ZingTruyen.Store

Xuyen Thanh Tieu Su De Cua Vai Chinh Thu Trong Tieu Thuyet Dam My Tu Tien

Diệp Kính Tửu không biết nên miêu tả tình huống hiện tại như thế nào, hai từ "Lúng túng" dường như không thể hoàn toàn biểu đạt tâm trạng của y, nên dùng từ "Rợn cả tóc gáy" thì thích hợp hơn. Tóm lại, bây giờ Diệp Kính Tửu đang ngồi thiền đối mặt với sư tôn, chuẩn bị bước vào biển ý thức của sư tôn để chữa trị vết thương cho hắn.

Mà ở phía sau, đại sư huynh đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Diệp Kính Tửu nói với dáng vẻ mất tự nhiên: "...Đại sư huynh, đệ bắt đầu đây."

"... Ừm."

Giọng điệu của đại sư huynh khàn khàn, hắn cũng trả lời cực kỳ chậm chạp.

Vì vậy, Diệp Kính Tửu lại càng trở nên áy náy, y vừa nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của sư tôn, vừa ngưng thần chuẩn bị bước vào biển ý thức của sư tôn.

Trước đây, khi Diệp Kính Tửu thần giao với sư tôn, đều là sư tôn bước vào biển ý thức của y, tất cả tiết tấu tiến hành đều do sư tôn khống chế.

Diệp Kính Tửu biết rằng việc tiến vào biển ý thức mà không có sự cho phép của người khác là một chuyện rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ có thể mất mạng.

Nhưng trong ý tứ của người giấy nhỏ, sau khi sư tôn thần giao với y, ý thức của bọn họ đã được liên kết với nhau.

Nếu như người khác tùy ý xông vào biển ý thức của Sầm Lan, thì đó chính là có đi mà không có về, nhưng Diệp Kính Tửu chẳng những có thể ung dung bước vào biển ý thức của sứ tôn, mà y còn có thể tự do hành động ở trong biển ý thức của sư tôn.

... Vì vậy, sau khi lắng nghe người giấy nhỏ giải thích như vậy, Diệp Kính Tửu càng có thể biết rõ việc thần giao là một vấn đề riêng tư biết bao.

Khó trách kể từ khi đại sư huynh biết y thần giao với sư tôn, thì gương mặt của đại sư huynh đã mất đi nụ cười.

Dấu ấn thần thức do sư tôn lưu lại ở trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu rất khó xóa bỏ, trừ phi sư tôn mất hết tu vi hoặc là tu sĩ có tu vi cao hơn sư tôn cưỡng ép xóa bỏ đóng dấu.

Nhưng xét theo cốt truyện trong nguyên tác mà Diệp Kính Tửu đã đọc, sư tôn chính là về lực Thiên Hoa Bản ở trong nguyên tác, không có tu sĩ nào mạnh hơn sư tôn. Vì vậy, dựa trên lý thuyết mà nói, người khác không thể xóa bỏ thần thức đã bị đóng dấu.

Còn về vấn đề sư tôn mất hết tu vi...

Trái tim của Diệp Kính Tửu chợt thắt lại, ngay sau đó, y lập tức lấy lại tinh thần.

Diệp Kính Tửu không suy nghĩ linh tinh nữa, y ngưng thần bước vào biển ý thức của sư tôn.

Ngay khi bước vào biển ý thức của sư tôn, trước mặt Diệp Kinh Tửu đã bị băng tuyết bao phủ. Ý thức của Diệp Kính Tửu run lên hai lần, lúc này y mới nhìn thấy rõ ràng, thì ra hoàn cảnh ở trong biển ý thức của sư tôn chính là một dãy núi tuyết núi non trùng điệp.

Lúc này, Diệp Kính Tửu đang đứng ở một bên vách đá, y có thể nhìn thấy một trận bão tuyết ở phía xa đang điên cuồng tấn công về phía y.

