4
mùi trà xanh lavender vẫn vương vấn trong ký túc xá dù jungwon đã bị nhốt trong phòng cách ly gần một ngày. nó không còn hắc và ngột ngạt như đêm qua, nhưng vẫn đủ để khiến heeseung nhíu mày mỗi khi bước trên hành lang. anh vừa trở về từ văn phòng quản lý, với một cuộc họp khẩn được ấn định vào sáng mai. công ty không hài lòng về việc một alpha mất kiểm soát, một omega bị đánh dấu vĩnh viễn, và cả nhóm có nguy cơ bị giám sát chặt chẽ hơn. heeseung siết chặt điện thoại, cố kìm nén cảm giác bất lực. anh là anh cả, nhưng lần này anh không biết phải bảo vệ các em thế nào.jongseong đang ở trong bếp pha trà hoa cúc để xoa dịu mọi người, dẫu vậy pheromone của anh thoang thoảng trong không khí không dấu được sự lo lắng. riki nằm dài trên sofa lướt điện thoại, những ngón tay lướt qua màn hình mà chẳng thực sự đọc gì. sunghoon đang lướt laptop, anh bảo cần tìm thêm thông tin về nhà hàng kia, hoặc bất cứ tài khoản nào đáng nghi muốn hại bảy người bọn họ. jaeyun ở trên phòng cùng sunoo, sau khi khóc một trận tâm trạng sunoo đã đỡ hơn dù nó cũng không thật sự đáng kể. "hyung, sunoo hyung ổn không?" riki đột nhiên ngồi dậy phá vỡ sự tĩnh lặng. giọng cậu nhỏ nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng, "hôm qua anh ấy khóc nhiều quá... em không biết nên làm gì".heeseung thở dài, ngồi xuống cạnh sunghoon, "sunoo cần thời gian, riki. việc bị đánh dấu... nó không chỉ là vết cắn trên cổ. nó thay đổi mọi thứ từ cảm xúc, pheromone, thậm chí cả suy nghĩ của em ấy"."nhưng jungwon hyung không cố ý..." riki cắn môi, chán nản nằm xuống sofa, "anh ấy chắc chắn cũng rất khó chịu, càng không hiểu sao bản thân lại mất kiểm soát"."đó là điều anh đang cố tìm hiểu" heeseung đáp. anh liếc sang sunghoon, người như đang muốn vùi mặt vào laptop, "hoon, em có nhớ gì thêm về tuần trước không? bất cứ chi tiết nào về jungwon hoặc việc mà sunoo đã nói?""em kể hết rồi, sau khi sunoo nói em cũng không nghĩ gì nhiều" sunghoon nhìn heeseung, ánh mắt lạnh lẽo dần tan ra thành sự mệt mỏi. anh nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, "nếu em để ý hơn thì mọi chuyện đã khác"."đừng tự trách, tao mới là người đáng trách nhất" jongseong bước ra từ bếp, trên tay là khay trà, "chuyện đã xảy ra rồi, giờ chúng ta cần tập trung vào sunoo và jungwon. và cả chuyện cốc nước đó nữa. tao cá là có gì đó bất thường"."phải" heeseung gật đầu, "quản lý đã đồng ý kiểm tra nhà hàng. họ sẽ lấy mẫu nước và thức ăn từ hôm đó, nhưng có thể mất vài ngày. nếu có ai cố tình..." anh dừng lại, ánh mắt tối đi, "chúng ta sẽ không để yên".riki nhíu mày, ngón tay ngừng lướt điện thoại, "hyung, ý anh là... có người cố ý làm jungwon hyung với hyung sao? ai lại làm thế? và tại sao?""anh không biết" heeseung đáp, "nhưng nếu là sự cố, thì đó là lỗi của nhà hàng hoặc thuốc ức chế. còn nếu là cố ý..." anh không nói hết câu, nhưng cả nhóm đều cảm nhận được sự nghiêm trọng. enhypen bọn họ thỉnh thoảng lại vướng vào những đống phiền phức từ trên trời rơi xuống, từ công ty đối thủ, từ antifan hay gì gì đó đều đủ cả.trong phòng riêng, sunoo nằm gọn trên đùi jaeyun, ôm chặt lấy chiếc gối ôm. bộ đồ ngủ kẻ sọc đã được thay bằng một bộ pyjamas cún trắng, nhưng mùi kẹo dâu của em vẫn phảng phất, xen lẫn chút hoa nhài đầy bất an. vết cắn trên gáy em vẫn nhói lên mỗi khi em vô tình chạm vào, như một lời nhắc nhở rằng em không còn tự do nữa. sunoo cắn môi, đêm