ZingTruyen.Store

Xuyen Thanh Tieu Su De Cua Vai Chinh Thu Trong Tieu Thuyet Dam My Tu Tien

Sầm Lan cụp mắt xuống, sau khi nhận ra tiểu ma tu đã quay trở lại và đứng ở ngoài tẩm điện, thì hắn lại lạnh lùng nói: "Còn có chuyện gì sao?"

Giọng nói của tên tiểu ma tu kia vừa trong trẻo, vừa mềm mại, "Sư tôn, lúc nãy suýt nữa đệ tử đã quên mất, lần trước ngài đã làm rơi chiếc áo khoác này ở chỗ của đệ tử, đệ tử đến đây để trả lại áo khoác cho ngài."

Hắn thực sự không muốn nghĩ về bất cứ điều gì, nhưng cái tên tiểu ma tu này lại cứ muốn nhắc đến chuyện đó.

Gân xanh trên thái dương của Sầm Lan bắt đầu giật giật, hắn ngước mắt nhìn về phía tiểu ma tu đang đứng ở ngoài cửa, đáy mắt lộ ra sự lạnh lùng, "Vào đi."

Tiểu ma tu vội vàng ôm lấy chiếc áo khoác rộng lớn và rón rén bước vào bên trong, lúc Diệp Kính Tửu đối mặt với Sầm Lan, y lập tức gãi đầu một cái, lộ ra một chút ngượng ngùng, "Chuyện đó, tạ, tạ ơn sư tôn đã khoác chiếc áo khoác này cho Kính Tửu vào đêm hôm đó, đệ tử vô cùng cảm kích."

"Ừm."

Sầm Lan khẽ giơ tay lên, hắn dùng một chút linh pháp để thu lại chiếc áo khoác. Sau khi nhìn thấy áo khoác được lấy trở về, tiểu ma tu kia lại ngại ngùng đứng tại chỗ, chậm chạp không chịu rời đi.

Sầm Lan nhíu mày, hắn cũng không biết tiểu ma tu này đang tính toán điều gì, hắn hạ giọng nói, "Diệp Kính Tửu, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì?"

Sau khi nhìn thấy Sầm Lan lộ ra dáng vẻ hơi không kiên nhẫn, Diệp Kính Tửu liền không nhịn được mà cảm thấy rùng mình, cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng chịu nói ra mục đích của mình, "Sư tôn, chuyện đó ... Ngài sẽ tiếp tục tiến vào biển ý thức của đệ tử, đúng không?"

Tiểu ma tu lộ ra sự cẩn trọng, y ngượng ngùng mỉm cười, "Đệ tử phát hiện sau khi sư tôn tiến vào biển ý thức của đệ tử, thần thức của đệ tử cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, trái tim nhảy nhót rất kịch liệt, cho nên đệ tử liền muốn, liền muốn có thể trải nghiệm thêm vài lần nữa..."

Giọng nói kia càng lúc càng nhỏ, ngay sau đó, đôi mắt của Sầm Lan lại ngày càng trở nên thâm trầm.

Cái tên tiểu ma tu này, hắn có biết mình đang nói cái gì hay không?

Diệp Kính Tửu càng nói càng cảm thấy hối hận, y cảm thấy gần đây mình đã quá mức đắc ý vênh váo. Nếu mình thật là tiểu đệ tử thân truyền của Sầm Lan thì vẫn ổn, nhưng Sầm Lan đã sớm đoán được thân phận ma tu của mình! Nếu y dựa vào việc không bên nào vạch trần sự thật này và mượn võ lực Thiên Hoa Bản để tăng thêm thần thức, thì y đúng là không cần mạng sống nữa rồi——

"Có thể." Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên.

...Hửm?

Diệp Kính Tửu mở to hai mắt, sư tôn đã đồng ý rồi? Thật hay giả vậy?

Nếu sư tôn đã nói như vậy, thì y sẽ tuyệt đối không cho đối phương có cơ hội nuốt lời!

Diệp Kính Tửu sợ sư tôn hối hận, cho nên y vội vàng vái lạy đối phương, sau đó nhanh chóng rời đi: "Vậy sư tôn, ngày mai đệ tử sẽ chờ ngài ở trường tu luyện!"

Sau đó y lập tức chạy mất không một dấu vết. 

