ZingTruyen.Store

Xuyen Khong Phe Sai Muon Nghich Thien Ma De Cuong Phi

Chương 336: Thu hoạch (tám)

Edit: kaylee

"Hừ!"

Trong mắt Độc Tôn tràn đầy âm ngoan, ánh mắt độc ác nhìn Thiên Khải Tôn Giả, bỗng nhiên, sát khí toàn thân bắt đầu khởi động ra, giống như một cơn cuồng phong màu lục chợt nổi lên ở trước người ông.

"Ngươi đã xem thứ không nên xem, vậy nhất định phải lấy cái chết đến tạ tội!"

Thiên Khải Tôn Giả có chút tức giận nói: "Ngươi người này làm sao lại nói không nghe? Quên đi, ngươi đã muốn chiến, ta đây chiến một trận với ngươi là được!"

"Ha ha." Độc Tôn điên cuồng cười hai tiếng, âm ngoan sát khí trong mắt toát ra, rồi sau đó thân mình của ông lập tức hóa thành một cơn gió màu lục, cắt phá hư không nhằm về phía Thiên Khải Tôn Giả.

Cho dù đối phương chỉ là một người vừa đột phá đến Võ Tôn, Thiên Khải  Tôn Giả cũng không dám sơ ý chút nào, nếu không không cẩn thận sẽ bị độc khí nhập thể, đủ để mất mạng.

Cho nên, sắc mặt của ông từng chút ngưng trọng lên, bỏ đi một thân bất cần đời, kia giữa lông mi trắng mang theo cảnh giác thật sâu.

"Ầm!

Nắm tay của hai người chạm vào nhau ở không trung, lực lượng to lớn sinh ra nổ mạnh khuếch tán ra từ trên người hai người, phá hủy hết tất cả cây cối bên người, giống như có lực lượng khí thế hủy diệt.

Cố Nhược Vân nâng mu bàn tay lên, che ở trước trán của mình, nhưng mà thân mình vẫn là bị luồng lực lượng kia lan đến làm lui về sau mấy bước, nhưng mà, giờ phút này, trong hai mắt của nàng mang theo vẻ hưng phấn.

"Thực lực của Võ Tôn quả nhiên là cường đại, tuy rằng kiếp trước ta cũng gặp được không ít cường giả, nhân vật như Kim Đế như vậy càng là cường trong cường, nhưng mà có thể ở cấp bậc Võ Vương đã trông thấy cường giả Võ Tôn chiến đấu, chính là tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được."

Giữa Võ Vương và Võ Tôn, đừng nhìn chỉ cách một Võ Hoàng, trên thực tế cũng là cách xa nhau thiên sơn vạn thủy (nghìn núi vạn sông), nếu không, ở trên Tây Linh đại lục này, Võ Tôn sẽ không phải là cường giả đứng đầu.

Cho dù đến Đông Nhạc đại lục, một cường giả Võ Tôn cũng có thể dễ dàng san bằng một thành trì.

"Mẹ nó!"

Thiên Khải Tôn Giả nhìn xuống nắm tay của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Độc Tôn: "Ngươi có bản lĩnh thì đừng phóng độc."

"Ha ha."

Độc Tôn tươi cười lạnh lẽo, con ngươi u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Khải Tôn Giả trước mặt: "Là ngươi nhìn lén riêng tư của ta trước, vì không để cho riêng tư bị truyền bá ra ngoài, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở dưới độc vật của ta."

Sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả trầm xuống, ngay từ đầu, chuyện này quả thật là ông không đúng, cho nên ông khắp nơi nhường nhịn Độc Tôn, nhưng mà lão quả thực hơi quá đáng, luôn luôn đuổi sát ông không tha, ông đều đã chạy trốn tới Thiên Sơn, vậy mà lại còn đuổi theo tới.

Chẳng lẽ người này nổi lên hứng thú đối với cúc hoa của mình?

Nghĩ đến đây, Thiên Khải Tôn Giả bất giác mao cốt tủng nhiên (rợn cả tóc gáy), nổi hết cả da gà.

"Độc Tôn, ta tuyệt đối sẽ không theo ngươi, ngươi đừng có ôm si tâm vọng tưởng này."

Phù phù!

Bước chân Độc Tôn không ổn định, trực tiếp rớt xuống từ trên bầu trời, ngay lúc vừa ngã xuống đất, ông ngẩng đầu nhìn khuôn mặt già nua như cây khô của lão giả kia, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: "Lão bất tử, ngươi vậy mà lại dám vũ nhục ta, nếu Độc Tôn ta không giết ngươi thề không làm người!"

Tuy rằng ông thích nam sắc, cũng sẽ không thể miệng không chọn thức ăn, lão nhân này vậy mà vũ nhục mình như thế.

Sĩ khả sát không thể nhục (kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục), hiện tại ông lại có nhiều thêm một lý do để giết lão.

Bá!

Nghĩ đến đây, Độc Tôn lại bay vào hư không, lúc này đây ông không có nói nhiều, trực tiếp nâng nắm tay lên lập tức đánh về phía mặt của Thiên Khải Tôn Giả.

