Xuyen Nhanh Bi Hac Hoa Lao Dai Chiem Huu
Cánh tay Ninh Thư bị giẫm lên có chút đau rát, hắn đứng tại chỗ, thân thể mảnh khảnh, lộ ra một chút đáng thương.Những người ở gần đó vây xem nhìn qua, các cô gái thì thầm: "Tại sao bọn kia lại bắt nạt người khác như vậy chứ." "Đúng vậy." Có người vì hắn mà bất bình thay nhưng chung quy cũng không ai nguyện ý mà đứng ra giúp hắn.Ninh Thư vỗ vỗ bụi bặm trên người, tính toán đổi một hướng khác đi, đám nam sinh kia cũng không chịu buông tha, tràn ngập ác ý ngăn trở đường đi của hắn.Cũng vào lúc này, một giọng nam truyền đến: "Chó? Mày là đang nói đến ai? " Những người xung quanh bao gồm cả Ninh Thư đều quay đầu nhìn sang. Lúc này thiếu niên đi tới, trên người mặc bộ đồng phục kiểu phương Tây của trường cấp 2, nhìn trông rất cao ráo và lịch lãm.Cố Sâm sinh ra tuấn tú lại tinh xảo, mặt mày đều lộ ra một chút lãnh đạm quý phái. Cũng không ngoài việc, các cô gái đều mê luyến và theo đuổi y một cách cuồng nhiệt như vậy. Ánh mắt Cố Sâm hơi hạ xuống, khi nhìn thấy cánh tay trắng nệch gần như không có lông tơ của nam sinh bị trầy xước, đôi mắt liền trở nên lạnh lẽo. Anh nhấc mí mắt lên hạ giọng nói: "Ai làm?" Mấy nam sinh kia hoảng hốt, tựa hồ không nghĩ tới Cố Sâm sẽ lại nhúng tay vào chuyện này, sự kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chính là trong mắt hoảng hốt: "Cố thiếu, bọn tôi chỉ muốn thay cậu giáo huấn hắn ta một chút..." "Đúng vậy Cố thiếu, ai bảo hắn không có mắt như vậy, nên bọn ta mới..." Cố Sâm cười nói: "Thay ta? " Một giây sau, hắn gần như lạnh lùng vô tình nhìn mấy người trước mắt này: "Nếu các ngươi sống chết muốn làm ta vui lòng đến như vậy, không bằng thay ta chết đi, các ngươi thấy thế nào? "Ngữ điệu thiếu niên cũng không lạnh như băng, ngược lại, còn mang theo một chút ôn nhu nói không nên lời. Cũng là làm cho mấy người kia hung hăng rùng mình một cái, huyết sắc trên mặt liền hoàn toàn biến mất. Cố Sâm lướt qua mấy người trước mắt, trực tiếp nắm lấy tay kia của nam sinh đi về phía trước.Ninh Thư có chút không hoàn hồn, hắn không ngờ Cố Sâm lại nguyện ý thay mình ra mặt, hắn theo bản năng nhìn về phía thiếu niên: "Thiếu gia, sắp lên lớp rồi..." Cố Sâm quay đầu, ý cười có chút lạnh: "Nếu ngươi không ngại vết thương nhiễm trùng, ta có thể giúp ngươi một phen." Ninh Thư không nói lời nào nữa. Hắn chỉ cảm thấy tâm tình thiếu niên hiện tại cũng không tốt lắm, im lặng đi phía sau đối phương, cho đến khi đến phòng y tế. Y tá trong trường vội thay Ninh Thư xử lý vết thương. Mà thiếu niên lại đứng ở một bên, ánh mắt dừng ở trên cánh tay hắn, đáy mắt hiện lên một loại quái lạ nói không nên lời, còn mang theo một chút âm trầm. Ninh Thư kỳ quái nhìn thoáng qua miệng vết thương của mình, kỳ thật vết thương cũng không nghiêm trọng, chỉ là trầy xước một chút mà thôi.Nhưng Cố Sâm lại không nghĩ như vậy, nội tâm của hắn lúc này lại nổi lên một làn sóng giận dữ. Làn da của Ninh Thư rất trắng, nếu có chút va chạm gì đều sẽ có vẻ như rất nghiêm trọng. Giống như một món vật phẩm mình cất giấu lâu năm, nay đột nhiên bị người dập một cái, cái loại cảm giác tràn đầy không vui này, còn có tức giận đang dần dần dấy lên trong lòng của hắn. Điều này làm cho sắc mặt Cố Sâm dần trở nên lạnh lẽo. Ngày đầu tiên đi học. Ninh Thư đã đạt được tới mười hai điểm hảo cảm của Cố Sâm, trong đó năm điểm là lúc hắn ngã xuống, còn có hai điểm, là lúc hắn bị thương.Hắn có chút không hiểu, vì sao mỗi lần hắn xảy ra chuyện gì đó, độ hảo cảm của Cố Sâm đều sẽ hiện lên. Đối phương.... Quả nhiên là một tên biến thái.Ninh Thư khẽ thở dài một hơi. "Thiếu gia." Lão quản gia đóng cửa lại, nhìn thấy thiếu niên đi đến trước mặt, liền mở miệng chào hỏi.Cố Sâm dường như nghĩ tới điều gì đó, dừng bước. Nhìn qua. "Chú Vương, chú đã nói với cậu ta về chuyện dọn phòng chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store