Bão tuyết là do ý thức rối loạn hóa thành, cực kỳ nguy hiểm, một khi ý thức bị cuồng phong bão tuyết cuốn vào, thì Diệp Kính Tửu liền có thể GG ngay tại chỗ.

Diệp Kính Tửu nuốt nước miếng, cảm giác nguy cơ khiến cho y bất giác lộ ra ham muốn thoát khỏi biển ý thức, nhưng chờ đến khi y định thoát ra ngoài, thì y lại phát hiện mình căn bản không thể thoát ra được, y đã bị nhốt ở trong biển ý thức của sư tôn!

Ý thức của Diệp Kính Tửu hóa thành hình người trong nháy mắt, y vội vàng chạy đến phía sau vách núi, vẻ mặt tràn đầy sụp đổ, "A a a không phải người giấy nhỏ đã nói mình có thể tiến vào một cách bình an vô sự, hơn nữa mình còn có thể thực hiện cú lộn ngược 720 độ trong biển ý thức của sư tôn hay sao? ? Nếu mình chết ở đây, thì đại sư huynh nhất định sẽ báo thù giúp mình a a!"

Ở bên ngoài biển ý thức.

Diệp Kính Tửu nhắm chặt hai mắt, khóe môi dần dần mất đi huyết sắc, toàn thân toát ra một cổ khí tức rét lạnh.

Yến Lăng Khanh cau mày, "Với dáng vẻ này của Kính Tửu, dường như đệ ấy vẫn còn quanh quẩn ở bên ngoài biển ý thức của sư tôn, đệ ấy vẫn chưa tìm được ý thức của sư tôn."

Người giấy nhỏ nằm ở trước cửa, mặc dù lần này nó được sư tổ tạo ra một cách vội vàng, nhưng nó không được phân công nhiệm vụ, cho nên lúc này nó cảm thấy vô cùng nhàm chán, "Xem ra ý thức của sư tổ đã tiến vào khu vực sâu bên trong, sợ là vết thương tinh thần của ngài ấy đã bị tổn thương không nhẹ."

"... Ngươi thật sự có thể chắc chắn rằng Kính Tửu sẽ bình an vô sự sau khi bước vào biển ý thức của sư tôn?"

Yến Lăng Khanh luôn cảm thấy bất an ở trong lòng, hắn mím môi, chú ý tới nhiệt độ cơ thể vẫn đang không ngừng hạ xuống của tiểu sư đệ, đây không phải là một điềm tốt, "Dáng vẻ bây giờ của Kính Tửu không giống như với dáng vẻ bình an vô sự."

"Không sao đâu."

Người giấy nhỏ lắc chân nói: "Dù sao thì ta cũng là người giấy nhỏ được sư tổ gấp thành, ta có thể hiểu được một chút tâm tư của sư tổ. Ngươi yên tâm, nếu Diệp Kính Tửu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì ta sẽ dùng mạng sống của mình để đảm bảo với ngươi."

Người giấy nhỏ tự cho là lời nói của mình sẽ khiến cho Yến Lăng Khanh cảm thấy yên tâm, nhưng ai ngờ Yến Lăng Khanh chỉ nhàn nhạt liếc nó một cái, "Mạng của ngươi không đáng tiền."

Người giấy nhỏ: "..."

Ừm, nếu nói về bản chất của hai thầy trò nhà bọn đúng là có bản chất giống hệt nhau.

Đúng là họ đều rất vô tình đối với những người họ không quan tâm.

Ở trong biển ý thức. Trước khi trận bão tuyết ập đến, Diệp Kính Tửu đã mạo hiểm chui vào một động băng, cuồng phong bão tuyết ở bên ngoài vẫn đang hoành hành một cách tùy ý, y cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể quan sát băng động nhỏ mà mình đang ở.

