Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên
Chương 36
Mặc dù đôi khi Diệp Kính Tửu suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, hoặc là quá dựa vào cốt truyện trong nguyên tác tiểu thuyết, nhưng ngay lúc này, dưới tình huống này, Diệp Kính Tửu vẫn biết rằng hình như cốt truyện đã có một chuyển biến không xác định.Ít nhất, sư tôn ở trong nguyên tác sẽ không cho Diệp Kính Tửu quấn lấy ý thức của hắn để tu luyện, hơn nữa hắn cũng sẽ không nói cho y biết việc tu luyện ý thức là có ý nghĩa như thế nào. Sư tôn sẽ càng không đè Diệp Kính Tửu ở trong linh tuyền, ma sát bắp đùi mịn màng của y đến mức sưng đỏ, suýt nữa hắn còn khiến nó trầy da.Diệp Kính Tửu bị sư tôn cọ xát đến mức động tình đến mức động tình, phun nước, lúc đó đại sư huynh đã viết cho y một lá thư và nói với y rằng đại sư huynh đã sắp trở về, hắn bảo y ngoan ngoãn ở điện Tĩnh Tu, chờ đại sư huynh tới đón y.Đại sư huynh thật sự rất dịu dàng.Diệp Kính Tửu cắn chặt quai hàm, y cảm thấy mình không xứng với một vị đại sư huynh tốt như vậy.Rõ ràng lần đó Diệp Kính Tửu đã khẩu giao cho đại sư huynh, y là người đầu tiên vô tình khiêu khích đại sư huynh, hơn nữa y còn xông vào phòng của đại sư huynh, nói muốn giúp đại sư huynh dập tắt ngọn lửa dục vọng.Ngọn lửa dục vọng khiêu khích lý trí, khiến cho y và đại sư huynh mất đi chừng mực. Củi khô bốc lửa, càng đốt càng cháy mãnh liệt.Nhưng đại sư huynh lại nói rằng huynh ấy sẽ chịu trách nhiệm với y.Trách nhiệm là của cả hai.Đại sư huynh chịu trách nhiệm đối với y, nhưng bản thân y lại không thể đáp lại huynh ấy.Diệp Kính Tửu cảm thấy mình thật sự vô cùng hèn hạ, y đã từng dùng thứ mà y cho là "Giúp đỡ lẫn nhau" để trói chặt đại sư huynh.Đại sư huynh cam tâm tình nguyện ở lại vì y, nhưng y lại không thể giữ được bản thân.Như vậy thật sự rất hèn hạ. Bây giờ Diệp Kính Tửu đang ở trong tẩm điện của sư tôn.Trước đó, sư tôn đã bế Diệp Kính Tửu đến linh tuyền, dùng dương vật thô to rút ra cắm vào ở giữa hai chân của y, sau đó bắn tinh, rồi hắn lại lau sạch từ đầu đến chân của y một cách tỉ mỉ, cuối cùng hắn bế y trở về tẩm điện của mình.Diệp Kính Tửu muốn chạy trốn, nhưng dường như sư tôn đã làm pháp thuật gì đó trong tẩm điện này.Rõ ràng là Diệp Kính Tửu muốn nhân lúc sư tôn không có ở đây để mở cửa bỏ chạy, nhưng cánh cửa kia lại ngày càng trở nên xa cách y, có lúc đầu ngón tay của Diệp Kính Tửu đã sắp chạm tới chốt cửa, nhưng nó lại đột nhiên trở nên cách xa y hơn mười mét chỉ trong nháy mắt.Diệp Kính Tửu không thể chạy ra ngoài, trên người y chỉ mặc một chiếc áo choàng của sư tôn, Diệp Kính Tửu chỉ có thể vùi mình trên giường của sư tôn và sinh ra cảm giác khó chịu ở trong lòng.Lần này thậm chí Diệp Kính Tửu còn không thể quay trở lại ngôi nhà của riêng mình.Diệp Kính Tửu nằm ở trên giường với tâm trạng khó chịu, sau đó một cơn buồn ngủ đã dần dần ập đến trong bất tri bất giác, cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng vô thức ngủ thiếp đi, chờ đến khi Diệp Kính Tửu tỉnh lại, y cũng không hiểu tại sao đồ đạc của mình lại xuất