Yeongyu Nuoc Lang Trang Em
————
Buổi tối, Khuê được xếp cho một gian phòng tương đối rộng rãi và sạch sẽ, trên giường có cái mền nhung siêu dày, chiếu dệt cũng là loại mắc tiền phải đặt làm chứ không bán sẵn ở chợ, bên cạnh đó còn có sẵn nước tắm và một bộ đồ mới.Đi đường cả ngày cũng mệt, Khuê tắm xong, nhìn cái áo vải lụa mềm mịn trên tay, có hơi do dự, nhưng rồi nó cũng mặc vào.Mặc xong thì thấy thiệt không quen.Từ nhỏ tới lớn, nó toàn mặc đồ vải thô, người ta nhìn vô là biết ngay dân chài. Bây giờ mặc cái áo này vô, soi gương thấy lạ quá trời.Nó đứng đó, nhìn mình trong gương một hồi, rồi mới lững thững ra ngoài.Ra tới cửa thì thấy cậu Hai đang đứng dựa tường đợi sẵn bên ngoài, cậu nhìn nó chăm chăm.Khuê cau mày:"Cậu đứng đó làm gì?"Thuân không đáp ngay. Hắn chỉ nhìn Khuê, ánh mắt có chút khó tả.Một lúc sau, hắn mới cười nhẹ, nói giọng chậm rãi:"Đẹp quá à."Khuê không hiểu lắm, chỉ cảm thấy câu này nghe có vẻ là câu khen, mà cũng không biết là khen nó hay khen bộ đồ mới nó đang mặc. Nó gãi đầu:"Ừ thì, đẹp thiệt chớ sao?"Thuân không nói nữa, chỉ kêu nó ra bàn ngồi rồi kêu gia nhân đem cơm lên. Lúc chiều đưa nó về đây rồi cậu lại có việc bận phải đi ngay, đến giờ còn chưa có hột cơm nào trong bụng. Khuê nghe vậy thì hơi quýnh lên, nó lo cậu đói, bèn lật đật đứng dậy:"Để em làm cho, em làm lẹ hơn, giờ trễ rồi chờ tụi nó từ gian bên chạy qua cũng mất hết mớ thời gian.""Cậu kêu em lên đây đâu phải để em làm. Khuê ngồi đây, lát nữa ăn cơm với cậu.""Em ăn rồi mà?"Cậu Hai khựng lại."Em ăn gì, với ai?"Nay má hắn không ở nhà, Tú Bân cũng đi sang tỉnh bên bàn chuyện làm ăn, vậy Khuê ăn lúc nào vậy?"Em thấy tụi thằng Ớt, con Hiểm ăn cơm với mắm chưng hột vịt cũng ngon. Lúc đó bụng em kêu cái ọt.. tụi nó thấy vậy rủ em ăn cùng."Thuân phì cười:"Vậy Khuê ăn mấy chén rồi?""... Ba chén." Khuê đáp, nó còn rụt rè đưa ba ngón tay lên minh hoạ.Ừ, ba chén cũng no rồi, cậu Hai không bắt nó ăn thêm nữa. Nhưng mà cậu muốn nó ngồi kế bên cậu vậy đó, để cậu vừa nhìn nó, vừa ăn cơm.Khuê nghĩ chắc Thuân bị ma nhập nên mới kì khôi vậy, nhưng mà lúc cậu nhìn nó, lòng nó bỗng có cảm giác lạ lắm, dù nó cũng không rõ đó là gì.14.Khuê ở mấy ngày, nó dốc sức hết lòng "truyền nghề" cho tụi người làm, mà hình như cái gì tụi nó cũng biết mần hết, chỉ có món cháo sở trường của Khuê là tụi nó không biết thôi. Vậy mà lúc nó chỉ cho cách làm, dặn sau này nếu cậu Hai bệnh thì cứ theo đó mà nấu, nhắc tụi nhỏ trời mưa nhớ nấu nước nóng đắp chân cho cậu thì mặt đứa nào đứa nấy tái mét.Đứa nào cũng xua tay nói hai chuyện này khó lắm, anh Khuê phải tự làm mới được chứ tụi nó không biết làm.Khuê nghĩ sao mấy đứa này khờ, biết làm đủ thứ, đến đứa chuyên làm bánh cũng mần bánh bò ngon hơn con Lựu dưới quê, vậy mà cháo thì hổng đứa nào biết nấu.Thôi vậy, từ từ rồi bảo ban sau cũng được.