Xuyen Qua Thanh Hoa Tranh Tac Gia Dinh Hoa
Chương 73. Cửu 'Chỉ' Thần CáiHồng Thất Công, là một vị có ảnh hưởng vô cùng sâu xa tới nhân sinh quan, thế giới quan của ta.
Hay nói một cách chính xác hơn, sự tồn tại của y hoàn toàn làm đảo điên tất cả những hiểu biết của ta về thế giới này.
Nếu nói cái tên động kinh giống như Chu Bá Thông này lại là Hồng Thất Công, vậy thì thế giới này còn có chuyện gì là không có khả năng xảy ra nữa?
Sau này cho dù có nhìn thấy một con heo bay trên trời, ta nghĩ ta cũng có thể nhìn mà mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp.
Ờ... Không phải lỗi chính tả, vị Hồng Thất Công này chính là Cửu "Chỉ" Thần Cái...
Nghe nói y chỉ cần nhìn thấy hoặc là ngửi được kỳ trân dị vị, ngón trỏ tay phải sẽ máy động không ngừng -- nhân tiện nói một câu, điểm này trong bữa cơm chiều, ta cùng Hoàng cô nương đã cùng nghiệm chứng.
Sự thật chứng minh, cái ngón tay kia cho dù bị trói lại như bánh trưng, lúc món gà nướng ra lò, cũng vẫn máy động không ngừng... Thật đúng là một thứ quỷ dị a...
Được rồi, trở lại chính đề đi.
Tóm lại là khi Hồng Thất Công còn là Hồng Thất, từng bởi vì tham ăn mà làm hỏng một chuyện lớn, trong lòng cực kỳ hối hận. Vì biểu đạt thành ý ăn năn, cùng với cảnh giới chính mình về sau không được tái phạm sai lầm như vậy nữa, vì thế dứt khoát chặt một ngón chân mình...
"Không phải là ngón trỏ của ông động loạn sao, vì cái gì cuối cùng lại chặt ngón chân?" Vấn đề này ta nghi hoặc thật lâu rồi.
Trên gương mặt không dễ nhìn ra tướng mạo sẵn có của Hồng Thất Công, đột nhiên lộ ra một chút sắc đỏ.
"Vốn là ta định chặt ngón trỏ... Nhưng mà khi đó tửu lâu cách vách vừa bưng món 'Thịt đông pha' lên... Cái ngón trỏ này không chịu thua kém máy động loạn lên, một đao kia liền chém trượt..."
Vì thế...
Từ đó về sau y thiếu đi một ngón chân, trên giang hồ liền nhiều ra một 'Cửu Chỉ Thần Cái' tiếng tăm lừng lẫy ...
Ta thực không cho y mặt mũi, ôm bụng lăn ra cười tại chỗ.
Cửu "Chỉ" Thần Cái Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối vẻ mặt ai oán nhìn ta lăn lộn dưới đất... Trừ lần đó ra, y cũng không làm gì ta được nữa.
Ai bảo thân phận y đã được làm sáng tỏ rồi, ai bảo y là cao nhân tiền bối hành hiệp trượng nghĩa làm gì!
Cho dù đủ loại hành vi khiến người ta giận sôi gan lúc trước y làm, có thể miễn cưỡng giải thích thành "mai danh ẩn tích để khảo sát tâm tính vãn bối", nhưng hiện tại trong tình huống ta giáp mặt cong lên hai móng vuốt, y cũng chỉ có thể "tự trọng thân phận" không thể ra tay, nếu không chính là "ỷ mạnh hiếp yếu" khi dễ vãn bối.
Theo góc độ này mà nói, kỳ thật làm đại hiệp thực không có ích gì. Còn không ung dung tự tại bằng Âu Dương Phong đại thúc bỏ qua tự tôn mà làm người xấu...
Nói đến Âu Dương Phong đại thúc... Ách...
Ta hơi xê dịch thân mình, nhanh chóng liếc trộm Âu Dương thiếu chủ một cái, hắn chính đang nghiêng đầu thấp giọng nói cái gì đó với Hoàng Dung, vẻ mặt sung sướng mà thoải mái.
Kỳ thật ta hẳn là phải nói xin lỗi... cùng nói lời cảm ơn, chỉ là ta còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào... cùng với nói khi nào... Ách... Hiện tại đương nhiên không thích hợp...
Cho nên, vẫn là ngày mai rồi nói sau...
Ta thở ra một hơi thật dài.
Lúc này đã là ban đêm, đống củi trước mặt cháy cực vượng, theo tiếng vang nhỏ lép bép, thỉnh thoảng có ánh lửa đỏ bắn ra, bị nhiệt khí bốn phía thổi mà chậm rãi di động, chớp tắt.
"... Ta nghe phụ thân nói, Hồng lão tiền bối có một bộ võ công, quả nhiên là thiên hạ vô song, cổ kim độc bộ, thậm chí Toàn Chân giáo Vương Trùng Dương cũng phải kiêng kị ba phần, tên là... tên là... ừm, sao ta lại không nhớ ra nhỉ..."
Hoàng Dung nghiêng đầu nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, thoạt nhìn rất thật.
Hồng Thất Công vò đầu bứt tai đợi một lúc lâu, rốt cục không nhịn được tự báo gia môn: "Tên là 'Hàng Long Thập Bát Chưởng' !"
Hoàng Dung lập tức đánh xà tùy côn vuốt mông ngựa, "Đúng đúng đúng, phụ thân thường thường nhắc tới, nói võ công người bình sinh bội phục nhất chính là 'Hàng Long Thập Bát Chưởng' rồi!"
[Đánh xà tùy côn: giản lược của câu "Mộc côn đánh xà, xà tùy côn thượng". Ngụ ý tranh thủ cơ hội, thuận thế làm để đạt được lợi ích.]
Ta suy nghĩ... nếu ngày nào đó Hoàng đảo chủ nghe được lời đánh giá mà y chưa từng nói này... Không biết có thể bị tức hộc máu hay không...
Tâm tính cao nhân kì thật cũng không khác biệt nhiều lắm so với những kẻ tai to mặt lớn.
Nếu người qua đường giáp ất bính đinh khen y võ công lợi hại, cảm giác cũng chỉ là bình thường bình thường;
Nhưng chỉ cần người có thân phận tương đương khen y hai câu, cho dù có khiêm tốn tới mức nào, trong lòng cũng không khỏi đắc ý một phen.
Huống chi vị Hồng Thất Công này lại không phải là một kẻ rụt rè.
Chỉ thấy y dũng mãnh vỗ đùi, vẻ mặt tỏa sáng nói: "Hóa ra cha ngươi nói như vậy a!"
Vừa nói lại vừa liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ, rất có ý tứ hàm xúc "Thúc phụ ngươi lại không nhìn ra được, kiến thức không bằng người"...
...
...
...
Vì không phá hư đại kế Hoàng cô nương thay Quách đại hiệp lừa Hồng Thất Công, ta nhịn cười đến mức ruột cũng sắp co rút rồi... Thật sự không ổn, ta cảm thấy hẳn là ta nên kiếm chỗ nào cười một trận thì tốt hơn...
Còn chưa kịp hành động, Hồng Thất Công lại mở miệng rồi, trong giọng nói dường như là có thêm vô hạn cảm khái.
"Bất quá cha ngươi kỳ tài ngút trời, võ công chiêu thức tự thành một phái, điểm này lão khiếu hóa thực là không bằng rồi."
Y dừng một chút, mới tiếp tục nói:
"'Hàng Long thập bát chưởng' là tuyệt học Cái Bang, vốn có hai mươi tám chiêu. Vào thời Bắc Tống, bang chủ đời thứ mười lăm của bản bang là Kiều Phong võ công cái thế, tinh giản chưởng pháp vốn có, lại sửa sang, cải biến, cuối cùng định ra mười tám chiêu, được nghĩa đệ Hư Trúc của Linh Thứu cung đại truyền. Từ đó truyền qua nhiều thế hệ, đã hơn trăm năm."
Hư Trúc đại truyền Hàng Long thập bát chưởng... chuyện này... vẫn là lần đầu ta nghe nói tới...
Ta đoán đại khái là vì có chuyện truyền công trăm năm trước đó, cho nên Cái Bang cùng Linh Thứu cung bắt đầu có qua lại, hơn phân nửa cũng sẽ luận bàn võ học một chút, cho dù sau này mất đi liên hệ, trong bang cũng nhất định có ghi chép lưu truyền lại tới nay.
Khó trách Hồng Thất Công liếc mắt một cái liền nhìn ra nội công của ta là thuộc phái Tiêu Dao...
Hoàng Dung đột nhiên "Y" một tiếng, "Nếu là tuyệt học Cái Bang, vì cái gì vị Kiều bang chủ kia không tự mình truyền, mà muốn cho nghĩa đệ truyền thay chứ?"
Không hổ là Hoàng cô nương... Lập tức liền bắt được vấn đề trọng điểm...
Ta vểnh tai chờ nghe Hồng Thất Công giải thích.
Nội dung thật ra cũng không có gì khác so với Thiên Long Bát Bộ, đơn giản chính là thân thế Kiều Phong bị phát hiện, bị trục xuất khỏi Cái Bang, khôi phục họ Tiêu, đến Khiết Đan làm Nam Viện đại vương, cuối cùng vì ngăn cản đại quân Khiết Đan đã tự sát ở Nhạn Môn Quan, vân vân.
Nhưng mà, nhưng mà...
Ta nhịn lại nhịn, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi:
"A Châu đâu?"
Lời vừa ra khỏi miệng, nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc của Hồng Thất Công, ta đã biết mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
Cho dù là chính sử giấy trắng mực đen ghi lại, hay là chuyện xưa truyền kì, tiêu điểm chú ý của mọi người cho tới bây giờ vẫn đều là ở chỗ nhóm anh hùng hảo hán hào hùng vạn trượng như thế nào, vào sinh ra tử như thế nào...
Về phần những chuyện râu ria của họ... Hơn phân nửa là chẳng có người nào nhớ tới rồi...
Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, hỏi một câu.
"A Châu... Là ai?"
"Ách..."
Ta gãi gãi đầu, nhìn quanh bốn phía, phát hiện còn có ba người vẻ mặt chờ mong nhìn ta... Đành phải nhận mệnh bắt đầu kể chuyện xưa, hơn nữa thuận tay quy kết tất cả cho 'một quyển sách cổ trong lúc vô ý đã đọc được' (=.=).
"Thì ra là thế... Cái chết của A Châu cô nương kia xem như cũng có ý nghĩa rồi, Kiều bang chủ anh hùng cái thế, lấy bản thân ngăn cơn sóng dữ, nàng ở suối vàng có biết hẳn là cũng vui mừng."
Quách đại hiệp đại lực gật đầu, hiển nhiên là tương đương đồng ý với thuyết pháp này.
Hắn đồng ý, Hoàng cô nương tự nhiên cũng không có dị nghị gì.
Đại nhân đại nghĩa, vì nước vì dân, đương nhiên là đáng kính nể, chỉ là... Bọn họ vì không làm thất vọng mọi người, hơn phân nửa sẽ phụ bạc một người...
Ta bĩu môi, không bình luận.