hiện ở trong tẩm điện của sư tôn.Không có ai khác ở trong tẩm điện này ngoại trừ Diệp Kính Tửu, y khoác áo choàng của sư tôn và bước xuống giường, chân thon dài trắng nõn như ẩn như hiện trong lớp y phục. Đầu tiên Diệp Kính Từu tìm kiếm y phục trong hành lý của mình, chờ đến khi Diệp Kính Tửu mặc quần vào, đáy lòng của y mới có thể thoải mái hơn một chút.Sau đó, Diệp Kính Tửu lại lục lọi hành lý của mình một lần nữa, đợi đến khi y tìm được máy truyền tin của ma tôn, thì y lập tức thở phào nhẹ nhõm.Nhưng sau khi mọi thứ được xác nhận, Diệp Kính Tửu nhìn hành lý của mình, rồi lại nhìn cánh cửa mà mình vĩnh viễn không thể đến gần, ngay lúc này, Diệp Kính Tửu mới đột nhiên nhận ra một điều gì đó.Đây là y đang ... Bị sư tôn giam cầm trong phòng tối?Tại sao lại như vậy?...Đợi đã, tại sao cốt truyện của căn phòng tối này lại quen thuộc như vậy?Đúng rồi! Diệp Kính Tửu đã nhớ ra rồi! Đây không phải là diễn biến cốt truyện của đại sư huynh và sư tôn ở trong nguyên tác hay sao?... Cho nên, bây giờ vị đại sư huynh bị giam trong phòng tối đã biến thành Diệp Kính Tửu y?Không thể nào? Lẽ nào tất cả những chuyện này đều là vì vấn đề "Thần giao" và "Tịnh thân" mà đến bây giờ y vẫn không thể hiểu nổi?Diệp Kính Tửu trợn tròn mắt, y nhìn hành lý của mình một hồi lâu cũng không thể phản ứng kịp.Lúc này, người giấy nhỏ đẩy cửa tẩm điện ra, sau đó nó lập tức nhìn thấy Diệp Kính Tửu hốt hoảng cất giấu một thứ gì đó, tuy nhiên nó cũng không để ý đến vấn đề này, "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, bên ngoài trời đã tối rồi."Diệp Kính Tửu hốt hoảng nhét máy truyền tin vào phía dưới cùng của hành lý, sau đó y lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Tại sao ngươi vào mà không gõ cửa? Ngươi không lễ phép một chút nào!""Ta có gõ cửa rồi, chỉ là ngươi không nghe thấy mà thôi." Người giấy nhỏ nói, "Được rồi, ta có chuyện muốn nói với ngươi, là sư tổ phái ta tới đây.""Sư tôn? Chuyện gì?" Diệp Kính Tửu cau mày, sau đó y nắm lấy cánh tay của người giấy nhỏ và căng thẳng hỏi, "Sư tôn sẽ không nhốt ta ở đây, đúng chứ?"Người giấy nhỏ nghiêng đầu một chút, "Chuyện này ta cũng không biết, tuy nhiên có lẽ sư tổ chỉ muốn sau này ngươi sẽ ở cùng ngài ấy.""Nhưng, đây không phải là chuyện mà ta muốn nói vào ngày hôm nay.""Dường như cho đến bây giờ ngươi vẫn không biết việc "thần giao" là cái gì? Cho nên sư tổ phái ta tới đây để giải thích cho ngươi."———Điện Tĩnh Tu.Sầm Lan cụp mắt xuống, nhìn vào đệ tử do tự tay mình nuôi lớn, sau khi Yến Lăng Khanh nói xong thỉnh cầu của mình, trên gương mặt của hắn lại không có một chút biểu cảm nào.Yến Lăng Khanh trở về một cách bình an vô sự, vốn dĩ hắn nên cảm thấy vui mừng.Tuy nói là Sầm Lan phái Yến Lăng Khanh đến Tù Uyên để dò xét tình hình bất thường, nhưng mục đích của Sầm Lan là khiến cho Yến Lăng Khanh không thể sinh ra tình cảm dư thừa đối với Diệp Kính Tửu. Nhưng bây giờ ...Yến Lăng Khanh nói rằng hắn muốn dẫn Diệp Kính Tửu trở về.