Xuyên Qua Dị Giới Tu Chân, Ta Làm Một Cái Cách Mệnh Nhân
Chương 39: Con đường nào cho cách mệnh.
Đến buổi chiều sớm, Trần Vi An tại đem An gia bên kia câu trả lời khẳng định đằng sau, liền dẫn theo bên cạnh Liễu Như Yên, cùng nhau vui vẻ trở lại doanh trướng sớm đã an bài qua trước đó.
Sau khi khách sáo hàn huyên vài câu với đám người dưới trướng, Trần Vi An lại một mình đi đến một chỗ tĩnh tâm bên cạnh thác nước, cùng Tiểu Mễ bắt đầu nghiên cứu.
"Tiểu Mễ, cô cảm thấy Giang Lăng quận tình thế như thế nào?"
Gần như tưc thì, một khối xanh lam màn hình chữ nhật tại Trần Vi An trước mặt sáng lên, biểu hiện trên màn ảnh lấy một cái avatar bản thiếu nữ chibi.
[(°ڡ°): Nhìn có chút phức tạp, ta cũng không nên nói như thế nào mới là tốt đây.]
Trần Vi An gật đật đầu, rồi lại thở dài.
"Khó hơn ta nghĩ."
"Mấy ngày nay ta đã đi qua Việt Quốc mấy nơi thành trì, từng cái từng cái đều không khác gì mấy, cùng nguyên giới đặc biệt cổ đại Trung Hoa xã hội lại rất tương đồng."
"Haizzz... Thôi, trước tạm gác lại nó sang một bên đi..."
"Tiểu Mễ, mở ra Sơ thảo luận cương các dân tộc và thuộc địa của Lenin đi."
"Hi vọng tối nay ta có thể tìm ra được gì đó hữu ích."
Vừa dứt lời, lam nhạt màn hình liền trong chốc lát hoán đổi ra một bản tiếng Anh văn hiến.
[11) With regard to the more backward states and nations, in which feudal or patriarchal and patriarchal-peasant relations predominate, it is particularly important to bear in mind:
...]
Trần Vi An vuốt vuốt cái cằm, đồng thời con ngươi liên tục thôn phệ mỗi chữ mỗi câu một cách cẩn thận. Đọc xong một lượt, hắn mới lại từ tốn nói ra.
"Aizzz... Thật khó nhỉ."
"Thời đại đó đã có một lực lượng cách mệnh thành công rồi."
"Sau đó, họ mơi tiến hành dẫn dắt các Đảng cộng sản non trẻ trên khắp Tera Earth."
"Mà tại sau đó, tại hậu kỷ nguyên Dark Age, thì các đảng tiên phong Cộng sản mới là kế thừa, cuối cùng mới hóa ra liên bang như thời điểm hiện tại."
"Còn tại nơi dị giới này, tư sản?"
Khóe miệng hắn co giật.
"Còn không có lấy gì đến vô sản ra mà vốn liếng cách mệnh đây."
Nghe qua một tràn cảm thán, lúc này, một cái màn hình khung chat liền nhảy ra bên cạnh, đồng thời lại tiếp tục gõ tin.
[(°ڡ°): Theo ta thấy, ngài hẵn nên đọc lại học thuyết Marx, đồng thời nên kết hợp với trước mắt thực tiễn. Đồng thời, vừa tiến vừa bổ sung. Chứ không nên, liền một mạch xây dựng ngay tức khắc.]
Trần Vi An khó hiểu, lập tức hỏi lại.
"Nói cụ thể thử xem?"
Màn hình khung chat lại tiếp tục hiện lên từng dòng tin nhắn.
[(°ڡ°): Đầu tiên ta muốn làm rõ cơ sở khái niệm, theo chủ nghĩa duy vật lịch sử mà đến phân tích.]
[(°ڡ°): Marx - Engels đã đưa ra, công thức chung về Hình thái xã hội = Lực lượng sản xuất + Quan hệ sản xuất + Kiến trúc thượng tầng.]
[(°ڡ°): Chiếu theo hoàn cảnh hiện tại, trước hết là về lực lượng sản xuất.]
[(°ڡ°): Dù ngài chưa đi có hết qua Giang Lăng quận, kể cả Việt quốc, Ngô quốc, Tây Cổ quốc, thậm chí là Đông Thương Châu, hay rộng hơn chính là Thần Châu đại lục. Nhưng ta đoán chừng ngài cũng rõ ràng, kinh tế nơi này chủ yếu ỷ lại vào nông nghiệp cùng thủ công nghiệp.]
Trần Vi An gật đầu đồng ý, rồi tiếp tục nhìn xem tin nhắn tiếp theo.
