Xuyen Nhanh Phao Hoi Cong Xinh Dep Luon Bi Nhom Vai Chinh Ao Uoc
Trưởng thôn đi rồi.Chú Thất vội vã nhào tới vuốt ve người Dư Khả, để dương vật xấu xí của mình trước miệng nó."Đến đây, ngoan nào, giúp chú liếm liếm."Dư Khả ngậm lấy vật bẩn thỉu kia, cẩn thận liếm cố gắng nuốt vào làm vài cú sâu."Ngoan lắm, đợi chú Thất phát tài rồi nhất định sẽ mang cháu ra ngoài!"Dư Khả cười lạnh trong lòng.Kiếp trước tên khốn này cũng đã lừa nó như vậy, kết quả chính gã đã lừa nó vào chuồng lợn, tìm hàng chục người đàn ông đến "phục vụ" làm lớn bụng nó.Nó nhanh chóng giải quyết dục vọng của người đàn ông, chờ gã đi rồi nó lạnh lùng nhổ vài ngụm nước bọt hận không thể lột lưỡi mình ra rửa sạch.Người trong thôn đã đi nhưng họ không thả Dư Khả ra.Đàn ông trong thôn sợ Dư Khả sẽ nói ra mối quan hệ hỗn loạn của bọn họ. Họ cũng muốn nhân lúc giam giữ Dư Khả nhanh chóng làm cho bụng nó to ra, mang thai một đứa con để duy trì nòi giống.Dư Khả không ngờ rằng việc nó thức tỉnh ký ức kiếp trước lại khiến quá trình bị giam cầm diễn ra nhanh hơn.Vài ngày sau một ánh sáng le lói lóe lên trong bóng tối, Dư Khả ngẩng đầu còn chưa thấy rõ ai bước vào thì đã bị một người đàn ông nhào tới đè xuống giường."Ai?" Nó chán ghét nhìn người đàn ông trên người, xuyên qua ánh sáng mờ nhạt nó thấy khuôn mặt già nua và suy đồi của trưởng thôn, cùng cái lưỡi ghê tởm đang liếm láp trên người nó."Ông trưởng thôn...""Cháu ngoan, sinh cho ông một đứa con đi." Trưởng thôn không quan tâm kích động cởi quần để lộ dương vật xấu xí."Không... đừng mà!"Dư Khả sợ hãi hét lên, hình ảnh này làm nó nhớ lại kiếp trước khi bụng nó bị làm cho lớn lên.Nó không muốn sinh con cũng không muốn sinh ra một bé gái để phải lặp lại những gì nó đã trải qua.Nếu...Nếu nó chưa từng gặp Thiên Tứ chưa từng thấy thế giới tự do bên ngoài, nó có thể đã cam tâm trở thành món đồ chơi của những gã đàn ông đốn mạt này.Nhưng giờ đã khác, nó muốn tự do, muốn một tình yêu chân chính chứ không phải cuộc sống như một con lợn nái, chỉ biết tiếp nhận tinh trùng của bọn chúng cho đến khi sinh con mới thôi.Mặt Dư Khả trắng bệch vì sợ hãi.Trưởng thôn cũng mặc kệ nó phản kháng, nâng một chân thiếu niên lên rồi cắm vào.Đầu dương vật xấu xí đẩy hai cánh hoa ẩm ướt ra, từ từ chui vào rồi đâm thẳng một phát.Khoảnh khắc đó Dư Khả cảm thấy ghê tởm từ trong lòng đến thân thể, nó đau đớn kêu lên: "Ông... ra ngoài... a a a...""Đồ dâm đãng, xem tao có làm chết mày không!"Trưởng thôn ra sức đẩy hông, vật thô to làm chỗ đó của thiếu niên căng ra hết cỡ gần như trong suốt, những giọt nước dâm đãng rơi xuống tí tách từ nơi giao hợp.Nhưng dù vậy trưởng thôn vẫn cảm thấy chưa đủ, ông ta đè chặt thiếu niên xuống giường không chút thương tiếc mà chịch thật mạnh.Nhìn khuôn mặt đẫm lệ của thiếu niên làm trưởng thôn lại nhớ đến mẹ của nó, người đàn bà lẳng lơ kia, tưởng mình là sinh viên thì ghê gớm lắm à đã bị bán đến đây rồi mà còn đòi đàm phán với ông ta. Cuối cùng chẳng phải vẫn bị ông ta đụ cho chết đi sống lại hay sao."Mày đúng là giống hệt mẹ mày... đồ dâm đãng, mày có biết mẹ mày cũng giống mày, ở dưới vừa chặt vừa nóng không...""A a a... nhẹ một chút... đừng cắm sâu thế... đụng phải tử cung rồi..."Thiếu niên bị trưởng thôn sỉ nhục, tiếng va chạm vào mông vang lên "bạch bạch".Nó nghe trưởng thôn vừa sỉ nhục mẹ mình vừa với bóp lấy ngực nó, một ngọn lửa hận thù giận dữ bùng lên trong lòng.Có một giọng nói vang lên...Giết hắn...Giết bọn họ đi, mày sẽ được tự do.Sẽ không ai biết mày là một thứ đồ rách nát, mày liền có thể cùng anh Thiên Tứ cao chạy xa bay rời khỏi cái chốn thâm sơn cùng cốc quỷ quái này rồi.Thiếu niên bị giọng nói đó mê hoặc trong cơn cực khoái, nó ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xấu xí của trưởng thôn, ông ta đang mút nhũ hoa của nó như một con chó. Cảm giác ghê tởm từ sâu trong linh hồn khiến nó cảm giác được một sức mạnh lạ thường, nó đá trưởng thôn văng xuống đất.Trưởng thôn tuổi đã cao, bị một cú đá văng xuống giường như vậy liền nằm liệt dưới đất đau đớn run rẩy.Nhân cơ hội này Dư Khả nhặt chiếc chén nước đặt bên cạnh, đập bể xuống đất. Nó cầm mảnh vỡ không màng ngón tay bị cứa mà túm lấy đầu trưởng thôn tàn nhẫn cắt một nhát vào cổ ông ta.Máu nóng "phụt" một tiếng bắn tung tóe lên mặt nó. Lão trưởng thôn chết không nhắm mắt nhìn nụ cười dữ tợn của thiếu niên, hai chân run rẩy đạp mạnh xuống đất."