ZingTruyen.Store

Xuyen Thanh Tieu Su De Cua Vai Chinh Thu Trong Tieu Thuyet Dam My Tu Tien

"Con muốn ta đưa con đến điện Tĩnh Tu?"

Thượng Vũ Phong - chưởng môn của phái Tiêu Dao nhìn vào đồ nhi ngoan của mình với vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu, "Con đến đó làm gì? Con muốn sư tổ của con dạy công pháp cho con à."

"Con cũng không có ý định nhờ sư tổ dạy công pháp cho con."

"Vậy con đến đó để tìm ai? Tìm Lăng Khanh à? Lẽ nào con đã quên lần trước con bắt nạt tiểu sư đệ của người ta, suýt nữa người ta đã dùng một kiếm đánh chết con?"

Mục Tu bị sư tôn chưởng môn của mình ép buộc nghĩ ngơi một tháng tại Thượng Vũ Phong, điều này khiến cho sắc mặt của hắn ta trở nên không được tốt. Sau khi chú ý tới ánh mắt hoài nghi của chưởng môn, sắc mặt của Mục Tu trở nên cứng đờ, hắn phiền não nói: "Không phải tìm đại sư huynh!"

Chưởng môn nhìn chằm chằm vào Mục Tu, "Không tìm Lăng Khanh, không tìm sư tổ con, vậy là con muốn tìm vị tiểu sư đệ kia? Đồ nhi à, con hãy nói rõ cho sư tôn biết, rốt cuộc là tại sao con lại bắt nạt người ta? Khiến cho Lăng Khanh tức giận đến như vậy?"

"... Con không có ức hiếp hắn."

Mục Tu lộ ra dáng vẻ không được tự nhiên, sau khi xoắn xuýt một lúc lâu, hắn ta lập tức giải bày nói: "Hắn chỉ mới khóc một chút."

"Một người tu sĩ, bị con ức hiếp đến khóc?"

Sắc mặt của chưởng môn lập tức lộ ra dáng vẻ nghi ngờ, "Rốt cuộc là con đã làm ra chuyện gì?"

"... Sư tôn, người đừng nhúng tay vào những chuyện này."

Mục Tu nhíu mày, hắn ta quay mặt đi chỗ khác với sắc mặt không được tự nhiên, "Dù sao người cứ dẫn con đến điện Tĩnh Tu để con gặp hắn là được rồi."

"Nếu con gặp được người ta, con có tiếp tục ức hiếp người ta nữa không?"

Sắc mặt của Mục Tu trở nên đen kịt, "Không có! Con chỉ muốn... đi xin lỗi hắn mà thôi." 

Ái đồ của hắn muốn xin lỗi người ta?

Sắc mặt của chưởng môn lập tức trở nên quái dị, cho tới bây giờ, hắn cũng không biết đồ nhi của mình lại biết xin lỗi người khác.

Rốt cuộc mình có cần đưa nó đến điện Tĩnh Tu không? Suy cho cùng sư thúc của nó cũng không thích bị người khác đến cửa quấy rầy.

Tuy nhiên, mỗi ngày đồ đệ nhà mình đều nhìn chằm chằm vào mình bằng dáng vẻ khổ đại cừu thâm, với tư cách là chưởng môn, hắn cũng cảm thấy hơi không thể chịu nổi.

Chưởng môn thở dài, nói một cách bất đắc dĩ: "Thôi vậy, lát nữa ta sẽ dẫn con đến điện Tĩnh Tu một chuyến. Sau khi con xin lỗi người ta, con phải nhớ nhanh chóng chạy trở về, biết không."

"... Con biết rồi."

Mục Tu được sư tôn chưởng môn đưa đến điện Tĩnh Tu để bái kiến sư tổ Sầm Lan, sau khi bái kiến sư tổ, chưởng môn nói rằng hắn muốn trò chuyện với sư tổ một chút, cho nên sau đó hắn bảo Mục Tu đi ra ngoài.

Vì đã có kế hoạch từ trước, cho nên lúc này Mục Tu lập tức cáo lui, từ trước đến nay hắn ta chưa hề cảm thấy hứng thú đối với điện Tĩnh Tu thần bí này, sau khi thi triển bí pháp, hắn liền bắt đầu xác định vị trí của Diệp Kính Tửu.

