2: Nó như có ma lực, cái cảm giác thôi thúc cậu chạm vào...
Sự tò mò thôi thúc tâm trí cậu, bước chân dần tiến lại gần kệ tủ, ánh mắt cậu vẫn dõi theo vật ấy.
Là một chiếc đồng hồ quả quýt (*), thân nó tròn tròn nhỏ xinh vừa đủ nằm gọn trong lòng bàn tay, một đầu của nó có một cái chốt để mở mặt đồng hồ và một sợi dây xích mảnh dài. Đầu kia của dây xích có một cái móc khóa, thời trước, người ta thường gắn vào áo chẽn hoặc ve áo, đai lưng để nó không bị rơi khỏi túi áo hay túi quần. Càng nhìn gần, cậu mới nhận ra trên bề mặt màu vàng đồng của nó đầy những vết xước mỏng. Có vẻ như chiếc đồng hồ này có tuổi thọ cũng kha khá rồi.
‘Thời giờ còn ai sử dụng kiểu đồng hồ này không nhỉ?’ Choi Beomgyu thầm nghĩ. Bây giờ, con người ta đã cải tiến lên thành loại đồng hồ mặt cảm ứng thông minh luôn rồi, nhỏ gọn và nhiều tính năng hơn hẳn loại này. Nhưng cũng có không ít dân chơi đồ cổ giới nhà giàu vẫn sưu tầm chúng, cậu chẳng ngờ Choi Yeonjun cũng có cái thú vui này.
Không phủ nhận rằng nó thật sự rất đẹp, khiến cậu muốn chạm vào. Nhưng phép lịch sự tối thiểu mà gia đình truyền lại đã nhắc nhở cậu, rằng đồ của người khác thì không được tùy tiện động vào.
Choi Beomgyu ngã người lên ghế sofa ở giữa phòng, mãi đến khi gã nhà văn bước vào, cả hai cùng trao đổi đôi ba câu nhạt nhẽo về bản thảo, hỏi những câu đã thuộc nằm lòng, thì ánh mắt của cậu vẫn thi thoảng liếc về phía chiếc đồng hồ đó.
Nó như có ma lực, cái cảm giác thôi thúc cậu chạm vào thật sự quá kỳ lạ. Choi Beomgyu nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi rời khỏi đây. Đã ghé qua thư phòng của gã nhà văn không ít lần, nhưng chẳng khi nào cậu cảm thấy quái dị như hôm nay. Chỉ đành đổ lỗi cho việc đêm qua cậu thức đến ba giờ sáng để chạy deadline nên hôm nay mới xao nhãng như thế.
Liếc nhìn người đàn ông có vẻ ngoài ưu tú trước mắt, Choi Beomgyu dợm hỏi:
“Chiếc đồng hồ kia đẹp đấy. Tôi không ngờ ngài Choi đây cũng có sở thích sưu tập đồng hổ cổ.”
Choi Yeonjun chỉ cười, nhìn theo ánh mắt của cậu:
“Cảm ơn. Đó là món quà từ một người bạn cũ của tôi ở bên kia đại dương.”
Cuộc nói chuyện kết thúc nhạt nhẽo như thế. Choi Beomgyu rời khỏi biệt thự để đón xe đến NXB, bắt đầu công việc hôm nay.
Choi Yeonjun quay về bàn làm việc, tiếp tục viết nốt trang bản thảo còn dang dở. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang ý định này của anh.
“Hey, Daniel Choi, khỏe không bro?”
“Ừm.”
“Ôi chao, đừng lạnh lùng thế chứ.” Đầu dây bên kia tiếp túc: “Thế nào, mày đã nhận được bưu phẩm của tao chưa?”
“Rồi, nếu là cái đồng hồ bỏ túi kia thì nó mới đến hôm qua.”
“Ớ, thế mày đọc cái thư với quyển sổ tay tao gửi chưa. Đọc trước đi nhé, nay may tao bay về Seoul rồi giải thích cho mày hiểu. Vậy thôi, tao biết mày bận rộn lắm, bye bye.”
Nói rồi, chưa kịp để Choi Yeonjun đáp lại câu nào thì bên kia đã vội ngắt máy.
“Lại chơi cái trò bí ẩn gì đây?”
Choi Yeonjun lẩm bẩm. Nói thế, nhưng anh chẳng rảnh tay chút nào, vội quay về tiếp tục ‘lạch cạch’ gõ từng con chữ, định bụng tối hẵng xem cái thùng đó sau. Anh đã thấy cái đồng hồ rồi, chỉ là thùng thư sách gửi đến thì vẫn chưa mở ra một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store