Vừa nhấc đầu... Lại thấy vẻ mặt Âu Dương thiếu chủ có chút suy nghĩ...
Có Hoàng cô nương ở đây, tự nhiên là không thiếu được mĩ thực, Hồng Thất Công tự nhiên cũng không chạy thoát đi đâu được.
Y vốn định bỏ đi, ngửi thấy hương vị gà nướng, làm thế nào cũng không bước được chân.
Cho nên kỳ thật không cần ta làm bất cứ chuyện gì, tình tiết sau đó liền tự động phát triển theo nguyên tác rồi.
Tục ngữ nói "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn", huống chi ban ngày còn xảy ra chuyện náo loạn gà bay chó sủa như vậy, phàm là người có chút đạo đức đều biết nên làm gì đó để gọi là 'đền bù' đi, càng không cần phải nói vị này là Hồng Thất Công nhiều năm hành hiệp trượng nghĩa.
Cho nên sau khi một mình xơi hết một con gà nướng, y rốt cục có chút mồm mép lém lỉnh nói:
"Lão khiếu hóa xưa nay không nhận ân huệ của người khác, ăn đồ ăn ngon như vậy, không dạy các ngươi mấy chiêu không được."
Y liếc liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ cùng Hoàng cô nương, "Hai người các ngươi tự nhiên là không cần ta dạy... Con nhóc này lão khiếu hóa lại không dạy được, chỉ còn tiểu tử ngốc này..."
"Vì sao ông lại không dạy được ta?"
Tuy rằng ta cũng không muốn học, nhưng mà cứ nghĩ tới lúc trước y nói ta "tư chất rất tốt" là vì bị sát khí của y dọa cho sợ chết khiếp... Chuyện này... liền không nhịn được muốn gây chút phiền toái cho y.
"Lộ tuyến võ học của Tiêu Dao phái không tầm thường, lão khiếu hóa tuy rằng biết, lại không biết tập luyện như thế nào. Nếu chiếu theo võ công bình thường mà dạy ngươi, chỉ sợ rất dễ tẩu hỏa nhập ma."
Vừa nghĩ tới Mai tỷ tỷ tẩu hỏa nhập ma cơ hồ hai chân tàn phế, ta liền không nhịn được run lên, run lên.
Nàng tốt xấu gì cũng còn có thể bắt người làm ngựa cưỡi, nếu đổi thành ta thì chỉ có thể bò... Loại viễn cảnh ảm đạm này, ta một chút cũng không chờ mong.
Hồng Thất Công đột nhiên chỉ Âu Dương thiếu chủ.
"Con nhóc nếu muốn tập võ, không ngại hỏi tiểu tử này một chút, võ công Bạch Đà sơn bọn họ và Tiêu Dao phái cùng một đường..."
"Việc này không dám phiền Hồng lão tiền bối ngài lo lắng rồi." Âu Dương thiếu chủ ngắt lời y, nhẹ phe phẩy chiết phiến, cười đến cực kỳ chân thành tha thiết đưa ra một đề nghị khác:
"... Không bằng lo lắng một chút chuyện của Quách huynh, như thế nào?"
Kết quả của việc lo lắng là Quách đại hiệp lập tức bị Hồng Thất Công túm áo lôi đi, Hoàng cô nương cũng theo sát phía sau.
Trong toàn bộ chuyện này, ta chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là nước mắt lưng tròng, chỉ trời mà cam đoan với Quách đại hiệp: Giang Nam thất quái tuyệt đối sẽ không vì việc này mà trục xuất hắn ra khỏi sư môn...
Ba người nhao nhao ồn ào nhanh chóng biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.
Bốn phía nhất thời im lặng.
Không biết vì cái gì, loại yên tĩnh thình lình xảy ra này, ngược lại, lại làm cho người ta cảm thấy rất áp lực... Đương nhiên, hẳn là cũng có liên quan tới vị Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi bên cạnh kia...
Theo những lý do thoái thác mà Hồng Thất Công vừa nói, thể chất của ta đại khái là thuộc loại... có cảm ứng siêu linh mẫn đối với nguy hiểm đồng thời cũng vô cùng dễ dàng cảm nhận được áp lực 'khí', bởi vậy lúc trước mới có thể bị sát khí y phát ra làm cho giống như bệnh tim tái phát.
Lúc này không lẽ Âu Dương thiếu chủ cũng đang tỏa sát khí chơi?
Nếu không sao ta lại cảm thấy từ phía hắn cũng truyền đến một loại 'khí' cường đại áp bức? Hơn nữa càng ngày càng mạnh, càng ngày càng gần...
"Cô... lại suy nghĩ cái gì rồi?"
Giọng nói thình lình vang lên bên tai khiến ta sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Này... này... người này tới gần như vậy từ khi nào! Ta oán hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Bất quá, loại 'sát khí' này của ta hiển nhiên không có chút ảnh hưởng nào đối với Âu Dương thiếu chủ, cho nên người ta vẫn như trước, cười đến xuân về hoa nở phe phẩy chiết phiến, còn có tâm tình trêu chọc ta.
"Sao lại trở nên nhát gan như vậy rồi? Ta thấy khi cô nói chuyện cùng Hồng lão tiền bối, cũng không giống thế này a..."
Vị kia cho dù võ công cao tới đâu, cũng chỉ là một kẻ đơn thuần... Âu Dương thiếu chủ ngài lại không đơn giản như vậy...
Ta nhe răng với hắn, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Như thế xem ra... Nhưng thật ra ta đã đoán sai." không biết hắn nghĩ tới cái gì, ngừng lại một chút, mới cười tiếp tục nói, "Vốn tưởng rằng cô có việc muốn hỏi, mới muốn ba người kia rời đi..."
Ta ngẩn ra.
Kỳ thật... Ta thật sự có nhiều chuyện muốn hỏi hắn cho rõ ràng.
Tỷ như vì cái gì hắn lại biết ta có nội lực, tỷ như vì cái gì hắn cố ý ngắt lời Hồng Thất Công...
Còn có... vì cái gì hắn nhất định phải theo chúng ta đi Giang Nam? Lúc đầu ta vốn nghĩ là hắn truy Hoàng Dung, nhưng mà hiện tại xem ra... tựa hồ lại không hoàn toàn là như vậy...
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy không có gì để hỏi cả.
Đáp án hắn nói với ta, nhất định sẽ không thể nhận ra là thật hay giả... Cho dù có biết cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên...
Ta lắc lắc đầu, tùy tay nhặt một nhánh cây, nghịch nghịch đống lửa trước mặt.
Yên lặng một lúc lâu, thanh âm Âu Dương thiếu chủ mới lại lần nữa vang lên.
"Tiêu Dao phái cùng Bạch Đà sơn quả thật có quan hệ sâu xa... Chỉ là thúc phụ luôn luôn giữ kín như bưng chuyện này, không hề đề cập tới, bởi vậy đúng là ngay cả ta cũng không biết nội tình. Hồng lão tiền bối kiến thức rộng rãi, nhưng điều mà y biết cũng chưa chắc đã là chân tướng sự thật."
Hắn mỉm cười.
"Mới vừa rồi nếu để mặc y nói lung tung tiếp, hơn phân nửa cô sẽ tin là thật. Ngày sau cho dù ta có nói gì đi chăng nữa, tất nhiên cô cũng sẽ tin y không tin ta... Ta nói đúng không?"
"Ách..."
Ta không nhịn được có điểm chột dạ liếc nhìn hắn một cái, cũng may thoạt nhìn hắn không giống như có vẻ tức giận.
Người này nói chuyện, độ tin cậy không thể bằng Hồng Thất Công rồi, đây là sự thật a, phải chột dạ cũng nên là hắn chứ... Vì sao cư nhiên lại là ta...
Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, bỗng nhiên nói: "Khối ngọc bội trên người cô..."
"A?" Ta theo bản năng cách quần áo sờ sờ ngọc bội đeo trên cổ.
Hắn dừng một chút, mới nói: "... Tạm thời cho ta mượn xem, được không?"
Nghe qua cũng ôn hòa giống như khẩu khí nửa thật nửa giả của hắn bình thường, nhưng mà không biết vì cái gì, ta lại cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo một tia khẩn trương không dễ nhận thấy... như thế này vẫn là lần đầu tiên...
Đại khái là thứ này đối với hắn có ích lợi gì đi?
Ta vừa nghĩ như vậy, vừa cúi đầu tháo ngọc bội xuống đưa cho hắn.
Âu Dương thiếu chủ cư nhiên sửng sốt sửng sốt, mới đưa tay đón lấy.
Khiến ta nhìn mà trong lòng mắng thầm.
Rõ ràng là hắn muốn mượn ta, vì cái gì trên mặt cư nhiên lại tỏ vẻ bất ngờ không tưởng tượng được như vậy? Người này rốt cuộc cho rằng ta keo kiệt tới mức nào a...
Âu Dương thiếu chủ cầm ngọc bội nhìn nhìn, liền ngẩng đầu hỏi ta:
"Có thể để ta tách ra xem không?"
Ách... Người này nhãn lực thật tốt, cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra ngọc bội này là từ hai khối hợp lại thành...
Ta gật gật đầu, sau đó...
Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn lấy từ chỗ giữa hai mảnh ngọc bội ra một tờ giấy mỏng như cánh ve.
Không phải chứ...
Khối ngọc bội này ta đã đeo mười năm rồi, khi vừa lấy được, nó vẫn còn rất mới, không có việc gì thỉnh thoảng vẫn mở ra chơi. Ta dám nói tất cả các góc của nó đều đã bị ta sờ lần hết rồi, tại sao cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng phát hiện bên trong đó còn giấu thứ gì?
Ta hóa thạch tại chỗ rồi.
Âu Dương thiếu chủ mở tờ giấy kia, nhìn thoáng qua, nhẹ nở nụ cười.
"Thì ra là thế a..." Hắn xoay tay lại đưa tờ giấy mỏng kia cho ta, cười nói: "Cô cũng nhìn xem."
Ta do dự một chút, trong đầu nhanh chóng hiện lên những suy nghĩ như 'không biết liệu có thể bị diệt khẩu hay không'... nhưng vẫn bị lửa bát quái hừng hực thiêu đốt đánh bại, đưa tay nhận lấy.
Vốn nghĩ đến sẽ là tàng bảo đồ linh tinh gì đó, vừa thấy... Thật sự là có điểm thất vọng...
Tờ giấy kia vừa mỏng vừa nhỏ -- nếu không cũng không thể nhét vào trong ngọc bội được -- mặt trên cũng chỉ viết tổng cộng hai chữ, một chữ là "Tam", một chữ khác là "Thất".
Ta cũng biết có loại dược liệu gọi là "Tam thất", nhưng mà hẳn không phải là ý này đi.
Lại nhìn thêm vài lần... Nét chữ kia tú lệ, giống như bút tích của phụ nữ, hơn nữa... Thoạt nhìn còn có điểm quen mắt...
Âu Dương thiếu chủ cười yếu ớt phe phẩy chiết phiến trong tay, khí định thần nhàn nói:
"Cô có nhận ra nét chữ này là do ai viết không?"
Ta không dám khẳng định, nhưng hình như là...là...
