ZingTruyen.Store

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 12

TruLy259

Khi Mục Tu ngẩng đầu nhìn lại, dương vật của cậu thiếu niên lại trở nên cương cứng ngay khi Mục Tu vừa sờ vừa liếm vào lúc nãy, chóp đỉnh quy đầu rỉ ra tuyến dịch, nó chậm rãi lắc lư theo ánh mắt của Mục Tu, trông dáng của Diệp Kính Tửu bây giờ cực kỳ dâm đãng giống như kỹ nữ.

Toàn thân của Diệp Kính Tửu không ngừng run rẩy, trong lòng tràn đầy oan ức, nhục nhã, xấu hổ đã làm cho Diệp Kính Tửu quay mặt đi như chạy trốn, đuôi mắt đỏ bừng tràn ra một giọt nước mắt, "Chúng ta đã nói rồi, ngươi đừng nhìn nữa."

Lúc này, mặt mũi của Diệp Kính Tửu đã hoàn toàn bị ném sạch. Rõ ràng trong lòng y không hề có cảm giác với nam nhân, nhưng cơ thể của y lại liên tục cảm nhận được khoái cảm bởi vì cách đụng chạm liếm láp của nam nhân. Dâm huyệt chảy ra dâm thuỷ nhỏ xuống y phục của Mục Tu, nhưng nó lại giống như nhỏ xuống mặt y, khiến y cực kỳ đau khổ, chỉ muốn bật khóc.

"Bị dáng vẻ dâm đãng của mình làm cho bật khóc?"

Mục Tu cười khẽ một tiếng, lau sạch giọt nước mắt trên khoé mắt của Diệp Kính Tửu. Hắn ta dùng đầu ngón tay xoa xoa chỗ ẩm ướt, trong lòng vô cùng nóng bỏng lạ thường, "Ngươi đang thẹn thùng, nhưng tại sao ngươi lại chảy ra nhiều dâm thuỷ như vậy, ngươi không phải tao hoá thì là cái gì?"

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ bật khóc sướt mướt của Diệp Kính Tửu, làm sao hắn ta có thể nhịn được?

Lúc này, Mục Tu nhích lại gần dâm huyệt của Diệp Kính Tửu, lè lưỡi liếm đi lên. Hắn ta vùi mặt ở trên dâm huyệt của cậu thiếu niên, trong mũi tràn đầy vị ngọt của dâm thuỷ, cổ họng đang nuốt nước dâm chảy ra từ dâm huyệt lẳng lơ,  dục vọng ngày càng dâng cao. Bắp đùi non mềm của Diệp Kính Tửu bị ép buột mở ra, hơn nữa Mục Tu đang siết chặt lấy nó, khớp xương bàn tay của hắn ta hiện lên gần xanh, lỗ mũi cọ lên âm vật sưng tấy, động tác mê mệt và tàn bạo.

"A—đừng liếm! Ưm, đừng liếm! Khốn kiếp, ưm—"

Diệp Kính Tửu ngửa cổ lên, đầu óc trống rỗng. Dâm huyệt lẳng lơ trống rỗng bị cậu thiếu niên ra sức liếm láp, dâm thuỷ đều bị mút sạch, âm vật sưng tấy bị chóp mũi thẳng tắp của cậu thiếu niên liên tục dâm chọc, hắn ta không ngừng thay đổi góc độ để ma sát kích tình một cách mãnh liệt, cho đến khi âm vật bị mài đến mức chảy nước, khoái cảm dâng lên dày đặc.

"Đừng...Ưm...Đừng..." Diệp Kính Tửu phát ra những tiếng nghẹn ngào vỡ vụn từ trong cổ họng.

Thân thể của Diệp Kính Tửu không ngừng run rẩy, âm môi đầy đặn bị cậu thiếu niên dùng răng ngậm lấy, mút cắn, khiến cho dâm huyệt mềm mại mập mạp hiện đầy dấu răng. Diệp Kính Tửu bật khóc nghẹn ngào , vòng eo căng thẳng, dâm huyệt không ngừng phun ra dâm thuỷ.