Đại đệ tử nhẹ nhàng nói, "Lúc trước khi đệ tử còn ở Tù Uyên, đệ tử đã nhận được thư của tiểu sư đệ, đệ ấy nói rằng mình đã học xong công pháp, dường như không có việc gì làm ở điện Tĩnh Tu. Cho nên đệ tử đã nghĩ rằng, chờ đến khi đệ tử trở về, đệ tử sẽ đón tiểu sư đệ về nhà, nếu sư tôn không có chuyện gì quan trọng, thì hôm nay đệ tử sẽ dẫn tiểu sư đệ trở về.""Yến Lăng Khanh." Sầm Lan cụp mắt xuống, nhìn vào đại đệ tử đang nhìn mình với vẻ mặt bình tĩnh, "Trước đây con đã hứa với bổn tọa điều gì?"Biểu cảm của Yến Lăng Khanh lại không hề dao động một chút nào, hắn dịu dàng nói: "Sau khi trò chuyện với sư tôn vào ngày hôm đó, đệ tử đã nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu. Đệ tử nghĩ đến sau này mình sẽ sống chung với tiểu sư đệ như thế nào... Tuy nhiên đây là chuyện cá nhân của đệ tử. Nếu mọi chuyện đúng như sư tôn đã nói, một ngày nào đó tiểu sư đệ sẽ làm tổn thương đệ tử, thì đệ tử sẽ tự gánh vác hậu quả, đệ tử tuyệt đối sẽ không oán hận sư tôn."Yến Lăng Khanh dừng lại một chút và nói: "Huống chi, đệ tử cho rằng mắt nhìn của mình tương đối chính xác. Có lẽ tiểu sư đệ còn đơn thuần hơn... những gì sư tôn đã nghĩ.""..."Sư tôn không nói lời nào, nhưng Yến Lăng Khanh lại có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ trên người của sư tôn.Tuy nhiên, Yến Lăng Khanh cũng không hề sợ hãi một chút nào, sau khi trầm ngâm một lát, hắn liền mỉm cười và nói: "Nhắc tới mới nhớ, tính cách của tiểu sư đệ tương đối hoạt bát, không biết thời gian sống chung với sư tôn trong một tháng này, đệ ấy có làm cho sư tôn tức giận hay không? Nếu bởi vì một số chuyện nhỏ khiến cho sư tôn không vui, thì đệ tử sẽ nhận lỗi với sư tôn thay đệ ấy—— ""Bây giờ hắn đang ở trong tẩm điện của bổn tọa."Sầm Lan trực tiếp cắt ngang lời nói của Yến Lăng Khanh, ánh mắt bình tĩnh.Yến Lăng Khanh lập tức ngẩn người, sau đó hắn lại nghe thấy sư tôn nói: "Từ nay về sau, Diệp Kính Tửu sẽ tu luyện cùng với bổn tọa."Nụ cười trên mặt Yến Lăng Khanh dần dần biến mất, "Sư tôn có ý gì?""..."Có lẽ là ánh mắt của Yến Lăng Khanh quá mức chói mắt, cho nên Sầm Lan dần dần nhìn sang chỗ khác.Một tháng trước, Sầm Lan muốn ái đồ của mình cách xa Diệp Kính Tửu, cho nên hắn liền phái Yến Lăng Khanh đến Tù Uyên để dò xét tình hình bất thường.Một tháng sau, Sầm Lan lại làm trái ý định của mình, thần giao với cậu thiếu niên ngốc nghếch, đè cậu thiếu niên ở dưới thân để phát tiết dục vọng của mình, vậy mà hắn còn ra vẻ đạo mạo nói với cậu thiếu niên rằng đây là quá trình "Tịnh thân".Yến Lăng Khanh nhìn chằm chằm vào sư tôn - người đang im lặng không nói lời nào, sau đó dường như hắn đã phát hiện một chuyện gì đó.Yến Lăng Khanh cau mày, sắc mặt hơi trở nên u ám, hắn tra hỏi sư tôn từng chút một, "Sư tôn đã làm gì đối với tiểu sư đệ?"Giọng điệu tố cáo của ái đồ đã khiến cho Sầm Lan cảm thấy không vui, nhưng cuối cùng bởi vì hắn đã làm ra một số chuyện trái với luân lý làm người, cho nên hắn không thể mắng Yến Lăng Khanh một cách đường đường chính chính giống như trước kia.Sầm Lan chỉ có thể hạ giọng xuống, giọng điệu lạnh lùng, tuy nhiên hắn lại trốn tránh câu hỏi của ái đồ nhà mình, "Yến Lăng Khanh, đừng hỏi nhiều nữa."Yến Lăng Khanh đã có thể xác nhận điều mà hắn không muốn tin từ giọng điệu lạnh lùng của sư tôn.Trái tim của Yến Lăng Khanh lập tức chìm xuống, hắn nắm chặt quả đấm, sau đó bật cười với dáng vẻ không thể tin, tuy nhiên tiếng cười của Yến Lăng Khanh lại không hề mang theo một chút vui vẻ nào, "... Vốn dĩ con còn tưởng rằng cho dù sư tôn không thích tiểu sư đệ, thì người cũng sẽ dạy dỗ, bảo vệ tiểu sư đệ thật tốt.""