"Những chữ này là Lý tiền bối tự tay viết, tờ giấy này cũng là bà ấy tự tay đặt vào ngọc bội của cô. Ngay cả việc này... cũng là bà ấy tự nói với ta..."
Đáp án của hắn khiến ta lâm vào trạng thái hỗn loạn chưa từng có.
Vô số nghi vấn giãy giụa giống như bọt khí trước sau ào ào thoát ra, ta cố gắng nhớ lại từng chuyện, từng chuyện khi ở chung với Lý Lưu Phong, muốn tìm ra lý do, lại phát hiện tất cả mọi việc đều đan xen quấn lấy nhau, biến thành một đống hỗn loạn.
...
Trên đầu bỗng nhiên bị thứ gì đó gõ nhẹ một cái.
Theo bản năng vừa nhấc đầu, Âu Dương thiếu chủ chính đang nhíu mày nhìn ta.
"Cô lại đang miên man suy nghĩ cái gì rồi? Việc này vốn có chút phức tạp, liên lụy lại nhiều, nếu không biết nội tình, đổi lại là ta, cũng không thể nghĩ thông được mọi chuyện."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Hiện nay ta đã hiểu được rồi, chẳng lẽ còn không nói cho cô sao..."
Chương 74. Võ công... không học cũng đượcSự tình quả nhiên thực phức tạp... Còn có, chỉ số thông minh của con người ta quả nhiên là có sự khác biệt...
Có thể nhìn ra được, Âu Dương thiếu chủ đã là tận lực sử dụng lời lẽ dễ hiểu, nội dung sâu sắc để giải thích cho ta hiểu rồi, có điều, chờ sau khi đầu óc ta tự động chuyển hoán thành ngôn ngữ có thể hiểu được, thì chỉ còn lại cái vỏ của chuyện xưa.
Chuyện xưa bắt đầu từ ngày nọ Lý Lưu Phong đại náo Bạch Đà sơn, quá trình đại khái là giống như 'Các Thánh đấu sĩ Thanh Đồng xông vào Thập Nhị cung giải cứu nữ thần' ... Không... chính xác phải so sánh là... 'nữ thần không cần các thánh đấu sĩ giải cứu đã tự mình đại náo Thập Nhị cung', cuối cùng quyết đấu tại mật thất cùng Tổng đầu mục Âu Dương Phong đại thúc... Ách... Nói một cách đơn giản thì là... hai vị này còn sống cùng nhau đi vào mật thất, sau đó lại còn sống mà cùng nhau đi ra.
Về phần bọn họ đã làm gì ở bên trong, rốt cuộc là quyết đấu hay là uống trà nói chuyện phiếm, ngay cả Âu Dương thiếu chủ thân là Tiểu đầu mục cũng không biết.
Hắn chỉ có thể đoán khi đó hai người này hơn phân nửa là đã đạt thành hiệp nghị gì đó, nếu không Âu Dương Phong đại thúc sẽ không trơ mắt vững như Thái Sơn mà nhìn hắn bị Lý Lưu Phong túm áo lôi đi.
Ta tưởng tượng trong đầu tình cảnh kia một chút, sau đó... không cẩn thận cười lên tiếng.
"... Cô cao hứng như vậy?"
"Không không không." Ta vội vàng xua tay phủ nhận, "Bị bà ấy lôi đi, cư nhiên lại có thể tứ chi kiện toàn trở về, ta đây là đang cảm thấy may mắn thay ngươi."
Trên đầu người nào đó cơ hồ có thể nhìn thấy cụ thể bảy chữ to cùng một dấu hỏi chấm, nội dung là: 'Cô cho ta là đồ ngốc sao?'
...
...
...
Mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày sau, ta dùng vận tốc ánh sáng chuyển đề tài:
"Cái kia... sau đó sao?"
Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, chậm rãi phủi phủi tro bụi không tồn tại trên ống tay áo, lại sửa sang lại vạt áo nửa điểm cũng không nhăn, lại cầm chiết phiến trong tay từ từ mở ra, cẩn thận ngắm nghía hai mặt, lại khép vào...
Sau đó... trước khi ta không nhịn được muốn nhấc chân đá bay hắn... mở miệng rồi.
"Bà ấy nói... 'Nha đầu chết tiệt kia ngốc muốn chết, lại không chịu tập võ, sớm hay muộn cũng một ngày nó phải khóc. Ta không đủ kiên nhẫn với nó, tiện nghi cho tiểu tử ngươi làm người truyền công...' "
Hắn học dáng vẻ Lý Lưu Phong, nói cực giống, ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra Lý Lưu Phong khi đó ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn hắn....
Rõ ràng là muốn người khác làm việc, còn cảm thấy là tiện nghi cho hắn... Nữ nhân này thật sự là... luôn luôn làm việc tùy hứng a...
Cư nhiên còn không biết xấu hổ nói ta ngốc!
Bất quá...
"Người truyền công là sao?" Ta khịt khịt mũi hỏi.
"Là người thay bà ấy truyền thụ võ công." Hắn nhìn ta mỉm cười, "Lý lão tiền bối là muốn ta thay bà ấy dạy cô võ công..."
Ta hoàn toàn bị đáp án này gây shock.
Lý Lưu Phong vẫn thường nhìn người kia không vừa mắt mà.
"Tham hoa háo sắc, cơ thiếp thành đàn, cũng không tương xứng" mười hai từ bình luận này, ta vẫn còn nhớ rõ ràng, vì sao lại tìm hắn làm chuyện này a?
Ta đoán bộ dạng ta há hốc miệng sững sỡ đại khái đã lấy lòng được Âu Dương thiếu chủ ở một mức độ nào đó, cho nên hắn mới cười đến khoái trá như vậy giải thích cho ta.
Nói ngắn gọn chính là xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà ta không hiểu được, trong thiên hạ ngoại trừ người của Tiêu Dao phái, cũng chỉ có Âu Dương Phong đại thúc cùng hắn là có thể dạy ta "võ công mà không bị tẩu hỏa nhập ma", đương nhiên nếu ta muốn Âu Dương Phong đại thúc dạy võ công cho cũng không phải là không thể được...
...
...
...
Nhân tiện nói một câu, đề nghị mà Âu Dương thiếu chủ vừa đưa ra này, bị ta không chút do dự trực tiếp phủ quyết rồi. Ta cũng chưa chán sống tới mức động tới vị kia...
Kế tiếp sao?
Ta biết theo lẽ thường, kế tiếp mình nên gật đầu như băm tỏi với Âu Dương thiếu chủ biểu đạt ý nguyện muốn tập võ cháy bỏng của mình, sau đó rèn sắt khi còn nóng ấn định thời khóa biểu và chương trình học với hắn, tốt nhất là nên bắt đầu ngay hôm nay... nếu không thì thật sự là lãng phí một thân nội lực này kiêm cô phụ ý tốt người khác đã an bài...
Kỳ thật thật sự không còn gì mà phải do dự, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, theo lý thuyết hẳn là phải vui vẻ vẫy đuôi mà nhận lấy mới đúng.
Kỳ thật những lời này đều đảo quanh miệng, chỉ cần nhếch môi là có thể nói ra... cũng không có gì khó xử...
Bỏ qua sự can thiệp khó hiểu của cổ họng, ta nhìn chằm chằm vào mũi mình, cố gắng mở miệng:
"Cái kia..."
Tóc bỗng nhiên bị ai nhu nhu, ngay sau đó... giọng nói quen thuộc thản nhiên vang lên bên tai...
"Võ công... không học cũng được..."
"Ách?" Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.
Âu Dương thiếu chủ cười yếu ớt phe phẩy chiết phiến trong tay, thản nhiên nói:
"Mấy ngày nay ta cũng đã cân nhắc qua việc này, Lý lão tiền bối an bài chuyện này, nhất định không phải muốn cô kế truyền võ công Tiêu Dao phái của bà ấy..."
Điểm này ta cũng khá là đồng ý... Thời điểm Lý Lưu Phong thần trí thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không trông mong gì vào chuyện này...
"Hơn phân nửa là bà ấy lo lắng việc cô một mình đi lại giang hồ sẽ bị người ta khi dễ, bất quá..." Hắn đột nhiên nở nụ cười, "Cô vốn không phải là người trong giang hồ, ta coi cô hơn phân nửa cũng không có ý định làm nữ hiệp gì, có võ công hay không cũng có gì quan trọng đâu?"
Trong mắt bỗng nhiên có điểm lấp lánh...
Từ trước... cũng không phải chưa từng nhìn lên bầu trời đêm, chỉ là không hiểu vì sao, hôm nay các ngôi sao trên trời lại đặc biệt sáng ngời như vậy...
Trong bóng đêm, gió nhẹ nhàng phất qua.
"Nếu khi nào muốn học, nói với ta là được; nếu như cả đời không muốn học, vậy cũng không sao, ta luôn luôn ở..."
Hắn đột nhiên ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía xa xa.
Có ba thân ảnh đang dùng tốc độ cực nhanh bay vút về phía này, ách... nói chính xác phải là một người mang theo hai người còn lại đi...
Thực hiển nhiên, vị vác người kia là Hồng Thất Công.
Chỉ trong nháy mắt, y đã nhẹ nhàng hạ xuống trước đống lửa, tay phải nặng nề ném Quách đại hiệp xuống, nói:
"Tiểu tử ngốc, ngươi rung cây tùng làm gì? Bắt sóc sao? Hay nhặt quả tùng?"
Quách đại hiệp từ nhỏ đã bị Giang Nam thất quái trách mắng mà lớn lên, cho nên thoạt nhìn cũng không có gì là tức giận, chỉ đỏ bừng mặt không dám lên tiếng.
Khóe miệng Hoàng cô nương giật giật, dường như muốn nói gì, lại vẫn nuốt trở vào -- kỳ thật người ta thực thức thời.
Sau đó...
Phàm là những sinh vật còn sống trong cả rừng cây này đều phải lắng nghe Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối trung khí mười phần lải nhải không ngớt...
Ta dám cá vị đang lải nhải kia không chỉ có tính tình giống Chu Bá Thông, nhìn tình hình này, rõ ràng y còn có linh hồn của Đường Tăng hừng hực thiêu đốt a.
Duy nhất đáng được ăn mừng là, linh hồn dù có cường đại hơn nữa cũng không thể đột phá được cực hạn của thân thể con người a.
Cho dù là Đường Tăng chiếm được thân thể Hồng Thất Công đi nữa, cũng có thời điểm miệng khô lưỡi đắng mà im miệng...
"Tiểu tử ngốc này đần độn như vậy, ra chiêu tất nhiên làm cho người ta cười đến rụng răng, nhưng vài ngày tới ta lại có việc muốn làm..." Y phẫn nộ liếc xéo Quách đại hiệp một cái, bấm tay tính tính, "... Nửa tháng sau các ngươi tới trấn Khương Miếu gặp ta."
Nói xong cũng không chờ mọi người trả lời, tung người nhảy lên cây, nhấp nhô vài cái đã đi xa.
...
...
...
Nhìn bóng dáng mạnh mẽ bay trên cây của y, ta yên lặng trong lòng bổ sung thêm một thuộc tính nhận biết loại sinh vật tên là 'Hồng Thất Công' này -- con khỉ già.