Động băng nhỏ rất dài, khi Diệp Kính Tửu nhìn vào bên trong, y chỉ cảm thấy bản thân không thể nhìn thấy điểm cuối. Ngay sau đó, Diệp Kính Tửu liền mơ hồ cảm giác được, có lẽ ý thức của sư tôn đang ở nơi sâu nhất trong băng động này, vì vậy y lập tức hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự bất an ở trong lòng mà đi vào bên trong băng động.

Lúc Diệp Kính Tửu đi tới giữa băng động, băng động dần dần biến thành một hành lang dài, hai bên hành lang dài là hình ảnh quá khứ của sư tôn.

Diệp Kính Tửu đã nhìn thấy hình ảnh khi còn nhỏ của sư tôn ngay tại đây.

Đó là một cậu thiếu niên có khí chất xuất chúng và khuôn mặt cực kỳ ưu tú, sắc mặt của hắn cũng lạnh lùng giống như bây giờ, chỉ là hơi có vẻ non nớt và đang chuyên tâm dồn chí để tu hành.

Còn có thời kỳ thanh niên - thời kỳ bộc lộ tài năng của sư tôn, chém giết cùng Hoa Bất Tiếu, khiến cho hai bên đều trở nên "Cá chết lưới rách"

"Hóa ra lúc còn trẻ sư tôn cũng đáng sợ như vậy..."

Diệp Kính Tửu liếc nhìn từ đầu đến cuối, y cảm thấy cực kỳ thích thú.

Nhưng khi Diệp Kính Tửu nhìn thấy mấy bức tranh cuối cùng bên trong hành lang, gương mặt của y lập tức trở nên nóng bừng.

Trong một vài bức tranh cuối cùng của hành lang, đều có Diệp Kính Tửu.

Đôi khi Diệp Kính Tửu xuất hiện trực tiếp trong bức tranh, đôi khi Diệp Kính Tửu chỉ xuất hiện ở trong miệng của sư tôn. Trong số những bức tranh này, trong đó có một bức tranh sư tôn đang thủ dâm.

Lẽ ra Diệp Kính Tửu không nên nhớ rõ như vậy, nhưng y vẫn nhớ rằng đó là bộ y phục mà sư tôn đã mặc vào đêm y trở về phòng, hé mở dâm huyệt cho Hoa Bất Tiếu xem để chứng minh y vẫn là một xử nam.

Ở trong bức tranh, gương mặt của sư tôn vẫn rất lạnh lùng, tuy nhiên, hô hấp của hắn đã trở nên rối loạn.

Sư tôn cau mày, đáy mắt tràn đầy dục vọng thiêu đốt, hắn vươn tay nắm lấy dương vật thô to nóng bỏng của mình và không ngừng tuốt lên tuốt xuống. Lúc này, dường như dục vọng đã đạt đến cực hạn, cho nên sư tôn bực bội rên lên một tiếng, ngay sau đó, từng luồng tinh dịch đặc sệt lập tức bắn lên bàn tay của hắn.

Sư tôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay tràn đầy tinh dịch của mình, sau đó mở miệng, giọng điệu khàn khàn, tuy nhiên, hắn chỉ chỉ nói ba chữ, "... Diệp Kính Tửu."

Rõ ràng sư tôn chỉ nói ra ba chữ như vậy, nhưng Diệp Kính Tửu lại cảm thấy như thể bản thân y bị người ta liếm láp từ đầu đến chân, toàn thân trở nên nóng bừng thiêu đốt.

Gương mặt của Diệp Kính Tửu trở nên đỏ bừng, lúc này quai hàm của y lập tức siết chặt, y nhăn mặt không muốn nhìn vào những bức tranh này nữa, sau đó nhanh chóng rời khỏi hành lang.

Nhưng dường như hành lang dài kia đang ép buộc y, nếu y không nhìn hết tất cả những hình ảnh ở trong đó, thì y sẽ vĩnh viễn không thể đi tới điểm cuối của nó. Diệp Kính Tửu đành phải cau mày, dùng ánh mắt mang tính học thuật về thế giới động vật để quan sát những hình ảnh kia.