Ặc..." Trưởng thôn muốn kêu cứu nhưng yết hầu bị rạch, không thể phát ra tiếng.Thấy lão ta vẫn chưa chết, Dư Khả lại cắt thêm vài nhát nữa cho đến khi trưởng thôn tắt thở hẳn lúc này Dư Khả hưng phấn nhìn đôi tay mình.Hóa ra...Cảm giác sung sướng khi giết người là như này...Nó quá thích cảm giác này, cảm giác một sinh mệnh dần rời khỏi tay mình, mạch đập yếu ớt hơi thở tắt lịm rồi ánh mắt trở nên trống rỗng. Khoảnh khắc đó sự hưng phấn bùng cháy thiêu đốt linh hồn nó khiến nó như kẻ say chìm trong khoái lạc."Haha..."Dư Khả cười như kẻ điên, nó vung mảnh sành vỡ xé toạc lồng ngực thi thể khiến máu tràn ra ấm nóng mùi tanh nồng đặc quánh trong không khí, trong khoảnh khắc ấy trái tim còn run rẩy trong lồng ngực lộ ra trước mắt nó.Nó dùng cả hai tay moi lấy nâng lên ngắm nghía, trong đôi mắt điên dại lóe lên một ánh sáng đáng sợ.Ăn ngon không nhỉ...Dư Khả đem trái tim lên miệng cắn một phát, vị tanh mặn lan tràn nơi đầu lưỡi khiến nó cau mày nhưng không nuốt không được. Nó nhai nuốt từng chút một như đang thưởng thức một mỹ vị hiếm có.Thật ngon...Nó rất thích......Một tháng sau.Người chết trong thôn ngày càng nhiều, nỗi bất an bao trùm lên khắp nơi, từng gia đình khóa chặt cửa lùa trẻ con về không cho đến lớp nữa.Chú Thất là người duy nhất có xe trong thôn, sau một đêm say rượu lái thẳng xuống sông chết rồi.Tin dữ chồng chất bầu không khí đặc quánh sợ hãi, vài giáo viên tình nguyện vốn đến đây dạy học giờ cũng mặt mày tái nhợt chẳng ai dám ra ngoài lúc trời tối.Họ ngồi tụ lại trong căn phòng nhỏ ánh đèn chập chờn thì thầm bàn bạc.Tống Thiến Thiến khàn giọng nói: "Chúng ta phải đi mau, ra ngoài báo cảnh sát."Đường Phỉ: "Người phụ trách đưa chúng ta đến đã chết nên giờ muốn đi cũng chỉ có thể đi bộ ra ngoài. Chúng ta phải mất ba ngày mới có thể đi ra, quan trọng là chúng ta không nhớ đường nữa chứ."Trong hoàn cảnh rừng núi thăm thẳm không thể nói đi là đi được.Ngũ Hành lạnh mặt nói: "Trong thôn không có sóng điện thoại, chúng ta phải tìm đến đỉnh núi gần nhất để tìm sóng, liên lạc với người bên ngoài để họ lái xe vào đón chúng ta ra."Mục Dạ không nói một lời, ánh mắt vẫn luôn nhìn Thiên Tứ.Thiên Tứ bị hắn nhìn đến phát run, lẩn ra sau lưng Đường Phỉ.Tống Thiến Thiến chú ý thấy cảnh này, chán ghét trừng mắt nhìn Mục Dạ: "Mục Dạ, anh bỏ cái ánh mắt đó đi!"Mục Dạ oan ức: "Tôi không muốn bắt nạt cậu ấy... Tôi đã xin lỗi rồi... Hơn nữa, các người đừng nhìn tôi như một tên tội phạm. Tôi đâu phải cứ thấy ai là cũng động dục đâu.""Còn nữa với cái dáng vẻ của cô, tôi còn chẳng thèm để ý...""Anh... anh thật quá đáng!" Tống Thiến Thiến tức đến phát khóc, cô chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy."Thôi đủ rồi. Mục Dạ, cậu đi tìm sóng với tôi." Ngũ Hành không muốn nhìn họ đấu đá nội bộ trong hoàn cảnh này, bèn lôi tên gây chuyện đi.Hai người họ đi rồi Tống Thiến Thiến càng tủi thân, cô tức giận đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.Đường Phỉ an ủi Thiên Tứ: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ nghĩ cách để về."Thiên Tứ gật đầu.Cậu chỉ lo lắng cho thụ chính vì đã một tháng rồi cậu không thấy cậu ấy đâu, hệ thống cũng không trở lại, không nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại cốt truyện đã lệch lạc quá mức rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store