Đệ tử chưa từng nghĩ rằng mình lại ngây thơ như vậy, chính đệ tử đã dẫn sói vào nhà...""Yến Lăng Khanh." Trong giọng nói của sư tôn lập tức mang theo ý tứ cảnh cáo.Yến Lăng Khanh dừng lại, hắn thẳng thừng đối mặt với sư tôn, sau đó hắn lập tức nhìn thấy dáng vẻ khó xử hiếm thấy trên nét mặt của nam nhân này. Một lát sau, Yến Lăng Khanh liền thả lỏng bả vai và im lặng, sau đó "Vâng" một tiếng.Vị sư tôn mà Yến Lăng Khanh thường kính trọng và yêu mến giờ trông rất xa lạ, Yến Lăng Khanh chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng của mình vẫn đang bùng cháy một cách hừng hực."Tiểu sư đệ rất nhát gan, có lẽ đệ ấy vẫn chưa nói cho sư tôn biết, trước khi con đến Tù Uyên, con và tiểu sư đệ đã ở bên nhau?"Giọng điệu của Yến Lăng Khanh cực kỳ lạnh nhạt, hắn siết chặt bàn tay của mình, "Nếu như sư tôn biết được chuyện này, thì sư tôn còn có thể làm ra chuyện như vậy không?"Yến Lăng Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sư tôn, hắn chỉ muốn tìm ra sự hổ thẹn từ trong ánh mắt của sư tôn, nhưng hắn lại không hề nhìn thấy bất cứ điều gì.Yến Lăng Khanh chỉ có thể thấy rằng sắc mặt của sư tôn vẫn lạnh lùng như trước, ngay cả khi sư tôn nghe tin hắn và Diệp Kính Tửu đã ở bên nhau từ lâu, thì vẻ mặt của sư tôn vẫn không hề thay đổi. Giống như sương lạnh ngàn năm, vĩnh viễn không thể tan chảy."Yến Lăng Khanh, bổn tọa niệm tình hôm nay con đi đường mệt mỏi, cho nên bổn tọa sẽ không so đo đến việc thất thố của con."Sư tôn nói: "Con về đi."Khoảng cách khác biệt về thực lực đã khiến cho lời buộc tội của Yến Lăng Khanh lộ ra dáng vẻ hơi nực cười, sư tôn không trả lời câu hỏi của hắn, vì vậy Yến Lăng Khanh cũng chỉ có thể buộc phải chấp nhận.Đây là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh nhận ra mình vô dụng, yếu kém như vậy.Yến Lăng Khanh không thể sánh bằng sư tôn, cho dù ngọn lửa tức giận trong lòng đã sắp hủy diệt hắn, nhưng hắn lại không thể làm được bất kỳ chuyện gì.Yến Lăng Khanh vẫn siết chặt thanh kiếm bên hông, nhắm mắt một cái, rồi lại mở mắt ra, cho đến khi Yến Lăng Khanh mở miệng nói chuyện, thì giọng điệu của hắn cũng đã trở nên khàn khàn:" Được, con sẽ trở về.""Tuy nhiên trước khi trở về, Lăng Khanh chỉ muốn hỏi lại sư tôn một câu, làm phiền sư tôn hãy trả lời."Sư tôn cúi đầu, nhìn về phía Yến Lăng Khanh, giọng điệu dửng dưng: "Nói đi."Yến Lăng Khanh cụp mắt xuống, mái tóc xõa xuống khiến cho Sầm Lan không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, hắn chỉ nghe thấy Yến Lăng Khanh nhẹ giọng hỏi:"Tiểu sư đệ... Đã khóc sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store