[(°ڡ°): Bởi vậy năng suất vô cùng thấp, chủ yếu đều phụ thuộc vào sức người. Khá giống nguyên giới thời kỳ tiền hiện đại, đúng không?]
[(°ڡ°): Tuy nhiên, ngài có lẽ cũng đã nhìn thấy chỗ khác biệt.]
Trần Vi An trầm ngâm một lát, rồi lại thốt lên hai chữ.
"Linh khí?"
[(°ڡ°): Không sai. Cái kia cỗ năng lượng có thể ảnh hưởng tới mọi vật chất, đồng thời cũng phá vỡ nhiều định luật vật lý cổ điển, hơn nữa còn có khả năng tái tạo vô hạn.]
[(°ڡ°): Ấy vậy mà con người nơi này lại chỉ đem linh khí để cải biến nhục thể đổi lấy việc kéo dài tuổi thọ, cùng khả năng chiến đấu mà thôi. Do đó, ta thấy điều này vô cùng lãng phí.]
Trần Vi An mãnh kinh, lại tranh thủ thời gian hỏi ngay.
"Chờ chút, Tiểu Mễ. Ý của cô là đem linh khí dùng cho sản xuất?"
"Nhưng đây không phải là điều chúng ta tại Thất Tinh Hội công xưởng đã làm ra một bộ phận đó sao?"
[(°ڡ°): Đúng là ngài đã làm vậy, tuy nhiên, cái ta nói ở đây chính là phải đem nó mở rộng.]
[(°ڡ°): Nhưng một khi mở rộng quy mô, liền có vấn đề xảy ra. Ví dụ, linh khí yếu tại nơi này cũng là một vấn đề.]
[(°ڡ°): Còn cụ thể xa hơn là các pháp trận để duy trì cỗ máy hoạt động ở Thiên Hoàng Châu đều rút đi một lượng linh khí cực lớn trong khi năng suất lại không cao.]
[(°ڡ°): Vậy thì ngài cảm thấy có thể dùng lại phương pháp này cho môi trường có lượng linh khí yếu hơn được sao?]
Trần Vi An nhíu mày, sờ sờ lên cái cằm của mình, rồi ậm ừ gật đầu.
"Ừm... đúng vậy."
"Là ta suy tính chưa được chu toàn."
[(°ڡ°): Đương nhiên!]
[(°ڡ°): Nếu ngài để cho tình hình cứ như thế này mà phát triển, tất nhiên sẽ tạo ra sự trùng kích rất lớn ảnh hưởng đến quan hệ sản xuất.]
[(°ڡ°): Với lực lượng sản xuất, hiện tại đều dựa vào sức người, điều này liền dẫn tới tư liệu sản xuất là đất đai, linh khí và các vật liệu liên quan từ khí, liền tại trong tay tầng lớp địa chủ, tu sĩ nắm chặt không buông.]
[(°ڡ°): Mà nếu như, một khi, các cỗ máy hoạt động dựa trên linh khí lại tiếp tục rơi vào trong tay các tu sĩ lần nữa, thì chẳng khác nào giao trứng cho ác.]
"Ừm..."
"Kỳ thật thì ta cũng đã nghĩ đến điểm ấy. Nhưng cô nên nhớ, không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện các cuộc cách mệnh tư sản trước các cuộc cách mệnh vô sản đâu."
"Và đừng nghĩ là Lenin có thể nhảy cóc từ phong kiến lên XHCN đấy nhé."
Trần Vi An dứt lời liền là cười khẩy. Rồi hắn lại tiếp tục thao giảng.
"Ahzz... Với tình huống hiện tại, máy móc nếu là muốn vận hành bắt buộc phải có tu sĩ."
"Nhưng cô yên tâm, ta rất nhanh sẽ có ý tưởng mới để cải tiến máy móc, khiến ai ai cũng có thể vận hành được chúng."
[(°ڡ°): Vâng... Vâng... nếu vậy thì tốt.]
[(°ڡ°): Bất quá, theo ta cảm thấy thì ngài vẫn là đang quá lạc quan.]
[(°ڡ°): Dù cho máy móc không còn cần thiết phải là tu sĩ vận hành điều kiện, thì ta vẫn nghĩ tình hình sẽ không khác là bao, thậm chí lại càng hỏng bét.]
Trần Vi An nhíu mày, khuông mặt thoáng lên vẻ bất ngờ.
"Ý cô là tình hình vẫn như cũ sao?"
[(°ڡ°): Thì ngài có thể nghĩ, máy móc ra đời, liệu ngài nghĩ ngài có thể dấu chúng được bao lâu?]