————Rồi Phạm Khuê nghe được tin đó vào buổi sáng, lúc nó đi qua gian phòng khách. Lúc đầu, nó chỉ nghe váng vất một vài tiếng xì xào từ đám gia nhân trong nhà, những câu chuyện vội vã trao đổi giữa mấy cô người làm, nhưng rồi nghe người ta nhắc gì đó đến cậu nên nó dừng lại hóng thử."Nghe nói cậu Hai sắp cưới vợ rồi.""Thật vậy sao? Cậu cưới con nhà ai vậy đa?""Bộ mày hổng biết hay sao còn hỏi?""Àaaa.. Hèn chi, được cậu cưng quá chừng."Từng câu nói đều như vết cắt lướt qua trái tim Khuê, nó thấy mình đi không nổi nữa nên tiếp tục dừng lại một lúc, đầu óc quay cuồng như bị người ta tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Cảm giác mất mát giống như bị ai đó cướp mất thứ gì, một thứ gì đó quan trọng đến mức không thể nói thành lời được.Khuê không hiểu mình buồn vì lý do gì, nó chỉ cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, cứ đè nặng trái tim nó lại, nghẹt mất cả thở. Rồi nó nghĩ ra cảnh cậu Thuân mặc áo dài cưới, bên cạnh là cô dâu xinh đẹp, chắc vợ cậu bây giờ cũng thướt tha không kém gì cô gái năm đó nó từng gặp ở nhà công tử Hậu, mà cậu thì thương yêu người ta lắm.Trong đầu Khuê, hình ảnh cô gái ấy hiện lên rõ ràng, khuôn mặt xinh xắn, mái tóc đen dài óng mượt, dáng vẻ dịu dàng và nhã nhặn. Mà còn nó, một đứa con trai quê mùa, suốt ngày bận rộn với những công việc vặt vãnh trong làng chài, nào có thể so sánh gì được với người ta?Khuê cảm thấy tủi thân, chẳng hiểu sao nó lại buồn đến thế. Nó cùng thừa biết việc so mình với vợ sắp cưới của cậu là điều không nên, nhưng tiềm thức thì vẫn tự đặt lên bàn cân rồi thấy mình thua thiệt.Đến tối, khi Thuân vào phòng tìm nó, Khuê làm bộ không quan tâm, cúi mặt xuống không nhìn cậu. Khi Thuân hỏi chuyện gì, nó chỉ im lặng, cố gắng không trả lời."Em sao vậy? Có chuyện gì hả?" Cậu Hai bước lại gần, giọng đầy lo lắng.Khuê không đáp, đôi môi mím chặt. Nó không muốn nói ra, cũng không muốn giải thích. Rồi nó hậm hực quay mặt đi, giọng nói có chút lạnh lùng, không kiên nhẫn:"Cậu khỏe rồi, không cần phải kiếm cớ ngủ chung giường nữa. Tui là phận tôi tớ, cậu đừng làm vậy, người ta sẽ nghĩ ngợi lung tung."Thì mấy nay phòng cậu cậu không chịu ở, cứ đòi sang chỗ nó chen chúc trên cùng một cái giường mới chịu. Giờ nó không muốn cho cậu ngủ cùng nữa nên mạnh miệng đuổi người đi.Thuân ngẩn người, không hiểu Khuê giận chuyện gì. Hắn đứng im, nhìn Khuê một lúc, ánh mắt có phần mơ hồ."Em giận cái gì vậy?" Hắn hỏi, giọng có chút khó hiểu.Khuê chỉ thở dài, giọng lạnh băng:"Không có gì hết á. Cậu về phòng ngủ đi, mắc tè thì tự đi, ở đây không có ma đâu mà cậu sợ."Thuân vẫn không hiểu, cứ đứng đó ngẩn ngơ. Cậu không biết mình đã làm gì sai, nhưng mà có chút hụt hẫng. Vì thấy Khuê vẫn không chịu giao tiếp với mình nên Thuân không gặng hỏi nữa, đành quay người bước ra ngoài.Phạm Khuê ngồi lặng lẽ trong bóng tối, lòng vẫn cứ nghẹn lại. Nó không muốn khóc, nhưng mắt nó thì cay cay.Nó trằn trọc suốt đêm, mắt mở thao láo nhìn lên nóc mùng, lòng