Tới tận khi Hồng Thất Công hoàn toàn biến mất ở cuối đường chân trời, Quách đại hiệp mới gãi gãi đầu, hỏi một vấn đề mà quả thực ta cũng muốn biết:
"Khương Miếu trấn kia... ở nơi nào?"
"Này..." Âu Dương thiếu chủ nhẹ phe phẩy chiết phiến, cười nói: "Tại hạ thật ra cũng vừa mới biết."
Hắn chỉ là "vừa mới" biết mà thôi!
Đứng trước cửa tòa khách sạn duy nhất tại Khương Miếu trấn, nhìn bốn chữ to trên bảng hiệu, ta theo bản năng dừng bước.
Chỉ sửng sốt một chút như vậy, Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương đã cất bước đi vào rồi, ta đang muốn gọi bọn họ lại, Âu Dương thiếu chủ lại ở phía sau ta nhẹ nở nụ cười.
"Không ngại, Duyệt Lai khách sạn... đã là sản nghiệp của Bạch Đà sơn ta rồi..."
...
...
...
Trong một chớp mắt, vô số ý niệm chợt lóe qua trong đầu.
Duyệt Lai khách sạn ở Tây Vực làm chuyện kia hoàn toàn là sờ phải vảy ngược của "Tây độc" Âu Dương Phong, Hồng giáo hơn phân nửa cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ hãm hại pháp vương của bọn họ.
[vảy ngược: truyền thuyết nói rồng có một lớp vảy mọc ngược ở chỗ dưới cổ, chỉ cần chạm vào sẽ bị giết ngay]
Ta cũng đoán được bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không hay ho, nhưng lại không ngờ bọn họ lại gặp chuyện không hay ho nhanh tới vậy, hoàn toàn...đã biến thành sản nghiệp của Bạch Đà sơn rồi?
Ta nghĩ... đại khái ta đã hiểu được vì sao Âu Dương thiếu chủ lại theo chúng ta một đường đi xuống phía nam...
Vốn tưởng rằng hắn nói 'có việc muốn làm' chỉ là để lấy cớ với Hoàng Dung, hiện tại xem ra hẳn là lời nói thật, 'việc riêng' theo như lời hắn nói hẳn chính là 'tiếp nhận kiêm chỉnh đốn lại sản nghiệp mới gia tăng của nhà mình' đi?
Vì thế... Một chuyến đi Giang Nam này, hắn vừa lúc trọn vẹn cả việc công lẫn việc tư, tán gái kiếm tiền đều không bỏ sót.
=_=! ! ! Tính toán thực là chuẩn a...
Không biết vì cái gì, đột nhiên ta có cảm giác muốn đánh người.
Đương nhiên, cũng chỉ là muốn mà thôi, ta vẫn là một người yêu thích hòa bình.
Không nghĩ tới, chỉ một lát sau, lại có người bị đánh thật.
Bước vào Duyệt Lai khách sạn sau, không biết xuất phát từ lý do gì Âu Dương thiếu chủ lại không biểu lộ thân phận -- ta đoán có lẽ là hắn muốn sắm hình tượng nhân vật "khách hàng thần bí", bởi vậy để Hoàng cô nương ra mặt cùng chưởng quầy thuê hai gian thượng phòng.
Hình thức phân bố phòng của Duyệt Lai khách sạn cũng thống nhất trong cả nước: phòng khách quý -- cũng chính là thượng phòng đều ở trên lầu, khách phòng bình thường thì tại dưới lầu.
Xác định phòng xong, điếm tiểu nhị liền dẫn đoàn người chúng ta lên lầu.
Ta mang tinh thần "Ngô sinh hữu nhai, bát quái vô nhai", tận dụng mọi thứ có thể để truy hỏi Quách đại hiệp xem "Bị Hồng Thất Công đánh cùng Giang Nam thất quái đánh có cảm giác gì khác biệt", cho nên trong lúc vô tình, hai người chúng ta liền đi phía sau Âu Dương thiếu chủ cùng Hoàng cô nương.
['Ngô sinh hữu nhai, bát quái vô nhai': xuất phát từ câu nói của Trang tử 'ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai, dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi dĩ', nghĩa là 'đời ta có hạn, cái học vô hạn, đem hữu hạn truy cầu vô hạn, nguy mà thôi'. Được Tranh tỷ cải biên thành 'đời ta có hạn, bát quái vô hạn' ="=||| thực hết nói nổi ]
Được rồi, sở dĩ ta kể lại chi tiết thời gian, địa điểm, hoàn cảnh, nhân vật như vậy... hiển nhiên là có nguyên nhân.
Đúng là vì khoảng cách phía sau vài bước như vậy, hậu quả là cuối cùng khiến cho có người bị mất hai cái, không, ba cái răng...
Mọi chuyện xảy ra thật sự bất ngờ.
Ta cùng Quách đại hiệp vừa mới đi được hai bậc cầu thang, một người thình lình xuất hiện trước mặt, hòa ái mỉm cười đưa tay ngăn cản chúng ta:
"Hai vị xin dừng bước..."
Chúng ta đều là người hiền hòa, cho nên vô cùng biết nghe lời phải ngừng lại, chờ nghe câu dưới.
"Thượng phòng đều có tôi tớ, không cần lo lắng quý chủ nhân không có người hầu hạ, mời hai vị xuống dưới lầu nghỉ tạm đi."
...
...
...
Một nơi nhỏ như vậy, lại có phục vụ 24/24 giống như phòng tổng thống trong khách sạn năm sao a.
Là do giá nhân công ở cổ đại rẻ mạt, hay là Duyệt Lai khách sạn có ý thức phục vụ vô cùng tốt đây?
Trong đầu ta đang quy đổi mức lương cơ bản ở hiện đại về thời này, một thân ảnh kiều nhỏ đột nhiên lướt qua người, ngay sau đó vang lên hai tiếng 'ba ba'.
Sau hai tiếng vang lưu loát, gương mặt người vừa nói chuyện đã giàn rụa nước mắt, vô cùng thê thảm:
Hai má thũng lại không cần phải nói, hai bên còn lưu lại hai dấu bàn tay cân xứng rõ ràng, có thể để cho CSI thoải mái điều tra nghi phạm, càng thê thảm là khóe miệng còn hợp thời chảy xuống một vốc máu... khiến ta sợ tới mức tim đập thình thịch loạn lên, còn tưởng rằng y bị đánh tổn thương nội tạng rồi chứ...
[CSI: đội điều tra hiện trường]
May mắn sau khi người này rốt cục gian nan mở miệng, "Oa" một tiếng nhổ ra không phải là cơ quan nội tạng nào đó, mà là ba cái răng...
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá lập tức lại bị Hoàng cô nương làm cho cả kinh, hít một hơi lạnh.
"Người này rất đáng giận, cư nhiên coi Tĩnh ca ca là tùy tùng!"
Chỉ thấy nàng lật cổ tay, trong tay đã nắm một ngọn nga mi thích sáng chói, "Đôi tròng mắt này, có giữ lại cũng không có ích lợi gì..."
Ta lấy dũng khí cùng tốc độ chạy nạn khi hỏa hoạn xông lên trước, ôm cổ nàng.
Nàng ngẩn ra, cư nhiên cho ta mặt mũi mà ngừng tay: "Hoa tỷ tỷ, tỷ..."
Ta kiên trì khuyên nàng:
"Dung... Hoàng cô nương, người này tuy rằng đáng giận, nhưng cho dù chém y thành ba ngàn sáu trăm mảnh..."
Vừa nói tới đây, người nọ bỗng nhiên hai mắt trợn trắng, "Rầm" một tiếng thẳng tắp ngã lăn ra sàn, có vẻ là vừa nghe được 'chém thành ba ngàn sáu trăm mảnh' đã bị dọa ngất đi rồi...
Những người ở lầu trên lầu dưới đi ngang qua đều dừng lại xem náo nhiệt... Mấy chục ánh mắt lập tức xoát xoát quét về phía ta...
Bà nó chứ!
Nghe người ta nói chuyện thì phải nghe cho hết a, nghe được một nửa liền ngất xỉu thì biết tính sao giờ!
Ta thật muốn túm cổ áo người nọ lắc cho y tỉnh lại...
"Hoa tỷ tỷ?"
"Ách... ý ta là, chém y thành ba ngàn sáu trăm mảnh đương nhiên là sẽ hết giận, nhưng con người ta hơn phân nửa là 'chỉ nhận quần áo, không nhận người'..." Ta quyết định trước tiên vẫn nên nghĩ biện pháp giải quyết triệt để vấn đề này, "...so với việc lãng phí thời gian giáo huấn bọn họ, không bằng ngươi ngẫm lại chuẩn bị quần áo giúp Quách Tĩnh thì hơn..."
Những lời vô nghĩa này chỉ là đột xuất mà nghẹn ra, ngay cả ta cũng cảm thấy thực gượng ép, Hoàng cô nương nếu không nghe, ta cũng chẳng có cách nào. Ta chỉ là cảm thấy người nọ không đáng giận tới mức bị khoét mắt mà thôi...
Hoàng Dung nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cư nhiên gật gật đầu, thu nga mi thích, cười khanh khách nói:
"Hoa tỷ tỷ nói có lý, liền theo ý tỷ đi."
...
Hoàng cô nương nắm tay Quách đại hiệp đi lên lầu, ta lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quay người lại... Âu Dương thiếu chủ sắc mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau ta... Tim nháy mắt bị dọa đập tới 180 nhịp/ phút...
Hôm nay thực quá đáng sợ... ORZ...
Mắt thấy ánh mắt hắn 'sưu sưu sưu' quét về phía vị vừa gặp chuyện không hay ho vẫn còn đang nằm thẳng cẳng dưới đất kia, ta vội vàng túm ống tay áo hắn kéo lên lầu... vừa kéo vừa suy nghĩ xem vì sao thiếu chủ đại nhân hắn lại không hài lòng rồi?
Không hài lòng Hoàng cô nương che chở Quách đại hiệp? Lúc này võ công hắn cao hơn Hoàng cô nương, trình độ phúc hắc chỉ sợ cũng tương xứng, làm sao cần người khác che chở a.
Không hài lòng Hoàng cô nương chuẩn bị quần áo giúp Quách đại hiệp? Quần áo hắn mặc đã đủ thuộc loại nhất đẳng... Nhìn thế nào cũng thấy hoàn toàn không cần tới người khác nhúng tay vào...
...
...
...
Trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, được rồi, nhất định là lý do này rồi.
Sản nghiệp vừa tiếp nhận lại xảy ra chuyện này, Âu Dương thiếu chủ có lẽ là đang phiền não vấn đề chỉnh đốn lại tác phong đi...
"Khụ khụ."
Ta thanh thanh cổ họng, vắt óc suy nghĩ muốn tạm thời trấn an cảm xúc của thiếu chủ một chút:
"Cái kia... nếu ngươi không hài lòng với hành động của nhân viên... Ta là nói thuộc hạ... về sau chậm rãi dạy dỗ là được, không cần sinh hờn dỗi a."
Sau đó phát hiện mình càng nói càng không đúng... Nhìn trời... dù sao ta cũng chưa từng học quản lý khách sạn a...
Âu Dương thiếu chủ ngây ra nhìn ta một lúc lâu, mới xua xua tay nói: "Không có việc gì rồi... Cô về phòng nghỉ ngơi đi..."