Diệp Kính Tửu đã gấp kỹ chiếc áo khoác của sư tôn một cách ngay ngắn, y không dám để nó có một chút nếp nhăn nào.

Sầm Lan cầm chiếc áo khoác ở trong tay, nhưng lông mày của hắn lại khẽ giật một cái.

... Dường như nó có mùi sữa.

Là mùi thơm cơ thể trời sinh? Hay là tiểu ma tu này còn chưa cai sữa?

Sầm Lan ngửi thử mùi sữa này, cuối cùng hắn lại cảm thấy cổ họng của mình trở nên khô khốc không thể giải thích được.

Ngày hôm sau, quả nhiên sư tôn đã thật sự đi đến nơi tu luyện.

Diệp Kính Tửu nhìn vào sư tôn với vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi, sao đó sư tôn liền bảo Diệp Kính Tửu ngồi thiền tĩnh tâm, quy trình cũng giống như lần trước. Chờ đến khi tâm trạng của Diệp Kính Tửu trở nên bình tĩnh lại, Diệp Kính Tửu liền đặt tay của mình vào lòng bàn tay lạnh lẽo của sư tôn, y thức của sư tôn lại tiến vào biển ý thức của y.

Chuyện này vẫn ấm áp như vậy, biển ý thức của Diệp Kính Tửu dần dần trở nên mơ hồ, sau đó y lại bắt đầu tìm kiếm một loại ý thức cường đại. Diệp Kính Tửu tiến tới bên cạnh biển ý thức của sư tôn, ngay sau đó, y liền quấn lấy nó mà không biết xấu hổ.

Trong lúc mơ màng, dường như Diệp Kính Tửu đã nghe thấy tiếng thở dài từ ý thức của sư tôn, sau đó ý thức của sư tôn cũng không còn kháng cự Diệp Kính Tửu, hắn lại bắt đầu dây dưa qua lại với y, Diệp Kính Tửu dần dần bị lạc ở trong loại khoái cảm sung sướng này, trong lúc vô thức, y lại bất giác triền miên cùng sư tôn...

Lần này Diệp Kính Tửu cũng nhanh chóng trở nên mơ màng, cũng giống như lần trước, sau khi Diệp Kính Tửu vừa tỉnh lại, sư tôn của y liền biến mất, trên người y chỉ khoác một chiếc áo choàng cỡ lớn.

Diệp Kính Tửu ngáp một cái, thuần thục cất áo choàng vào túi, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.

Rồi một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua...

Đến ngày thứ tư, Diệp Kính Tửu đã có chút tâm đắc đối với việc thần giao này, y sẽ không giống như mấy lần trước, y sẽ không quên mất thời gian để không ngừng triền miên. Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy thần thức của mình đã dần dần mơ hồ đạt đến tầng Kim đan sơ kỳ viên mãn, Diệp Kính Tửu quyết định chạy nước rút trong tầng Kim đan trung kỳ, ngay sau đó, y liền cảm thấy thoả mãn, cuối cùng y chuẩn bị tách khỏi ý thức của sư tôn.

Vậy mà ý thức của sư tôn lại không chịu thả người, nó mạnh mẽ kéo Diệp Kính Tửu trở lại, Diệp Kính Tửu bị sư tôn cuốn lấy, cuối cùng y cũng trở nên mê mẩn, hoàn toàn đắm chìm ở trong loại khoái cảm thần bí này.

Chờ đến khi Diệp Kính Tửu tỉnh lại, trên người y đã không còn khoác chiếc áo choàng như ngày trước, mà y lại nằm trong lồng ngực của sư tôn. Tuy nhiên, cái ôm này lại không ấm bằng chiếc áo choàng kia, nó lại lạnh đến lạ lùng. Khi Diệp Kính Tửu mơ màng mở mắt ra, y liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của sư tôn: "Tỉnh rồi sao?"

À ... Hóa ra là sư tôn. Y còn tưởng là ai khác.

... Hả?

Sư tôn? Y đang nằm ở trong ngực của sư tôn!!!

Diệp Kính Tửu lập tức tỉnh táo trở lại, y kinh hoảng ngồi dậy từ trong ngực của sư tôn, sau đó y lập tức đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của sư tôn, cuối cùng y lắp bắp nói: "Sư, sư tôn, đệ tử, đệ tử..."