qua em đã khóc đến kiệt sức, nhưng câu hỏi vẫn ám ảnh em: giờ em phải làm sao?em nhìn chiếc điện thoại trên bàn, vừa rồi em đã lướt được một bài viết của fan trên X đăng ảnh cả nhóm ở sân bay vào tuần trước. lúc đó em với jungwon đi sát nhau, cả hai cười rạng rỡ, đầu đội beanie đôi. jungwon trong ảnh dịu dàng, đôi mắt mèo lấp lánh nhìn sunoo, hoàn toàn khác với ánh mắt điên cuồng hôm qua. em muốn tin rằng jungwon không cố ý, rằng cậu yêu em thật lòng, nhưng vết cắn trên gáy lại khiến em sợ hãi. nó là một lời tuyên bố rằng em thuộc về cậu, dù em chưa từng đồng ý."sunoo yah" giọng jaeyun vang lên, mềm mại như chính pheromone của anh, "em đang nghĩ gì đó?""hyung... em có ích kỷ không? khi em không muốn hận jungwon, nhưng lại sợ em ấy?"jaeyun đặt tay lên vai sunoo xoa nhẹ, "không đâu sunny, em không ích kỷ. em đang tổn thương, và em có quyền cảm thấy thế. những gì xảy ra... nó không công bằng với cả hai đứa"."em đã thích jungwon lắm, hyung. em muốn nói với em ấy, muốn chúng em ở bên nhau một cách bình thường. nhưng giờ... cái vết cắn này làm mọi thứ sai lệch hết. em không biết em có còn là chính mình hay không nữa"."em vẫn là sunoo. vết cắn có thể thay đổi pheromone của em, nhưng nó không thay đổi con người em. và jungwon... em ấy cũng đang đau khổ, em biết mà" jaeyun kéo sunoo vào lòng, để em tựa đầu lên vai mình. mùi hoa cam và vani của anh bao bọc lấy sunoo, nhẹ nhàng vỗ về như một cái ôm.sunoo run rẩy trong vòng tay jaeyun, "em biết... nhưng em sợ, hyung. nếu em gặp jungwon, em không biết em sẽ tha thứ hay chạy trốn".jaeyun không trả lời ngay. anh chỉ ôm sunoo chặt hơn, để em thoải mái oà khóc. dẫu vậy trong lòng jaeyun tự hỏi liệu có cách nào để chữa lành vết thương này, không chỉ cho sunoo mà cho cả jungwon.trong phòng cách ly, jungwon nằm cuộn tròn trên giường, chiếc áo của sunoo vẫn áp sát mặt cậu. mùi kẹo dâu đã nhạt đi, nhưng nó vẫn là thứ duy nhất giữ cậu tỉnh táo giữa cơn hỗn loạn. pheromone trà xanh lavender của cậu tràn ngập căn phòng, lúc nồng nặc, lúc yếu ớt, như thể chính cậu cũng không kiểm soát nổi. những ống thuốc ức chế vứt bừa dưới sàn. jungwon đã tiêm hai liều, nhưng chúng dường như vô dụng. hoặc có lẽ, cậu không thực sự muốn chúng có tác dụng. cậu muốn cảm nhận nỗi đau này, như một hình phạt cho những gì đã làm với sunoo.heeseung bước vào, mang theo một khay thức ăn gồm cơm, kimchi, và một ít thịt bò. mùi gỗ đàn hương của anh lấn át pheromone của jungwon, tạo cảm giác áp bức nhưng cũng an toàn."ăn chút đi jungwon" heeseung nhẹ nhàng nói, "em không thể cứ nằm thế này mãi".jungwon không động đậy. cậu chỉ thì thào, giọng khàn đến mức gần như không nghe rõ, "sunoo ... anh ấy thế nào, hyung?"heeseung ngồi xuống mép giường, đặt khay thức ăn sang một bên, "sunoo đã tỉnh, nhưng em ấy đang tổn thương. em ấy sợ, jungwon. không chỉ vì vết cắn, mà vì em ấy không hiểu tại sao em lại làm thế".jungwon siết chặt áo sunoo, mắt phủ một tầng nước, "em chưa bao giờ muốn làm tổn thương sunoo, hyung. em yêu sunoo... em muốn anh ấy là của em, nhưng không phải theo cách này".cậu ngồi dậy, mái tóc rối bù, đôi mắt đỏ hoe, "em không nhớ rõ mọi chuyện nữa. chỉ biết là pheromone của em bùng nổ, và rồi... em cắn anh ấy. em là một con quái vật, đúng không?""em không phải quái vật, em là jungwon của bọn anh, là leader của nhóm. nhưng em đã sai, và em phải đối mặt với sai lầm đó" heeseung đặt tay lên