Rất xa, đám người Mạc Vũ chỉ nhìn đến hai tia sáng va chạm ở không trung, sau đó nổ mạnh, lại va chạm, lại nổ mạnh………... Lặp lại tuần hoàn như thế, động tác của hai người kia nhanh đến mức bọn họ căn bản thấy không rõ.



Chương 337: Thu hoạch (chín)

Edit: kaylee

Đây chính là lực lượng của cường giả Võ Tôn sao?

Đây là người đứng ở đỉnh phong đại lục, quả nhiên cường đại đến không phải bọn họ có khả năng đối kháng.

Thậm chí Mạc Vũ đã đột phá đến Võ Vương, ở vào thời điểm này cũng cảm giác được bản thân nhỏ bé, nếu nàng đứng ở phía dưới hai cường giả kia, chỉ bằng lực lượng sinh ra khi bọn họ chiến đấu, cũng sẽ làm bản thân nàng bị trọng thương.

Chính là giờ này khắc này, Cố Nhược Vân thật không ngờ là, hai Võ Tôn này chiến đấu mang đến rất nhiều áp lực cho người Ma Tông, thế cho nên từ đó trở về sau, tất cả mọi người đều tiến vào bên trong tu luyện, quyết chí tự cường.

Nhưng mà, đây là tình cảnh ở trong mắt những người khác, hiện giờ động tác của hai phương ở trong mắt Cố Nhược Vân cũng rất là rõ ràng, mỗi một cử chỉ mỗi một hành động, đều giống như là pha quay chậm dần dần thả chậm, một cái nắm tay, một đạo công kích, đều là rõ ràng khắc ở trong mắt nàng như vậy.

Cố Nhược Vân khoanh chân mà ngồi, chậm rãi nhắm đôi mắt lại, hồi tưởng lại động tác của bọn họ một lần, giờ khắc này nàng cảm giác được tâm linh của mình rất nhẹ nhàng khoan khoái, một luồng lực lượng trực tiếp chạy ra từ trong đầu, ‘oanh’ một tiếng, trực tiếp từ đỉnh đầu của nàng nhằm về phía hư không.

Hai phương vốn còn đang chiến đấu túi bụi không tự chủ được dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn thiếu nữ đột phá ở phía dưới.

"Này…….. Đột phá? Võ Vương trung cấp? Ta đi ******, nha đầu kia chính là nhìn chúng ta chiến đấu một chút mà thôi, lấy thực lực của nàng hẳn là cũng nhìn không rõ, nhưng mà nàng vậy mà lại đột phá? Trái tim nhỏ của ta nhưng là chịu không nổi kích thích này."

Đến cùng là thiên tài cỡ nào, nàng mới có thể sau khi nhìn hai Võ Tôn chiến đấu lập tức hiểu ra sinh ra đột phá.

Hơn nữa.... ...... ...

Thiên Khải Tôn Giả hơi hơi nhíu mày, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.

Nha đầu kia vậy mà lại có Linh Hải rộng lớn như vậy? Tuy rằng Linh Hải này tồn tại làm cho nàng không tồn tại bình cảnh, nhưng mà nàng là thế nào tuổi trẻ như vậy đã đột phá đến Võ Vương?

Thiên tài, nha đầu kia tuyệt đối là một thiên tài!

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Khải Tôn Giả đã quên chiến đấu với Độc Tôn, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, nếu có thể thu nha đầu kia vào Linh Tông, sau này đệ tử trẻ tuổi Linh Tông bọn họ sẽ vượt xa hai thế lực khác.

"Hừ!" Độc Tôn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Thiên Khải Tôn Giả, sau đó dừng ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân, ánh mắt hơi hơi chuyển động vài cái, chậm rãi mở miệng nói: "Nha đầu, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của ta hay không?"

Giọng nói của ông vẫn tràn đầy lạnh lùng trước sau như một, nhưng mà ôn hòa hơn khi đối mặt với Thiên Khải Tôn Giả rất nhiều.

Nhìn thấy động tác của ông, Thiên Khải Tôn Giả trực tiếp nổi giận, người này đuổi giết mình hồi lâu còn chưa tính, ngay cả tiểu nha đầu này cũng muốn đoạt với mình, quả thực là không có thiên lý!

Không được, nha đầu kia là ông nhìn trúng, ai cũng không cho đoạt.

"Nha đầu, người này dáng vẻ **** đáng khinh, vừa thấy đã không phải là người tốt gì, ngươi không nên theo lão, theo ta tốt lắm, ta là một người chính trực lại thiện lương."

"Ha ha."

Độc Tôn trào phúng cười: "Chính trực thiện lương? Là rất chính trực, chẳng những thích đi thanh lâu nhìn lén nữ tử tắm rửa, còn thích vén váy của tiểu cô nương người ta, cho tới bây giờ ta còn không có nhìn thấy qua người chính trực thiện lương như vậy."

"Ngươi nói bậy!"