[(°ڡ°): Và một khi chúng rơi vào tay "họ", với lượng tài nguyên khổng lồ mà "họ" hiện có, dù cho không cần máy móc tiên tiến, họ cũng rất nhanh sản xuất ra hàng hóa với số lượng cực lớn.]
[(°ڡ°): Và giá trị thặng dư cuối cùng vẫn sẽ nằm trong tay họ.]
Trần Vi An đọc qua những dòng tin nhắn, trên mặt lại lộ ra một tia cười cười, rồi hắn sau đó liền đứng lên tiến tới hướng thác nước phía trước, tọa hạ.
Thác nước từng tia liên tiếp đánh thẳng vào hắn đỉnh đầu, giống như là cho một cái đang nóng CPU hạ nhiệt độ làm mát. Mà tại lúc đó, các loại suy nghĩ liền tràn vào trong não hải của hắn, cuối cùng hắn lại thốt lên một tràng.
"Không!"
"Tiểu Mễ, muốn làm cách mệnh thì phải nhanh."
"Nếu ở đây đã không thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thì chính bản thân chúng ta phải tự tạo ra những thứ ấy."
"Chúng ta không có khả năng chiếu theo nguyên giới tạo ra các Xô Viết, Công xã hay Hợp tác xã."
"Vậy theo ta thấy, thì chúng gia phải tận dụng triệt để lợi dụng bọn hắn, chúng ta phải hi sinh giai cấp vô sản bộ phận lợi ích để lôi kéo những kia giai cấp tư sản tương lai hướng chúng ta mà dựa vào."
"Chỉ có dạng này, chúng ta mới bộc phát một loại khác biệt, khi đó chúng ta mới có một cuộc cách mệnh khác, ôn hòa hơn, nhân văn hơn."
"Nhưng đến cùng thì tất cả cũng đều về tay các Xô Viết a."
[(°ڡ°): Chậc!]
[(°ڡ°): Nhưng ngài có dám cam đoan, là bọn họ có thể sẽ trung thành tuyệt đối với cách mệnh sao?]
[(°ڡ°): Ở đây cũng như nguyên giới có câu tục ngữ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hơn nữa, ai sẽ tin ngài trong cái thế giới hỗn loạn lấy sức mạnh bản thân làm trọng?]
[(°ڡ°): Theo ta thì cách tốt nhất ngài nên tiếp tục kiến thiết kinh tế trước, làm một cuộc cách mệnh công nghiệp, tạo ra một loạt các tầng lớp giai cấp vô sản lẫn tư sản mới. Như công nhân, tiểu tư sản, trí thức,... để làm đối trọng với các giai cấp thống trị cũ.]
[(°ڡ°): Đây chính là nhân. Cũng chính là cơ sở vốn liếng đầu tiên của cách mệnh.]
[(°ڡ°): Khi có nhân rồi, thì chúng ta mới tính tiếp việc làm suy yếu các giai cấp thống trị cũ.]
[(°ڡ°): ...]
[(°ڡ°): Được rồi, cuối cùng ta tặng ngài một câu.]
[(°ڡ°): Nhân định thắng thiên!]
Màn hình đã dừng đi những dòng tin nhắn mới, mà tại thác nước trên đầu vẫn cứ như vậy chảy xuống, càng về đêm càng phát ra băng lãnh thấu xương, nhưng hàn nhiệt như vậy cũng lại không cách nào làm lạnh hắn giờ phút này nóng bỏng não hải.
Hắn biết rõ, nếu như dựa vào tu sĩ, hắn tuyệt sẽ không tín nhiệm bọn hắn đối với cách mệnh trung thành . Chí ít là đem toàn bộ dự định mở ra cùng nói ra kỹ càng thì chính là như vậy.
Nhưng nếu chờ đợi từng bước kiến lập ra quá độ tư sản, thì hắn lại chờ không nổi. Bởi vậy, hiện đại tư duy ở trong đầu hắn hiện đang kịch liệt vật lộn, cuối cùng hắn lại một lần nữa thở dài, hô hấp so với trước kia trầm trọng hơn.
Hắn lại đối với Tiểu Mễ tiếp tục nói.
"Thôi!"
"Tạm thời đem chuyện này để hôm khác nghĩ lại. Con đường cách mệnh không thể quyết định trong ngày một ngày hai."
Nói xong, hắn đổi cái nhẹ nhõm chủ đề lấy thư giãn nỗi lòng.
"Tiểu Mễ, đi gọi Hồng Lão tới đây một chút. Ta bây giờ muốn nhìn qua mấy ngày nay tình báo."
"Có lẽ nên tiến vào Ám các kế hoạch giai đoạn thứ hai."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store