buồn bực không sao tả nổi. Nó không hiểu nổi cớ gì mình lại rầu đến mức này, trái tim như bị người ta khoét một lỗ đem đi, nhưng chẳng phải từ đầu nó đã biết cậu Hai rồi sẽ có vợ, có nhà cửa đàng hoàng, yên bề gia thất sao?15.Trời vừa hừng sáng Khuê đã dậy, nó nhanh chóng cắp tay nải đến thưa chuyện với bà Hội đồng."Thưa bà, con xin phép về quê. Cậu Hai trên này đã có người lo liệu, con ở lại cũng không có phận sự gì nữa."Bà Hội đồng nhìn nó, với vẻ trầm ngâm, tay phe phẩy cây quạt. Khuê không đợi bà hỏi thêm gì, nó tục nói:"Cậu ăn cơm hay bị thói quen xẻ cá theo miếng nhỏ, bà nhớ dặn bếp làm sẵn. Cậu quen uống trà đậm buổi sáng, nhưng mà không được để bụng đói mà uống, không lại đau bao tử như chơi. Cậu Hai ngủ hay trở mình, nửa đêm khát nước mà không chịu gọi ai, bà nhắc gia nhân để sẵn bình nước bên cạnh cậu nghe bà.."Nói đến đây, cổ họng Khuê nghèn nghẹn, nhưng nó vẫn cố nuốt xuống, chắp tay cúi đầu, giọng cố giữ vững:"Con thành tâm chúc cậu trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy nhà."Bà Hội đồng vẫn im lặng nhìn nó. Mãi sau, bà thở dài một hơi thật dài, đưa cây quạt lên che nửa mặt, khẽ than:"Ôi.. tội con trai của má!"Khuê đứng khựng lại, mắt chớp chớp, không hiểu tại sao bà lại nói vậy. Nó nghĩ, chắc bà thương cậu Hai phải khổ cực vực dậy gia nghiệp, thương cậu nay mới có chốn yên ổn nương tựa.Nó không hề biết rằng, bà Hội đồng đang than vì một chuyện khác - tội nghiệp con trai bà, vì nó thương một đứa đầu gỗ đến vậy mà đứa đó vẫn chẳng hiểu ra.Bà thiệt lòng ưng thằng Khuê trong bụng, tóc nó hơi dài buộc thành một nhúm sau ót trông lanh lợi lắm. Mà nó lanh thiệt, cả ngày tíu tít nói cười, thân thiện hết lòng với người trên kẻ dưới. Bên cạnh đó Khuê nó còn biết lưng bà hay đau nên thường đấm lưng cho bà rồi thuận miệng kể mấy chuyện xấu về Thuân lúc ở với nó, chọc bà cười đến chảy nước mắt.Có Khuê thì như có thêm một đứa con trai, mà đứa này coi vậy còn quấn bà hơn hai thằng con ruột. Nhưng có rước được người ta hay không thì phải coi bản lĩnh của thằng con lớn nhà bà ra sao đã.———Khuê cắp tay nải lên đường, nó phải đi khá xa thì mới ra tới lộ lớn đặng đón xe về nhà. Đi được một đoạn dài thì nghe tiếng chân chạy gấp gáp phía sau, còn chưa kịp ngoảnh lại đã nghe tiếng thở hổn hển quen thuộc."Khuê.. em đứng lại coi!"Nó giật mình, ngoảnh mặt ra sau thì thấy cậu Hai đang lật đật chạy theo. Hơi thở cậu gấp gáp, mồ hôi túa ra hai bên thái dương, chân đi khập khiễng rõ rệt.Vừa thấy cậu nhăn mặt vì vết thương cũ đau nhói, Khuê giận quá, nó xót tới mức lần đầu tiên dám lớn tiếng mắng cậu té tát:"Chân vừa mới khỏi mà cậu chạy cái gì? Què nữa thì sao??"Cậu Hai chống đầu gối thở dốc, chớp mắt nhìn nó, hỏi lại ngay:"Què nữa rồi Khuê có lo không? Khuê nói có thì què luôn chân còn lại cũng được."Khuê đang quạu, nghe xong càng quạu hơn:"Có vợ cậu lo chứ em không thèm!"Cậu Hai cười nhẹ, giọng bỗng nhiên