4: ... những con chữ còn dang dở từ ngày họ rời đi
“Choi Beomgyu! Đây là lần thứ mấy cậu trễ hạn rồi biết không hả?” Trưởng biên tập Lim liên tục xả cơn giận vào cậu trai trước mặt. Cậu cứ im lặng như thể đã quá quen thuộc với thái độ này của lão, thầm nhẩm tính thời gian ắt hẳn cũng sắp được hai mươi phút rồi nhỉ.
Chờ lão ta mắng nhiếc đã đời rồi mới buông tha cho cậu, Choi Beomgyu hẳn cũng chịu đựng không ít lần nên chớp thấy vừa xong chuyện, cậu đã vội vã quay về góc làm việc, thu dọn đồ đạc rồi tan làm như thường lệ.
Hôm nay Beomgyu không có tâm tình mà cãi ngược lại tên chủ bút hống hách, vì đây là ngày cuối cậu làm việc.
Yeah! Choi Beomgyu nộp đơn xin thôi việc rồi!
Cậu thầm cảm thán cuộc đời mình đúng thảm. Tuy không tốt nghiệp từ trường top đầu nhưng cũng là trường tốt, vậy mà chẳng hiểu sao bao lần nộp đơn xin việc đều thất bại. Được nhận vào NXB này chưa kịp vui bao lâu thì đã gặp lão già Lim “tốt tính” hết chỗ chê, một hai lần còn đỡ mà đằng này lần nào lão cũng nhắm vào cậu. Thêm cái anh chàng tác giả nổi tiếng Choi Yeonjun gì đó, cậu luôn cảm thấy anh ta như có thành kiến với mình, à không, phải là anh ta có thành kiến với hầu hết biên tập viên làm việc với anh ta.
Choi Beomgyu ôm đầu, đó giờ cậu không phải người thích ép buộc mình. Cảm thấy không thoải mái thì cậu sẽ chọn hướng chạy trốn khỏi môi trường đó.
Choi Beomgyu lang thang trên con đường quen thuộc từ tòa soạn trở về căn trọ. Phố xá đã lên đèn. Người đi kẻ lại vội vội vàng vàng để nhanh chóng trở về nhà, ai cũng có một mối bận tâm riêng cho mình nên chẳng mảy may để ý đến người khác. Choi Beomgyu khẽ thở dài, cậu nhớ nhà, nhớ quê, cảm giác như Seoul nhộn nhịp này chẳng dành cho cậu. Hay cũng giống như mẹ cậu từng bảo, khi con người ta cô đơn quá lâu thì sẽ sinh ra tâm lí như thế. Lúc đó cậu chỉ bật cười nói với bà, cái thân của cậu cố lắm mới nuôi xong thì ai mà dám hẹn hò chứ.
Nghĩ thế, Beomgyu vội rảo bước nhanh về nhà. Dự báo thời tiết nhắc nhở đêm nay sẽ có mưa, cậu chẳng muốn vừa bị ăn mắng của chủ bút vừa ướt như chuột lột đâu. Thảm lắm!
————————————————
Cuối cùng thì Choi Yeonjun cũng chỉ lái xe vòng quanh thành phố, ngắm nghía từng cung đường, tòa nhà vốn đã quá quen thuộc với anh. Choi Yeonjun từng có suy nghĩ sẽ chuyển nhà đến một vùng ngoại ô nào đó, yên bình hơn, trong lành hơn, thoải mái tự tại hơn. Bởi lẽ nhiều nhà văn cũng chọn lùi xa khỏi chốn thị thành để dễ có cảm hứng sáng tác.
Nhưng mà cuối cùng anh vẫn ở đây. Bởi sâu trong lòng anh, Choi Yeonjun thích nhất vẫn là sự xa hoa của phố thị, sự tấp nập của dòng người, sự bao quanh của từng tốp người hâm mộ. Choi Yeonjun sinh ra vốn đã yêu thích ánh hào quang như thế, mà bản thân anh cũng đã tỏa sáng như anh mong muốn.
Người ta nhắc đến Choi Yeonjun không chỉ vì tác phẩm anh viết, mà còn vì ngoại hình cuốn hút của anh.
Tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời tối mịt, Choi Yeonjun khẽ liếc mắt nhìn một cái rồi đánh tay lái quay về biệt thự của mình.
Choi Yeonjun tự an ủi mình rằng do gần đây có quá nhiều việc phải làm, mà bản thân anh cũng nhập tâm lúc viết sách nên thành ra dễ tưởng tượng tới cảnh kì quái kia. Vẫn nên quay về ngủ một giấc thì hơn, suy nghĩ quá nhiều chỉ khiến anh thấy mệt mỏi và giảm năng suất làm việc.
————————————————
Choi Yeonjun ngớ người nhìn cậu trai lạ lẫm trước mặt, anh buột miệng hỏi:
“Cậu biên tập lần trước đâu rồi? Chẳng phải cậu ta vốn phụ trách cuốn tiểu thuyết lần này của tôi sao?”
