Xuyen Thanh Kiem Lao Ba Cua Kiem Si
Edit: Min
Kỳ Dụ còn chưa kịp làm gì, Trương Giản Lan đã như bị lửa đốt, đẩy mạnh y ra, đồng thời giá trị hảo cảm cũng tụt dốc không phanh.Ánh mắt Trương Giản Lan đầy cảnh giác nhìn Kỳ Dụ, hơi thở có phần gấp gáp, sau đó một tay chụp y trở lại thành kiếm.Hỏng rồi.Vì nôn nóng, Kỳ Dụ đã quên mất rằng kẻ này dường như rất ghét mình.Nỗi hoảng loạn tràn ngập trong lòng Kỳ Dụ.Nếu Trương Giản Lan không thèm để ý đến y nữa, y chắc chắn chỉ còn đường chết.Bỗng trước mắt Kỳ Dụ, tầm nhìn như bị phủ một lớp mốc đen, từng chút một bị bóng tối xâm chiếm. Y biết mình sắp chết, thân kiếm run rẩy không thể kiểm soát.Ngay lúc đó, một đôi bàn tay lớn bất ngờ nâng y lên, đặt vào hồ linh khí đang sôi sục. Chỉ trong chốc lát, những đám khí mốc bắt đầu tan biến, ánh sáng quay trở lại, Kỳ Dụ có thể nhìn thấy rõ trở lại một lần nữa.Trương Giản Lan quỳ một gối bên cạnh hồ kiếm, dùng kéo cắt vụn các nguyên liệu cần thiết để bổ linh cho Ngọc Hành. Những nguyên liệu ấy đều cực kỳ hiếm thấy và vô cùng quý giá. Nhờ chúng, Kỳ Dụ ít nhất có thể duy trì trạng thái mà không cần bổ linh thêm trong nửa tháng tới.Nhìn cảnh này, Kỳ Dụ không khỏi cảm động, khẽ gọi: "Trương Giản Lan."Trương Giản Lan ném nốt phần nguyên liệu còn lại vào trong hồ, sau đó bước xuống nước, đem Ái Kiếm của mình vớt lên, rồi không chút do dụ dùng lưỡi kiếm cắt vào lòng bàn tay mình.Trong phút chốc máu tươi điên cuồng tuôn ra.Nhưng điều kỳ lạ là Ngọc Hành không hề hấp thu máu của Trương Giản Lan. Điều này có nghĩa là nó vẫn từ chối nhận hắn làm chủ nhân.Thực ra, việc linh kiếm có nhận chủ hay không cũng không quan trọng lắm. Linh kiếm đã nhận chủ thì chỉ có thêm một kỹ năng là "Gọi đến gọi đi" mà thôi. Còn đối với những kiếm tu thật sự, bọn họ không để bụng kiếm này là của ai, chỉ cần có thể cầm ở trong tay là được.Tuy nhiên, Trương Giản Lan lại không nghĩ như vậy. Hắn luôn đặc biệt quan tâm đến việc, liệu Ngọc Hành có chịu chấp nhận mình làm chủ hay không.Hắn đứng lặng nhìn thanh kiếm hồi lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lẩm bẩm: "Ta đã làm xong vỏ kiếm cho ngươi. Nhưng tạm thời vẫn chưa đặt tên, vì ta không nghĩ ra cái tên nào thật sự phù hợp với vỏ kiếm này."Kỳ Dụ nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Vậy vỏ kiếm trước đó thì sao?"Kỳ Dụ nhớ lại vỏ kiếm trước đó. Hình như nó cũng không có tên... À không đúng, y chợt nghĩ tới điều gì đó. Khi hóa hình, trên đai lưng của y có dệt vài chữ, trên đỉnh vỏ kiếm cũng khắc những ký tự tương tự, "Trăng Bạc.""Chẳng lẽ, đó chính là tên của vỏ kiếm đó?"Nói thật, nếu xét về phong cách của Trương Giản Lan, việc hắn đặt một cái tên mang hơi hướng thơ mộng như vậy thật khiến người ta khó tin. Nhưng nhìn kỹ lại, sự tinh tế mà Trương Giản Lan dành cho từng chi tiết của vỏ kiếm thì không thể phủ nhận được. Mặc dù chỉ là dành cho một thanh kiếm, nhưng công phu và thời gian bỏ ra cũng khiến Kỳ Dụ cạn lời.Có điều, Kỳ Dụ lại nghĩ đến một vấn đề khiến y đau đầu: Giá trị hảo cảm.Sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, giá trị hảo cảm của Trương Giản Lan lại tụt xuống chỉ còn 10 điểm. Điều này làm Kỳ Dụ vô cùng lo lắng. Vốn dĩ việc tăng hảo cảm đã khó, giờ lại để nó giảm xuống thế này..... Y thật sự muốn từ bỏ.Dựa vào bản thân công lược, chắc chắn là không thể thành công rồi...Đang suy nghĩ miên man, ánh mắt Kỳ Dụ bất ngờ bị thu hút bởi một thứ trên nóc nhà. Đó là một khối vật đen sì, tựa như một đám mây đen đặc hoặc sương mù. Y cảm thấy thứ này nhìn quen quen, như đã từng gặp ở đâu đó.Đúng lúc này, trong đám sương đen đó, một bàn tay bất ngờ vươn ra, vẫy vẫy y. Kỳ Dụ giật mình, thốt lên: "Nghiêm Xán Xán!?"Vừa nhìn thấy Nghiêm Xán Xán, trong lòng Kỳ Dụ lập tức sáng bừng hy vọng: Đúng vậy! Có hắn giúp đỡ, giá trị hảo cảm của Trương Giản Lan chắc chắn sẽ được cứu!Có khó khăn thì tìm mị ma!