trầm xuống, kéo dài ra vẻ ngả ngớn:"Vợ cậu vừa nói không thèm lo cho cậu.. Vậy thôi, để cậu chết luôn đi cũng được, chứ một cái chân thì nhằm nhò gì."Khuê nghe mà ngớ người.Có gì đó sai sai.Nó cau mày, định cãi lại nhưng chưa kịp mở miệng thì cậu Hai đã nhào tới, nắm chặt lấy cổ tay nó kéo lại gần."Khuê, em khờ vừa thôi!" Cậu thở mạnh, mắt nhìn chằm chằm vào nó. "Cậu mà cưới vợ thì còn rượt theo Khuê làm gì? Còn bỏ mặc nhà cửa để chạy tới đây làm chi?"Khuê mở tròn mắt, cảm giác khó tin cứ trào dâng trong lòng. Nhưng cậu Hai chẳng để nó suy nghĩ nhiều đã tiếp tục nói, giọng vừa dịu vừa khàn:"Cậu có cần Khuê chúc phúc trăm năm hạnh phúc đâu, không có Khuê sao cậu hạnh phúc được."Khuê đứng chết trân. Mặt nó từ từ nóng ran, mà cũng không rõ là vì trời nắng hay vì câu nói của cậu. Cậu Hai thấy mình dỗ người ta có tác dụng thì cười khẽ, nắm chặt tay nó hơn:"Khuê, theo cậu về đi.""Em.." Khuê ngập ngừng"Cậu mà lấy vợ gì không biết, em nghe ai nói bậy chứ cậu mà nỡ để em lủi thủi một mình thiệt sao?""Thôi, theo cậu về, đừng giận nữa mà."Khuê bĩu môi, còn chưa chịu tin ngay:"Cậu đừng có nói ngọt để gạt em, để em theo về rồi cưới vợ thiệt, rồi lúc đó em biết làm sao?""Vợ cậu là em rồi, còn cưới ai nữa?" Khuê im lặng. Nó cúi đầu, bàn tay siết lại. Một phần trong lòng nó muốn vung tay ra mà đi tiếp, nhưng phần kia lại cứ níu lại, giữ chân nó đứng yên chỗ cũ.Thấy vậy, cậu Hai cười cười, giọng kéo dài, chọc ghẹo một chút:"Chớ bộ em nỡ lòng bỏ cậu hả?"Câu nói này đánh trúng ngay chỗ mềm trong lòng Khuê. Nó nhăn mặt, trừng mắt lườm cậu. Nhưng Thuân đâu có sợ, trái lại cậu còn bật cười, xoa nhẹ lên tóc nó một cái."Thôi, coi như cậu xin em.. về đi mà."Khuê bị cậu Hai kéo tay một hồi, chẳng hiểu sao cũng ngoan ngoãn bước theo về nhà Hội đồng. Nhưng vừa vào cửa, nó lại nhớ ra chuyện gì đó, bĩu môi lầu bầu:"Mà em không có làm vợ đâu.""Em là đàn ông mà, đàn ông ai lại bện mùi đàn ông bao giờ."Cậu Hai nghe xong chỉ cười cười, chẳng nói gì, cũng không cãi lại.Vậy mà đến tối, khi đèn tắt, cậu quấn lấy nó, môi kề môi, tay giữ tay, hơi thở quyện vào nhau không rời. Khuê chỉ biết nhắm mắt, tay khi thì bấu lấy lưng Nhiên Thuân, khi lại bám chặt vào tấm chiếu dệt bên dưới, để mặc cho cậu đưa nó băng qua từng đợt sóng vỗ dập dìu.Qua một đêm mặn nồng, sáng hôm sau, Khuê nằm trên giường, mắt mở lim dim, tay vô thức kéo cái mền lên tận cằm, trong lòng bỗng nghĩ vu vơ:"Mùi đàn ông hóa ra cũng được."Vừa nghĩ xong nó giật mình một cái, suýt chút nữa bật dậy khỏi giường, nhưng quay đầu nhìn thấy cậu Hai vẫn đang ngủ ngon lành bên cạnh, nó lại nằm xuống, tiếp tục rúc vào chăn, nép mình lại gần cậu.Mà thật ra.. nó chỉ ưng mùi của cậu Hai thôi à.16.Sau đó nữa, khi thu xếp xong hết việc trên này lại cho cậu ba Bân, cậu hai Thuân liền tính chuyện dẫn Khuê về quê.Khuê nghe cậu bàn tính xong thì giật bắn người, suýt đánh rơi dĩa bánh chuối trên tay:"Về quê