vai jungwon, siết nhẹ, "sunoo cần được nghe lời xin lỗi từ em"."anh ấy sẽ không tha thứ cho em, hyung. em đã phá hủy mọi thứ, sunoo sẽ không bao giờ nhìn em như trước nữa" jungwon bật khóc, giọng run hơn bao giờ hết."có thể..." heeseung thừa nhận, "cơ mà nếu em không thử, em sẽ không bao giờ biết. sunoo dù đau đớn nhưng vẫn lo cho em. em có thấy điều đó không?"jungwon im lặng, thẫn thờ nhìn heeseung. anh đứng dậy, để lại khay thức ăn, "nghĩ kỹ đi, jungwon. anh sẽ quay lại sau".khi cánh cửa phòng cách ly đóng lại, jungwon ôm áo sunoo chặt hơn, thì thầm: "sunoo... em xin lỗi".khi heeseung ra ngoài đúng lúc gặp jaeyun và sunoo ở cầu thang. jaeyun vẫy vẫy tay, bộ dạng gấp gáp như phát hiện ra gì đó."hôm ở nhà hàng em có chụp vài tấm ảnh. em nghĩ là em chụp cả bàn ăn, và có thể thấy cốc nước của anh với jungwon" jaeyun dơ điện thoại lên. sunoo đứng sau nhìn heeseung, trông em đỡ mệt mỏi hơn hôm qua, trừ việc hai mắt cáo sưng húp."anh xem" heeseung nhíu mày, tiến lại gần. "xuống dưới đã hyung, để mọi người cùng xem""sunoo hyung!" riki bật dậy. tiếng của nhóc khiến sunghoon giật mình, ngẩng đầu thì thấy sunoo làm sunghoon luống cuống đóng laptop, vội đứng dậy đỡ em."sao em lại xuống đây rồi? có đói không?" sunghoon xoa xoa má em. sunoo mỉm cười lắc đầu, nhìn vào màn hình laptop của sunghoon giả vờ giận dỗi."anh dùng acc clone đi tra khảo gì đó? xem engene có thấy anh giống cún không à?" em bĩu môi làm sunghoon bật cười."anh mà, anh là cún cơ" jaeyun giả vờ mếu máo."được rồi, hai anh là daengdaengz, đều là cún" em nói, mặt hơi hồng lên, "jaeyun hyung, anh cho mọi người xem ảnh hôm đấy đi".jongseong lẳng lặng đưa cho sunoo một cốc trà hoa nhài rồi mới ngồi xuống cạnh riki. jaeyun lướt nhanh qua album ảnh, cuối cùng tìm được một tấm chụp ba người đang cười đùa trước khi mọi thứ trở nên kỳ lạ. trong góc ảnh, cốc nước của jungwon và heeseung nổi bật với màu sắc hơi đục, khác hẳn của jaeyun. "nhìn này, hyung! hai cốc này trông khắc hẳn!" riki rít lên. jongseong nheo mắt nhìn tấm ảnh, "mày chắc chứ jaeyun? nếu cốc nước này có vấn đề, chúng ta có thể yêu cầu quản lý kiểm tra kỹ hơn""theo như tao nhớ thì heeseung hyung uống trước, sau đó đến jungwon. sau đó cả hai đều bảo khó chịu và khó thở" jaeyun đáp."lúc đấy nếu không rời đi nhanh thì mọi thứ thật sự sẽ hỗn loạn" heeseung tiếp lời, "jaeyunie đã phải tách ra đi xe riêng vì pheromone của anh trở nên quá nồng, nhưng lúc đó jungwon trông vẫn ổn""tốt rồi, đây là manh mối quan trọng đấy" sunghoon nhìn cả nhóm, giọng nghiêm túc, "nếu cốc nước bị tráo hoặc bỏ thứ gì đó, chúng ta cần biết ai đứng sau. và tại sao họ nhắm vào chúng ta"."có thể là ai..." sunoo lẩm bẩm, "công ty đối thủ? hay... fan? có lần em và jungwon lướt X, khá nhiều tài khoản không thích việc bọn em thân nhau...""đừng vội kết luận" heeseung cắt ngang, "chúng ta cần cẩn thận. từ giờ, không ai được ra ngoài một mình, và mọi thứ ăn uống phải được kiểm tra kỹ".jaeyun gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lo lắng, "hyung, nếu là cố ý... thì không chỉ jungwon và sunoo gặp nguy. cả nhóm chúng ta đều có thể là mục tiêu"."chúng ta cần giữ bình tĩnh. ngày mai có cuộc họp, anh sẽ cùng sunghoon và jongseong đại diện nhóm đến. riki với jaeyunie ở nhà trông jungwon và sunoo nhé" heeseung đáp, "sau đó chúng ta sẽ có kế hoạch cụ thể".
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store