Ách...... Nhưng mà......Kỳ Dụ vừa mới kích động trong chốc lát, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Y không quên được sự "Không đáng tin cậy" của người này. Nửa tháng trước, tên này đã từng đồng ý giúp đỡ y, thế mà cuối cùng lại "Chạy mất dạng" chẳng thấy đâu. Bây giờ xuất hiện là có ý gì?Người nọ nghiêm túc giơ tay lên, từng chữ từng chữ nói: "Ta, tới, báo, ân."Trong lòng Kỳ Dụ chỉ muốn trợn trắng mắt: "Cảm ơn, không cần."Người nọ vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cương quyết: "Ừm ân công yên tâm, ta đã mang lão sư của ta đến."Lão sư?Kỳ Dụ hơi ngẩn người. Điều này có chút thú vị.Nghe nói, lão sư của hắn chính là mị ma nổi tiếng – Mạc Tiểu Lam. Nàng cũng là một trong những hậu cung của vai chính. Mặc dù suất diễn của nàng không nhiều, nhưng mỗi lần xuất hiện đều gây chấn động. Nghe đồn, vai chính từng bị Mạc Tiểu Lam "làm" cho ba ngày không xuống nổi giường.Oa, quả nhiên là một nhân vật lợi hại.Kỳ Dụ ngước mắt nhìn lên, thấy phía sau đám sương đen là một đám mây hồng phấn đang lơ lửng. Không cần đoán cũng biết, đó chính là Mạc Tiểu Lam. Quả nhiên, danh xứng với thực, ngay cả hình dạng bản thể cũng toát lên vẻ không đứng đắn đầy dụ hoặc.Kỳ Dụ lập tức cảm thấy lòng đầy hy vọng, nghĩ bụng: "Lần này được cứu rồi!"Y quay sang nhìn Nghiêm Xán Xán, hăng hái tuyên bố: "Nghiêm Xán Xán, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là huynh đệ tốt của Kỳ Dụ ta! Sau này, ta có một miếng thịt, nhất định không thể thiếu ngươi một ngụm canh!"Nghiêm Xán Xán cười cười, vẫn dùng ngôn ngữ tay của người câm điếc để nói: "Giúp được ân công là tốt rồi."Kỳ Dụ liếc sang Trương Giản Lan, chỉ thấy hắn vẫn đang tập trung lầm bầm với thanh kiếm, hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái làm việc, không có vẻ gì là sẽ dừng lại.Bất đắc dĩ, Kỳ Dụ đành phải quay sang nhìn Mạc Tiểu Lam, ánh mắt đầy hy vọng và cầu cứu, thành khẩn hỏi: "Mạc lão sư, với tình trạng như hắn bây giờ, nên chữa trị thế nào đây?"Mị ma không phải nhân loại mà thuộc về linh thể sinh vật, có khả năng nghe thấy mọi lời nói. Tương tự, nếu mị ma muốn, họ có thể khiến nhân loại không nghe được lời mình nói, nhưng năng lực này chỉ có ở những mị ma cao cấp. Còn loại như Nghiêm Xán Xán – vừa bước ra từ "Tân Thủ thôn" – thì hoàn toàn không có khả năng đó.Giọng nói của Mạc Tiểu Lam trầm thấp, quyến rũ, đến mức nghe qua còn cảm thấy có chút quá đáng. Nàng lên tiếng, mang theo vẻ thích thú: "Yêu một thanh kiếm sao? Quả thực là một nam nhân thú vị..... Lại thêm cả thân thể cường tráng, tinh lực tràn đầy như thế, thật khiến nô gia không khỏi yêu thích..."Nói xong, nàng bật cười. Tiếng cười ấy khiến Kỳ Dụ cũng phải đỏ mặt, không nhịn được lên tiếng: "Lão sư.... Tình hình hiện tại còn chưa rõ đâu, ngươi làm ơn giữ chút ý tứ được không?"Mạc Tiểu Lam nhướng mày, nở nụ cười càng thêm tà mị: "Vậy ngươi muốn nô gia trị liệu hắn thế nào đây?"Kỳ Dụ đáp, vẻ mặt nghiêm túc: "Rất đơn giản, làm hắn yêu ngươi là được."Mạc Tiểu Lam sững lại một chút, sau đó cười rộ lên, nụ cười lộ rõ sự chế nhạo. Chỉ một lát sau, từ trong đám sương mù, một bàn tay thon dài, tinh tế vươn ra, ngón tay tự tin giơ thành ký hiệu "Ba"."Cho nô gia ba ngày là đủ."Kỳ Dụ ôm chút hoài nghi: "Ngươi...... Xác định?"Mạc Tiểu Lam thoáng cau mày, ánh mắt lộ vẻ không hài lòng khi bị đối phương hoài nghi: "Ngươi thoạt nhìn không tôn trọng ta lắm."Kỳ Dụ sững lại, rồi lập tức cười gượng, vội vàng nịnh nọt: "Ách... Sao có thể chứ, ngươi là lão sư cơ mà. Người được làm lão sư nhất định phải có bản lĩnh hơn người."