Mục Tu bị dâm thuỷ phun lên khắp mặt, hắn ta liếm láp đôi môi, thả dương vật cương cứng ra ngoài. Dương vật của Mục Tu vừa to vừa dài, hắn ta chậm rãi dùng dương vật thô to cọ lên dâm huyệt lẳng lơ của Diệp Kính Tửu. Diệp Kính Tửu nhìn thấy mắt ngựa của quy đầu hình chiếc ô tràn ra tuyết dịch, khiến cho quy đầu trở nên trơn trợt, nó còn tràn ra một chút tinh dịch trắng đục đặc sệt. Dương vật cường tráng có màu tím bầm, nhưng bởi vì kiềm nén dục vọng quá lâu, cho nên đường gân trên dương vật lập tức nổi lên chằng chịt, hơn nữa nó còn không ngừng nảy lên.

Đôi mắt của Mục Tu lập tức sáng lên, đắm chìm trong dục vọng sắc tình bất ngờ này. Quy đầu hung hăn cọ lên dâm huyệt mập mạp dính đầy dâm thuỷ, hoa môi căng mọng bị Mục Tu đẩy ra từng chút một, lộ ra vách thịt dâm huyệt phấn nộn, âm vật trở nên cương cứng, quy đầu thô to chậm rãi nghiền nát âm vật nhạy cảm, khiến cho âm vật trở nên sưng tấy, suýt nữa đã làm cho nó trở nên rách da.

Mẹ kiếp. Bây giờ Mục Tu chỉ muốn cắm dương vật vào trong dâm huyệt lẳng lơ của Diệp Kính Tửu, phá vở lớp màng dâm đãng, đâm chịch Diệp Kính Tửu một cách thoả mãn, chịch đến mức Diệp Kính Tửu phát ra những tiếng rên rĩ mê người, khiến y yêu cầu hắn ta chịch mạnh hơn nữa—

Sau khi nghĩ như vậy, đầu óc của Mục Tu bắt đầu nóng lên, cuối cùng hắn ta im lặng đặt dương vật lên miệng âm huyệt của Diệp Kính Tửu, sau đó nhét quy đầu vào một chút.

Diệp Kính Tửu lại bị hành động nguy hiểm của hắn ta doạ sợ đến mức phát khóc, y không ngừng nghẹn ngào, "Không muốn! Mục Tu, ưm...Ta sợ, ta thật sự rất sợ...Cầu xin ngươi..."

Diệp Kính Tửu không muốn bị nam nhân chịch, cho dù phía dưới cảm thấy trống rỗng, nhưng y vẫn không muốn.

Y ghét Mục tu, bây giờ y cực kỳ hận hắn ta.

Động tác của Mục Tu trở nên cứng đờ.

Mục Tu cúi đầu, nhìn thấy Diệp Kính Tửu lại bị hắn ta doạ sợ đến mức không ngừng nức nở. Cậu thiếu niên lấy mu bàn tay che kín đôi mắt, trên mặt tràn đầy nước mắt, cơ thể cũng run lên vì khóc.

Mục Tu không thể không dừng lại động tác của mình, hắn ta dùng sức nắm lấy cánh tay của Diệp Kính Tửu, khiến cho đôi mắt của cậu thiếu niên lộ ra trước mặt hắn ta. Khi bốn mắt chạm nhau, hắn ta chỉ nhìn thấy đôi mắt hạnh của Diệp Kính Tửu ướt đẫm nước mắt, hơn nữa trong đó ngoại trừ sự hoảng sợ, thì nó còn mang theo sự chán ghét. 

Chán ghét?

Diệp Kính Tửu chán ghét hắn ta?