...
...
...
Ta hẳn là... chưa nói sai cái gì đi...
Hay nói một cách chính xác hơn, sự tồn tại của y hoàn toàn làm đảo điên tất cả những hiểu biết của ta về thế giới này.
Nếu nói cái tên động kinh giống như Chu Bá Thông này lại là Hồng Thất Công, vậy thì thế giới này còn có chuyện gì là không có khả năng xảy ra nữa?
Sau này cho dù có nhìn thấy một con heo bay trên trời, ta nghĩ ta cũng có thể nhìn mà mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp.
Ờ... Không phải lỗi chính tả, vị Hồng Thất Công này chính là Cửu "Chỉ" Thần Cái...
Nghe nói y chỉ cần nhìn thấy hoặc là ngửi được kỳ trân dị vị, ngón trỏ tay phải sẽ máy động không ngừng -- nhân tiện nói một câu, điểm này trong bữa cơm chiều, ta cùng Hoàng cô nương đã cùng nghiệm chứng.
Sự thật chứng minh, cái ngón tay kia cho dù bị trói lại như bánh trưng, lúc món gà nướng ra lò, cũng vẫn máy động không ngừng... Thật đúng là một thứ quỷ dị a...
Được rồi, trở lại chính đề đi.
Tóm lại là khi Hồng Thất Công còn là Hồng Thất, từng bởi vì tham ăn mà làm hỏng một chuyện lớn, trong lòng cực kỳ hối hận. Vì biểu đạt thành ý ăn năn, cùng với cảnh giới chính mình về sau không được tái phạm sai lầm như vậy nữa, vì thế dứt khoát chặt một ngón chân mình...
"Không phải là ngón trỏ của ông động loạn sao, vì cái gì cuối cùng lại chặt ngón chân?" Vấn đề này ta nghi hoặc thật lâu rồi.
Trên gương mặt không dễ nhìn ra tướng mạo sẵn có của Hồng Thất Công, đột nhiên lộ ra một chút sắc đỏ.
"Vốn là ta định chặt ngón trỏ... Nhưng mà khi đó tửu lâu cách vách vừa bưng món 'Thịt đông pha' lên... Cái ngón trỏ này không chịu thua kém máy động loạn lên, một đao kia liền chém trượt..."
Vì thế...
Từ đó về sau y thiếu đi một ngón chân, trên giang hồ liền nhiều ra một 'Cửu Chỉ Thần Cái' tiếng tăm lừng lẫy ...
Ta thực không cho y mặt mũi, ôm bụng lăn ra cười tại chỗ.
Cửu "Chỉ" Thần Cái Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối vẻ mặt ai oán nhìn ta lăn lộn dưới đất... Trừ lần đó ra, y cũng không làm gì ta được nữa.
Ai bảo thân phận y đã được làm sáng tỏ rồi, ai bảo y là cao nhân tiền bối hành hiệp trượng nghĩa làm gì!
Cho dù đủ loại hành vi khiến người ta giận sôi gan lúc trước y làm, có thể miễn cưỡng giải thích thành "mai danh ẩn tích để khảo sát tâm tính vãn bối", nhưng hiện tại trong tình huống ta giáp mặt cong lên hai móng vuốt, y cũng chỉ có thể "tự trọng thân phận" không thể ra tay, nếu không chính là "ỷ mạnh hiếp yếu" khi dễ vãn bối.
Theo góc độ này mà nói, kỳ thật làm đại hiệp thực không có ích gì. Còn không ung dung tự tại bằng Âu Dương Phong đại thúc bỏ qua tự tôn mà làm người xấu...
Nói đến Âu Dương Phong đại thúc... Ách...
Ta hơi xê dịch thân mình, nhanh chóng liếc trộm Âu Dương thiếu chủ một cái, hắn chính đang nghiêng đầu thấp giọng nói cái gì đó với Hoàng Dung, vẻ mặt sung sướng mà thoải mái.
Kỳ thật ta hẳn là phải nói xin lỗi... cùng nói lời cảm ơn, chỉ là ta còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào... cùng với nói khi nào... Ách... Hiện tại đương nhiên không thích hợp...
Cho nên, vẫn là ngày mai rồi nói sau...
Ta thở ra một hơi thật dài.
Lúc này đã là ban đêm, đống củi trước mặt cháy cực vượng, theo tiếng vang nhỏ lép bép, thỉnh thoảng có ánh lửa đỏ bắn ra, bị nhiệt khí bốn phía thổi mà chậm rãi di động, chớp tắt.
"... Ta nghe phụ thân nói, Hồng lão tiền bối có một bộ võ công, quả nhiên là thiên hạ vô song, cổ kim độc bộ, thậm chí Toàn Chân giáo Vương Trùng Dương cũng phải kiêng kị ba phần, tên là... tên là... ừm, sao ta lại không nhớ ra nhỉ..."
Hoàng Dung nghiêng đầu nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, thoạt nhìn rất thật.
Hồng Thất Công vò đầu bứt tai đợi một lúc lâu, rốt cục không nhịn được tự báo gia môn: "Tên là 'Hàng Long Thập Bát Chưởng' !"
Hoàng Dung lập tức đánh xà tùy côn vuốt mông ngựa, "Đúng đúng đúng, phụ thân thường thường nhắc tới, nói võ công người bình sinh bội phục nhất chính là 'Hàng Long Thập Bát Chưởng' rồi!"
[Đánh xà tùy côn: giản lược của câu "Mộc côn đánh xà, xà tùy côn thượng". Ngụ ý tranh thủ cơ hội, thuận thế làm để đạt được lợi ích.]
Ta suy nghĩ... nếu ngày nào đó Hoàng đảo chủ nghe được lời đánh giá mà y chưa từng nói này... Không biết có thể bị tức hộc máu hay không...
Tâm tính cao nhân kì thật cũng không khác biệt nhiều lắm so với những kẻ tai to mặt lớn.
Nếu người qua đường giáp ất bính đinh khen y võ công lợi hại, cảm giác cũng chỉ là bình thường bình thường;
Nhưng chỉ cần người có thân phận tương đương khen y hai câu, cho dù có khiêm tốn tới mức nào, trong lòng cũng không khỏi đắc ý một phen.
Huống chi vị Hồng Thất Công này lại không phải là một kẻ rụt rè.
Chỉ thấy y dũng mãnh vỗ đùi, vẻ mặt tỏa sáng nói: "Hóa ra cha ngươi nói như vậy a!"
Vừa nói lại vừa liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ, rất có ý tứ hàm xúc "Thúc phụ ngươi lại không nhìn ra được, kiến thức không bằng người"...
...
...
...
Vì không phá hư đại kế Hoàng cô nương thay Quách đại hiệp lừa Hồng Thất Công, ta nhịn cười đến mức ruột cũng sắp co rút rồi... Thật sự không ổn, ta cảm thấy hẳn là ta nên kiếm chỗ nào cười một trận thì tốt hơn...
Còn chưa kịp hành động, Hồng Thất Công lại mở miệng rồi, trong giọng nói dường như là có thêm vô hạn cảm khái.
"Bất quá cha ngươi kỳ tài ngút trời, võ công chiêu thức tự thành một phái, điểm này lão khiếu hóa thực là không bằng rồi."
Y dừng một chút, mới tiếp tục nói:
"'Hàng Long thập bát chưởng' là tuyệt học Cái Bang, vốn có hai mươi tám chiêu. Vào thời Bắc Tống, bang chủ đời thứ mười lăm của bản bang là Kiều Phong võ công cái thế, tinh giản chưởng pháp vốn có, lại sửa sang, cải biến, cuối cùng định ra mười tám chiêu, được nghĩa đệ Hư Trúc của Linh Thứu cung đại truyền. Từ đó truyền qua nhiều thế hệ, đã hơn trăm năm."
Hư Trúc đại truyền Hàng Long thập bát chưởng... chuyện này... vẫn là lần đầu ta nghe nói tới...
Ta đoán đại khái là vì có chuyện truyền công trăm năm trước đó, cho nên Cái Bang cùng Linh Thứu cung bắt đầu có qua lại, hơn phân nửa cũng sẽ luận bàn võ học một chút, cho dù sau này mất đi liên hệ, trong bang cũng nhất định có ghi chép lưu truyền lại tới nay.
Khó trách Hồng Thất Công liếc mắt một cái liền nhìn ra nội công của ta là thuộc phái Tiêu Dao...
Hoàng Dung đột nhiên "Y" một tiếng, "Nếu là tuyệt học Cái Bang, vì cái gì vị Kiều bang chủ kia không tự mình truyền, mà muốn cho nghĩa đệ truyền thay chứ?"
Không hổ là Hoàng cô nương... Lập tức liền bắt được vấn đề trọng điểm...
Ta vểnh tai chờ nghe Hồng Thất Công giải thích.
Nội dung thật ra cũng không có gì khác so với Thiên Long Bát Bộ, đơn giản chính là thân thế Kiều Phong bị phát hiện, bị trục xuất khỏi Cái Bang, khôi phục họ Tiêu, đến Khiết Đan làm Nam Viện đại vương, cuối cùng vì ngăn cản đại quân Khiết Đan đã tự sát ở Nhạn Môn Quan, vân vân.
Nhưng mà, nhưng mà...
Ta nhịn lại nhịn, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi:
"A Châu đâu?"
Lời vừa ra khỏi miệng, nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc của Hồng Thất Công, ta đã biết mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
Cho dù là chính sử giấy trắng mực đen ghi lại, hay là chuyện xưa truyền kì, tiêu điểm chú ý của mọi người cho tới bây giờ vẫn đều là ở chỗ nhóm anh hùng hảo hán hào hùng vạn trượng như thế nào, vào sinh ra tử như thế nào...
Về phần những chuyện râu ria của họ... Hơn phân nửa là chẳng có người nào nhớ tới rồi...
Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, hỏi một câu.
"A Châu... Là ai?"
"Ách..."
Ta gãi gãi đầu, nhìn quanh bốn phía, phát hiện còn có ba người vẻ mặt chờ mong nhìn ta... Đành phải nhận mệnh bắt đầu kể chuyện xưa, hơn nữa thuận tay quy kết tất cả cho 'một quyển sách cổ trong lúc vô ý đã đọc được' (=.=).
"Thì ra là thế... Cái chết của A Châu cô nương kia xem như cũng có ý nghĩa rồi, Kiều bang chủ anh hùng cái thế, lấy bản thân ngăn cơn sóng dữ, nàng ở suối vàng có biết hẳn là cũng vui mừng."
Quách đại hiệp đại lực gật đầu, hiển nhiên là tương đương đồng ý với thuyết pháp này.
Hắn đồng ý, Hoàng cô nương tự nhiên cũng không có dị nghị gì.
Đại nhân đại nghĩa, vì nước vì dân, đương nhiên là đáng kính nể, chỉ là... Bọn họ vì không làm thất vọng mọi người, hơn phân nửa sẽ phụ bạc một người...
Ta bĩu môi, không bình luận.
Vừa nhấc đầu... Lại thấy vẻ mặt Âu Dương thiếu chủ có chút suy nghĩ...