“Biên tập Choi nghỉ rồi ạ! Từ nay tôi sẽ phụ trách phần việc còn lại của cậu ấy.” Cậu biên tập kia bổ sung thêm: “À quên giới thiệu, tôi là…”
Lúc nghe đến đoạn Beomgyu nghỉ việc, Choi Yeonjun không còn mấy tập trung mà nghe đoạn sau nữa. Choi Yeonjun nghĩ mãi, chẳng hiểu tại sao mình lại thấy bứt rứt trong lòng.
Cậu ta nghĩ thì liên quan quái gì? Có thêm một biên tập nữa cũng chẳng khác gì cả…
Choi Yeonjun chẳng nói gì thêm, anh vẫn tiếp tục công việc mỗi sáng của một tiểu thuyết gia.
Chỉ khác ở một chỗ…
Đó là lần này anh lại ngủ gục…
Đây là lần đầu tiên Choi Yeonjun xao nhãng trong khung giờ làm việc của mình đến thế.
Trong giấc mơ, anh đang đứng giữa một trời sương mờ trắng đục. Choi Yeonjun cứ ngớ người ra ở đấy, không biết nên đứng im như thế hay tiến lên một bước.
Bỗng, bên tai anh vang lên tiếng nói cười rôm rả, như thể có rất nhiều người xung quanh. Choi Yeonjun khẽ rùng mình. Cứ thử tưởng tượng mà xem, bản thân đang đứng giữa làn sương quỷ dị như thế, thì bất chợt tiếng ồn ào của nhiều người bao lấy xung quanh, phá nát sự yên tĩnh kì lạ này. Trấn an bản thân xong, Choi Yeonjun mới thử bước lên một chút. Càng bước tới, anh lại thấy làn sương mờ ngày càng nhạt nhòa hơn, khung cảnh trước mặt trở nên rõ rệt hơn. Đánh liều tiến nhanh thêm mấy bước nữa, Choi Yeonjun dường như đã thoát hoàn toàn khỏi đám sương mù dày đặc kia.
Anh ngớ người, trước mặt anh là một cánh cửa gỗ lớn, xung quanh treo đầy bóng đèn sáng rực. Người người ra vô cánh cửa tấp nập, chẳng ai để ý đến Choi Yeonjun đang đứng tần ngần chính giữa cửa lớn. Nhìn lên trên một chút, sẽ thấy có một bấm biển bằng gỗ, chữ trên đó phát sáng đập vào mắt Choi Yeonjun: Vellichor. Anh lẩm bẩm cái tên trên đó.
Choi Yeonjun khẽ nhíu mày như nhớ lại điều gì đó.
Vellichor – cái tên này thật ra rất ấn tượng với anh. Bố của Choi Yeonjun vốn là một tiểu thuyết gia nghiệp dư, thể loại ông theo đuổi là những chuyện tình nhẹ nhàng vượt thời không. Lúc bé, Choi Yeonjun chẳng mấy mặn mà với văn thư thi ca, dù vẫn học văn chăm chỉ (một phần vì áp lực có bố là tiểu thuyết gia).
Có một ngày, cậu nhóc Choi Yeonjun được bước vô phòng sách của bố. Phải nói bố cậu là người quý sách hơn vàng, ông còn chẳng để cậu quý tử nhà mình bén mảng lại gần căn phòng vì sợ cậu táy máy phá hỏng cái gì đó. Mà với ông, cái gì trong phòng sách mà ông chẳng tiếc.
Lần đầu được bước vào, đập vào mắt cậu là những giá sách gỗ xếp nối liền nhau, rồi xếp tầng lên nhau. Chỗ cao nhất của bức tường đối diện cửa chính có một dòng chữ được khắc trên tấm bảng gỗ: Vellichor.
Lúc ấy, cậu trai đã hỏi bố ý nghĩa của từ này.
Bố cậu chỉ hỏi ngược lại cậu, rằng cậu cảm thấy thế nào khi bước vào đây lần đầu?
Choi Yeonjun suy nghĩ, cậu đáp lại bố là hoài niệm. Vì chẳng biết đã bao lâu rồi, mà phòng sách của bố cậu trông như một hiệu sách đã cũ. Không phải vì nó được bao bọc bởi một lớp bụi hay những dây tơ nhện dày đặc, mà là vì màu sắc của nó. Cả căn phòng – bao gồm cả những cuốn sách đều mang một tone màu đặc trưng là vàng trầm ngả nâu, cộng với mùi sách cũ không lẫn vào đâu được mỗi khi Choi Yeonjun mở một quyển ra xem thử.
Bố Choi cười cười đáp: “Vellichor tức là mùi hương của tiệm sách cũ. Đó là sự tiếc nuối kỳ lạ khi ta bước vào những tiệm sách ấy, những cuốn sách được trưng bày và bảo quản theo thời gian - là hàng nghìn cuốn sách cũ mà con sẽ không bao giờ có thời gian để đọc hết. Mỗi cuốn đều ghi dấu ấn một thời đại của riêng nó, được đóng bìa, ghi ngày tháng và được dán giấy note ghi chép giống như một căn phòng cũ của tiểu thuyết gia đã bỏ hoang nhiều năm trước. Một căn nhà nho nhỏ chứa đầy những suy nghĩ và những con chữ còn dang dở từ ngày họ rời đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store