làm gì, cậu?"Cậu Hai thong thả tựa lưng vào ghế, tay cầm chén trà nhấp một ngụm, nhìn nó bằng ánh mắt bình thản như thể đang nói chuyện thời tiết:"Rước em về nhà."Khuê nghẹn họng, ho sặc sụa, vội vàng đặt dĩa xuống bàn rồi lắp bắp:"Nhà em ở dưới đó chứ bộ? Mắc gì cậu rước?"Phải nói là đưa nó về nhà mới đúng. Mà sao cậu tính đưa nó về đó, không phải nhà cậu là trên này sao?Nhiên Thuân đặt chén trà xuống, đứng dậy bước tới, chống hai tay lên bàn, cúi người nhìn Khuê gần hơn một chút, giọng trầm thấp mà rõ ràng từng chữ:"Cưới em."Trời đất như muốn sụp xuống. Khuê tròn mắt nhìn cậu, trong đầu như có tiếng pháo nổ đoàng đoàng. Nó lắp bắp, tim đập thình thịch, đầu óc rối tung, hai má giờ đã có thêm chút thịt nóng ran, không biết phải phản ứng sao."Cậu.. cậu.. nói chơi hả?""Bộ cậu giống người nói chơi lắm sao? Em nói cậu không vui tính mà?" Cậu Hai nhướn mày, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi.Khuê nín thinh, cảm giác không còn chút sức lực nào để mà cãi nữa. Nó dám cá nếu mình phản đối thì Thuân chắc chắn sẽ nói một câu gì đó khiến nó cứng họng thêm lần nữa.Và đúng y như rằng, cậu Hai bước tới, đưa tay xoa nhẹ lên đầu nó, giọng dịu dàng mà kiên định:"Đi thôi, Khuê. Mình về nhà."17.Về lại chốn cũ, Nhiên Thuân bây giờ có tiền rồi, nhưng mà cậu biết Khuê không thích nhà bự quá, đi mỏi chân, cũng không quen sống trong nhà cao cửa rộng nên cậu chỉ cất lại căn nhà vừa đủ khang trang, chắc chắn hơn cái chòi lá cũ, nhưng vẫn là trên mảnh đất năm xưa và gần gũi với cái xóm chài thân thuộc này.Nhà của cậu và nó có vách ván, có mái lợp ngói đỏ tươi, nền nhà cao ráo để tránh mùa nước lớn. Trước sân, cậu còn trồng thêm bụi chuối và vài giàn bầu bí, để Khuê mỗi sáng thức dậy còn có cái mà tưới, mà bứt vô nấu canh, như ngày xưa nó vẫn hay làm.Nhưng cái nhà không chỉ để ở, cậu Hai tính xa hơn vậy.Giờ có vốn rồi, hai đứa bắt tay vô làm ăn đàng hoàng, không còn kiểu đánh liều từng mẻ cá như trước. Khuê rành chuyện chài lưới, Thuân lại biết tính toán sổ sách, cả hai hợp lại thì việc buôn bán thuận lợi hơn trước nhiều.Lúc đầu, cậu Hai cất công đi tìm những ghe thuyền đánh bắt lâu năm, coi ai có mối cá ngon, cá khỏe, chọn người làm ăn uy tín để đặt hàng số lượng lớn. Khuê thì theo mối quen ra chợ, học cách coi cá, mặc cả, lựa ra những mẻ cá ngon nhất để mua về xẻ khô, làm mắm.Không còn cảnh một mình Khuê quần quật với mớ cá lớn nhỏ nữa, giờ có tiền, cậu Hai thuê thêm người, từ mấy dì trong xóm rành nghề xẻ cá, ướp muối, tới cả mấy anh trai vạm vỡ chuyên kéo lưới, phơi khô. Và ai mà ngó tới Khuê thì cậu ra chặn họng ngay.Việc làm ăn phát đạt, cá khô và mắm nhà họ bắt đầu có tiếng trong vùng, người ta đặt hàng ngày một nhiều thêm. Có bữa, Khuê và cậu Hai còn phải đi ghe lên tận mấy tỉnh lân cận để tìm thêm mối mới rồi tính đường mở rộng chỗ bán.Cuộc sống dần dần đi vào ổn định. Nhiên Thuân không còn là cậu Hai sa cơ tay