Đáp lại, từ trong đám phấn sương mù, Mạc Tiểu Lam tung ra vài quyển sách màu hồng nhạt, nhìn qua giống như sách giáo khoa của mị tộc, giọng điệu có chút chế nhạo: "Ngươi chọn đi. Chọn một kịch bản ngươi thích. Nô gia hôm nay tâm tình không tệ, định cho ngươi mở rộng tầm mắt."Nghiêm Xán Xán nhanh nhẹn nhặt mấy quyển sách lên, nâng niu như báu vật, sau đó lần lượt dựng từng cuốn cho Kỳ Dụ xem.Cuốn đầu tiên, bìa sách hiện rõ dòng chữ: 《Tiểu đạo trưởng bá đạo trốn thê》.Kỳ Dụ nhìn qua, sửng sốt: "???" "Cái gì đây?"Ánh mắt Nghiêm Xán Xán sáng rực, như thể tìm được bảo vật, háo hức hỏi: "Ân công, cuốn này thế nào?"Kỳ Dụ cười như không cười, vừa buồn cười vừa tức giận: "Ngươi nghĩ ta sẽ cảm thấy thế nào?"Nghiêm Xán Xán không chút do dự rút ra quyển thứ hai, bìa sách ghi rõ: 《Phúc Hắc/Đạo Trưởng Tiếu Mị Ma》.Kỳ Dụ trừng mắt nhìn bìa sách, chỉ còn biết im lặng: "......"Nghiêm Xán Xán hào hứng hỏi: "Ân công, cuốn này thì sao?"Kỳ Dụ đầy đầu hắc tuyến, gần như muốn cạn lời: "Không bằng cứ chọn quyển trước đi."Không nản lòng, Nghiêm Xán Xán cung kính rút ra quyển thứ ba, tiêu đề gây sốc hơn: 《Cấm Đoán Chi Luyến: Sư Tôn, Không Cần A》.Kỳ Dụ im lặng một lúc lâu, chỉ còn biết tê rần cả người.Trong lòng y không nhịn được bắt đầu hoài nghi: Mị ma rốt cuộc là chủng tộc thật sự hay chỉ là trò đùa kỳ quặc nào đó?Sau khi Nghiêm Xán Xán thay đổi liên tiếp vài cuốn, nhận ra Kỳ Dụ không có bất kỳ phản ứng nào, liền kỳ quái hỏi: "Lão sư, vì sao ân công không nói lời nào vậy?"Tính tình Mạc Tiểu Lam vốn kiêu kỳ, lập tức hờn dỗi, thu lại mấy cuốn sách, cao ngạo nói: "Không nói lời nào thì thôi, hừ! Chúng ta đi!""Đừng!" Kỳ Dụ vội vàng gọi hai người lại, mặc kệ thế nào, cũng phải thử một lần, con la hay con ngựa đều phải lôi ra cưỡi.Vì vậy, y nhắm mắt chọn bừa một cuốn, chỉ tay vào quyển đầu tiên: "Vậy..... vậy chọn cuốn... Bá.... " Tên này xấu hổ đến nỗi không nói nên lời, 《 Tiểu đạo trưởng bá đạo trốn thê》"Mạc Tiểu Lam thấy vậy, cười quyến rũ, tiếng cười như chuông bạc: "Có thể."Kỳ Dụ hỏi: "Khi nào bắt đầu?"Nàng đưa tay nhỏ ngăn lại, nói: "Chọn ngày chi bằng ngay hôm nay, đừng chần chừ nữa."Vừa dứt lời, lớp sương khói đỏ nhạt quanh nàng dần tan biến. Kỳ Dụ không khỏi cảm thán: Đúng là rất chuyên nghiệp.Khi Kỳ Dụ lại nhìn thấy nàng lần nữa, chính là lúc Trương Giản Lan chuẩn bị dẫn y đi luyện kiếm.Lần này, nàng đã thay đổi hoàn toàn, khoác lên mình bộ giáo phục của Thục Sơn. Tuy nhiên, bộ giáo phục có vẻ hơi nhỏ, khiến dáng người nàng lộ ra những đường cong mềm mại, tựa như một bức tranh sống động, làm người ta không khỏi đỏ mặt. So với vẻ tuỳ tiện, xuề xoà trước đó, nàng giờ đây trông hoàn toàn khác biệt.Nàng đứng thảnh thơi trước cửa Kiếm Các, từng cử chỉ, từng động tác đều mang nét dịu dàng của một người phụ nữ đang u sầu chờ đợi trượng phu trở về.Kỳ Dụ ngỡ ngàng: Hay lắm, đúng là có chút tài nghệ!Nghiêm Xán Xán nhanh chóng lấy ra cuốn sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép cẩn thận về trường hợp này: "Sư phụ đích thân truyền dạy... Ừm, cần lưu ý điểm này. Đây hẳn là nội dung kiểm tra."Trương Giản Lan bước thẳng tới.Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tung bay chiếc váy dài của nữ nhân, để lộ đôi chân thon dài... Khoan đã, sao cảnh này lại quen thuộc đến lạ?Kỳ Dụ liếc nhìn Nghiêm Xán Xán: "Ngươi có phải cũng làm mọi thứ giống hệt như vậy không?"Nghiêm Xán Xán gật đầu.Kỳ Dụ: "..." Quả nhiên là cùng một sư môn mà ra.Trương Giản Lan đi ngang qua trước mặt nàng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, thậm chí không thèm liếc nàng lấy một cái.Không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.Trong khoảnh khắc ấy, có chút tí xíu xấu hổ.Nhưng Mạc lão sư, người từng trải qua bao nhiêu tình huống lớn nhỏ, vẫn giữ nguyên vẻ tự nhiên. Nàng không chút do dự, vội vàng đuổi theo Trương Giản Lan, cất giọng gọi: "Phu quân..."Tiếng gọi kéo dài, dịu dàng, đầy