Xuyên Qua Dị Giới Tu Chân, Ta Làm Một Cái Cách Mệnh Nhân
Chương 34: Cách mệnh chi khởi
Nơi nào đó, tại Ngưu Gia thôn bên cạnh một khu rừng sâu, cách Hồng Thành về phía tây nam ước tám dặm.
Một khu thổ phỉ doanh trại, liền bị Trương Tam nhóm người trưng dụng. Nhắc tới cũng thật xảo diệu, khi ấy Trương Tam, Từ Bách cùng Hứa Thanh Tĩnh ba người đang vì tìm ra nghỉ đêm mà phát sầu, bỗng nhiên lại có một đám không biết sống chết thổ phỉ lao ra chắn đường.
"Đứng lại! Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua liền lưu lại tiền cùng nữ tử!"
Thấy qua một màn xuẩn như vậy, liền tại hai cái Nguyên anh cảnh cao thủ lập tức vung tay lên, lại thêm hai cái trúc cơ tu sĩ xuất thủ, một chiêu hợp kích đem đám kia sơn tặc đánh cho tan tác. Còn lại mấy cái không biết làm sao xảy ra chưa kịp bỏ chạy, ngược lại liền bị áp giải về ổ cướp trên núi.
Mà để báo phần này "ân tình", bốn người bọn họ liền cao hứng bừng bừng, đem đám kia ác đồ dọn dẹp một phen, lại thuận tay chiếm trại, cũng liền giải quyết vấn đề đêm nay nơi đặt chân.
Gần tới giờ hoàng hôn, bốn người bọn họ liền ngồi vây quanh đống lửa bên cạnh, xa xa chợt trông thấy có hai bóng người đi tới. Đám người vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Trần công tử."
"Trần công tử."
"Trần đại ca."
"Trần đại ca."
Trần Vi An mỉm cười. Nhưng hắn tâm tình lại là không tốt, nên chỉ là qua loa gật gật đầu.
"Ân... Để Liễu cô nương cùng đứa bé kia đi rửa mặt."
"Trương Tam, mang ta đi xem xét phòng ngủ a."
Đám người thấy sắc mặt hắn không tốt, nên chỉ yên lặng mà làm theo Trần Vi An an bài, rồi ai cũng lại vào chỗ nấy.
Mà tại lúc Trần Vi An theo Trương Tam đi vào trùm thổ phỉ gian kia nhà chính. Hắn liền cảm thấy tại cái trại cướp vật tư thiếu thốn, trong trại đa phần là hàng rào, nhà tranh, vọng lâu, hết thảy đều do tre trúc mà thành, thế nhưng tại cái này trùm thổ phỉ gian phòng lại cực điểm xa hoa.
Trong phòng nào là châu ngọc lập loè, nào da hổ thảm lát, thậm chí có một viên phát sáng dạ minh châu, có thể thấy được những cái ác ôn này đã từng cướp bóc qua không ít tiểu thương a.
Nhưng những này đồ vật đều tại Trần Vi An trong mắt không có chút nào lực hấp dẫn a. Thế là hắn liền đi qua toàn bộ, rồi lại tiến nhập gian phòng, tiếp đến ra hiệu người bên cạnh đóng cửa.
"Trương Tam, hồi báo một chút hôm nay các đội đệ tử tình huống a."
"Vâng, công tử."
Trương Tam lập tức cung kính đáp.
"Tại Việt quốc các đệ tử đã phân tán tới các thành trấn xung quanh, nhưng cũng không đạt được bao nhiêu tình báo. Đại đa số trong thành thế cục đều không tốt, rất nhiều cửa hàng đóng cửa, trong thành quân sĩ cảnh giới sâm nghiêm."
"Còn ngoại thành thì liên tục bị lưu dân vây khốn, về phía nông thôn tình hình lại càng khốn đốn. Chỉ có mấy chỗ thành trì lớn hơn thì có vẻ náo nhiệt chút."
Báo cáo sơ lược xong, Trương Tam mới đem qua các đệ tử sưu tập đến yếu điểm đã qua chỉnh lý dâng lên, mà nhìn qua thì so với Trần Vi An thu thập tại Hồng Thành đều là tương tự.
"Ân... vậy hai đạo tại mặt phía bắc, tình huống như thế nào?"
Trương Tam nghe vậy liền là gãi đầu sinh ngượng, đáp lại.
"Ân... Cái kia... cái kia hai hướng chỉ sợ còn chưa tới nơi a, công tử."
Trần Vi An nghe hắn ấp úng như vậy, cũng là không quá làm khó mà lại ra lệnh.
"Ân... Cũng có đạo lý."