trắng, còn Khuê thì vẫn như ngày nào, cần mẫn, hiền lành, nhưng giờ đã có cậu kề bên, cùng nhau làm, cùng nhau sống. Chỉ khác ở chỗ giờ nó đẹp ra, trắng hơn xưa chứ không còn nét rám nắng mặn mòi nữa, da dẻ Khuê hồng hào, hai má bầu bĩnh làm cậu Hai ngắm mãi không biết chán bao giờThuân vốn biết chữ nghĩa từ nhỏ, lại từng được học hành đàng hoàng, nên bây giờ chuyện làm ăn mở rộng cần sổ sách, giấy tờ cũng không đến nỗi khó khăn gì. Nhưng Phạm Khuê thì khác, từ bé tới lớn chỉ quen chài lưới, quen ngửi mùi nước biển, mùi cá tanh chứ chưa từng cầm tới cây bút hay tờ giấy nào ra hồn.Lúc đầu, Khuê cũng không thấy gì bất tiện, nhưng dần dà khi việc làm ăn lớn hơn, phải ghi chép, ký nhận hay đọc mấy mẩu giấy đặt hàng, nó mới thấy mình thua thiệt. Nó không nói ra, nhưng cậu Hai nhìn một cái là hiểu ngay.Thế là từ đó, mỗi tối sau bữa cơm, cậu Hai lại trải giấy bút ra bàn, đốt đèn dầu kèm Khuê từng nét chữ. Ban đầu tay nó cứng lắm, cầm cây bút mà như cầm dao, nguệch ngoạc hoài không ra chữ. Nhưng Khuê ham học vô cùng, học còn chăm chỉ hơn cậu ngày trước, nó chịu khó rèn, ngày nào cũng viết, cũng đánh vần, viết sai thì gạch đi viết lại, môi mím chặt, mắt sáng long lanh.Có những lúc nó ngẩng lên nhìn cậu Hai, mắt đầy ngưỡng mộ. Cậu Hai cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết, không có gì làm khó được cậu hết. Trong mắt Khuê, cậu Hai là tốt nhất trên đời.Nhưng cũng chính lúc này, Thuân mới nhớ ra một chuyện.Cậu nghĩ tới hồi xưa, trước khi đi có để lại cho Khuê một tờ giấy. Khi đó, cậu chỉ viết vội rồi bỏ lại, chứ cậu không có nghĩ đến chuyện người trong lòng đến chữ O bẻ đôi còn hổng quen.Thế là cậu bàng hoàng hỏi:"Hồi đó, mình có đọc thư anh để lại không?"Khuê ngẩn ra một lúc, rồi lắc đầu."Lúc đó em đâu có biết chữ. Mà em cũng không dám đưa ai đọc giùm, lỡ đâu là giấy tờ gì quan trọng của mình thì chết.."Thuân nghe xong thì cười rầu, bởi vậy nên đầu gỗ này rất lâu sau mới hiểu lòng cậu là phải.Một hôm, khi đã biết chữ kha khá, Khuê rảnh rỗi bèn lục tủ áo tìm lại lá thư cũ. Nó gọi là "ôn bài", nhưng thật ra chỉ là tò mò muốn biết năm đó cậu Hai đã viết gì cho mình.Nét chữ trên giấy vẫn đẹp như ngày nào, chỉ có điều những con chữ giờ đây không còn là mấy ký hiệu vô nghĩa nữa. Khuê đọc từng dòng, từng chữ, rồi mắt nó bắt đầu rơm rớm."Khuê,Khi em đọc được lá thư này, chắc tôi đã đi xa lắm rồi. Tôi không biết mình có còn cơ hội trở về hay không, cũng không biết bao lâu mới có thể quay lại. Nhưng tôi vẫn mong em giữ lại lá thư này, vì đây là những điều tôi chưa từng nói ra, cũng là những điều quan trọng nhất trong đời tôi mà tôi muốn nói.Em biết không, tôi nợ em một mạng sống. Nếu không có em, tôi đã chết chìm giữa dòng biển, hoặc là dạt trôi đâu đó lâu rồi. Nhưng cái tôi nợ em không chỉ là một mạng, mà còn là những tháng ngày em kiên nhẫn chịu đựng tôi, lo cho tôi từng bữa cơm, từng chén thuốc, từng lần dìu