vẻ nũng nịu, không hề do dự hay ngượng ngập.Kỳ Dụ đứng ngây ra, sững sờ.Trương Giản Lan nghe thấy giọng nàng liền dừng bước, quay người nhìn lại. Ban đầu, ánh mắt hắn dừng trên trang phục của nàng, quan sát từ đầu đến chân. Nhận thấy bộ giáo phục bị mặc một cách tùy tiện và lười nhác, hắn cau mày hỏi: "Ngươi là đệ tử của phong nào? Tại sao lại mặc giáo phục như thế này?"Nhưng nàng dường như đã chìm sâu vào vai diễn, hoàn toàn phớt lờ những lời hắn nói. Thay vào đó, nàng tiếp tục than thở, đầy cảm xúc: "Phu quân thật sự quá tàn nhẫn... Lúc trước nô gia đã liều cả nửa mạng để cứu ngài... Vậy mà giờ đây, ngài lại không nhận ra nô gia là ai... Nợ nô gia, ta đã trả đủ, nhưng phu quân nợ ta thì sao?"Nói đến đây, nàng giơ tay chỉ vào trái tim mình, giọng nghẹn ngào, đau xót: "Nơi này, ngài định lấy đi gì nữa đây?"Nhìn cảnh tượng này, rõ ràng đây chính là một màn "Ngược văn" điển hình.Kỳ Dụ hít một hơi thật sâu, nhưng càng nghĩ về diễn biến tiếp theo của câu chuyện, y cảm thấy nếu cứ tiếp tục, giây sau không chỉ hít sâu, mà có khi phải cần đến bình oxy mới chịu nổi.Trương Giản Lan nhíu mày thật chặt, ánh mắt nhìn nàng dần lộ rõ vẻ bài xích và phản cảm. Dù vậy, hắn vẫn nghiêm túc đáp lời: "Ta chỉ có một vợ, và ta cũng không quen biết ngươi.""Không, đừng nói nữa. Nô gia biết phu quân đau lòng nàng mà....."Trương Giản Lan: "..."Mạc Tiểu Lam tiếp tục, giọng đầy bi thương: "Vì sao chứ? Huynh và ta trước kia chẳng phải đã từng yêu nhau tha thiết sao?"Trương Giản Lan càng nhíu mày sâu hơn, đáp rõ ràng: "Trừ vợ của ta, ta chưa bao giờ yêu bất kỳ ai khác."Mạc Tiểu Lam cười lạnh, đôi mắt ánh lên vẻ oán trách: "Một câu 'vợ huynh' là xong sao? Vậy còn nô gia? Nô gia là gì trong mắt huynh? Hả? Về nhan sắc, vóc dáng, hay địa vị, nàng có gì hơn được ta? Huynh mù rồi sao, phu quân?"Trương Giản Lan hít sâu một hơi, dường như có chút không kiên nhẫn và cả tức giận: "Vợ của ta tài chất và phẩm cấp đứng đầu thiên hạ, ngươi rốt cuộc có tự tin gì mà dám so sánh mình với nàng?"Mạc Tiểu Lam cười lạnh một cách kiêu ngạo: "Nàng? Chẳng qua chỉ là một nô tỳ mà thôi.""......"Kỳ Dụ cảm nhận rõ ràng Trương Giản Lan đang có ý định rút kiếm. Hắn siết chặt chuôi kiếm, tay nắm chặt, như muốn rút kiếm ra, nhưng Kỳ Dụ ngay lập tức dùng lực ngăn lại, kẹp lấy vỏ kiếm để ngăn hắn.Mạc Tiểu Lam hoàn toàn không nhận thức được tình huống nghiêm trọng này, cứ tiếp tục diễn kịch của mình, may mà nàng cũng đã sắp hoàn thành kịch bản rồi.Kỳ Dụ nhìn nàng nghẹn ngào, nói từng chữ: "Thật ra không sao... Từ nay về sau, nô gia sẽ không làm phiền hai người nữa..."Nàng nhìn Trương Giản Lan đầy thâm tình, khóe mắt bất giác rơi xuống hai giọt nước mắt. Cảnh tượng thật bi thương, nàng khẽ dùng tay nhỏ lau nước mắt, rồi lại hít một hơi thật mạnh, xì một tiếng nước mũi, nghẹn ngào nức nở nói: "Cuối cùng..... Vẫn là sai, sai rồi....."Nói xong, nàng lại nức nở một tiếng nữa, dưới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Trương Giản Lan, hu hu khóc lóc mà bỏ chạy xa.Kỳ Dụ thì chỉ biết mồ hôi lạnh toát ra đầy người.Còn Nghiêm Xán Xán đứng một bên, cảm động đến rơi nước mắt, không ngừng vỗ tay, khen ngợi:
"Xuất sắc! Thật sự quá xuất sắc! Không hổ là lão sư!"Kỳ Dụ: "..."Hắn cầm bút vội vàng ghi chép, không quên viết thêm: "Chắc hẳn ở đây nên rơi một hai giọt nước mắt, rồi khi bỏ chạy phải nhanh, đừng để đối phương nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của mình."Kỳ Dụ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Cá nhân ta cảm thấy... Cái ghi chép của ngươi thật vô dụng, có lẽ ngươi sẽ không tốt nghiệp được đâu, rất có thể là do sách giáo khoa của các ngươi và lão sư có vấn đề."Nghiêm Xán Xán ngạc nhiên hỏi: "Có vấn đề gì?"Kỳ Dụ khẽ mỉm cười, đáp: "Vấn đề về chỉ số thông minh."
