không cùng nhóm máu thì đừng phí thời gian như thế. Còn ai có nhóm máu B không" Nghe bác sĩ nói. Mọi người khó hiểu ra mặt. Ngọc Hân đi đến níu áo bác sĩ "Làm sao thế.......Anh ấy là con trai của ba mà. Sao lại không cùng nhóm máu?" "Nói chính xác hơn....Cậu này không có quan hệ máu mủ gì với bệnh nhân cả." "Sao lại như thế???" Ồng bác sĩ không rãnh nói chuyện phiếm, tiếp tục hối thúc "Không còn ai có nhóm máu B sao?" "Tôi.......""Tôi......" Thất Thất chưa kịp mở miệng. Đã bị Trọng Bảo cướp lời, nói xong liền dứt khoát cùng bác sĩ rời đi. Thấy thật lâu Trọng Bảo còn chưa ra. Mọi người liền thở một hơi nhẹ nhỏm. Thất Thất nhìn hắn ngồi trên ghế cúi đầu thật sâu. Đã biết hắn và cô không còn quan hệ máu mủ nữa. Nhưng nhìn hắn như thế cô vẫn chưa nguôi ngoai chút nào. Tim vừa lành, lại bị chuyện khác xe rách. Cô đi đến nắm lấy tay hắn, ngoài chuyện này ra. Cô không biết phải an ủi hắn bằng cách nào. Vũ và My đi đến. Thấy cả hai như vậy như trút đi gánh nặng, thật tốt quá. Bọn họ làm lành rồi. Vũ vỗ vai Nhã Phong "Mày buồn cái gì. Trước hết biết mày với Sin không còn là anh em nữa. Vậy là tốt rồi" Hắn im lặng thật lâu. Rồi ôm lấy eo của Thất Thất đang đứng trước mặt, xiết thật chặt rồi thở ra một hơi. Người ba hắn yêu thương ngưỡng mộ. Rốt cục lại biến thành người lạ. Có chết hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Ba hắn sẽ không cần hắn nữa sao?. Lúc đó hắn lại đón thêm một sự mất mát .....Rất lớn.... . Khi Ông Uy tỉnh dậy. Thấy xung quanh giường toàn người nhà. Lòng ấm áp đến lạ. Ông dừng mắt ở Nhã Phong. Hắn tránh vội ánh mắt thương yêu ấy. Lòng chột dạ vô cùng "Con trai. Lại đây......." Ông đưa tay yếu ớt ra. Nhưng hắn vẫn chần chừ không đi đến. Trọng Bảo liền huýt lấy vai hắn Hắn cúi đầu. Từ chối ông "Ba......Con .......Con không phải là con của ba. Thật xin lỗi" Nếu sự thật chính xác là như vậy, sớm muộn gì cũng phải biết. Hắn không muốn trốn tránh, tuy rằng hắn sợ, rất sợ Ông Uy ngẩn ra, rồi cười hiền với hắn. Nói với giọng bất đắc dĩ "Con lại làm sao thế?. Ba nuôi con từ 8 tháng tuổi. Sao lại không phải là con ba chứ?" Mọi người trong phòng bệnh trùng xuống. Khiến Ông Uy khó hiểu nhíu mày. Chợt cô hai lên tiếng "Anh hai.....Mọi chuyện..Là lỗi của em" Cô tính đợi cho Anh hai mình khỏe một chút sẽ nói hết. Nhưng bây giờ vỡ lẽ cả rồi. Cô đành đem cái sự thật 17 năm trước kễ hết ra. "Chuyện là khi cô Lan. Vợ của anh bỏ đi cùng một người đàn ông. Một năm sau lại hẹn em ra còn bồng trong tay hai đứa nhỏ sinh đôi. Bảo là con của nhà họ Uy. Kêu em đón về Lúc đó em ghét cô ta lắm. Đứa con của ả gì chứ, em không quan tâm. Em nghĩ không muốn ả có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Uy