Diệp Kính Tửu cho là mình không quan tâm đến cơ thể của bản thân trong lúc ngồi thiền, sau đó mình đã không biết xấu hổ mà chui vào trong ngực của sư tôn, sau khi nghĩ đến đây, gương mặt của y lập tức trở nên đỏ bừng.

Sư tôn cũng không để ý tới thái độ của Diệp Kính Tửu, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Lúc nãy tại sao ý thức của ngươi lại muốn rời khỏi?"

Diệp Kính Tửu trở nên sửng sốt một chút, sau khi nghĩ đến chuyện vừa rồi, y liền vội vàng giải thích: "Chuyện này ... Đệ tử cho là tốc độ tiến bộ của thần thức quá nhanh, sợ rằng có chút gánh nặng đối với tu vi của cơ thể, không thích hợp với việc tiếp tục tiến hành tu luyện ý thức, vì vậy đệ tử liền ... Liền muốn rời khỏi."

Sau khi sư tôn nghe thấy lời giải thích của Diệp Kính Tửu, hắn lại lẳng lặng nhìn vào y, Diệp Kính Tửu đối mặt với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của sư tôn, nhưng y đã không còn cảm thấy cực kỳ sợ hãi giống như trước kia. Diệp Kính Tửu cũng không biết đây là bởi vì y đã trở nên quen thuộc, hay là bởi vì sau khi cùng nhau tu luyện ý thức với sư tôn vài lần, cho nên trong lòng y đã cảm thấy bọn họ trở nên thân mật hơn rất nhiều.

Sư tôn đối mặt với Diệp Kính Tửu, ngay sau đó, tầm mắt lạnh lùng của hắn lại nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một bên mặt hoàn mỹ để cho Diệp Kính Tửu nhìn chằm chằm.

"... Sẽ không ảnh hưởng đến tu vi." Sư tôn nhàn nhạt nói.

Diệp Kính Tửu vô thức "Hửm? " một tiếng.

"Việc tu luyện ý thức, sẽ không ảnh hưởng đến tu vi."

Sư tôn cụp mắt xuống, sự lạnh lùng trên khuôn mặt của hắn tựa như hàn băng ngàn năm không thể hóa đi, nhưng bây giờ nó lại có dấu hiệu tan biến, "Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục."

Diệp Kính Tửu vẫn chưa thể tỉnh táo trở lại, y chỉ vô thức nói: "Vâng, sư tôn."

Đến khi sư tôn rời đi, Diệp Kính Tửu mới lấy lại tinh thần, y nghiêng đầu một chút, "Sư tôn muốn mình tiếp tục tu luyện ý thức với ngài ấy? Trên đời này còn có loại chuyện tốt như thế sao?"

Hôm nay Diệp Kính Tửu còn có chuyện quan trọng phải làm, đó chính là liên lạc với ma tôn Hoa Bất Tiếu.

Vốn dĩ Diệp Kính Tửu sẽ báo cáo với ma tôn Hoa Bất Tiếu bảy ngày một lần, nhưng bởi vì tạm thời tiến vào điện Tĩnh Tu, cho nên y không thể tùy tiện làm việc này giống như ngày xưa, chỉ là trước khi rời đi, y cũng đã thông báo với ma tôn, sau đó mọi chuyện liền trì hoãn cho đến ngày hôm nay.

Diệp Kính Tửu trở về phòng, bầu trời trở nên u tối, ngay sau đó, những ngọn nến cũng vừa được thắp sáng.

Tuy nhiên, Diệp Kính Tửu lại bắt đầu liếc nhìn khắp nơi để chắc chắn rằng sư tôn không có ở gần đây, sau đó y lại lén lút mở máy truyền tin.

Sau khi chờ đợi một lúc như thường lệ, ma tôn lập tức xuất hiện ở phía đối diện máy truyền tin.

Khi Diệp Kính Tửu nhìn về phía ma tôn, đối phương lập tức nhếch khoé môi, khuôn mặt tuấn mỹ xa lạ mang theo nụ cười có chút thâm trầm, "Vật nhỏ, cuối cùng ngươi cũng biết liên lạc với bổn tôn rồi sao?"

Cái gì mà cuối cùng, rõ ràng là y đã báo cáo với ma tôn...