Kỳ Dụ còn chưa kịp làm gì, Trương Giản Lan đã như bị lửa đốt, đẩy mạnh y ra, đồng thời giá trị hảo cảm cũng tụt dốc không phanh.Ánh mắt Trương Giản Lan đầy cảnh giác nhìn Kỳ Dụ, hơi thở có phần gấp gáp, sau đó một tay chụp y trở lại thành kiếm.Hỏng rồi.Vì nôn nóng, Kỳ Dụ đã quên mất rằng kẻ này dường như rất ghét mình.Nỗi hoảng loạn tràn ngập trong lòng Kỳ Dụ.Nếu Trương Giản Lan không thèm để ý đến y nữa, y chắc chắn chỉ còn đường chết.Bỗng trước mắt Kỳ Dụ, tầm nhìn như bị phủ một lớp mốc đen, từng chút một bị bóng tối xâm chiếm. Y biết mình sắp chết, thân kiếm run rẩy không thể kiểm soát.Ngay lúc đó, một đôi bàn tay lớn bất ngờ nâng y lên, đặt vào hồ linh khí đang sôi sục. Chỉ trong chốc lát, những đám khí mốc bắt đầu tan biến, ánh sáng quay trở lại, Kỳ Dụ có thể nhìn thấy rõ trở lại một lần nữa.Trương Giản Lan quỳ một gối bên cạnh hồ kiếm, dùng kéo cắt vụn các nguyên liệu cần thiết để bổ linh cho Ngọc Hành. Những nguyên liệu ấy đều cực kỳ hiếm thấy và vô cùng quý giá. Nhờ chúng, Kỳ Dụ ít nhất có thể duy trì trạng thái mà không cần bổ linh thêm trong nửa tháng tới.Nhìn cảnh này, Kỳ Dụ không khỏi cảm động, khẽ gọi: "Trương Giản Lan."Trương Giản Lan ném nốt phần nguyên liệu còn lại vào trong hồ, sau đó bước xuống nước, đem Ái Kiếm của mình vớt lên, rồi không chút do dụ dùng lưỡi kiếm cắt vào lòng bàn tay mình.Trong phút chốc máu tươi điên cuồng tuôn ra.Nhưng điều kỳ lạ là Ngọc Hành không hề hấp thu máu của Trương Giản Lan. Điều này có nghĩa là nó vẫn từ chối nhận hắn làm chủ nhân.Thực ra, việc linh kiếm có nhận chủ hay không cũng không quan trọng lắm. Linh kiếm đã nhận chủ thì chỉ có thêm một kỹ năng là "Gọi đến gọi đi" mà thôi. Còn đối với những kiếm tu thật sự, bọn họ không để bụng kiếm này là của ai, chỉ cần có thể cầm ở trong tay là được.Tuy nhiên, Trương Giản Lan lại không nghĩ như vậy. Hắn luôn đặc biệt quan tâm đến việc, liệu Ngọc Hành có chịu chấp nhận mình làm chủ hay không.Hắn đứng lặng nhìn thanh kiếm hồi lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lẩm bẩm: "Ta đã làm xong vỏ kiếm cho ngươi. Nhưng tạm thời vẫn chưa đặt tên, vì ta không nghĩ ra cái tên nào thật sự phù hợp với vỏ kiếm này."Kỳ Dụ nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Vậy vỏ kiếm trước đó thì sao?"Kỳ Dụ nhớ lại vỏ kiếm trước đó. Hình như nó cũng không có tên... À không đúng, y chợt nghĩ tới điều gì đó. Khi hóa hình, trên đai lưng của y có dệt vài chữ, trên đỉnh vỏ kiếm cũng khắc những ký tự tương tự, "Trăng Bạc.""Chẳng lẽ, đó chính là tên của vỏ kiếm đó?"Nói thật, nếu xét về phong cách của Trương Giản Lan, việc hắn đặt một cái tên mang hơi hướng thơ mộng như vậy thật khiến người ta khó tin. Nhưng nhìn kỹ lại, sự tinh tế mà Trương Giản Lan dành cho từng chi tiết của vỏ kiếm thì không thể phủ nhận được. Mặc dù chỉ là dành cho một thanh kiếm, nhưng công phu và thời gian bỏ ra cũng khiến Kỳ Dụ cạn lời.Có điều, Kỳ Dụ lại nghĩ đến một vấn đề khiến y đau đầu: Giá trị hảo cảm.Sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, giá trị hảo cảm của Trương Giản Lan lại tụt xuống chỉ còn 10 điểm. Điều này làm Kỳ Dụ vô cùng lo lắng. Vốn dĩ việc tăng hảo cảm đã khó, giờ lại để nó giảm xuống thế này..... Y thật sự muốn từ bỏ.Dựa vào bản thân công lược, chắc chắn là không thể thành công rồi...Đang suy nghĩ miên man, ánh mắt Kỳ Dụ bất ngờ bị thu hút bởi một thứ trên nóc nhà. Đó là một khối vật đen sì, tựa như một đám mây đen đặc hoặc sương mù. Y cảm thấy thứ này nhìn quen quen, như đã từng gặp ở đâu đó.Đúng lúc này, trong đám sương đen đó, một bàn tay bất ngờ vươn ra, vẫy vẫy y. Kỳ Dụ giật mình, thốt lên: "Nghiêm Xán Xán!?"Vừa nhìn thấy Nghiêm Xán Xán, trong lòng Kỳ Dụ lập tức sáng bừng hy vọng: Đúng vậy! Có hắn giúp đỡ, giá trị hảo cảm của Trương Giản Lan chắc chắn sẽ được cứu!Có khó khăn thì tìm mị ma!