ZingTruyen.Store

Xuyen Song Tinh Tra Xanh Thuc Ra La Toi




Khương Trà tựa vào ngực Ngô Chúc uống nước do anh đút, bị đặt lại nằm trên gối, cậu nhìn Ngô Chúc đang ngồi trên ghế liền đi nhích vào bên trong giường, "Tiểu Chúc, anh cũng lên đi."

"Không cần."

"Nhưng em muốn nằm với anh một lát."

Ngô Chúc cuối cùng cũng nhượng bộ trước ánh mắt đáng thương của Khương Trà, không cởi giày mà để chân sát lên mép giường, dịch đến bên cạnh Khương Trà, rất tự nhiên giơ tay lên, để đầu Khương Trà gối lên cánh tay mình: "Ngủ thêm chút đi."

Khương Trà xoay người nằm nghiêng trong vòng tay Ngô Chúc, dụi khuôn mặt vẫn còn nóng hổi của mình lên cái cổ mát lạnh của Ngô Chúc, thấy bóng tối bên ngoài cửa sổ dần dần lan ra, khàn giọng nói: "Anh cũng ngủ chút đi, nếu không mai lại không có sức đi làm ".

"Anh xin nghỉ phép rồi."

"Em xin lỗi, đều tại em."

Ngô Chúc nhéo nhéo mặt Khương Trà, vẻ mặt không nói nên lời: "Xin lỗi cái gì? Muốn xin lỗi thì phải là tên ngốc Lâm Thần kia kìa."

"Là tự em muốn uống, không liên quan tới anh Thần đâu, anh đừng mắng anh ấy."

Nhìn thấy Khương Trà suýt chết còn nói đỡ cho Lâm Thần, cơn giận vừa mới nguôi ngoai của Ngô Chúc lại bùng lên, trong bụng âm thầm chửi Lâm Thần dám đưa Khương Trà đi uống rượu, nghiêng người sang một bên ôm Khương Trà vào lòng, trầm giọng nói: "Ngủ đi!"

"Anh Thần——"

"Anh với chả Thần, còn không ngủ nữa đánh mông em."

Khương Trà đoán chừng cuộc điện thoại vừa rồi của Ngô Chúc cũng đủ kích thích Lâm Thần, người cậu cũng đang khó chịu, không nhịn được nữa: "Thế, thế em ngủ đây." Cậu tìm tư thế thoải mái trong vòng tay Ngô Chúc, há miệng ra ngủ.

Người trong ngực anh ngủ không ngon giấc, có lẽ là do mũi bị nghẹt, hơi thở cực kỳ nặng nề, nhiệt độ trên mặt không thể tản đi, lông mày Ngô Chúc cũng không hề giãn ra.

Đợi đến khi Lâm Thần liên lạc với bạn cùng phòng của Khương Trà, biết cậu đang ở bệnh xá của trường rồi chạy đến trường thì trời đã tối hẳn, lúc anh mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy Ngô Chúc đang dùng khăn tay lau tay cho Khương Trà.

Ngô Chúc nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nở một nụ cười giả trân với Lâm Thần: "Còn biết đường tới cơ à."

Biết mình sai, Lâm Thần lặng lẽ đi đến bên giường hỏi: "Trà Trà sao rồi?" Hắn đưa tay sờ trán Khương Trà, cảm nhận nhiệt độ nóng bừng thì giật mình, "Sao vẫn nóng thế này?"

"Hừ, giờ còn bớt nóng rồi đấy." Ngô Chúc bỏ khăn vào chậu vò vò, sau đó vắt kiệt nước tiếp tục lau tay còn lại cho Khương Trà, nhìn Lâm Thần đứng cạnh lại thấy ứa gan, nhỏ giọng chửi: "Cậu thủng não à? Sức khỏe Trà Trà vốn đã không tốt, cậu còn dám bắt em ấy uống rượu."

"Tôi......"

"Đần độn! Kéo rèm lại đi."

Lâm Thần nhanh chóng kéo rèm lại, trong nháy mắt giường bệnh đã ở thành không gian riêng biệt.

Ngô Chúc đem khăn bỏ vào chậu, "Tôi ra ngoài mua đồ ăn cho Trà Trà, cậu lau người cho em ấy đi."

