ZingTruyen.Store

Xy









Chương 20. Thật là khiến người ta tiêu hồn thực cốt mà

“Ta……”

Bạch Cảnh Trần lắc đầu.

“Ngay cả ta ngươi cũng muốn giấu sao?”

“Không phải, chỉ là……Có lẽ đều là do ta một bên tình nguyện.”

Quân Nguyên Thần giống như một giấc mộng đẹp hư ảo, từ trước đến nay Bạch Cảnh Trần chưa bao giờ nắm bắt được.

“Là vậy sao?”

Tuyết Y Nhân trầm tư một lát, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Bạch Cảnh Trần vội vàng giải thích: “Đến kinh thành ta mới biết…… Hắn đã thành hôn, ta định chữa hết bệnh cho ngươi xong sẽ trở về Nhạc Châu ngay…”

“Ta không trách ngươi.”

Tuyết Y Nhân cười với y, vẻ mặt mang theo chút cô đơn.

“Tại sao?”

Bạch Cảnh Trần kỳ quái, nếu người của y bị người khác mơ ước, y nhất định sẽ đánh nhau với tên vô liêm sỉ đó.

“Hiện giờ Cảnh Quốc thịnh hành nam phong, Nguyên Thần hắn cha truyền con nối, yêu ngươi cũng là chuyện bình thường.” Tuyết Y Nhân vỗ vỗ tay y nói, “Ngược lại ta cảm thấy may mắn người hắn gặp là ngươi, giản dị đơn thuần, chứ không phải người khác…”

Mắt hạnh của Tuyết Y Nhân tối đen lại, bên trong là tâm tư sâu không thể thấy.

So sánh với sự rộng lượng của nàng, Bạch Cảnh Trần càng cảm thấy mình giống một thất phu sơn dã.

“Tuyết tỷ tỷ, thực ra…… Hắn không yêu ta.”

Tuyết Y Nhân ngước mắt: “Sao lại nói như thế?”

“Ta cảm giác.”

Tuyết Y Nhân nghe xong, cuối cùng buông lỏng nụ cười, nàng đứng dậy cáo từ, lúc đi để lại một câu.

“Ngươi đừng lo lắng, tâm tư của điện hạ, ngay cả người bên gối như ta cũng không đoán ra.”

Sau khi rời đi, bước được vài bước, nụ cười của Tuyết Y Nhân dần tắt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Nàng bước xuống bậc thang, cả người mềm nhũn, Vân Mi vội vàng đỡ nàng.

“Tiểu thư, nô tì thật sự không hiểu.”

“Sao?”

Vân Mi tức giận nói: “Nếu là nô tì, nô tì đã cho tên không biết xấu hổ kia một cái tát rồi! Tiểu thư còn khoan dung như thế, mất công tiểu thư đối xử tốt với y, y quả nhiên là một dã hán thôn quê không biết liêm sỉ!”

Tuyết Y Nhân cau mày, nghiêm khắc nói.

“Rõ là cô nương nhà lành, ai dạy ngươi treo mấy câu nói khó nghe đó ở trên miệng hả?”

Vân Mi bĩu môi: “Nô tì thấy uất ức thay tiểu thư người thôi, người đã bao giờ phải chịu tức giận như vậy? Nếu không phải người nhân từ, nô tì đã đánh gãy tay chân y, ném ra ngoài cho chó ăn!”

“Được rồi, đừng nói nữa!”

Tuyết Y Nhân quát bảo nàng ngừng lại, ấn ấn ngón tay lên trán, cảm thấy mi tâm đau nhức.

“Y là người điện hạ coi trọng. Cho dù ta có giết y, cả đời này điện hạ cũng nhớ mãi không quên. Chuyện này cũng trở thành khúc mắc giữa ta và điện hạ.”

“Nô tì cảm thấy điện hạ cũng không thích y nhiều như vậy.” Vân Mi không phục.

“Ngươi không hiểu, Bạch Cảnh Trần cũng không hiểu.” Tuyết Y Nhân thở dài, “Nhưng dù sao ta cũng hiểu rõ điện hạ hơn các ngươi, e rằng điện hạ thật sự động lòng với Bạch Cảnh Trần.”