Có Hoàng cô nương ở đây, tự nhiên là không thiếu được mĩ thực, Hồng Thất Công tự nhiên cũng không chạy thoát đi đâu được.
Y vốn định bỏ đi, ngửi thấy hương vị gà nướng, làm thế nào cũng không bước được chân.
Cho nên kỳ thật không cần ta làm bất cứ chuyện gì, tình tiết sau đó liền tự động phát triển theo nguyên tác rồi.
Tục ngữ nói "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn", huống chi ban ngày còn xảy ra chuyện náo loạn gà bay chó sủa như vậy, phàm là người có chút đạo đức đều biết nên làm gì đó để gọi là 'đền bù' đi, càng không cần phải nói vị này là Hồng Thất Công nhiều năm hành hiệp trượng nghĩa.
Cho nên sau khi một mình xơi hết một con gà nướng, y rốt cục có chút mồm mép lém lỉnh nói:
"Lão khiếu hóa xưa nay không nhận ân huệ của người khác, ăn đồ ăn ngon như vậy, không dạy các ngươi mấy chiêu không được."
Y liếc liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ cùng Hoàng cô nương, "Hai người các ngươi tự nhiên là không cần ta dạy... Con nhóc này lão khiếu hóa lại không dạy được, chỉ còn tiểu tử ngốc này..."
"Vì sao ông lại không dạy được ta?"
Tuy rằng ta cũng không muốn học, nhưng mà cứ nghĩ tới lúc trước y nói ta "tư chất rất tốt" là vì bị sát khí của y dọa cho sợ chết khiếp... Chuyện này... liền không nhịn được muốn gây chút phiền toái cho y.
"Lộ tuyến võ học của Tiêu Dao phái không tầm thường, lão khiếu hóa tuy rằng biết, lại không biết tập luyện như thế nào. Nếu chiếu theo võ công bình thường mà dạy ngươi, chỉ sợ rất dễ tẩu hỏa nhập ma."
Vừa nghĩ tới Mai tỷ tỷ tẩu hỏa nhập ma cơ hồ hai chân tàn phế, ta liền không nhịn được run lên, run lên.
Nàng tốt xấu gì cũng còn có thể bắt người làm ngựa cưỡi, nếu đổi thành ta thì chỉ có thể bò... Loại viễn cảnh ảm đạm này, ta một chút cũng không chờ mong.
Hồng Thất Công đột nhiên chỉ Âu Dương thiếu chủ.
"Con nhóc nếu muốn tập võ, không ngại hỏi tiểu tử này một chút, võ công Bạch Đà sơn bọn họ và Tiêu Dao phái cùng một đường..."
"Việc này không dám phiền Hồng lão tiền bối ngài lo lắng rồi." Âu Dương thiếu chủ ngắt lời y, nhẹ phe phẩy chiết phiến, cười đến cực kỳ chân thành tha thiết đưa ra một đề nghị khác:
"... Không bằng lo lắng một chút chuyện của Quách huynh, như thế nào?"
Kết quả của việc lo lắng là Quách đại hiệp lập tức bị Hồng Thất Công túm áo lôi đi, Hoàng cô nương cũng theo sát phía sau.
Trong toàn bộ chuyện này, ta chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là nước mắt lưng tròng, chỉ trời mà cam đoan với Quách đại hiệp: Giang Nam thất quái tuyệt đối sẽ không vì việc này mà trục xuất hắn ra khỏi sư môn...
Ba người nhao nhao ồn ào nhanh chóng biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.
Bốn phía nhất thời im lặng.
Không biết vì cái gì, loại yên tĩnh thình lình xảy ra này, ngược lại, lại làm cho người ta cảm thấy rất áp lực... Đương nhiên, hẳn là cũng có liên quan tới vị Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi bên cạnh kia...
Theo những lý do thoái thác mà Hồng Thất Công vừa nói, thể chất của ta đại khái là thuộc loại... có cảm ứng siêu linh mẫn đối với nguy hiểm đồng thời cũng vô cùng dễ dàng cảm nhận được áp lực 'khí', bởi vậy lúc trước mới có thể bị sát khí y phát ra làm cho giống như bệnh tim tái phát.
Lúc này không lẽ Âu Dương thiếu chủ cũng đang tỏa sát khí chơi?
Nếu không sao ta lại cảm thấy từ phía hắn cũng truyền đến một loại 'khí' cường đại áp bức? Hơn nữa càng ngày càng mạnh, càng ngày càng gần...
"Cô... lại suy nghĩ cái gì rồi?"
Giọng nói thình lình vang lên bên tai khiến ta sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Này... này... người này tới gần như vậy từ khi nào! Ta oán hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Bất quá, loại 'sát khí' này của ta hiển nhiên không có chút ảnh hưởng nào đối với Âu Dương thiếu chủ, cho nên người ta vẫn như trước, cười đến xuân về hoa nở phe phẩy chiết phiến, còn có tâm tình trêu chọc ta.
"Sao lại trở nên nhát gan như vậy rồi? Ta thấy khi cô nói chuyện cùng Hồng lão tiền bối, cũng không giống thế này a..."
Vị kia cho dù võ công cao tới đâu, cũng chỉ là một kẻ đơn thuần... Âu Dương thiếu chủ ngài lại không đơn giản như vậy...
Ta nhe răng với hắn, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Như thế xem ra... Nhưng thật ra ta đã đoán sai." không biết hắn nghĩ tới cái gì, ngừng lại một chút, mới cười tiếp tục nói, "Vốn tưởng rằng cô có việc muốn hỏi, mới muốn ba người kia rời đi..."
Ta ngẩn ra.
Kỳ thật... Ta thật sự có nhiều chuyện muốn hỏi hắn cho rõ ràng.
Tỷ như vì cái gì hắn lại biết ta có nội lực, tỷ như vì cái gì hắn cố ý ngắt lời Hồng Thất Công...
Còn có... vì cái gì hắn nhất định phải theo chúng ta đi Giang Nam? Lúc đầu ta vốn nghĩ là hắn truy Hoàng Dung, nhưng mà hiện tại xem ra... tựa hồ lại không hoàn toàn là như vậy...
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy không có gì để hỏi cả.
Đáp án hắn nói với ta, nhất định sẽ không thể nhận ra là thật hay giả... Cho dù có biết cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên...
Ta lắc lắc đầu, tùy tay nhặt một nhánh cây, nghịch nghịch đống lửa trước mặt.
Yên lặng một lúc lâu, thanh âm Âu Dương thiếu chủ mới lại lần nữa vang lên.
"Tiêu Dao phái cùng Bạch Đà sơn quả thật có quan hệ sâu xa... Chỉ là thúc phụ luôn luôn giữ kín như bưng chuyện này, không hề đề cập tới, bởi vậy đúng là ngay cả ta cũng không biết nội tình. Hồng lão tiền bối kiến thức rộng rãi, nhưng điều mà y biết cũng chưa chắc đã là chân tướng sự thật."
Hắn mỉm cười.
"Mới vừa rồi nếu để mặc y nói lung tung tiếp, hơn phân nửa cô sẽ tin là thật. Ngày sau cho dù ta có nói gì đi chăng nữa, tất nhiên cô cũng sẽ tin y không tin ta... Ta nói đúng không?"
"Ách..."
Ta không nhịn được có điểm chột dạ liếc nhìn hắn một cái, cũng may thoạt nhìn hắn không giống như có vẻ tức giận.
Người này nói chuyện, độ tin cậy không thể bằng Hồng Thất Công rồi, đây là sự thật a, phải chột dạ cũng nên là hắn chứ... Vì sao cư nhiên lại là ta...
Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, bỗng nhiên nói: "Khối ngọc bội trên người cô..."
"A?" Ta theo bản năng cách quần áo sờ sờ ngọc bội đeo trên cổ.
Hắn dừng một chút, mới nói: "... Tạm thời cho ta mượn xem, được không?"
Nghe qua cũng ôn hòa giống như khẩu khí nửa thật nửa giả của hắn bình thường, nhưng mà không biết vì cái gì, ta lại cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo một tia khẩn trương không dễ nhận thấy... như thế này vẫn là lần đầu tiên...
Đại khái là thứ này đối với hắn có ích lợi gì đi?
Ta vừa nghĩ như vậy, vừa cúi đầu tháo ngọc bội xuống đưa cho hắn.
Âu Dương thiếu chủ cư nhiên sửng sốt sửng sốt, mới đưa tay đón lấy.
Khiến ta nhìn mà trong lòng mắng thầm.
Rõ ràng là hắn muốn mượn ta, vì cái gì trên mặt cư nhiên lại tỏ vẻ bất ngờ không tưởng tượng được như vậy? Người này rốt cuộc cho rằng ta keo kiệt tới mức nào a...
Âu Dương thiếu chủ cầm ngọc bội nhìn nhìn, liền ngẩng đầu hỏi ta:
"Có thể để ta tách ra xem không?"
Ách... Người này nhãn lực thật tốt, cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra ngọc bội này là từ hai khối hợp lại thành...
Ta gật gật đầu, sau đó...
Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn lấy từ chỗ giữa hai mảnh ngọc bội ra một tờ giấy mỏng như cánh ve.
Không phải chứ...
Khối ngọc bội này ta đã đeo mười năm rồi, khi vừa lấy được, nó vẫn còn rất mới, không có việc gì thỉnh thoảng vẫn mở ra chơi. Ta dám nói tất cả các góc của nó đều đã bị ta sờ lần hết rồi, tại sao cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng phát hiện bên trong đó còn giấu thứ gì?
Ta hóa thạch tại chỗ rồi.
Âu Dương thiếu chủ mở tờ giấy kia, nhìn thoáng qua, nhẹ nở nụ cười.
"Thì ra là thế a..." Hắn xoay tay lại đưa tờ giấy mỏng kia cho ta, cười nói: "Cô cũng nhìn xem."
Ta do dự một chút, trong đầu nhanh chóng hiện lên những suy nghĩ như 'không biết liệu có thể bị diệt khẩu hay không'... nhưng vẫn bị lửa bát quái hừng hực thiêu đốt đánh bại, đưa tay nhận lấy.
Vốn nghĩ đến sẽ là tàng bảo đồ linh tinh gì đó, vừa thấy... Thật sự là có điểm thất vọng...
Tờ giấy kia vừa mỏng vừa nhỏ -- nếu không cũng không thể nhét vào trong ngọc bội được -- mặt trên cũng chỉ viết tổng cộng hai chữ, một chữ là "Tam", một chữ khác là "Thất".
Ta cũng biết có loại dược liệu gọi là "Tam thất", nhưng mà hẳn không phải là ý này đi.
Lại nhìn thêm vài lần... Nét chữ kia tú lệ, giống như bút tích của phụ nữ, hơn nữa... Thoạt nhìn còn có điểm quen mắt...
Âu Dương thiếu chủ cười yếu ớt phe phẩy chiết phiến trong tay, khí định thần nhàn nói:
"Cô có nhận ra nét chữ này là do ai viết không?"
Ta không dám khẳng định, nhưng hình như là...là...
"Những chữ này là Lý tiền bối tự tay viết, tờ giấy này cũng là bà ấy tự tay đặt vào ngọc bội của cô. Ngay cả việc này... cũng là bà ấy tự nói với ta..."