Sau khi hắn ta bắt nạt Diệp Kính Tửu vào lần trước, hắn ta còn thuận tiện cầm lấy một đôi tất của Diệp Kính Tửu.

Đương nhiên Mục Tu không có hứng thú đặc biệt với những đôi tất khó ngửi, thế nhưng vào ngày hắn ta nhìn thấy những ngón chân tròn và thanh tú của Diệp Kính Tửu được lộ ra sau khi cởi tất, thì dục vọng của hắn ta lập tức tăng lên, Mục Tu thừa nhận rằng trái tim hắn ta như bị một chiếc lông vũ cào nhẹ một chút, khiến cho trái tim của hắn ta bất giác trở nên ngứa ngáy, cho nên trong lúc rời đi, hắn đã cởi tất chân của Diệp Kính Tửu ra và nhét vào ống tay áo của mình.

Trong một tháng vừa trôi qua, Mục Tu không thể gặp được Diệp Kính Tửu, cho nên ngay khi hắn ta ngắm nhìn đôi tất của Diệp Kính Tửu, hắn ta liền nghĩ đến mu bàn chân tinh tế, đôi chân trắng nõn, dâm huyệt mập mạp ở giữa hai chân và bầu vú trắng như tuyết ở trước ngực, sau đó dục vọng nổi lên, cuối cùng hắn ta liền...

Tóm lại, bây giờ thứ này thật sự có thể giúp Mục Tu xác định được vị trí của Diệp Kính Tửu, sau khi thi triển bí pháp, hắn ta đã biết được Diệp Kính Tửu đang ở đâu ngay lúc này.

Mục Tu mím môi, nhanh chóng đi tới chỗ của Diệp Kính Tửu. 

Vào lúc này, Diệp Kính Tửu đang nằm ở trên giường và giả vờ ngủ, hôm nay sư tôn được người khác bái kiến, cho nên y lại được rảnh rỗi, đương nhiên y cũng không muốn đi tu luyện.

Mỗi ngày Diệp Kính Tửu đều phải tu luyện vào giờ Mẹo, điều này khiến cho Diệp Kính Tửu cảm thấy ý thức của mình cũng sắp trở nên mơ hồ, cho nên hôm nay y liền lười biếng nằm ngủ một giấc. Diệp Kính Tửu nằm trên chiếc gối mềm mại, cảm nhận cơn buồn ngủ dần dần ập tới, sau đó, y chậm rãi nhắm mắt lại và chìm vào giấc mộng tuyệt đẹp.

Khi Mục Tu tìm tới cửa, hắn ta liền nhìn thấy một hình ảnh như vậy.

Cậu thiếu niên tuần tú có gương mặt bụ bẫm đang nhắm mắt lại, hàng mi cong dày lướt qua mí mắt phía dưới, mái tóc dài không buộc xõa tung trên gối, y phục lỏng lẻo, cánh tay trắng như tuyết lộ ra một mảng lớn, Diệp Kính Tửu đang nghiêng người ôm lấy chiếc gối bông ở bên cạnh, dáng ngủ của y chìm trong hương vị ngọt ngào. Mục Tu ngắm nhìn cảnh tượng này đến mức thất thần, hắn ta siết chặt đôi tất của cậu thiếu niên ở trong tay, yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống.

Mục Tu không biết mình có nên đánh thức Diệp Kính Tửu hay không, hình như Diệp Kính Tửu đang thật sự cực kỳ buồn ngủ, nhưng hắn ta lại nghĩ rằng nếu hôm nay không nói chuyện với Diệp Kính Tửu, thì ngày sau đại sư huynh trở về sợ là hắn ta sẽ khó có thể gặp được y. Lúc này hắn ta trầm xuống giọng, ho khan một tiếng,

"Khụ khụ ... Diệp Kính Tửu."

Cậu thiếu niên đã bị âm thanh này quấy rối, Diệp Kính Tửu lập tức nhíu mày xoay người sang chỗ khác, y lộ ra dáng vẻ không muốn bị quấy rầy.

Mục Tu lại làm như không thấy dáng vẻ thờ ơ của Diệp Kính Tửu, hắn ta bước đến bên cạnh chiếc giường, cúi người chống hai tay bên cạnh cậu thiếu niên, ngay sau đó, Mục Tu chậm rãi cúi người xuống, mãi cho đến khi hơi thở nóng bỏng của hắn ta chạm vào lông mi của Diệp Kính Tửu. 