Diệp Kính Tửu cảm thấy hơi tủi thân, nhưng y cũng không dám phản bác lại ma tôn, y chỉ thấp giọng nói: "Vậy ma tôn đại nhân, thuộc hạ sẽ bắt đầu báo cáo công việc."

Vì vậy Diệp Kính Tửu cũng bắt đầu cần cù thật thà báo cáo động tĩnh của Sầm Lan, vài ngày qua, y đã sống trong điện Tĩnh Tu, nhưng trên thực tế đây là thời điểm tốt để hỏi về nơi mà ma chuông được phong ấn.

...Nhưng Diệp Kính Tửu đã từng đọc nguyên tác, cho nên y đã biết nơi mà ma chuông được phong ấn ngay từ đầu, nó được Sầm Lan dùng mười tám xích tiên trói buộc ở dưới chân núi Tĩnh Tu, nó còn bị Sầm Lan dùng một tia thần thức để trấn thủ ở nơi đó, hắn đã trấn áp ma chuông thời thời khắc khắc.

Nhưng ở trong nguyên tác, tiểu sư đệ đã bị Sầm Lan cố tình dẫn dắt, cho là ma chuông được trấn áp ở trong cấm địa của phái Tiêu Dao và bị phong ấn ở trong tầng cao nhất của Phù đồ tháp.Chỉ là sau khi Diệp Kính Tửu nói cho Hoa Bất Tiếu, thì y lại lập tức bị Sầm Lan hại chết. 

Sau đó, vì ma chuông mà Hoa Bất Tiếu đã nhớ mãi không quên Yến Lăng Khanh, chủ yếu là vì Yến Lăng Khanh, vì vậy hắn đã dẫn ma tu đến đánh lén phái Tiêu Dao vào ban đêm, sau đó thi triển một chút mưu kế để có được Yến Lăng Khanh, kết quả tầng cao nhất của Phù đồ tháp gặp phải tai ương, bị Sầm Lan đánh sập và thiệt hại nghiêm trọng. Tuy nhiên, Hoa Bất Tiếu vẫn có thể dẫn Yến Lăng Khanh trốn thoát, cuối cùng quay trở về đại bản doanh ma tu. Mà lúc này Yến Lăng Khanh đã bị Mục Tu chuốc hợp hoan cổ, cổ độc lại bắt đầu tái phát, sau đó, Yến Lăng Khanh và Hoa Bất Tiếu đã trải qua một đêm cực kỳ hương diễm.

Diệp Kính Tửu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Y đã ở bên cạnh mỹ nhân đại sư huynh rất lâu, nếu sau này xảy ra những chuyện như thế... 

Không được! Diệp Kính Tửu nhất định phải ngăn cản loại chuyện này xảy ra! Bây giờ đại sư huynh là của Diệp Kính Tửu y!

Sự hứng thú của Hoa Bất Tiếu cũng đã tan biến khi hắn nghe thấy điều đó, nhưng đến khi Diệp Kính Tửu hỏi đến việc Sầm Lan bước vào biển ý thức của y, bọn họ cùng nhau tu luyện ở trong biển ý thức, hơn nữa tu vi của Diệp Kính Tửu còn tăng lên rất nhiều, điều này cũng đã khiến cho nụ cười ở trên khoé miệng của Hoa Bất Tiếu biến mất ngay lập tức.

Hoa Bất Tiếu mất đi nụ cười, Diệp Kính Tửu cũng không dám nói tiếp, y chỉ nhỏ giọng hỏi: "Ma tôn? Thuộc hạ nói sai ở đâu sao?"

"Vật nhỏ này." Gương mặt tuấn tú tà ác của Hoa Bất Tiếu không hề mang theo nụ cười, hắn nói với vẻ mặt vô cảm: "Ý thức của ngươi... đã quấn lấy ý thức của Sầm Lan?"

"À ... đúng vậy, chuyện này, có gì không đúng sao? Ma tôn? Chẳng lẽ sư...Sầm Lan đã hạ thuốc gì đó ở trong biển ý thức của thuộc hạ?"

Diệp Kính Tửu vội vàng lắp bắp nói: "Nhưng thuộc hạ không hề cảm nhận được điều gì, ngoại trừ thần thức của thuộc hạ đã tiến bộ hơn rất nhiều!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store