Tỉnh táo, tỉnh táo, không phải chỉ là nhìn vào quá khứ kỳ quái của mình và sư tôn hay sao? Có gì mà lúng túng ...

Diệp Kính Tửu nhìn sang với khuôn mặt đỏ bừng.

Lần này, khung cảnh trong bức tranh chính là cảnh tượng Diệp Kính Tửu lén lút xông vào linh tuyền, bất ngờ chạm mặt với sư tôn.

Diệp Kính Tửu vừa nhìn là có thể biết rằng trong đêm ướt át đó, việc y có mặc y phục hay không cũng không có gì khác biệt.

Bộ ngực trắng nõn như ẩn như hiện và cặp mông mềm mại hơi vểnh lên, cùng với dâm huyệt bất ngờ lộ ra từ khi y định bò vào trong linh tuyền, thì ra tất cả đều bị sư tôn nhìn thấy một cách rõ ràng.

Sắc mặt của Diệp Kính Tửu trở nên tái nhợt, y vô thức nghĩ rằng nếu mình là sư tôn, thì nhất định y sẽ cảm thấy cậu thiếu niên này đang cố ý tới đây quyến rũ mình. Y không chỉ cưỡi lên người sư tôn và liên tục uốn éo tùy ý, mà khi y định rời khỏi linh tuyền, cặp mông to tròn của y còn vặn trái vẹo phải, trông có vẻ cực kỳ dâm đăng.

...Mẹ kiếp, y không muốn sống nữa.

Chờ sau khi Diệp Kính Tửu xem xong những bức ảnh có liên quan đến mình, thì y liền cảm thấy bản thân đã bỏ mạng, không còn mặt mũi để gặp người khác.

Thì ra mỗi lần y thủ dâm, sư tôn đều có thể phát hiện ra. Sư tôn không chỉ nhận ra dục vọng của y, mà sư tôn còn nắm lấy dương vật thô to của mình để vuốt ve một cách nhanh chóng, đến khi bắn tinh, sư tôn còn dùng giọng điệu lạnh lùng trầm thấp kia để gọi tên của y hết lần này đến lần khác.

Ừm... Thật sự là ...

Diệp Kính Tửu vô thức cọ xát hai chân bằng dáng vẻ mất tự nhiên.

Sau khi xem tất cả những hình ảnh này, cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng có thể đi ra khỏi hành lang dài.

Khi Diệp Kính Tửu đi đến cuối hành lang dài hầm băng, Diệp Kính Tửu lập tức nhìn thấy ý thức của sư tôn biến thành hình người. Ý thức của sự tôn đang ngồi thiền ngủ say, sắc mặt của hắn cũng tái nhợt, không có một chút huyết sắc nào, không khác gì bản thể của sư tôn ở bên ngoài biển ý thức.

Lúc này Diệp Kính Tửu mới nhớ tới mục đích cuối cùng của hành động lần này. Diệp Kính Tửu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, y ngượng ngùng đến gần sư tôn.

Tuy nhiên, ý thức cũng không phải là hình người, mặc dù có thể biến thành hình người, nhưng nó vẫn không có thật thể. Vì vậy, Diệp Kính Tửu chỉ cần chạm vào cơ thể của sư tôn, thì y liền quấn lấy ý thức của hắn và bắt đầu thần giao.

Diệp Kính Tửu bước từng bước đến gần sư tôn, trong lòng khẩn trương đến mức đòi mạng, nhưng chờ đến khi đầu ngón tay của y sắp chạm vào cơ thể của sư tôn, thì y lại không thể đi tới bước cuối cùng.

Đại sư huynh đang ở bên ngoài biển ý thức.

Nếu y thần giao với sư tôn trong biển ý thức, thì cơ thể của y nhất định sẽ có phản ứng. Mà đại sư huynh, một khi huynh ấy nhận ra cơ thể của mình trở nên động tình, thì mình nên làm thế nào?

Đây không phải là y tự tay đội nón xanh* cho đại sư huynh hay sao?