Giọng điệu của Mục Tu vô cùng trầm thấp, "Này, Diệp Kính Tửu, dậy đi."

Lông mi của Diệp Kính Tửu chậm rãi run lên, nhưng y vẫn không muốn mở mắt ra, Mục Tu tinh mắt nhìn thấy bàn tay giấu ở sau lưng của Diệp Kính Tửu đang siết chặt thành nắm đấm, Mục Tu biết rằng Diệp Kính Tửu đã tỉnh, y chỉ đang giả vờ ngủ.

Mục Tu ngửi được mùi sữa trên người Diệp Kính Tửu, hắn ta khẽ liếm môi, nổi lên tâm tư xấu, ngay sau đó, hắn ta dán sát vào vành tai trắng nõn của Diệp Kính Tửu, khẽ cười và nói: "Diệp Kính Tửu, ngươi mau tỉnh lại đi. Nếu ngươi tiếp tục không chịu tỉnh lại, thì ta sẽ trực tiếp hôn ngươi."

Sau khi Mục Tu vừa dứt lời, hắn ta cũng không chờ cậu thiếu niên kịp phản ứng, liền cúi đầu hôn lên vành tai của cậu thiếu niên. Ngay sau đó, Diệp Kính Tửu lập tức chống tay lên lồng ngực của Mục Tu và nhanh chóng đẩy hắn ta sang một bên, Mục Tu liền lui về phía sau một bước, hắn ta cũng không tức giận, mà chỉ liếm môi với dáng vẻ chưa thỏa mãn, sau đó, hắn ta nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đang tức giận đến mức đỏ mặt và nói: "Tỉnh rồi à?"

"Ngươi, ngươi!" Diệp Kính Tửu điên cuồng chà xát vành tai ướt đẫm nước bọt của Mục Tu, Diệp Kính Tửu căm tức nhìn chằm chằm vào Mục Tu, y không biết hắn ta xuất hiện từ lúc nào, "Mục Tu, ngươi là đồ biến thái! Sao ngươi lại hôn người khác một cách bừa bãi như vậy!"

"Ta hôn người khác một cách bừa bãi?" Đầu lưỡi của Mục Tu khẽ đỉnh lên hàm trên của mình, "Không phải ta chỉ hôn một mình ngươi hay sao?"

"Ngươi đừng nguỵ biện! Ngươi là tên vô lại! Biến thái! Cuồng theo dõi!" Diệp Kính Tửu ôm chặt y phục của mình, sau đó y nhìn chằm chằm vào Mục Tu với ánh mắt đề phòng, "Sao ngươi lại tìm tới đây? Ngươi muốn làm gì?"

Diệp Kính Tửu không ngờ Mục Tu lại tìm tới đây trong khi y đang ngủ, bọn họ đã một tháng không gặp, đương nhiên y đã buông lỏng sự phòng bị. Chủ yếu là Diệp Kính Tửu không ngờ với một nơi nghiêm trang kín đáo như điện Tĩnh Tu mà Mục Tu cũng có thể bước vào, hơn nữa hắn ta còn có thể lập tức tìm được y ngay trong điện Tĩnh Tu to lớn này.

Mục Tu tới đây làm gì? Lẽ nào... Lẽ nào hắn ta còn muốn làm những chuyện kia?

Hắn ta là người luôn miệng nói thích đại sư huynh, hắn ta không cảm thấy chột dạ sao? Đúng là nam nhân tồi!

"Ta tới đây để xin lỗi ngươi." Mục Tu nhét đôi tất của Diệp Kính Tửu vào trong ống tay áo như không có chuyện gì xảy ra, sau một tháng không gặp Diệp Kính Tửu, hắn ta cảm thấy trong lòng mình cực kỳ nôn nóng, "Ta chỉ đến đây để nói xin lỗi, không muốn làm chuyện gì khác. Nếu ngươi muốn làm chuyện gì khác... thì cũng không phải là không được."

Diệp Kính Tửu chỉ coi như không nghe thấy nửa câu sau của Mục Tu, "Xin lỗi? Không cần. Ta không cần lời xin lỗi đạo đức giả của ngươi."

Mục Tu liếc nhìn dáng vẻ hoảng sợ và xù lông giống như mèo con của Diệp Kính Tửu, sau đó hắn ta khẽ cười một tiếng, "Ngươi cảnh giác như vậy làm gì? Ta cũng không muốn làm gì đối với ngươi."