cả. Nên em đã từ chối....Nhưng do ả năn nỉ nhiều quá, bám dính lấy em không tha. Cho nên em chỉ nhận đứa con trai, còn đứa con gái em tuyệt không nhận. Đứa con trai đó. Em đã không đưa cho anh, mà đem thẳng đến cô nhi viện. Nhưng khi về nhà, không biết tại sao anh lại biết chuyện, hỏi con anh ở đâu?. Rồi em đến cô nhi viện đón con anh. Em đã làm ra một chuyện điên rồ đó là ......Em kím đại một cậu bé chạc tuổi con anh mà đem về....Thật xin lỗi...." Cô hai nói dở, mặt đã đầy nước, cô đã ân hận rất nhiều năm sau đó. Quay sang nhìn Trọng Bảo vẽ mặt đầy tội lỗi, cô đã xem Bảo như là con ruột, nhưng bây giờ đến lúc phải thay đổi rồi..... "Bảy năm sau, em lại đi đến cô nhi viện để xem cậu bé mà em bỏ mặc sống như thế nào..Nhưng khi thấy khuôn mặt thiên thần nhìn em cười hồn nhiên. Em ăn năn. Em đã làm gì thế này? Em ghét cô Lan. Nhưng lại đổ vào một sinh linh vô tội. Cho nên em đã đón nó ra,nhận nó làm con nuôi, cho nó mang họ Uy, cố gắng yêu thương nó như con ruột......" Nói đến đây cô hai ôm mặt khóc nức nở Cho nên........Trọng Bảo mới chính là con ruột của ông Uy, còn Nhã Phong, chỉ là một cậu mồ côi nào đó trong cô nhi viện??.. Mọi người hiểu ra. Lòng cũng nhoi nhói. Làm con trai suốt 17 năm trời. Đùng một cái lại là người ngoài. Ai có thể chấp nhận nổi??? Lúc này, Ông Uy mới lên tiếng "Mọi người.......... ra ngoài cả đi" _________________________________ Một tháng sau...... Nghe nói hôm nay Uy gia tổ chức một buổi tiệc rất long trọng Ông Uy còn họp mặt nhà truyền thông. Thông báo là ông chính thức đón hai đứa con ruột sau khi thất lạc về đoàn tụ Lại nghe nói, đứa con lúc trước, thì ra chỉ là 'nhận nhầm' Buổi tiệc đông người. Ai ai cũng bàn tán xôn xao. Nhưng lại có một dáng cười cô độc đứng ở nơi thật khuất Sau khi tuyên bố xong chuyện gia đình. Mấy nhà báo liền nhân cơ hội tiến đến hỏi Ông Uy không ngừng "Xin hỏi mọi chuyện thực hư như thế nào?" "Có phải họ tự tìm đến vì gia tài kết xù của ông hay không?" "Ông dự định sẽ giải quyết cậu con trai giả mạo kia ra sao?" "Xin ông hãy tiết lộ một số thông tin""Ông có cảm giác gì khi coi một người xa lạ như con suốt 17 năm trời?" Đến câu hỏi này. Mặt ông Uy bỗng đanh lại, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào người vừa hỏi "Cô đây nói gì thế. Ai bảo cậu ấy là người xa lạ???" Ông dời bước đi đến nơi khuất nào đó. Khoát lấy vai Nhã Phong vô cùng thân thiết. Nói với cô nhà báo nhiều chuyện "Người này. Sớm muộn cũng sẽ là con rể quí của tôi. Chúng tôi vốn là người thân từ lâu rồi" Nói xong quay sang Nhã Phong, vẫn nụ cười yêu thương ấy "Công bằng chứ???........Con trai" Hắn như trút mất tảng đá to trong lòng. Ôm chầm lấy ông Uy nhỏ giọng nói vào tai