Diệp Kính Tửu chỉ cách sư tôn khoảng một tấc, trong lòng y cảm thấy vô cùng do dự, vì vậy y vẫn không dám dùng đầu ngón tay tới gần sư tôn.

Sau một hồi giằng co như vậy, dường như cuối cùng cũng có người đã mất hết sự kiên nhẫn. Diệp Kính Tửu đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài, y lập tức tỉnh táo trở lại, dường như một bàn tay to lớn đang ôm lấy y từ phía sau, sau đó giam cầm y ở trong ngực của sư tôn.

Hình người lập tức tiêu tán, ý thức của Diệp Kính Tửu bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, sau đó y nhanh chóng quấn lấy ý thức của sư tôn.

Diệp Kính Tửu không biết làm thế nào để mô tả khoái cảm của việc thần giao, tóm lại, khi ý thức của y quấn lấy ý thức của sư tôn một cách triền miên, thì khoái cảm có thể lật đổ thần kinh lập tức dâng lên, dường như ý thức của Diệp Kính Tửu đã bị nuốt chửng bởi ý thức khổng lồ của sư tôn, y dần dần trở nên mơ màng và bị chiếm đoạt một cách hoàn toàn.

Nếu so sánh khoái cảm của việc thần giao với việc làm tình cùng đại sư huynh, thì Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy ý thức của mình đang bị người khác nghiền nát, sau đó dần dần bị dục vọng bao bọc. Mỗi khi ý thức của Diệp Kính Tửu va chạm với ý thức của sư tôn, thì bọn họ liền quấn quít với nhau, sau đó khoái cảm vô tận sẽ nhanh chóng xông về phía y như hình với bóng...

Ở bên ngoài biển ý thức.

Ánh mắt của Yến Lăng Khanh trở nên u ám, cơ thể lạnh lẽo của tiểu sư đệ dần dần ấm áp trở lại, thậm chí nó còn dần dần trở nên nóng bỏng, trong lòng hắn biết rõ tiểu sư đệ đang thần giao với sư tôn ở trong biển ý thức, bây giờ, có lẽ hai người bọn họ đang mập mờ triền miên cùng nhau.

Yến Lăng Khanh chưa từng thần giao với người khác, cho nên đương nhiên hắn sẽ không thể hiểu được khoái cảm ở trong đó.

Nhưng Yến Lăng Khanh biết, khoái cảm thần giao còn mãnh liệt hơn khoái cảm làm tình, hơn nữa rất nhiều đạo lữ bởi vì ham muốn việc thần giao mà lơ là với việc làm tình chân thực kia. Yến Lăng Khanh còn chưa từng thần giao với tiểu sư đệ.

Yến Lăng Khanh mím môi, nếu nói về vấn đề tu vi, hắn vẫn có thể hiểu rõ khoảng cách xa vời giữa mình và sư tôn.

Vì vậy, Yến Lăng Khanh cảm thấy không hề cam tâm đối với phương diện này - phương diện có thể mang đến khoái cảm cho tiểu sư đệ hơn bất kỳ ai khác.

Yến Lăng Khanh không thể chịu đựng được tiểu sư đệ đang yêu đương cùng mình, lại chìm đắm trong khoái cảm "làm tình" - thần giao với sư tôn.

Yến Lăng Khanh ôm lấy tiểu sư đệ từ phía sau. Yến Lăng Khanh có thể cảm nhận được cơ thể của tiểu sư đệ ngày càng trở nên nóng bỏng, hô hấp rối loạn, hơn nữa trên trán tiểu sư đệ còn toát ra mồ hôi mỏng, giống như y đang làm tình cực kỳ kịch liệt.