tôi đi những bước tập tễnh đầu tiên sau khi què chân. Tôi có nóng nảy thế nào, có cau có ra sao, em vẫn không bỏ tôi lại.Tôi biết ơn em, nhưng không chỉ là biết ơn.Tôi thương em, Khuê.Thương cái cách em cười mỗi khi chọc tôi tức lên. Thương cái cách em lom khom nhóm bếp nấu nồi cháo mặn chát mà tôi vẫn ráng húp bằng sạch. Thương cả những đêm tôi giả bộ sợ ma để em phải đi theo canh chừng tôi, lo tôi bị mấy con ma hù xỉu. Thương em sống vô tư, nhưng chính cái vô tư đó lại khiến tôi không biết phải làm sao để tỏ lòng mình.Tôi muốn ở lại, nhưng tôi không thể. Tôi còn mẹ, còn em trai, còn những chuyện phải làm. Tôi không cam tâm để em sống nghèo khổ cả đời, cũng không muốn chính mình mãi mãi là kẻ ăn nhờ ở đậu trên cái chòi nhỏ ấy. Tôi phải đi, để sau này nếu có thể trở về, tôi sẽ trở về trong tư thế ngẩng cao đầu, để có thể lo cho em một đời sung túc.Nếu em chịu chờ tôi, xin đừng lấy vợ vội. Tôi không dám hứa trước điều gì, nhưng tôi sẽ cố gắng trở về với em nhanh nhất có thể.Khuê, tôi muốn cưới em đàng hoàng.Cậu Hai của em."Khi đọc đến những dòng cuối cùng, tay Khuê run run, lá thư cũng nhòe đi vì hai mắt nó đã cay xè từ bao giờ, hốc mũi chua xót, nó sụt sịt. Hóa ra Thuân thương nó từ lâu lắm rồi. Hóa ra cậu Hai không phải vì nó sống tốt mà đối xử dịu dàng hơn, mà là vì cậu thương nó thật lòng.Lâu nay nó cứ nghĩ, người có tài như cậu thì rồi cũng sẽ đi xa, sẽ làm lại cuộc đời ở nơi nào đó, sẽ có một người vợ xứng đáng bên cạnh. Vậy mà cậu Hai của nó, ngay từ lúc rời đi, đã chỉ muốn trở về bên nó thôi.Khuê khẽ cười, nước mắt lại chảy xuống. Cậu Hai, bây giờ thì em biết rồi. Em biết cậu thương em nhiều lắm rồi.Tối hôm đó, khi Thuân về nhà, Khuê bỗng đon đả hơn thường ngày. Nó chạy ra đón cậu, không nói không rằng mà ôm lấy cậu một cái, rồi còn thơm nhẹ lên má cậu nữa."Mình đi làm có mệt không?"Bữa cơm chiều hôm ấy, trên bàn có nhiều hơn mấy món, mà toàn là món Thuân thích.Cậu nhìn nó, cười cười:"Hôm nay mình trúng số hả? Sao mà vui dữ vậy?Khuê liếc cậu một cái, rồi chỉ cúi mặt ăn, không đáp. Nhưng mà từ hôm đó, nó cứ tự nhiên mà dựa vào cậu nhiều hơn một chút, ôm cậu nhiều hơn một chút. Mà cậu Hai cũng chẳng hề phản đối, vì cậu thích nữa là đằng khác.18.Một hôm, Thuân ngồi tựa lưng vào ghế, tay cầm chén trà còn vương hơi nóng, nhìn Khuê mà hỏi bâng quơ:"Hồi đó mình cứu anh rồi còn lo cho anh lâu vậy, bộ không thấy cực hả?"Khuê đang lúi húi cột lại cái rèm cửa, nghe thế thì ngẩng lên, ngẫm nghĩ một lát rồi cười cười:"Tại vì.. hồi lâu lắm trước đó mình cũng từng cứu em một mạng."Thuân nhíu mày, cậu hoàn toàn không nhớ mình từng làm chuyện đó. Khuê thấy cậu Hai nhìn mình khó hiểu thì chỉ nhún vai, đoạn nó chậm rãi kể:"Lâu lắm rồi, lúc đó em còn nhỏ xíu à, gầy như con cá mắm chắc mình không nhớ đâu. Em ra chịu đòn thay cho thằng bạn, rồi mình lên tiếng can ngăn. Hồi đó mình phong độ lắm nha, áo gấm hào hoa, lại còn đứng