Đáp án của hắn khiến ta lâm vào trạng thái hỗn loạn chưa từng có.
Vô số nghi vấn giãy giụa giống như bọt khí trước sau ào ào thoát ra, ta cố gắng nhớ lại từng chuyện, từng chuyện khi ở chung với Lý Lưu Phong, muốn tìm ra lý do, lại phát hiện tất cả mọi việc đều đan xen quấn lấy nhau, biến thành một đống hỗn loạn.
...
Trên đầu bỗng nhiên bị thứ gì đó gõ nhẹ một cái.
Theo bản năng vừa nhấc đầu, Âu Dương thiếu chủ chính đang nhíu mày nhìn ta.
"Cô lại đang miên man suy nghĩ cái gì rồi? Việc này vốn có chút phức tạp, liên lụy lại nhiều, nếu không biết nội tình, đổi lại là ta, cũng không thể nghĩ thông được mọi chuyện."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Hiện nay ta đã hiểu được rồi, chẳng lẽ còn không nói cho cô sao..."
Chương 74. Võ công... không học cũng đượcSự tình quả nhiên thực phức tạp... Còn có, chỉ số thông minh của con người ta quả nhiên là có sự khác biệt...
Có thể nhìn ra được, Âu Dương thiếu chủ đã là tận lực sử dụng lời lẽ dễ hiểu, nội dung sâu sắc để giải thích cho ta hiểu rồi, có điều, chờ sau khi đầu óc ta tự động chuyển hoán thành ngôn ngữ có thể hiểu được, thì chỉ còn lại cái vỏ của chuyện xưa.
Chuyện xưa bắt đầu từ ngày nọ Lý Lưu Phong đại náo Bạch Đà sơn, quá trình đại khái là giống như 'Các Thánh đấu sĩ Thanh Đồng xông vào Thập Nhị cung giải cứu nữ thần' ... Không... chính xác phải so sánh là... 'nữ thần không cần các thánh đấu sĩ giải cứu đã tự mình đại náo Thập Nhị cung', cuối cùng quyết đấu tại mật thất cùng Tổng đầu mục Âu Dương Phong đại thúc... Ách... Nói một cách đơn giản thì là... hai vị này còn sống cùng nhau đi vào mật thất, sau đó lại còn sống mà cùng nhau đi ra.
Về phần bọn họ đã làm gì ở bên trong, rốt cuộc là quyết đấu hay là uống trà nói chuyện phiếm, ngay cả Âu Dương thiếu chủ thân là Tiểu đầu mục cũng không biết.
Hắn chỉ có thể đoán khi đó hai người này hơn phân nửa là đã đạt thành hiệp nghị gì đó, nếu không Âu Dương Phong đại thúc sẽ không trơ mắt vững như Thái Sơn mà nhìn hắn bị Lý Lưu Phong túm áo lôi đi.
Ta tưởng tượng trong đầu tình cảnh kia một chút, sau đó... không cẩn thận cười lên tiếng.
"... Cô cao hứng như vậy?"
"Không không không." Ta vội vàng xua tay phủ nhận, "Bị bà ấy lôi đi, cư nhiên lại có thể tứ chi kiện toàn trở về, ta đây là đang cảm thấy may mắn thay ngươi."
Trên đầu người nào đó cơ hồ có thể nhìn thấy cụ thể bảy chữ to cùng một dấu hỏi chấm, nội dung là: 'Cô cho ta là đồ ngốc sao?'
...
...
...
Mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày sau, ta dùng vận tốc ánh sáng chuyển đề tài:
"Cái kia... sau đó sao?"
Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, chậm rãi phủi phủi tro bụi không tồn tại trên ống tay áo, lại sửa sang lại vạt áo nửa điểm cũng không nhăn, lại cầm chiết phiến trong tay từ từ mở ra, cẩn thận ngắm nghía hai mặt, lại khép vào...
Sau đó... trước khi ta không nhịn được muốn nhấc chân đá bay hắn... mở miệng rồi.
"Bà ấy nói... 'Nha đầu chết tiệt kia ngốc muốn chết, lại không chịu tập võ, sớm hay muộn cũng một ngày nó phải khóc. Ta không đủ kiên nhẫn với nó, tiện nghi cho tiểu tử ngươi làm người truyền công...' "
Hắn học dáng vẻ Lý Lưu Phong, nói cực giống, ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra Lý Lưu Phong khi đó ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn hắn....
Rõ ràng là muốn người khác làm việc, còn cảm thấy là tiện nghi cho hắn... Nữ nhân này thật sự là... luôn luôn làm việc tùy hứng a...
Cư nhiên còn không biết xấu hổ nói ta ngốc!
Bất quá...
"Người truyền công là sao?" Ta khịt khịt mũi hỏi.
"Là người thay bà ấy truyền thụ võ công." Hắn nhìn ta mỉm cười, "Lý lão tiền bối là muốn ta thay bà ấy dạy cô võ công..."
Ta hoàn toàn bị đáp án này gây shock.
Lý Lưu Phong vẫn thường nhìn người kia không vừa mắt mà.
"Tham hoa háo sắc, cơ thiếp thành đàn, cũng không tương xứng" mười hai từ bình luận này, ta vẫn còn nhớ rõ ràng, vì sao lại tìm hắn làm chuyện này a?
Ta đoán bộ dạng ta há hốc miệng sững sỡ đại khái đã lấy lòng được Âu Dương thiếu chủ ở một mức độ nào đó, cho nên hắn mới cười đến khoái trá như vậy giải thích cho ta.
Nói ngắn gọn chính là xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà ta không hiểu được, trong thiên hạ ngoại trừ người của Tiêu Dao phái, cũng chỉ có Âu Dương Phong đại thúc cùng hắn là có thể dạy ta "võ công mà không bị tẩu hỏa nhập ma", đương nhiên nếu ta muốn Âu Dương Phong đại thúc dạy võ công cho cũng không phải là không thể được...
...
...
...
Nhân tiện nói một câu, đề nghị mà Âu Dương thiếu chủ vừa đưa ra này, bị ta không chút do dự trực tiếp phủ quyết rồi. Ta cũng chưa chán sống tới mức động tới vị kia...
Kế tiếp sao?
Ta biết theo lẽ thường, kế tiếp mình nên gật đầu như băm tỏi với Âu Dương thiếu chủ biểu đạt ý nguyện muốn tập võ cháy bỏng của mình, sau đó rèn sắt khi còn nóng ấn định thời khóa biểu và chương trình học với hắn, tốt nhất là nên bắt đầu ngay hôm nay... nếu không thì thật sự là lãng phí một thân nội lực này kiêm cô phụ ý tốt người khác đã an bài...
Kỳ thật thật sự không còn gì mà phải do dự, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, theo lý thuyết hẳn là phải vui vẻ vẫy đuôi mà nhận lấy mới đúng.
Kỳ thật những lời này đều đảo quanh miệng, chỉ cần nhếch môi là có thể nói ra... cũng không có gì khó xử...
Bỏ qua sự can thiệp khó hiểu của cổ họng, ta nhìn chằm chằm vào mũi mình, cố gắng mở miệng:
"Cái kia..."
Tóc bỗng nhiên bị ai nhu nhu, ngay sau đó... giọng nói quen thuộc thản nhiên vang lên bên tai...
"Võ công... không học cũng được..."
"Ách?" Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.
Âu Dương thiếu chủ cười yếu ớt phe phẩy chiết phiến trong tay, thản nhiên nói:
"Mấy ngày nay ta cũng đã cân nhắc qua việc này, Lý lão tiền bối an bài chuyện này, nhất định không phải muốn cô kế truyền võ công Tiêu Dao phái của bà ấy..."
Điểm này ta cũng khá là đồng ý... Thời điểm Lý Lưu Phong thần trí thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không trông mong gì vào chuyện này...
"Hơn phân nửa là bà ấy lo lắng việc cô một mình đi lại giang hồ sẽ bị người ta khi dễ, bất quá..." Hắn đột nhiên nở nụ cười, "Cô vốn không phải là người trong giang hồ, ta coi cô hơn phân nửa cũng không có ý định làm nữ hiệp gì, có võ công hay không cũng có gì quan trọng đâu?"
Trong mắt bỗng nhiên có điểm lấp lánh...
Từ trước... cũng không phải chưa từng nhìn lên bầu trời đêm, chỉ là không hiểu vì sao, hôm nay các ngôi sao trên trời lại đặc biệt sáng ngời như vậy...
Trong bóng đêm, gió nhẹ nhàng phất qua.
"Nếu khi nào muốn học, nói với ta là được; nếu như cả đời không muốn học, vậy cũng không sao, ta luôn luôn ở..."
Hắn đột nhiên ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía xa xa.
Có ba thân ảnh đang dùng tốc độ cực nhanh bay vút về phía này, ách... nói chính xác phải là một người mang theo hai người còn lại đi...
Thực hiển nhiên, vị vác người kia là Hồng Thất Công.
Chỉ trong nháy mắt, y đã nhẹ nhàng hạ xuống trước đống lửa, tay phải nặng nề ném Quách đại hiệp xuống, nói:
"Tiểu tử ngốc, ngươi rung cây tùng làm gì? Bắt sóc sao? Hay nhặt quả tùng?"
Quách đại hiệp từ nhỏ đã bị Giang Nam thất quái trách mắng mà lớn lên, cho nên thoạt nhìn cũng không có gì là tức giận, chỉ đỏ bừng mặt không dám lên tiếng.
Khóe miệng Hoàng cô nương giật giật, dường như muốn nói gì, lại vẫn nuốt trở vào -- kỳ thật người ta thực thức thời.
Sau đó...
Phàm là những sinh vật còn sống trong cả rừng cây này đều phải lắng nghe Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối trung khí mười phần lải nhải không ngớt...
Ta dám cá vị đang lải nhải kia không chỉ có tính tình giống Chu Bá Thông, nhìn tình hình này, rõ ràng y còn có linh hồn của Đường Tăng hừng hực thiêu đốt a.
Duy nhất đáng được ăn mừng là, linh hồn dù có cường đại hơn nữa cũng không thể đột phá được cực hạn của thân thể con người a.
Cho dù là Đường Tăng chiếm được thân thể Hồng Thất Công đi nữa, cũng có thời điểm miệng khô lưỡi đắng mà im miệng...
"Tiểu tử ngốc này đần độn như vậy, ra chiêu tất nhiên làm cho người ta cười đến rụng răng, nhưng vài ngày tới ta lại có việc muốn làm..." Y phẫn nộ liếc xéo Quách đại hiệp một cái, bấm tay tính tính, "... Nửa tháng sau các ngươi tới trấn Khương Miếu gặp ta."
Nói xong cũng không chờ mọi người trả lời, tung người nhảy lên cây, nhấp nhô vài cái đã đi xa.
...
...
...
Nhìn bóng dáng mạnh mẽ bay trên cây của y, ta yên lặng trong lòng bổ sung thêm một thuộc tính nhận biết loại sinh vật tên là 'Hồng Thất Công' này -- con khỉ già.
Tới tận khi Hồng Thất Công hoàn toàn biến mất ở cuối đường chân trời, Quách đại hiệp mới gãi gãi đầu, hỏi một vấn đề mà quả thực ta cũng muốn biết:
"Khương Miếu trấn kia... ở nơi nào?"