Dĩ nhiên Yến Lăng Khanh lộ ra ý tứ ghen tuông, đôi tay rắn rỏi thon dài của hắn nhanh chóng luồn vào y phục của tiểu sư đệ, sau đó hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của tiểu sư đệ. Yến Lăng Khanh vuốt ve làn da mịn màng bóng loáng của tiểu sư đệ từ phía sau, từ bộ ngực mềm mại đến vùng bụng phẳng lì, mãi cho đến khi Yến Lăng Khanh vươn tay vào trong tiết khố của tiểu sư đệ, thì ánh mắt của hắn lại bất giác ngày càng u ám.

Quả nhiên cơ thể của Kính Tửu đã nổi lên phản ứng trong khi thần giao với sư tôn.

Yến Lăng Khanh cũng chẳng biết dương vật của tiểu sư đệ đã trở nên cương cứng từ lúc nào. Lúc Yến Lăng Khanh dùng ngón tay vuốt ve thân dưới của y, hắn liền chạm vào quy đầu ướt đẫm, dường như tràn đầy tinh dịch, mang theo một chút nhớp nháp. Khi đầu ngón tay của Yến Lăng Khanh chạm vào lỗ tiểu nhạy cảm của tiểu sư đệ, cơ thể của tiểu sư đệ lập tức run lên, hơn nữa y còn phát ra những tiếng thở dốc mê người.

Yến Lăng Khanh nhìn sang, tiểu sư đệ vẫn chưa tỉnh, chỉ là gương mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng. Dường như tiểu sư đệ vẫn không ngờ tới, ngoài khoái cảm do việc thần giao mang lại, thân thể của y còn có một loại khoái cảm khác.

Yến Lăng Khanh càng vuốt ve càng cảm thấy thèm khát, rõ ràng hắn nên cảm thấy vui vẻ vì cơ thể nhạy cảm của tiểu sư đệ liên tục chảy nước bởi cách sờ soạng của hắn.

Nhưng vào lúc này, Yến Lăng Khanh cảm thấy mình chỉ được thừa hưởng những lợi ích do việc thần giao mang lại, cơ thể nhạy cảm bây giờ của tiểu sư đệ, phần lớn đều do việc thần giao gây ra.

Nhưng cho dù như vậy, thì yết hầu của Yến Lăng Khanh vẫn không nhịn được mà liên tục trượt lên trượt xuống ngay khi mùi sữa ngọt ngào bộc phát từ trên người tiểu sư đệ tràn vào khoang mũi của hắn. Yến Lăng Khanh đã nổi lên phản ứng, dương vật thô to nóng bỏng nhanh chóng ngẩng đầu lên, chọc vào cặp mông của tiểu sư đệ. Yến Lăng Khanh không kiềm được mà nhớ lại sự khít chặt và nóng bỏng ấm áp bên trong dâm huyệt của tiểu sư đệ vào đêm hôm qua. Dương vật đầy đặn của hắn rút ra cắm vào sâu trong vách thịt ướt át một cách kịch liệt, thỉnh thoảng hắn còn có thể chạm vào miệng tử cung của tiểu sư đệ.

Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên của tiểu sư đệ, cho nên Yến Lăng Khanh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không đâm vào tử cung của tiểu sư đệ, dương vật thô to chỉ đâm chọc điểm dâm bên trong lỗ nhỏ của tiểu sư đệ và bắn đầy tinh dịch vào bên trong. Tuy nhiên, có lẽ chỉ cần được chịch dâm huyệt của tiểu sư đệ, thì khoái cảm tê dại đó cũng đủ khiến cho người khác trở nên đắm chìm.

Hô hấp của Yến Lăng Khanh trở nên rối loạn, hắn dùng sức đè đầu ngón tay xuống, vuốt ve lỗ tiểu của tiểu sư đệ, khiến cho lỗ tiểu ngày càng chảy ra rất nhiều tinh dịch, mãi cho đến khi lòng bàn tay của Yến Lăng Khanh dính đầy dâm thủy, thì hắn mới chịu buông tha cho y.

Ngón tay thon dài của Yến Lăng Khanh đã được thỏa mãn, vì vậy Yến Lăng Khanh tiếp tục mò mẫm xuống phía dưới, cuối cùng hắn liền chạm vào một vị trí vô cùng ướt át, là dâm huyệt của tiểu sư đệ.