ông. "Ba......" Người mà hắn luôn kính trọng và sẽ mãi kính trọng. hắn quả thật tốt số. Không phải sao??? Thất Thất cùng Trọng Bảo đi đến dang tay ôm lấy hai người họ. Bọn họ ba ba con con thân thiết. Định bỏ mặt họ sao hã......Thật không công bằng.... . Cả nhóm sáu người. Thất Thất, Nhã Phong. Trọng Bảo, Ngọc Hân. My và Vũ. Đứng ở bàn tiệc. Có tiếng nhạc văng vẳng. Bảo lên giọng đề nghị "Đủ đôi , đủ cặp, tụi mình khiêu vũ đi" "Đủ đôi đủ cặp khi nào hã??? Đừng nói tôi cặp với anh. Tôi thà nhảy với cột còn hơn" Tất nhiên câu nói châm chọc này là tự miệng Ngọc Hân nói ra rồi. Cô nàng xinh thì xinh thật. Nhưng mồm lại luôn độc như thế.... "Thôi mọi người nhảy đi. Em có việc phải đi rồi" Nhã Phong nói, nắm lấy tay Thất Thất mặt ngu ngu lôi đi. "Tôi cũng về trước đây" Vũ nói xong cũng rời đi. My đương nhiên theo sau. "....Ô...Cái cô béo ú kia chưa có cặp nhảy kìa. Anh sang mời đi. Không chừng cô ta miễn cưỡng mà chấp nhận đó" Ngọc Hân trêu thêm một câu rồi cũng bỏ đi. Trọng Bảo đứng đó, mất mặt muốn độn thổ. Cái bọn ngườivô lương tâm kia xem anh như thằng hề đấy à...·Trời một mảng tối, tiếng côn trùng xung quanh bãi cỏ trống vang lên đều đều. Vũ ngồi bệt dưới bãi cỏ mắt xa xăm ngắm nhìn lên rời đầy sao. My lần này không núp ở đâu đó nữa. Can đảm đi đến ngồi cạnh hắn. "Sao thế . Đừng nói với tao là mày sắp khóc thét lên đầy thống khổ nha" "Mày chỉ nói được mấy câu như thế thôi hã" "Chứ mày muốn tao mè nheo giọng ngọt như mật ấy hã. NẰM MƠ" "Thế cút chỗ khác. Tao có bảo mày ngồi đây với tao đâu" Nghe Vũ nói thế lòng cô chợt nhói lên. Cô không thể mở giọng an ủi dịu dàng thục nữ được. Nhưng cô có thể đứng dưới mưa cùng hắn, cũng có thể ngồi đây với hắn, ngồi đến sáng cũng không sao, có thể nghe tất cả nhưng gì hắn nói. Mặc dù biết mình đau không chịu nổi. "Chẳng phải mày cố gắng làm hai bọn họ ở bên nhau à. Bây giờ được như ý rồi. Buồn cái gì" "...." "Mày thích Sin lắm à" Thích đến nổi người bên cạnh mày, mày cũng không phát hiện ra. Tao thích mày biết mấy. Câu này tuy không nói, nhưng mắt buồn của cô trùng xuống, thể hiện tất cả. Hít một hơi lấy lại tinh thần, cô lấy tay đánh vào đầu hắn "Cái thằng dở. Đừng làm chuyện khiến người khác để ý. Tính cho mình là nam phụ bất hạnh hã" "Kệ bố tao. Mày quản được à" Lần này Vũ hét lên. Tủi thân dồn đến, cô đứng dậy hét lại vào mặt hắn "Tao không quản nổi mày" Nói rồi cô bỏ đi thật nhanh. Thấy bóng My khuất trong bóng tối. Hắn ảo não thở hắt ra. Nằm trườn xuống cỏ. Lòng đột nhiên bực bội không thể tả, quên mất đang buồn chuyện Sin và Nhã Phong. Có trời mới biết hắn muốn My quay lại như thế nào. Càng nghĩ lại càng tức giận. Con gái thì ra là như vậy. Chẳng phải nói con nhỏ thích hắn