Một chậu nước lạnh lập tức xối lên đầu Mục Tu, hắn ta đột ngột tỉnh táo trở lại, cơ thể cứng đờ một lúc lâu, sau đó hắn ta đã hiểu được chính mình vừa mới làm ra những chuyện vượt quá giới hạn khi bị dục vọng thiêu đốt lý trí. 

Suýt nữa, suýt nữa hắn ta đã cưỡng ép Diệp Kính Tửu.

Cảm giác nặng nề không nói nên lời đã khiến cho trái tim của Mục Tu đột ngột chùng xuống, hắn ta lập tức rút dương vật ra khỏi miệng dâm huyệt, không để ý tới dương vật cương cứng tràn đầy lửa dục của mình, hắn ta vội vàng mặc y phục vào. Mục Tu dùng chăn đắp kín cơ thể trần trụi của Diệp Kính Tửu, sau đó rời khỏi giường.

Diệp Kính Tửu không muốn nhìn thấy Mục Tu, y chỉ quay mặt đi, lặng lẽ rơi nước mắt. Lễ nghi, chính nghĩa, liêm sĩ được học ở phái Tiêu Dao nhanh chóng lướt qua trong đầu của Mục Tu, hắn ta chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, giống như bị ai đó tát vào mặt.

Tuy nhiên, hắn ta thà bị ăn tát còn hơn.

"...Xin lỗi." Mục Tu nói.

Hắn ta bước qua ngưỡng cửa, lông mày cau lại, sắc mặt rất kém khi Mục Tu nhìn lướt qua Diệp Kính Tửu, y đã xoay người, quay lưng về phía hắn ta, chỉ để lộ một cái đầu tròn trịa.

Mục Tu nghiến chặt hàm, đóng cửa lại, sau đó biến mất ở trong đêm tối.

Ngày hôm sau.

Giờ Mẹo, Yến Lăng Khanh vẫn đang đợi tiểu sư đệ đến đây để tu luyện với mình. Mãi cho đến khi mặt trời mọc đến đỉnh đầu, Yến Lăng Khanh vẫn không thấy tiểu sư đệ tới.

Lúc đầu hắn còn nghĩ rằng tiểu sư đệ dậy trễ, nhưng sau khi chờ một lúc lâu, hắn không khỏi lo lắng không biết tiểu sư đệ có bị bệnh hay không. Vì vậy, Yến Lăng Khanh đứng dậy, đi đến chỗ ở của tiểu sư đệ, hắn chỉ nhìn thấy cửa phòng đóng kín, dường như tiểu sư đệ vẫn còn ở trong phòng. Yến Lăng Khanh dùng linh lực dò xét một chút, đúng như dự đoán, tiểu sư đệ đang nằm ở trên giường.

Yến Lăng Khanh gõ cửa một cái, dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ? Đệ có ở trong phòng không?"

Trong phòng cực kì im lặng, không ai đáp lại.

Yến Lăng Khanh không khỏi trở nên tràn đầy lo lắng, lẽ nào tiểu sư đệ bị bệnh thật rồi.

Lẽ nào là do hôm qua đệ ấy đã tu luyện quá muộn? Nếu đệ ấy thật sự bị bệnh do tu luyện cực nhọc...

Sau khi nghĩ đến đây, Yến Lăng Khanh lại không nhịn được mà bắt đầu tự trách bản thân.

Thấy trong phòng không có ai trả lời, Yến Lăng Khanh quyết định mở cửa xem thử tình hình của tiểu sư đệ.

Yến Lăng Khanh đẩy cửa ra, thấp giọng nói: "Thất lễ rồi, tiểu sư đệ."

Chờ sau khi bước vào phòng, Yến Lăng Khanh chỉ nhìn thấy một chiếc túi nhỏ căng phồng ở trên giường, tiểu sư đệ đang ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, chiếc túi nhỏ kia khẽ cử động hai lần, sau đó giả vờ dừng lại giống như chết.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store