Ngay khi đầu ngón tay của Yến Lăng Khanh chạm vào âm môi mềm mại, dâm huyệt của tiểu sư đệ liền trở nên run rẩy và không ngừng phun ra dâm thủy ngọt ngào, giống như dâm huyệt đang được dương vật cường tráng rút ra cắm vào, khoái cảm mãnh liệt khiến cho lỗ nhỏ tràn đầy dâm dịch, chỉ chờ người khác đụng chạm nhẹ nhàng, thì nó liền phun ra dâm thủy một cách phóng đãng.

Việc thần giao với sư tôn mang lại cảm giác sung sướng đến vậy sao?

Yến Lăng Khanh nín thở ở trong lòng, tựa cằm lên cổ tiểu sư đệ, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai trắng nõn của tiểu sư đệ, ngón tay cắm vào dọc theo miệng dâm huyệt đang phun nước, nhẹ giọng nói: "Kính Tửu, đệ thích đại sư huynh chịch đệ như vậy hơn, có đúng không?"

"Ưm..."

Tiểu sư đệ nhắm chặt hai mắt vô thức phát ra một âm thanh mập mờ từ khoang mũi của mình.

Rõ ràng đó không phải là câu trả lời, nhưng Yến Lăng Khanh vẫn coi từ "Ưm" là câu trả lời của tiểu sư đệ đối với chính mình.

Ngón tay của Yến Lăng Khanh cắm vào dâm huyệt ngày càng thô bạo, lỗ nhỏ không ngừng bị ngón tay đâm chịch mang đến khoái cảm tê dại khiến cho cơ thể của tiểu sư đệ liên tục run rẩy một cách kịch liệt.

Tiểu sư đệ đối mặt với sư tôn đang ngồi thiền, bàn tay của y cũng được sư tôn nắm chặt, trên mặt bình tĩnh lúc đầu của y dần dần lộ ra một tia ửng hồng. Y phục của tiểu sư đệ đã bị Yến Lăng Khanh làm cho xốc xếch, vạt áo trở nên lỏng lẻo, bầu vú trắng như tuyết liên tục lắc lư theo cách đại sư huynh đâm chịch bên trong dâm huyệt, hình ảnh bên dưới vạt áo như ẩn như hiện, lộ ra dáng vẻ dâm đãng sắc tình.

Yến Lăng Khanh biết mình không nên làm như vậy.

Tiểu sư đệ còn có việc quan trọng, phải... Thần giao cùng sư tôn, không thể đột ngột cắt ngang.

Nhưng Yến Lăng Khanh đã không thể kiềm chế được nữa, khi Yến Lăng Khanh vừa nghĩ tới tiểu sư đệ mà mình yêu thương giờ đang tiến hành thần giao với sư tôn - đây là chuyện mà đạo lữ với nhau mới có thể tiến hành, thì hắn liền cảm thấy bản thân không thể kìm nén sự tức giận, cho nên tốc độ đâm chịch của ngón tay thon dài ở trong dâm huyệt cũng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

... Chỉ trong loại chuyện này. Chỉ trong loại chuyện này, là Yến Lăng Khanh không thế thua kém sư tôn, cho dù kém hơn một chút cũng không được.

Yến Lăng Khanh ôm tiểu sư đệ vào lòng tràn đầy chiếm hữu, dục vọng của tiểu sư đệ ngày càng tăng lên sau khi dâm huyệt liên tục bị hắn đâm chịch, rõ ràng sáng nay dâm huyệt của y vừa được bôi thuốc, hơn nữa nó còn được ngón tay của đại sư huynh cắm vào rút ra một cách thỏa mãn, nhưng bây giờ y lại cảm thấy cực kỳ sung sướng, dâm huyệt phun ra một lượng lớn dâm thủy ngọt ngào, làm cho tiết khố trở nên ướt đẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store