Ách...... Nhưng mà......Kỳ Dụ vừa mới kích động trong chốc lát, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Y không quên được sự "Không đáng tin cậy" của người này. Nửa tháng trước, tên này đã từng đồng ý giúp đỡ y, thế mà cuối cùng lại "Chạy mất dạng" chẳng thấy đâu. Bây giờ xuất hiện là có ý gì?Người nọ nghiêm túc giơ tay lên, từng chữ từng chữ nói: "Ta, tới, báo, ân."Trong lòng Kỳ Dụ chỉ muốn trợn trắng mắt: "Cảm ơn, không cần."Người nọ vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cương quyết: "Ừm ân công yên tâm, ta đã mang lão sư của ta đến."Lão sư?Kỳ Dụ hơi ngẩn người. Điều này có chút thú vị.Nghe nói, lão sư của hắn chính là mị ma nổi tiếng – Mạc Tiểu Lam. Nàng cũng là một trong những hậu cung của vai chính. Mặc dù suất diễn của nàng không nhiều, nhưng mỗi lần xuất hiện đều gây chấn động. Nghe đồn, vai chính từng bị Mạc Tiểu Lam "làm" cho ba ngày không xuống nổi giường.Oa, quả nhiên là một nhân vật lợi hại.Kỳ Dụ ngước mắt nhìn lên, thấy phía sau đám sương đen là một đám mây hồng phấn đang lơ lửng. Không cần đoán cũng biết, đó chính là Mạc Tiểu Lam. Quả nhiên, danh xứng với thực, ngay cả hình dạng bản thể cũng toát lên vẻ không đứng đắn đầy dụ hoặc.Kỳ Dụ lập tức cảm thấy lòng đầy hy vọng, nghĩ bụng: "Lần này được cứu rồi!"Y quay sang nhìn Nghiêm Xán Xán, hăng hái tuyên bố: "Nghiêm Xán Xán, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là huynh đệ tốt của Kỳ Dụ ta! Sau này, ta có một miếng thịt, nhất định không thể thiếu ngươi một ngụm canh!"Nghiêm Xán Xán cười cười, vẫn dùng ngôn ngữ tay của người câm điếc để nói: "Giúp được ân công là tốt rồi."Kỳ Dụ liếc sang Trương Giản Lan, chỉ thấy hắn vẫn đang tập trung lầm bầm với thanh kiếm, hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái làm việc, không có vẻ gì là sẽ dừng lại.Bất đắc dĩ, Kỳ Dụ đành phải quay sang nhìn Mạc Tiểu Lam, ánh mắt đầy hy vọng và cầu cứu, thành khẩn hỏi: "Mạc lão sư, với tình trạng như hắn bây giờ, nên chữa trị thế nào đây?"Mị ma không phải nhân loại mà thuộc về linh thể sinh vật, có khả năng nghe thấy mọi lời nói. Tương tự, nếu mị ma muốn, họ có thể khiến nhân loại không nghe được lời mình nói, nhưng năng lực này chỉ có ở những mị ma cao cấp. Còn loại như Nghiêm Xán Xán – vừa bước ra từ "Tân Thủ thôn" – thì hoàn toàn không có khả năng đó.Giọng nói của Mạc Tiểu Lam trầm thấp, quyến rũ, đến mức nghe qua còn cảm thấy có chút quá đáng. Nàng lên tiếng, mang theo vẻ thích thú: "Yêu một thanh kiếm sao? Quả thực là một nam nhân thú vị..... Lại thêm cả thân thể cường tráng, tinh lực tràn đầy như thế, thật khiến nô gia không khỏi yêu thích..."Nói xong, nàng bật cười. Tiếng cười ấy khiến Kỳ Dụ cũng phải đỏ mặt, không nhịn được lên tiếng: "Lão sư.... Tình hình hiện tại còn chưa rõ đâu, ngươi làm ơn giữ chút ý tứ được không?"Mạc Tiểu Lam nhướng mày, nở nụ cười càng thêm tà mị: "Vậy ngươi muốn nô gia trị liệu hắn thế nào đây?"Kỳ Dụ đáp, vẻ mặt nghiêm túc: "Rất đơn giản, làm hắn yêu ngươi là được."Mạc Tiểu Lam sững lại một chút, sau đó cười rộ lên, nụ cười lộ rõ sự chế nhạo. Chỉ một lát sau, từ trong đám sương mù, một bàn tay thon dài, tinh tế vươn ra, ngón tay tự tin giơ thành ký hiệu "Ba"."Cho nô gia ba ngày là đủ."Kỳ Dụ ôm chút hoài nghi: "Ngươi...... Xác định?"Mạc Tiểu Lam thoáng cau mày, ánh mắt lộ vẻ không hài lòng khi bị đối phương hoài nghi: "Ngươi thoạt nhìn không tôn trọng ta lắm."Kỳ Dụ sững lại, rồi lập tức cười gượng, vội vàng nịnh nọt: "Ách... Sao có thể chứ, ngươi là lão sư cơ mà. Người được làm lão sư nhất định phải có bản lĩnh hơn người."