"Này..." Âu Dương thiếu chủ nhẹ phe phẩy chiết phiến, cười nói: "Tại hạ thật ra cũng vừa mới biết."
Hắn chỉ là "vừa mới" biết mà thôi!
Đứng trước cửa tòa khách sạn duy nhất tại Khương Miếu trấn, nhìn bốn chữ to trên bảng hiệu, ta theo bản năng dừng bước.
Chỉ sửng sốt một chút như vậy, Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương đã cất bước đi vào rồi, ta đang muốn gọi bọn họ lại, Âu Dương thiếu chủ lại ở phía sau ta nhẹ nở nụ cười.
"Không ngại, Duyệt Lai khách sạn... đã là sản nghiệp của Bạch Đà sơn ta rồi..."
...
...
...
Trong một chớp mắt, vô số ý niệm chợt lóe qua trong đầu.
Duyệt Lai khách sạn ở Tây Vực làm chuyện kia hoàn toàn là sờ phải vảy ngược của "Tây độc" Âu Dương Phong, Hồng giáo hơn phân nửa cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ hãm hại pháp vương của bọn họ.
[vảy ngược: truyền thuyết nói rồng có một lớp vảy mọc ngược ở chỗ dưới cổ, chỉ cần chạm vào sẽ bị giết ngay]
Ta cũng đoán được bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không hay ho, nhưng lại không ngờ bọn họ lại gặp chuyện không hay ho nhanh tới vậy, hoàn toàn...đã biến thành sản nghiệp của Bạch Đà sơn rồi?
Ta nghĩ... đại khái ta đã hiểu được vì sao Âu Dương thiếu chủ lại theo chúng ta một đường đi xuống phía nam...
Vốn tưởng rằng hắn nói 'có việc muốn làm' chỉ là để lấy cớ với Hoàng Dung, hiện tại xem ra hẳn là lời nói thật, 'việc riêng' theo như lời hắn nói hẳn chính là 'tiếp nhận kiêm chỉnh đốn lại sản nghiệp mới gia tăng của nhà mình' đi?
Vì thế... Một chuyến đi Giang Nam này, hắn vừa lúc trọn vẹn cả việc công lẫn việc tư, tán gái kiếm tiền đều không bỏ sót.
=_=! ! ! Tính toán thực là chuẩn a...
Không biết vì cái gì, đột nhiên ta có cảm giác muốn đánh người.
Đương nhiên, cũng chỉ là muốn mà thôi, ta vẫn là một người yêu thích hòa bình.
Không nghĩ tới, chỉ một lát sau, lại có người bị đánh thật.
Bước vào Duyệt Lai khách sạn sau, không biết xuất phát từ lý do gì Âu Dương thiếu chủ lại không biểu lộ thân phận -- ta đoán có lẽ là hắn muốn sắm hình tượng nhân vật "khách hàng thần bí", bởi vậy để Hoàng cô nương ra mặt cùng chưởng quầy thuê hai gian thượng phòng.
Hình thức phân bố phòng của Duyệt Lai khách sạn cũng thống nhất trong cả nước: phòng khách quý -- cũng chính là thượng phòng đều ở trên lầu, khách phòng bình thường thì tại dưới lầu.
Xác định phòng xong, điếm tiểu nhị liền dẫn đoàn người chúng ta lên lầu.
Ta mang tinh thần "Ngô sinh hữu nhai, bát quái vô nhai", tận dụng mọi thứ có thể để truy hỏi Quách đại hiệp xem "Bị Hồng Thất Công đánh cùng Giang Nam thất quái đánh có cảm giác gì khác biệt", cho nên trong lúc vô tình, hai người chúng ta liền đi phía sau Âu Dương thiếu chủ cùng Hoàng cô nương.
['Ngô sinh hữu nhai, bát quái vô nhai': xuất phát từ câu nói của Trang tử 'ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai, dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi dĩ', nghĩa là 'đời ta có hạn, cái học vô hạn, đem hữu hạn truy cầu vô hạn, nguy mà thôi'. Được Tranh tỷ cải biên thành 'đời ta có hạn, bát quái vô hạn' ="=||| thực hết nói nổi ]
Được rồi, sở dĩ ta kể lại chi tiết thời gian, địa điểm, hoàn cảnh, nhân vật như vậy... hiển nhiên là có nguyên nhân.
Đúng là vì khoảng cách phía sau vài bước như vậy, hậu quả là cuối cùng khiến cho có người bị mất hai cái, không, ba cái răng...
Mọi chuyện xảy ra thật sự bất ngờ.
Ta cùng Quách đại hiệp vừa mới đi được hai bậc cầu thang, một người thình lình xuất hiện trước mặt, hòa ái mỉm cười đưa tay ngăn cản chúng ta:
"Hai vị xin dừng bước..."
Chúng ta đều là người hiền hòa, cho nên vô cùng biết nghe lời phải ngừng lại, chờ nghe câu dưới.
"Thượng phòng đều có tôi tớ, không cần lo lắng quý chủ nhân không có người hầu hạ, mời hai vị xuống dưới lầu nghỉ tạm đi."
...
...
...
Một nơi nhỏ như vậy, lại có phục vụ 24/24 giống như phòng tổng thống trong khách sạn năm sao a.
Là do giá nhân công ở cổ đại rẻ mạt, hay là Duyệt Lai khách sạn có ý thức phục vụ vô cùng tốt đây?
Trong đầu ta đang quy đổi mức lương cơ bản ở hiện đại về thời này, một thân ảnh kiều nhỏ đột nhiên lướt qua người, ngay sau đó vang lên hai tiếng 'ba ba'.
Sau hai tiếng vang lưu loát, gương mặt người vừa nói chuyện đã giàn rụa nước mắt, vô cùng thê thảm:
Hai má thũng lại không cần phải nói, hai bên còn lưu lại hai dấu bàn tay cân xứng rõ ràng, có thể để cho CSI thoải mái điều tra nghi phạm, càng thê thảm là khóe miệng còn hợp thời chảy xuống một vốc máu... khiến ta sợ tới mức tim đập thình thịch loạn lên, còn tưởng rằng y bị đánh tổn thương nội tạng rồi chứ...
[CSI: đội điều tra hiện trường]
May mắn sau khi người này rốt cục gian nan mở miệng, "Oa" một tiếng nhổ ra không phải là cơ quan nội tạng nào đó, mà là ba cái răng...
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá lập tức lại bị Hoàng cô nương làm cho cả kinh, hít một hơi lạnh.
"Người này rất đáng giận, cư nhiên coi Tĩnh ca ca là tùy tùng!"
Chỉ thấy nàng lật cổ tay, trong tay đã nắm một ngọn nga mi thích sáng chói, "Đôi tròng mắt này, có giữ lại cũng không có ích lợi gì..."
Ta lấy dũng khí cùng tốc độ chạy nạn khi hỏa hoạn xông lên trước, ôm cổ nàng.
Nàng ngẩn ra, cư nhiên cho ta mặt mũi mà ngừng tay: "Hoa tỷ tỷ, tỷ..."
Ta kiên trì khuyên nàng:
"Dung... Hoàng cô nương, người này tuy rằng đáng giận, nhưng cho dù chém y thành ba ngàn sáu trăm mảnh..."
Vừa nói tới đây, người nọ bỗng nhiên hai mắt trợn trắng, "Rầm" một tiếng thẳng tắp ngã lăn ra sàn, có vẻ là vừa nghe được 'chém thành ba ngàn sáu trăm mảnh' đã bị dọa ngất đi rồi...
Những người ở lầu trên lầu dưới đi ngang qua đều dừng lại xem náo nhiệt... Mấy chục ánh mắt lập tức xoát xoát quét về phía ta...
Bà nó chứ!
Nghe người ta nói chuyện thì phải nghe cho hết a, nghe được một nửa liền ngất xỉu thì biết tính sao giờ!
Ta thật muốn túm cổ áo người nọ lắc cho y tỉnh lại...
"Hoa tỷ tỷ?"
"Ách... ý ta là, chém y thành ba ngàn sáu trăm mảnh đương nhiên là sẽ hết giận, nhưng con người ta hơn phân nửa là 'chỉ nhận quần áo, không nhận người'..." Ta quyết định trước tiên vẫn nên nghĩ biện pháp giải quyết triệt để vấn đề này, "...so với việc lãng phí thời gian giáo huấn bọn họ, không bằng ngươi ngẫm lại chuẩn bị quần áo giúp Quách Tĩnh thì hơn..."
Những lời vô nghĩa này chỉ là đột xuất mà nghẹn ra, ngay cả ta cũng cảm thấy thực gượng ép, Hoàng cô nương nếu không nghe, ta cũng chẳng có cách nào. Ta chỉ là cảm thấy người nọ không đáng giận tới mức bị khoét mắt mà thôi...
Hoàng Dung nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cư nhiên gật gật đầu, thu nga mi thích, cười khanh khách nói:
"Hoa tỷ tỷ nói có lý, liền theo ý tỷ đi."
...
Hoàng cô nương nắm tay Quách đại hiệp đi lên lầu, ta lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quay người lại... Âu Dương thiếu chủ sắc mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau ta... Tim nháy mắt bị dọa đập tới 180 nhịp/ phút...
Hôm nay thực quá đáng sợ... ORZ...
Mắt thấy ánh mắt hắn 'sưu sưu sưu' quét về phía vị vừa gặp chuyện không hay ho vẫn còn đang nằm thẳng cẳng dưới đất kia, ta vội vàng túm ống tay áo hắn kéo lên lầu... vừa kéo vừa suy nghĩ xem vì sao thiếu chủ đại nhân hắn lại không hài lòng rồi?
Không hài lòng Hoàng cô nương che chở Quách đại hiệp? Lúc này võ công hắn cao hơn Hoàng cô nương, trình độ phúc hắc chỉ sợ cũng tương xứng, làm sao cần người khác che chở a.
Không hài lòng Hoàng cô nương chuẩn bị quần áo giúp Quách đại hiệp? Quần áo hắn mặc đã đủ thuộc loại nhất đẳng... Nhìn thế nào cũng thấy hoàn toàn không cần tới người khác nhúng tay vào...
...
...
...
Trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, được rồi, nhất định là lý do này rồi.
Sản nghiệp vừa tiếp nhận lại xảy ra chuyện này, Âu Dương thiếu chủ có lẽ là đang phiền não vấn đề chỉnh đốn lại tác phong đi...
"Khụ khụ."
Ta thanh thanh cổ họng, vắt óc suy nghĩ muốn tạm thời trấn an cảm xúc của thiếu chủ một chút:
"Cái kia... nếu ngươi không hài lòng với hành động của nhân viên... Ta là nói thuộc hạ... về sau chậm rãi dạy dỗ là được, không cần sinh hờn dỗi a."
Sau đó phát hiện mình càng nói càng không đúng... Nhìn trời... dù sao ta cũng chưa từng học quản lý khách sạn a...
Âu Dương thiếu chủ ngây ra nhìn ta một lúc lâu, mới xua xua tay nói: "Không có việc gì rồi... Cô về phòng nghỉ ngơi đi..."
...
...
...
Ta hẳn là... chưa nói sai cái gì đi...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store