"Cho dù bọn hắn đã đến cũng khó mà xâm nhập thẩm thấu, trong một sớm một chiều. Nên, ngươi hãy dùng thủ cơ nội bộ liên lạc, mệnh bọn hắn có cơ hội để lợi dụng được liền lập tức cắm vào."
"Nếu không có nắm chắc, liền tạm thời án binh bất động. Đông Thương Châu mặc dù khốn cùng, nhưng có chút trường kỳ khổ tu người sống sớm đã đạt Hóa Thần cảnh. Tổ chức còn nhỏ yếu, không cần thiết va chạm như vậy đại năng."
"Vâng, công tử. Ta cái này lập tức liền đi xử lý." Trương Tam cúi đầu lĩnh mệnh.
Trần Vi An tiến lên dìu hắn đứng dậy.
"Đừng cúi đầu, bình thường trò chuyện là được."
Thoại âm vừa dứt, hắn lại nghiêm mặt phát ra nghiêm nghị lời nói.
"Đêm nay có chuyện muốn ngươi lập tức đi làm."
"Khó thì nói khó, dễ thì cũng không dễ. Vậy ngươi nguyện ý không?"
Trương Tam sau khi nghe xong thanh âm, liền không chút do dự mà nhận lời.
"Công tử cứ việc phân phó, Trương Tam dù chết cũng không chối từ."
Trần Vi An nhìn hắn hùng hùng hổ hổ bộ dáng liền là phì cười, tay kia đỡ hắn đứng dậy, rồi lại hòa ái nói.
"Ha ha... Đừng cầm lấy sinh tử sự tình lời nói ra như vậy a."
"Đừng quên các trưởng lão Thất Tinh hội đã giao các ngươi cho ta. Ta cũng phải có nghĩa vụ chăm sóc các ngươi một hai."
Dứt lời Trần Vi An lại lần nữa, nghiêm giọng hơn nữa nói ra.
"Tốt, coi như đây là khảo nghiệm của ngươi. Thay ta lấy một mạng một người."
Sau đó, hắn đưa ra một tấm ảnh nhỏ trên màn hình lam nhạt, đây là do Tiểu Mễ từ trong đống ký ức của tiểu nữ hài mà phục khắc ra chân dung hình ảnh.
"Hắn họ Lâm, người trong Hồng Thành Lâm phủ."
"Ta chỉ có một yêu cầu thôi."
"Làm việc lưu loát sạch sẽ, hành sự xong thì cần phải nhanh chóng rút lui, không được dây dưa, ảnh hưởng đến người vô tội. Ngươi làm được không?"
Trương Tam nghe qua chi tiết nhiệm vụ, liền lập tức liên tục tường tận xem xét cái kia họ Lâm khuôn mặt, rồi cung kính lĩnh mệnh mà đi.
Khi ngoài cửa truyền đến chốt cửa két rồi cạch một tiếng, Trương Tam đã cưỡi gió đạp mây mà đi chấp hành nhiệm vụ. Để lại thân ảnh Trần Vi An thở dài một tiếng.
"Aizzz... Vốn cho rằng bất quá phiêu bạt vô y, ai ngờ ngươi hết lần này tới lần khác muốn tới trêu chọc ta. Vậy cũng đừng nên trách ta a."
"Bất quá cho dù ngươi vì thế mất mạng, cũng chưa hết tội a."
Cảm thán một chút rồi hắn đi đến bên cạnh bàn tọa hạ, từ trong không gian lấy ra một bình trà cùng chén trà, rồi hớp nhẹ một cái, đồng thời hắn nhìn chăm chú trong chén một lúc lâu.
"Cho tới bây giờ, ta đã tỉnh lại cũng gần hai tháng tròn, nhưng vẫn như cũ phảng phất giống như chính mình hiện đang lưu lạc tại hoang đảo, lo sợ nghi hoặc vô y, cuối cùng lại cần tự lực cánh sinh."
"Nghĩ lại đến, chúng ta là không còn cần như vậy lo trước lo sau?"
[(°ڡ°): Có lẽ, chúng ta không cần lại vì sinh tồn mà phát sầu. Chúng ta đã có năng lượng hạch tâm, chỉ cần thời gian đủ lâu liền có thể cải tiến.]
[(°ڡ°): Thêm nữa hậu bối cũng đã lưu lại tư liệu nghiên cứu của bọn họ, cho nên thưa giáo sư Trần, ta dám nói, vấn đề sinh tồn đã không còn đáng ngại.]
Tiểu Mễ bắn ra liên tục hai dòng tin nhắn, cũng là các luận cứ từ thực địa phân tích, nhưng Trần Vi An thấy vậy lại ném ra ngoài một câu hỏi trí mạng.