sao, mới nói một câu đã bỏ đi, thích là như vậy đấy hã????Hắn với tay bứt lấy một bông hoa. Ma xui quỉ khiến thế nào, hắn vừa bứt một cánh vừa lẩm bẩm "Nhỏ ghét mình rồi" "Nhỏ không ghét mình" "Ghét rồi" "Không ghét" "Ghét...." Hắn bực bội vò nát cái nhụy vứt đi. Lại bứt một bông hoa khác, tiếp tục lẩm nhẩm "Nhỏ không thích mình nữa" "Nhỏ còn thích mình" "Không thích mình nữa" "Còn thích mình" "Không thích mình nữa..." Ghiến răng trèo trẹo vứt cái nhụy hoa đi. Hắn ngồi dậy, cúi đầu thật thấp. dáng người cô độc nói nhỏ như để mình tự mình nghe "Mày cũng không thèm để ý đến tao... đúng không..." Cộp| tiếng vọng vang lên. Một lon bia từ đâu lăn vào chân. Hắn cầm lên rồi ngẩn đầu nhìn về phía đó. Chỉ thấy My đang đứng đấy, tay cầm một bọc đầy những lon bia. Mắt không nhìn hắn mà nhìn hướng khác, hình như vẫn còn giận. Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh. Không nói không rằng, khui một lon bia tu ừng ực. Hắn thấy cô uống điên cuồng, vội giật lấy "Con gái con đứa, còn bày đặt uống bia" "Kệ tao. Mày quản được à" Cô hét trả lại vào mặt hắn. Hắn không hét lại, cầm lon bia vừa giật từ tay cô mà uống. Không thèm chấp nhất, cô lấy lon khác khui ra kề lên môi uống như uống nước. Đến một nữa lại bị ai kia giật mất. cô lại khui lon khác. Cứ thế. Anh một nữa, tôi một nữa.... Uống đến hết... Rồi bắt đầu một ngày mai mới. Không còn lệch hướng.... Đột nhiên, My nhìn thẳng vào mắt vũ lên tiếng gọi "Vũ" Vũ nghe cô gọi, lại thấy cái ánh mắt nghiêm túc thật sự của cô. Không hiểu sao lòng hắn lộp độp vài tiếng. My nhìn Vũ thật lâu. Vũ có thể thấy bản thân mình đang phản chiếu trong con mắt lấp lánh đó. Tim đập thật mạnh, có cảm giác nó sắp phụt ra ngài tới nơi rồi My nói, giọng nghiêm túc chưa từng thấy :"Trương-Hoàng-V ũ. Tao thích mày" Giọng nói trong trẻo được hòa với tiếng côn trùng kêu gần đó. Vũ cảm thấy mặt mình nóng hừng hực. Thật may là trời tối, có thể che mất một mảng hồng khả nghi trên mặt người nào đó. Hắn biết chứ, hắn biết cô thích hắn từ rất lâu rồi. Nhưng không hiểu sao từ miệng cô nói ra. Lại khiến hắn như một nàng dâu sắp về nhà chồng vậy, thật sự là hồi hộp đến không chịu nổi. Cảm giác vui mừng hơn cả khi Thất Thất đồng ý hẹn họ với hắn Tim đập mạnh hơn cả khi Thất Thất ở cạnh hắn. Hắn.......Hắn.....Thích My sao? Thấy khuôn mặt của Vũ biến đổi liên tục. Ánh mắt My lộ ra ý cười, cái đồ đầu gỗ, anh bây giờ là của tôi. Còn dám nói không thích tôi. Nhìn xem, miệng anh sắp ngoắc tới mang tai rồi My nói " Còn nữa......