bên cạnh một cô đẹp gái lắm, chắc là người yêu của mình hồi đó ha?"Nói xong, giọng Khuê kéo dài, có chút hờn mát. Nó làm bộ không thèm nhìn nhưng ánh mắt thì len lén liếc xem cậu Hai phản ứng ra sao.Thuân nghe đến đó thì tái mặt. Hắn thực sự không nhớ gì về cái cô "người yêu đẹp gái" mà Khuê đang nhắc tới, nhưng nhìn bộ dạng dỗi hờn của người trước mặt, hắn vội vã buông chén trà xuống, nhào tới ôm chặt Khuê vào lòng, gấp gáp thanh minh:"Anh không nhớ cô nào đẹp gái hết. Anh chỉ thấy có Khuê đẹp thôi."Khuê bị ôm bất ngờ, giãy giụa một chút rồi đập lên lưng Thuân một cái."Xạo hoài! Cậu Hai thì có cả khối người thương!"Thuân bật cười, cúi đầu vùi mặt vào cổ Khuê, hít hà mùi hương gây nghiện của nó, giọng cậu trầm ấm:"Anh chỉ thương có một người thôi, mà người đó bây giờ đang ở trong lòng anh nè."...Ngoài kia sóng vỗ xa xa, mà lòng ai cũng mềm như nước.Những năm sau đó, cuộc sống của hai người cứ thế mà trôi qua êm đềm. Căn nhà mới tuy không lớn nhưng đủ rộng rãi, ấm áp, mỗi góc đều có dấu vết của cả hai.Mùa nước lớn, Thuân cùng Khuê ngồi bên hiên nhà, nhìn mưa giăng trên bờ sóng vỗ, Khuê dựa vai cậu Hai mà đòi kể chuyện. Thuân cười, tay xoa xoa đầu nó, chậm rãi kể chuyện ngày xưa - chuyện một cậu thiếu gia lang bạt, bị thương suýt mất mạng, rồi được một đứa con trai làng chài nhặt về, thương yêu mà không cần điều kiện gì.Kể xong, Thuân ghé tai Khuê thì thầm:"May mà năm đó có em."Khuê lười biếng đáp:"Năm đó em cũng may mà có mình."Sáng sáng, cả hai cùng ra chợ đặt cá, tính toán sổ sách, nếu không đủ nhân công thì mướn thêm người làm. Dù có thuê người nhưng những việc quan trọng như chọn cá, ướp muối, xẻ khô hay làm mắm, cả hai vẫn đích thân ra tay và chỉ dẫn để người ta làm đúng theo công thức.Khuê học chữ xong rồi, tính toán giờ cũng nhanh hơn trước, mỗi lần cộng trừ nhẩm đúng, nó lại cười hì hì, khoe với Thuân như một đứa trẻ thích được khen giỏi. Cậu Hai chỉ biết cười rồi xoa đầu, bẹo má nó, khen nó mười câu cũng không chán.Đêm đến, trời hơi se lạnh, Khuê thích nhất là chui vào lòng Thuân mà ngủ. Nhiều khi hai đứa nằm cạnh, Khuê cứ lải nhải mấy chuyện không đầu không đuôi, chợt nghĩ gì nói nấy."Mai mình nhớ dặn làm nhiều mắm hơn xíu nha, bữa hổm có người hỏi mà nhà hết hàng rồi.""Ừ, mai anh dặn.""Sáng ngủ dậy, mình kể em nghe chuyện gì vui vui đi.""Ừ, kể.""Cậu Hai này...""Hử?""Hôm nay em thương mình nhiều hơn hôm qua đó."Thuân phì cười, siết chặt Khuê vào lòng hơn, nhẹ giọng nói:"Anh cũng vậy, hôm nay thương mình hơn hôm qua, mỗi ngày đều thương mình thêm, thương hoài không hết."Làng chài thì vẫn yên ả như ngày nào, cá vẫn đầy ghe, lửa bếp nhà hai người chưa bao giờ tắt. Mọi thứ cứ thế tiếp tục, như con nước thủy triều lên xuống, như tấm chân tình của hai kẻ đã tìm thấy nhau giữa đời.Trăng treo bến nước yên bình,Hai người một mái, nghĩa tình trọn nhau.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store