"Tiểu Mễ, nếu ta nói có thế lực đang thao túng hoang đảo này, bọn hắn không ngừng đưa lên hung thú, mê hoặc thổ dân, hay là có thổ dân tại bên ta mềm yếu lúc thu hoạch được lực lượng có thể đem ta phương đánh bại, kích choáng, chúng ta làm như thế nào tự xử?"
[(°ڡ°): (⊙_⊙')]
[(°ڡ°): Khởi Hữu Thử Lý?]
Trần Vi An cười nhạt, nhẹ lay động đầu rồi trả lời.
"Sao lại không thể? Nếu ta có thể biết trước tương lai, trên đời này còn có ai cần chúng ta đi thăm dò tri thức đâu?"
Sau đó hắn lại trịnh trọng kỳ sự nói tiếp.
"Nhưng chúng ta không cần phải e ngại sự nguy hiểm mà chúng ta chưa biết, nhưng cũng tuyệt không thể đơn độc nghênh địch."
[(°ڡ°): Vậy, ý của ngài là?]
[(°ڡ°): (⊙_☉)]
Trần Vi An nhếch miệng, gật đầu.
"Đúng vậy. Do hôm nay hoàng hôn thảm kịch có thể thấy được, giới này cùng chúng ta ở kỷ nguyên Dark Age sao mà lại tương tự đến kỳ lạ."
"Bọn hắn trầm luân tại hắc ám, bị bóc lột, bị giẫm đạp, không người che chở."
"Thất Tinh hội tuy nói may mắn, cũng có thực lực. Nhưng nếu không có ta bày kế cho bọn họ, bọn họ lại có thể thế nào tràng diện?"
"Do đó, chúng ta cần kết minh"
"Nhưng tại cái giới này lấy thực lục vi tôn, kẻ mạnh đem kẻ yếu coi như cỏ rác. Ta thiết nghĩ, chúng ta cần phải chủ động sáng tạo minh hữu. Tiểu Mễ ạ."
[(°ڡ°): ( ̄~ ̄;)]
Tiểu Mễ nghe xong lời nói của hắn thì trầm ngâm một lát.
[(°ڡ°): Tốt, nhưng ngài đã có chiến lược tạo nên minh hữu như thế nào chưa?]
Trần Vi An lắc đầu mỉm cười, cũng lại là mừng thầm trong lòng. Hắn thấp giọng tự nói khẽ trong lòng.
"Chẳng lẽ có cô còn không đủ sao? Ha ha... Trí tuệ nhân tạo toàn năng tại liên bang cũng thuộc hạng top, cần gì phải hỏi ta việc này?"
"Câu hỏi như vậy nếu để những lão già ở nhà biết được, chỉ sợ bọn họ muốn cùng ta đoạn tuyệt vãng lai! Ha ha..."
[(°ڡ°): Σ( ̄□ ̄ |||)]
[(°ڡ°): Aizzz... Được rồi! Để ta tới chuẩn bị. 】
[(°ڡ°): (-_・)?]
Một lát sau, Tiểu Mễ rốt cục đưa ra chính mình tư tưởng.
[(°ڡ°): Ngài có ngại không khi phát động một cuộc cách mạng, thưa giáo sư?]
Trần Vi An gõ nhẹ các ngón tay mặt bàn, trong lòng giống như dấy lên một ngọn tinh kỳ, sau đó lại phát ra ý vị thâm trường âm thanh.
"Không hổ là tri kỷ của ta. Ta vốn cũng có ý đó. Bây giờ cô cũng đã nói như vậy, càng làm cho ta kiên định."
"Thế giới này xác thực cần trải qua một trận biến thiên."
[(°ڡ°): Ừm... ừm...]
[(°ڡ°):(¬_¬)】
[(°ڡ°): Nhưng cái này cùng nguyên giới nhiệm vụ truyền bá rất khác biệt, những văn minh kia đã có trình độ đạt gần đến công nghiệp hoá, lại có tư tưởng đã được giải phóng, chúng ta mới lấy tham gia truyền bá.]
[(°ڡ°): Mà nơi đây lại không có bóng dáng của công nghiệp, nông nghiệp tuy có hưởng lợi từ linh khí, nhưng quy mô không lớn, tóm lại chinh là rối như một nồi cám heo.]
[(°ڡ°): Lại còn có tu sĩ giai cấp tầng tầng lớp lớp phân hoá chặt chẽ.]
[(°ڡ°): Cùng rất nhiều những nguyên do khác, cho nên muốn cách mạng, nhất định phải mở ra lối riêng.]