Đồ não tôm. Bông hoa lúc nãy, chỉ có năm cách" Vũ "...." . Ngọc Hân từ bữa tiệc đi ra. Cô không leo lên xe về nhà, mà quyết định đi bộ. Đi đến một ngõ vắng, cô nghĩ đến Nhã Phong. Đứa con trai đầu tiên dám từ chối cô. Thật bực mình là cô lại không làm lây động gì đến hắn, tổn thương lòng tự trọng trong cô ghê gớm. Chỉ muốn kím cái gì đó trút hết bực mình. Cô dồn hết lực vào chân , Đi cộp cộp giẫm mạnh lên nền đường...Á...Trật chân. Cô đau đớn méo mỏ ngồi xuống đất ôm chân. Phải, tốt lắm... có cần xui xẻo như vậy không.Tháo đôi guốc cao ra, nhìn cái chân đang dần xưng tấy lên bầm tím. Lại càng thêm muốn nổi điên Trọng Bảo đi theo đằng sau cô từ lâu. Đương nhiên thấy cảnh cô điên cuồng xã giận xuống mặt đường, không thấy khùng mà lại thấy dễ thương Thấy cô thống khổ ôm chân. Anh giả vờ đi ngang qua xem cô có gọi anh lại không. Quả là kiên cường. Anh đi sắp khuất mà cô xem như chả nhìn thấy anh, thật không biết có phải là con gái không nữa. Tưởng chừng cô sẽ không kêu. Nhưng lại một sự thật bất ngờ. "Này . Anh kia..." Trộm cười một phát, xong lại làm mặt lạnh quay lại nhìn cô "Sao..." "Thấy tôi thế mà anh không giúp à..."Gì thế này? Biểu người ta giúp mà giọng khó nghe thế kia... Đột nhiên anh nổi ý muốn trêu chọc "Tôi đâu có nghe là cô kêu 'giúp với' " "Anh......KHÔNG CẦN" "Vậy tôi về trước" Anh rẽ vào ngõ quẹo. Chờ xem cô lại nổi khùng cái gì, xem như trừng phạt cô dám làm anh phát ghen với Nhã Phong. ba phút sau, tiếng khóc hức hức tràn đến tai. Đúng thật là. Nói một câu 'giúp tôi' thì mất mát gì hã. Thà ngồi đó khóc còn hơn à...Thật không biết nói kiên cường hay ngốc nghếch đây? Anh lú người ra. Thấy cô ôm mặt khóc như em bé, thì đau lòng không thôi, nhẹ nhàng đi đến ngồi xổm xuống cầm chân cô lên xem xét. Mặc dù chân đau, nhưng cô vẫn đạp vào người anh một phát cho hả giận "Anh chê tôi chưa đủ thảm đúng không hã??? Đồ khốn" "Được rồi. Tôi thua cô...." Anh đỡ cô lên lưng. Rồi tàn tàn cổng cô đi trên đoạn đường vắng. Cô trên lưng anh vẫn ngon lành khóc. Nhịn không được, anh hỏi "Thất Thất và Nhã Phong một cặp. Cô đau lòng hay tức giận" Ngọc Hân không do dự suy nghĩ, cô nói giống như hét lên "Đương nhiên là tức giận" Nghe thế anh vui vẽ nhoẻn miệng cười. "Vậy đâu được xem là thích. Cô chỉ muốn có thôi. Đúng không?" "Thế thì sao" "Vậy ra cô là chiều lòng tự tôn của mình. Muốn chinh phục Nhã Phong thôi hã" "..." Không nghe trả lời, anh lại ngoác miệng ra cười. Vô tình Ngọc Hân nhìn thấy. Nghĩ anh trêu tức cô. Liền nhe nanh, cắn phập vào vai ngay tầm mắt Thật lâu cũng không nghe anh la lên, cô nhã ra khó hiểu nhìn nữa khuôn mặt vẫn đang cười tươi đó. "Thật hung dữ........Nhưng tôi lại thích thế" Nghe anh nói. Không hiểu sao tim đột nhiên đập loạn. Một cảm giác trước giờ chưa từng có...... Đồ....cái đồ bệnh hoạn . Thất Thất ngồi trên ghế đá. Công viên cái nổi gì, không có đèn, xung quanh lại toàn là cây