Sau đó Mục Tu dừng lại một chút và nheo mắt lại, "Oh, nhắc tới mới nhớ, hình như đại sư huynh không có ở đây? Lẽ nào ngươi đang sợ nếu ta ức hiếp ngươi vào hôm nay, thì sẽ không có ai đứng ra giúp ngươi?"

Diệp Kính Tửu nghe ra ý tứ ám chỉ ở trong lời nói của Mục Tu, Diệp Kính Tửu cũng không biết đại sư huynh đã trút giận giúp y và đánh Mục Tu trọng thương, lúc này y chỉ nhíu mày với dáng vẻ khó hiểu, "Đứng ra giúp ta cái gì?"

"Chậc chậc, đã một tháng rồi, mà ngươi còn không biết sao? Đại sư huynh bảo vệ tin tức này thật chặt chẽ. Nếu sớm biết như vậy thì ta đã không nói."

Mục Tu lắc lư chai thuốc ở trong tay, sau đó ném lên không trung khiến nó xoay tròn hai vòng, cuối cùng hắn ta bắt lấy chai thuốc và nắm chặt ở trong lòng bàn tay, "Cũng không có gì, chính là sau khi ta liếm láp đầu vú và dâm huyệt lẳng lơ của ngươi vào đêm đó, liếm đến mức ngươi bật khóc, sau đó ngươi lại nói cho đại sư huynh biết, cuối cùng huynh ấy đã đánh ta một trận."

"...Cái gì? Đại sư huynh đã biết rồi?"

Đầu óc của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên mơ màng, sắc mặt thay đổi một cách nhanh chóng, "Huynh ấy... Huynh ấy biết từ lúc nào ..."

Diệp Kính Tửu dừng lại một lát, sắc mặt trở nên trắng bệch, y chợt nhớ tới ngày hôm đó y đã nhào vào trong ngực của đại sư huynh với dáng vẻ y phục xốc xếch, toàn thân đều là vết cắn của tên cẩu chết bầm Mục Tu này, e là... Sư huynh đã biết được tình hình ngay từ đầu.

Sau khi Mục Tu nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Diệp Kính Tửu, hắn ta liền cười khẽ, "Diệp Kính Tửu, ngươi cho rằng ai cũng dễ bị lừa gạt giống như ngươi sao?"

"Ta, ta..."

Mạch suy nghĩ của Diệp Kính Tửu trở nên hỗn loạn, nhưng y vẫn còn nhớ đến việc phải bảo Mục Tu rời đi, "Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến ngươi, ngươi đi đi!"

"Ta cũng đã nói rồi, ta tới đây chỉ để xin lỗi ngươi." Mục Tu lắc lắc chai thuốc trong tay, sau đó ném vào trong tay Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu nhận lấy chai thuốc, lúc y mở nắp chai ra, y lập tức phát hiện bên trong có ba viên thuốc, phát ra một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, "Đây là cái gì?"

"Ngay khi lô đỉnh song tính trưởng thành thì sẽ chìm vào trạng thái phát tình, có lẽ ngươi phải hiểu rõ chuyện này hơn ta, đúng không?"

Mục Tu không nói đến việc một tháng này hắn ta đã tham khảo vô số tư liệu liên quan tới lô đinh song tính, thậm chí hắn ta còn phát hiện lô đinh song tính thật sự có thể mang thai, điều này khiến cho Mục Tu không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa hắn ta cũng trở nên cực kỳ kích động trong lòng, "Viên thuốc này có thể áp chế dục vọng, tuy nhiên ta cũng chỉ có thể cho ngươi ba viên, tránh cho ngươi phát tình đến mức mất đi lý trí, bị người khác chịch nát màng trinh, khiến cho những người khác được hời..."

Mục Tu nói câu cuối cùng bằng giọng điệu rất nhỏ, Diệp Kính Tửu chỉ có thể mơ màng nghe thấy những từ "'Phá trinh", sau đó y chỉ cho rằng Mục Tu lại đang nói những lời thô tục, vì vậy sắc mặt của y cũng trở nên khá khó coi.

Nhưng viên thuốc này ... Nếu nó thật sự có công hiệu giống như Mục Tu đã nói, thì đây đúng là thứ tốt khó tìm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store