Trần Vi An trầm ngâm một lát, sau đó lại mỉm cười nói.
"Tiểu Mễ, có có thể truy vấn sâu sắc về chủ nghĩa Marx chứ?"
[(°ڡ°): Ừm... được. Nhưng có vần đề gì sao?]
Trần Vi An bình thản tiếp tục nói.
"Ta lấy phương pháp của Lenin làm gốc. Lại nhớ tới hậu thế có một vĩ nhân, tên là Nguyễn Ái Quốc, hoặc xưng Hồ Chí Minh."
"Ta cũng từng đọc qua ông ấy tư tưởng, lại thấy Tera những năm đó tình hình so với tình hình trước mắt ở giới này gần như tương tự."
"Thí dụ như kinh tế nông nghiệp lạc hậu, địa chủ bóc lột, giai cấp công nhân mới nảy sinh cũng không có nhiều thành quả, lại chịu đế quốc thực dân áp bách."
"Chúng ta có thể đem qua ngài ấy tư tưởng lộ tuyến sửa đổi, kết hợp thực tiễn. Lấy kinh điển chủ nghĩa Marx-Lenin là cương lĩnh chỉ nam, nếu không có sai gì lớn, chúng ta có lẽ có thể tại giới này khai sáng một liên bang xã hội chủ nghĩa, phảng phất tại nguyên giới liên bang Tera."
Trần Vi An ngôn từ càng lúc càng sục sôi, ngữ khí càng lúc càng dâng trào, làm cho Tiểu Mễ nghe được nhất thời tâm thần run rẩy. Mà nếu nó có thực thể, chỉ sợ cũng phải đến nổi da gà a. Bất quá sau một lát trầm tư, Tiểu Mễ cảm thấy kế hoạch này cũng có đạo lý riêng.
[(°ڡ°): Hừm...]
[(°ڡ°): Được rồi.]
[(°ڡ°): Nhưng trước mắt, vấn đề hàng đầu chính là tìm kiếm một chỗ xây cách mạng căn cứ địa. Cần trước hết phải tạo nên giai cấp công nhân. Ngài cần phải rõ ràng vấn đề này, chỉ có giai cấp công nhân, tức giai cấp vô sản mới có thể lãnh đạo cách mạng.]
[(°ڡ°): Còn lý do thì không cần ta phải nói rõ. Nhưng có thể lược giản, chỉ có vô sản chiếm phần đông thì mọi vấn đề quyết sách mới vì số đông lợi ích mà đề ra. Đồng thời ta cũng không phủ bỏ vai trò giới tri thức, tư sản, mà ta sẽ coi họ chính là công nhân thương nghiệp, công nhân tri thức, ... Đây gọi là chuyển hóa cách mạng, nhưng trước mắt tuyệt đối phải có giai cấp công nhân làm tiên phong dẫn đầu cách mạng.]
[(°ڡ°): Bởi lẽ đó, đi đầu tuyên truyền ra chủ nghĩa xã hội cũng phải cấp thiết bồi dưỡng truyền thống giai cấp công nhân song hành. Không có cổ điển giai cấp công nhân, thì ngài chớ nên vọng tưởng đến tầng lớp công nhân trí thức như ở Tera. Bởi trí thức đi trước một khi không khéo sẽ là tác dụng ngược, và hết thảy mọi thứ ngài làm sẽ biến thành xã hội tư bản chủ nghĩa, và sẽ mất rất lâu, cùng với mất nhiều máu và nước mắt mới đến kỷ nguyên xã hội chủ nghĩa thực sự như ở Tera.]
Trần Vi An gật đầu, khóe miệng dần dần giương lên.
"Tốt. Chọn lựa đầu tiên của ta chính là Định An Thành, một nơi thương nhân hội tụ nhiều như vậy, đủ để thỏa mãn bên ta cung cầu. Về phần công nhân..."
"Ha ha... Cái này khiến ta hồi tưởng lại chúng ta ban sơ cách mạng công nghiệp lần thứ nhất cảnh tượng."
"Từng có ngạn viết 'cừu ăn thịt người', nông dân bị trục xuất khỏi ruộng đồng, để họ hóa thành nông trường công nhân, cuối cùng thành những người vô sản, tại nhà máy băng chuyền mà từ từ hao hết sinh mệnh."
"Nơi đây cũng thế, dù chưa có nhà máy, cũng không nhà tư bản bóc lột, nhưng có phong kiến vương triều cùng thế gia cường quyền. Lại ngẫm lại, những lưu dân kia đem tới vừa vặn trở thành chúng ta giai cấp vô sản, chính là đám đầu tiên cổ điển giai cấp công nhân căn cơ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store