cối lùm xum. Nghĩ rồi nghĩ cô lại càng thêm sợ co rúc người lại. Cậu chủ thối. Lôi cô tới đây. Rồi bảo quên đồ chạy về lấy. Mười lăm phút rồi. Còn chưa chịu quay lại. Cô là sợ ma a... Đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo đập vào vai cô. Theo quán tính cô ôm chặt đầu hét toáng lên. "Ê Sin...Là tao" "Cậu..." Phát hiện ra là hắn. Cô vuốt ngực thở ra nhẹ nhỏm. Sau đó nhăn nhó chất vấn "Cậu đi gì mà lâu vậy hã.....Biết em sợ ma lắm không..." Hắn nổi ý muốn trêu chọc cô một chút. Giả giọng rùng rợn một , mặt đen lại đáng sợ "...À......Cô cũng sợ ma ư...Tôi đâu có đáng sợ như vậy. Lúc nãy tôi ăn bạn trai cô rồi. Giờ đến ăn cô luôn đây. Không sao, chỉ đau một chút thôi" Thấy cái bản mặt trợn mắt há mồm của cô. Hắn nhịn không nổi ôm bụng cười nghiêng ngã " Ha..ha. Tao bịa chuyện cùn như vậy mà mày cũng tin. Đần hết chỗ nói" "Cậu.......Thật quá đáng" Mặc kệ cô nhăn nhó thở phì phò, hắn vẫn ngang nhiên cười, thiếu điều rớt nước mắt mới thôi. "Cậu suốt ngày mắng em đần thôi. Lại còn xưng mày tao hoài. Cậu đổi đi" " Tao đổi cũng được. Nhưng phải có điều kiện" Thất Thất không đợi nhắc nhở liền chụt một phát vào má hắn. Hắn sửng sốt nhìn cô. Thất Thất thấy ánh mắt cậu nhìn mình, tưởng cậu còn chưa đủ, nên chụt thêm một phát vào má bên kia. Nhã Phong bị cô ghẹo như thế, Cơ thể nóng bừng bừng, hắn vô lực mím mím môi. Thật là, làm hắn phản ứng như thế. Cô lại vô tư mở to mắt nhìn hắn đầy vẻ 'Tôi không biết gì cả'Hắn trừng mắt với cô. Xong lại nhoẻn miệng cười đầy gian xảo "Tao đâu kêu mày hôn. Mày tưởng hôn má là xong à?. Điều kiện khác" "Điều kiện gì???' Hắn cười gian kề môi vào tai cô, nói như phả hơi vào "Lấy tao..." Cô gượng đỏ mặt, chưa kịp phản ứng đã bị ai đó giữ lấy gáy. Môi liền bị khóa chặt không thốt ra được câu nào. Hắn nhẹ nhàng thâm nhập vào môi cô. Nhịn không được mà càng quấy bên trong. Rong rủi không xót chỗ nào. Một nụ hôn không kèm dục vọng. chỉ chứa một tình yêu ngọt ngọt, trẻ trung. Chứa sự vui sướng lẫn kích động Thần kinh cô như bị tê liệt, mọi thứ trống rỗng, nhưng đầu lại tê tê như điện giật. Đến khi ổn định lại, thì phía dưới ngón tay áp út. Một cảm giác có thứ gì đó đang trườn vào. Nhẫn....Cậu luôn báo đạo như thế, nhưng cô rất thích cái cảm giác này. Nhẹ nhàng choàng tay vào cổ hắn, đáp trả cái nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng ấy. Thật lâu sau.... Vẫn không muốn rời... . Mọi thứ trở về vị trí của nó. Mũi tên tuy ban đầu có sai hướng. Nhưng cúi cùng vẫn đến trúng đích. Ngọt ngào như tình yêu của tất cả sáu người bọn họ. HẾT Ta có nên làm một số ngoại truyện ko????????cmt cho ta ý kiến nha :3Love all :*
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store