Nhắc tới đồ ăn, Lâm Thần lập tức nghĩ tới bữa sáng hôm qua Khương Trà mua cho mình trước khi đi, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác tội lỗi và hối hận, đợi Ngô Chúc cầm điện thoại ra ngoài, hắn nhanh chóng rửa tay rồi thay chậu nước ấm khác về, lật chăn kéo cổ áo Khương Trà ra.

Cẩn thận lau ngực và lưng cho Khương Trà bằng khăn ấm xong, Lâm Thần bỏ khăn trở lại chậu, đưa tay cởi quần của Khương Trà định lau chân cho cậu.

Ngay khi Lâm Thần đang lau chân chân, Khương Trà lại từ trong mộng tỉnh lại, cậu mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Thần cúi người phía dưới, chú ý xung quanh đều có rèm che, liền lẩm bẩm kêu nóng, lôi kéo quần lót xuống dưới mông, sau đó vung chân đá văng quần lót đến cuối giường.

Nhìn thấy chiếc quần lót bị đá văng ra, Lâm Thần giật mình ngẩng đầu lên, thấy Khương Trà vẫn nhắm mắt chưa tỉnh, vội vàng đặt khăn tay sang một bên, nhặt chiếc quần lót‍‎‍‌‎‍ ở cuối giường, nắm lấy chân Khương Trà mặc vào cho cậu.

"Nóng......"

Khương Trà vung chân không chịu mặc quần lót.

"Trà Trà!"

Mặc dù đã kéo rèm lại, nhưng không có gì đảm bảo rằng sẽ không có người đi vào, Lâm Thần đang lo lắng đến nỗi trán toát ra một tầng mồ hôi, giữ lấy cái chân đang khua loạn của Khương Trà, cưỡng ép xỏ quần lót mà cậu đá ra lần nữa qua chân, đang kéo quần lót lên đùi, động tác hắn chợt khựng lại.

Đó là... cái gì?

Ngay khi Lâm Thần nghi ngờ mình bị hoa mắt, Khương Trà liền cử động chân, vô tình phơi ra lồn nhỏ ẩn giữa hai chân.

Cả người Lâm Thần cứng đờ tại chỗ, đôi mắt dán chặt vào lồn non hồng hào mềm mụp hồi lâu không rời mắt được, cho đến khi có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, hắn như vừa tỉnh mộng, kéo chiếc quần lót bị Khương Trà đá rơi lên, đầu óc rối bời một cục.

Hôm bữa phát hiện Ngô Chúc đi bar cùng người khác, hay hôm qua bị Khương Trà đè xuống giường hôn còn cửng, tất cả những chuyện này đều không sốc bằng việc phát hiện ra trúc mã chơi cùng từ nhỏ lại có thêm một cái lồn hồng hào non nớt.

"Anh Thần..."

Cả người Lâm Thần run lên, nhìn Khương Trà không biết đã tỉnh từ lúc nào đó, lắp ba lắp bắp: "Sao, sao vậy?"

"Em muốn uống nước."

Ánh mắt Lâm Thần hoàn toàn bị Khương Trà dùng lưỡi liếm môi hấp dẫn, trong đầu không khỏi nhớ lại cảm giác bị cái lưỡi đó liếm.

Rất mềm, rất ngọt.

Nhận thấy mình hiện tại cực kỳ không ổn, Lâm Thần mím chặt môi, rót một cốc nước cho Khương Trà, lau chân cho cậu thật nhanh, kéo chăn đắp lại cho cậu rồi kiếm cớ rời khỏi phòng y tế.

Hắn phải tìm một nơi để bình tĩnh lại.

Lúc Ngô Chúc quay lại, nhìn thấy Lâm Thần đang đứng ở hành lang hút thuốc, lửa giận lại bắt đầu bùng lên, "Bảo cậu chăm sóc Trà Trà, đờ mờ cậu ra đây bú thuốc?"

Lâm Thần thổi ra một vòng khói, trầm mặc mấy giây, hỏi: "Ngô Chúc, cậu tắm chung với Trà Trà bao giờ chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store