“Chỉ bằng y?”

Tuyết Y Nhân xua tay, không muốn nói thêm nữa.

“Có lẽ ngay cả bản thân điện hạ cũng không nhìn rõ lòng mình, hoặc là, hắn không muốn thừa nhận với bên ngoài.”

Tuyết Y Nhân biết, điện hạ coi trọng danh tiếng nhất, sự tồn tại của Bạch Cảnh Trần không những không mang lại vinh quang cho hắn, ngược lại còn khiến hắn phải xấu hổ.

Dù sao nam phong thịnh hành, đều thuộc về các công tử xinh đẹp nhẹ nhàng, cho tới bây giờ chưa từng thuộc về người xấu.

……

Bạch Cảnh Trần cảm thấy trong phòng ngột ngạt, nên mở hết cửa sổ ra.

Thạch Đầu và Thái Tuế một trước một sau chạy như điên vào nhà. Thạch Đầu trốn ra sau cánh cửa, Thái Tuế tưởng là đang chơi với nó, húc cái đầu lớn muốn chui vào theo, tiếc là chỉ chui vào được một nửa, mông và đuôi đều bị kẹt ở bên ngoài.

“Các ngươi phát điên cái gì thế?”

Bạch Cảnh Trần đang phiền não muốn chết.

Thạch Đầu dùng tay ra hiệu “suỵt” một cái với y, dáng vẻ hoảng sợ.

Bạch Cảnh Trần nhìn lướt ra bên ngoài, đứng dậy đi kiểm tra, nó đang sợ cái gì chứ?

Ngoài gia đinh và tỳ nữ vẩy nước quét nhà ra, rất ít người đến Mộc Hương Thủy Tạ này.

Bạch Cảnh Trần nhìn thấy phía sau nguyệt môn*, có một người đàn ông đang ló đầu ra nhìn.

(*) Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn: là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa, giống như hình Mặt Trăng tròn, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.

Bạch Cảnh Trần từng gặp hắn một lần.

“Ngươi là ai? Trốn trốn núp núp ở đó? Là trộm sao?”

Người đàn ông bước ra ngoài, bước đi nhẹ nhàng, ngay cả động tác cũng lộ ra vẻ chốt dạ.

“Tại hạ Tuyết Thành Lĩnh, là ca ca của Y Nhân.”

Bạch Cảnh Trần nghiêng đầu nhìn hắn, với phong thái của Tuyết tỷ tỷ, sao lại có một ca ca lén lén lút lút được?

Nhưng đúng là hôm đấy hắn đã vào chủ viện, chắc là đã quen thuộc đường đi.

“Ồ, có chuyện gì không?”

Tuyết Thành Lĩnh xoa xoa tay nói: “Y Nhân nhờ ta đưa cho ngươi một vật.”

Bạch Cảnh Trần đi qua, đưa tay ra.

Tuyết Thành Lĩnh hơi xấu hổ, cũng không ngờ y lại không biết lễ tiết như vậy.

“Ngươi…… Không mời ta vào ngồi một lát sao?”

“Được thôi, ngươi vào đi.”

Bạch Cảnh Trần dẫn hắn đi vào.

Thạch Đầu và Thái Tuế không biết lại chui vào xó xỉnh nào rồi.

Y cũng chỉ cho Tuyết Thành Lĩnh đi vào ngồi thật, trà cũng không pha cho hắn.

“Tuyết tỷ tỷ muốn đưa gì cho ta?”

“À à, nàng nói ngươi là khách quý của vương phủ, đúng không? Nhưng vẫn mặc quần áo của hạ nhân, mùa đông cũng đến rồi, như vậy phong phanh quá, cho nên bảo ta đến đo cho ngươi, nàng sai người may cho ngươi vài bộ quần áo dày.”

Trong lòng Bạch Cảnh Trần cảm thấy ấm áp.

Tuyết tỷ tỷ là chu đáo nhất, ngay cả chống lạnh mùa đông cũng suy nghĩ chu toàn giúp mình.

Nhưng sao nàng lại không sai hạ nhân tới, lại nhờ ca ca mình làm việc như vậy.

“Đo thì cứ đo đi, ngươi lén lén lút lút ở bên ngoài làm gì?”

Tuyết Thành Lĩnh không trả lời, từ trong tay áo lấy ra một cây thước mềm, đứng ở sau lưng Bạch Cảnh Trần.

Đầu tiên, đo chiều cao và chiều rộng vai, bắt đầu từ chân lên đến đỉnh đầu.

Bạch Cảnh Trần cảm thấy hắn là lạ, như vô tình hoặc cố ý chạm vào đùi và mông của mình.

Nhưng đo kích thước là phải tiếp xúc, y cũng không nghĩ nhiều nữa.

Tuyết Thành Lĩnh lại đứng trước mặt y.

“Dang hai cánh tay ra.”

Bạch Cảnh Trần làm theo.

Tuyết Thành Lĩnh cầm thước dây đo chiều dài cánh tay, ngón tay hắn giống như rắn vậy, lướt qua lòng bàn tay Bạch Cảnh Trần, chạm vào xương quai xanh của y.

Bạch Cảnh Trần bị nhột, lùi về sau một bước.

Ánh mắt Tuyết Thành Lĩnh vẫn dán chặt vào làn da lộ ra trước ngực Bạch Cảnh Trần.

Bạch Cảnh Trần rõ ràng nghe thấy hắn nuốt ực một cái.

“Ngươi nhanh một chút!”

Bạch Cảnh Trần không nói được gì, chỉ thúc giục hắn.

“À à, đo vòng eo nữa là xong.”

Tuyết Thành Lĩnh quấn thước mềm quanh eo Bạch Cảnh Trần, thậm chí hắn còn hơi ngồi xổm xuống, mặt gần như áp vào ngực Bạch Cảnh Trần.

Hắn vén vạt áo của Bạch Cảnh Trần lên, đưa tay vào trong đồ lót của y.

Bạch Cảnh Trần giật mình, đẩy hắn ra.

“Ngươi làm gì thế?!”

Tuyết Thành Lĩnh đang tận hưởng cảm giác tiếp xúc da thịt, bị đẩy ra rơi vào khoảng không.

“Chiếc……Chiếc áo ngươi đang mặc quá dày, nếu đo không đúng, trang phục mùa đông sẽ không vừa với ngươi.” Hắn tìm một lý do không chê vào đâu được.

Bạch Cảnh Trần cau mày, không nói được gì, hắn nói cũng có lý.

Dù sao với khuôn mặt này của mình, Bạch Cảnh Trần cũng không nghĩ hắn có thể làm chuyện gì bẩn thỉu với mình.

Chỉ là Tuyết Thành Lĩnh giống như quen y lắm vậy, không e dè chút nào, mùi trên người cùng động tác mập mờ của hắn khiến Bạch Cảnh Trần không được thoải mái.

“Để ta tự làm đi.”

“Ngươi lại không nhìn thấy, cứ để ta đi.”

Bạch Cảnh Trần đành thôi, Tuyết Thành Lĩnh thấy y dễ nói chuyện như vậy, tà khí trong mắt càng tăng lên, lúc dùng thước dây siết chặt vòng eo nhỏ, ngón tay trắng trợn chạm vào đồ lót của y, thậm chí càng ngày càng vào nơi riêng tư.

Cơ thể trẻ trung như vậy, xương cốt thẳng tắp, làn da mịn màng, xúc cảm vô cùng mềm mại, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của thiếu niên, thậm chí cả chuyển động của cơ bắp qua lớp quần áo đều giống như một mê cung mê hồn đoạt phách, khiến người ta phải đắm chìm trong đó.

Nếu không phải trên mặt y bị lở loét, nhất định là một vưu vật cực phẩm trên nhân gian!

Hô hấp của Tuyết Thành Lĩnh trở nên nặng nề hơn, ý loạn tình mê.

“Thật là khiến người ta tiêu hồn thực cốt mà……”










Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store