Đáp lại, từ trong đám phấn sương mù, Mạc Tiểu Lam tung ra vài quyển sách màu hồng nhạt, nhìn qua giống như sách giáo khoa của mị tộc, giọng điệu có chút chế nhạo: "Ngươi chọn đi. Chọn một kịch bản ngươi thích. Nô gia hôm nay tâm tình không tệ, định cho ngươi mở rộng tầm mắt."Nghiêm Xán Xán nhanh nhẹn nhặt mấy quyển sách lên, nâng niu như báu vật, sau đó lần lượt dựng từng cuốn cho Kỳ Dụ xem.Cuốn đầu tiên, bìa sách hiện rõ dòng chữ: 《Tiểu đạo trưởng bá đạo trốn thê》.Kỳ Dụ nhìn qua, sửng sốt: "???" "Cái gì đây?"Ánh mắt Nghiêm Xán Xán sáng rực, như thể tìm được bảo vật, háo hức hỏi: "Ân công, cuốn này thế nào?"Kỳ Dụ cười như không cười, vừa buồn cười vừa tức giận: "Ngươi nghĩ ta sẽ cảm thấy thế nào?"Nghiêm Xán Xán không chút do dự rút ra quyển thứ hai, bìa sách ghi rõ: 《Phúc Hắc/Đạo Trưởng Tiếu Mị Ma》.Kỳ Dụ trừng mắt nhìn bìa sách, chỉ còn biết im lặng: "......"Nghiêm Xán Xán hào hứng hỏi: "Ân công, cuốn này thì sao?"Kỳ Dụ đầy đầu hắc tuyến, gần như muốn cạn lời: "Không bằng cứ chọn quyển trước đi."Không nản lòng, Nghiêm Xán Xán cung kính rút ra quyển thứ ba, tiêu đề gây sốc hơn: 《Cấm Đoán Chi Luyến: Sư Tôn, Không Cần A》.Kỳ Dụ im lặng một lúc lâu, chỉ còn biết tê rần cả người.Trong lòng y không nhịn được bắt đầu hoài nghi: Mị ma rốt cuộc là chủng tộc thật sự hay chỉ là trò đùa kỳ quặc nào đó?Sau khi Nghiêm Xán Xán thay đổi liên tiếp vài cuốn, nhận ra Kỳ Dụ không có bất kỳ phản ứng nào, liền kỳ quái hỏi: "Lão sư, vì sao ân công không nói lời nào vậy?"Tính tình Mạc Tiểu Lam vốn kiêu kỳ, lập tức hờn dỗi, thu lại mấy cuốn sách, cao ngạo nói: "Không nói lời nào thì thôi, hừ! Chúng ta đi!""Đừng!" Kỳ Dụ vội vàng gọi hai người lại, mặc kệ thế nào, cũng phải thử một lần, con la hay con ngựa đều phải lôi ra cưỡi.Vì vậy, y nhắm mắt chọn bừa một cuốn, chỉ tay vào quyển đầu tiên: "Vậy..... vậy chọn cuốn... Bá.... " Tên này xấu hổ đến nỗi không nói nên lời, 《 Tiểu đạo trưởng bá đạo trốn thê》"Mạc Tiểu Lam thấy vậy, cười quyến rũ, tiếng cười như chuông bạc: "Có thể."Kỳ Dụ hỏi: "Khi nào bắt đầu?"Nàng đưa tay nhỏ ngăn lại, nói: "Chọn ngày chi bằng ngay hôm nay, đừng chần chừ nữa."Vừa dứt lời, lớp sương khói đỏ nhạt quanh nàng dần tan biến. Kỳ Dụ không khỏi cảm thán: Đúng là rất chuyên nghiệp.Khi Kỳ Dụ lại nhìn thấy nàng lần nữa, chính là lúc Trương Giản Lan chuẩn bị dẫn y đi luyện kiếm.Lần này, nàng đã thay đổi hoàn toàn, khoác lên mình bộ giáo phục của Thục Sơn. Tuy nhiên, bộ giáo phục có vẻ hơi nhỏ, khiến dáng người nàng lộ ra những đường cong mềm mại, tựa như một bức tranh sống động, làm người ta không khỏi đỏ mặt. So với vẻ tuỳ tiện, xuề xoà trước đó, nàng giờ đây trông hoàn toàn khác biệt.Nàng đứng thảnh thơi trước cửa Kiếm Các, từng cử chỉ, từng động tác đều mang nét dịu dàng của một người phụ nữ đang u sầu chờ đợi trượng phu trở về.Kỳ Dụ ngỡ ngàng: Hay lắm, đúng là có chút tài nghệ!Nghiêm Xán Xán nhanh chóng lấy ra cuốn sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép cẩn thận về trường hợp này: "Sư phụ đích thân truyền dạy... Ừm, cần lưu ý điểm này. Đây hẳn là nội dung kiểm tra."Trương Giản Lan bước thẳng tới.Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tung bay chiếc váy dài của nữ nhân, để lộ đôi chân thon dài... Khoan đã, sao cảnh này lại quen thuộc đến lạ?Kỳ Dụ liếc nhìn Nghiêm Xán Xán: "Ngươi có phải cũng làm mọi thứ giống hệt như vậy không?"Nghiêm Xán Xán gật đầu.Kỳ Dụ: "..." Quả nhiên là cùng một sư môn mà ra.Trương Giản Lan đi ngang qua trước mặt nàng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, thậm chí không thèm liếc nàng lấy một cái.Không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.Trong khoảnh khắc ấy, có chút tí xíu xấu hổ.Nhưng Mạc lão sư, người từng trải qua bao nhiêu tình huống lớn nhỏ, vẫn giữ nguyên vẻ tự nhiên. Nàng không chút do dự, vội vàng đuổi theo Trương Giản Lan, cất giọng gọi: "Phu quân..."Tiếng gọi kéo dài, dịu dàng, đầy vẻ nũng nịu, không hề do dự hay ngượng ngập.Kỳ Dụ đứng ngây ra, sững sờ.Trương Giản Lan nghe thấy giọng nàng liền dừng bước, quay người nhìn lại. Ban đầu, ánh mắt hắn dừng trên trang phục của nàng, quan sát từ đầu đến chân. Nhận thấy bộ giáo phục bị mặc một cách tùy tiện và lười nhác, hắn cau mày hỏi: "Ngươi là đệ tử của phong nào? Tại sao lại mặc giáo phục như thế này?"Nhưng nàng dường như đã chìm sâu vào vai diễn, hoàn toàn phớt lờ những lời hắn nói. Thay vào đó, nàng tiếp tục than thở, đầy cảm xúc: "Phu quân thật sự quá tàn nhẫn... Lúc trước nô gia đã liều cả nửa mạng để cứu ngài... Vậy mà giờ đây, ngài lại không nhận ra nô gia là ai... Nợ nô gia, ta đã trả đủ, nhưng phu quân nợ ta thì sao?"Nói đến đây, nàng giơ tay chỉ vào trái tim mình, giọng nghẹn ngào, đau xót: "Nơi này, ngài định lấy đi gì nữa đây?"Nhìn cảnh tượng này, rõ ràng đây chính là một màn "Ngược văn" điển hình.Kỳ Dụ hít một hơi thật sâu, nhưng càng nghĩ về diễn biến tiếp theo của câu chuyện, y cảm thấy nếu cứ tiếp tục, giây sau không chỉ hít sâu, mà có khi phải cần đến bình oxy mới chịu nổi.Trương Giản Lan nhíu mày thật chặt, ánh mắt nhìn nàng dần lộ rõ vẻ bài xích và phản cảm. Dù vậy, hắn vẫn nghiêm túc đáp lời: "Ta chỉ có một vợ, và ta cũng không quen biết ngươi.""Không, đừng nói nữa. Nô gia biết phu quân đau lòng nàng mà....."Trương Giản Lan: "..."Mạc Tiểu Lam tiếp tục, giọng đầy bi thương: "Vì sao chứ? Huynh và ta trước kia chẳng phải đã từng yêu nhau tha thiết sao?"Trương Giản Lan càng nhíu mày sâu hơn, đáp rõ ràng: "Trừ vợ của ta, ta chưa bao giờ yêu bất kỳ ai khác."Mạc Tiểu Lam cười lạnh, đôi mắt ánh lên vẻ oán trách: "Một câu 'vợ huynh' là xong sao? Vậy còn nô gia? Nô gia là gì trong mắt huynh? Hả? Về nhan sắc, vóc dáng, hay địa vị, nàng có gì hơn được ta? Huynh mù rồi sao, phu quân?"Trương Giản Lan hít sâu một hơi, dường như có chút không kiên nhẫn và cả tức giận: "Vợ của ta tài chất và phẩm cấp đứng đầu thiên hạ, ngươi rốt cuộc có tự tin gì mà dám so sánh mình với nàng?"Mạc Tiểu Lam cười lạnh một cách kiêu ngạo: "Nàng? Chẳng qua chỉ là một nô tỳ mà thôi.""......"Kỳ Dụ cảm nhận rõ ràng Trương Giản Lan đang có ý định rút kiếm. Hắn siết chặt chuôi kiếm, tay nắm chặt, như muốn rút kiếm ra, nhưng Kỳ Dụ ngay lập tức dùng lực ngăn lại, kẹp lấy vỏ kiếm để ngăn hắn.Mạc Tiểu Lam hoàn toàn không nhận thức được tình huống nghiêm trọng này, cứ tiếp tục diễn kịch của mình, may mà nàng cũng đã sắp hoàn thành kịch bản rồi.Kỳ Dụ nhìn nàng nghẹn ngào, nói từng chữ: "Thật ra không sao... Từ nay về sau, nô gia sẽ không làm phiền hai người nữa..."Nàng nhìn Trương Giản Lan đầy thâm tình, khóe mắt bất giác rơi xuống hai giọt nước mắt. Cảnh tượng thật bi thương, nàng khẽ dùng tay nhỏ lau nước mắt, rồi lại hít một hơi thật mạnh, xì một tiếng nước mũi, nghẹn ngào nức nở nói: "Cuối cùng..... Vẫn là sai, sai rồi....."Nói xong, nàng lại nức nở một tiếng nữa, dưới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Trương Giản Lan, hu hu khóc lóc mà bỏ chạy xa.Kỳ Dụ thì chỉ biết mồ hôi lạnh toát ra đầy người.Còn Nghiêm Xán Xán đứng một bên, cảm động đến rơi nước mắt, không ngừng vỗ tay, khen ngợi:
"Xuất sắc! Thật sự quá xuất sắc! Không hổ là lão sư!"Kỳ Dụ: "..."Hắn cầm bút vội vàng ghi chép, không quên viết thêm: "Chắc hẳn ở đây nên rơi một hai giọt nước mắt, rồi khi bỏ chạy phải nhanh, đừng để đối phương nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của mình."Kỳ Dụ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Cá nhân ta cảm thấy... Cái ghi chép của ngươi thật vô dụng, có lẽ ngươi sẽ không tốt nghiệp được đâu, rất có thể là do sách giáo khoa của các ngươi và lão sư có vấn đề."Nghiêm Xán Xán ngạc nhiên hỏi: "Có vấn đề gì?"Kỳ Dụ khẽ mỉm cười, đáp: "Vấn đề về chỉ số thông minh."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store