Thiên Khải Tôn Giả tức giận rồi, người này vậy mà lại dám vạch trần mình ở chỗ này! Rõ ràng chính là muốn đoạt đồ đệ với mình.

"Phải không? Nhưng mà có một lần ta truy giết ngươi, chính nhìn thấy ngươi bị một đám người đuổi theo đánh, sau khi ta nghe ngóng, chợt nghe nói ngươi xốc váy của tiểu thư người ta, bị gia đinh người ta đuổi theo."



Chương 338: Thu hoạch (mười)

Edit: kaylee

"Ta……. Ta chỉ là có ý tốt, ta chỉ là giúp tiểu cô nương kia kiểm tra thân thể một chút mà thôi," Sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả đỏ lên, oán hận trừng mắt nhìn Độc Tôn: "Hơn nữa, ngươi lại là thứ tốt gì? Thích nam sắc, vô sỉ, ****! Tiểu nha đầu đi theo ngươi ta lo lắng."

Độc Tôn cười lạnh một tiếng: "Chính là bởi vì ta thích nam sắc, nàng mới càng an toàn."

"Ngươi……." Thiên Khải Tôn Giả bị tức đến mức nói không ra lời, ông quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi: "Tiểu nha đầu, hai ta đều coi trọng ngươi, ngươi tự mình quyết định, muốn làm đồ đệ của ai? Người thua không cho phép trả thù!"

Trong mắt của ông, Cố Nhược Vân nhất định sẽ lựa chọn ông, nguyên nhân bởi vì, người kia vẻ mặt âm trầm, cả người luôn tỏa ra độc khí, không an toàn cỡ nào?

"Này…….." Cố Nhược Vân sờ sờ mũi: "Ta đã có sư phụ, cho nên, ta không nghĩ lại bái sư."

"Ha ha."

Độc Tôn trào phúng cười hai tiếng, liếc mắt nhìn Thiên Khải Tôn Giả vẻ mặt thất vọng ở một bên, nói: "Ngươi nghe được sao, nha đầu kia chướng mắt ta, đồng dạng cũng xem không nổi ngươi, người Linh Tông lại như thế nào? Còn tưởng rằng tài trí hơn người sao? Thiên phú của nha đầu kia không tệ, ngày sau tất nhiên sẽ như rồng rời bến, đến lúc đó, hai người chúng ta tự nhiên là không có tư cách trở thành sư phụ của nàng."

"Ngươi câm miệng!" Thiên Khải Tôn Giả hung hăng trừng mắt với Độc Tôn, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Nha đầu, ta thật xem trọng ngươi, nếu về sau có người bắt nạt ngươi, ngươi lập tức báo tên của Thiên Khải Tôn Giả ta, tuyệt đối không ai lại dám bắt nạt ngươi."

Cố Nhược Vân cười cười: "Đa tạ ý tốt của Thiên Khải Tôn Giả, mấy người chúng ta làm không thành sư đồ, trở thành bằng hữu cũng không tệ, không phải sao?"

"Ha ha!"

Thiên Khải Tôn Giả cười to hai tiếng, vừa lòng gật gật đầu: "Không sai không sai, lão hủ ta đây có thêm một bạn vong niên, điều này cũng là quyết định không sai, nha đầu, nếu ngươi có thời gian đừng quên đi Linh Tông tìm ta."

"Ha ha," Độc Tôn âm trầm cười hai tiếng: "Hàng năm ngươi không ở Linh Tông, chẳng lẽ muốn cho tiểu nha đầu đi vô ích? Huống chi, ta không có khả năng cho ngươi còn sống! Nha đầu, đây là lệnh bài của ta, gặp lệnh bài như gặp ta, hơn nữa lệnh bài này có thể trò chuyện với ta, nếu ngươi gặp nguy hiểm gì thì thông qua lệnh bài tìm ta, ta tất nhiên sẽ giúp ngươi ở bên trong năng lực "

Ông có một loại dự cảm, nha đầu kia không phải trong ao vật, lúc này tạo mối quan hệ, sau này tất nhiên sẽ nhiều thêm một đồng minh cường đại, ông nhưng là rất tò mò đợi tình cảnh nha đầu kia có thể nghịch chuyển một mảnh trời ở đại lục.

Mà thời đại Tam Đại Chế Tài thống lĩnh Tây Linh đại lục này cũng có thể trôi qua.

Cho nên, nghĩ nghĩ, Độc Tôn tiếp tục nói: "Đúng rồi, nha đầu, nếu ngày sau ngươi thành lập một cái thế lực vượt xa qua Tam Đại Chế Tài, đừng quên lưu một vị trí khách khanh trưởng lão cho ta, ha ha, ta nhất định sẽ gia nhập của ngươi."

"Nhất định."

Cố Nhược Vân cười cười, nếu ngày sau có cường giả như Độc Tôn gia nhập, nàng tin tưởng Ma Tông tất nhiên sẽ trở thành tồn tại tối cao của Tây Linh đại lục.

Thiên Khải Tôn Giả liếc mắt xem thường, nhưng mà không nói thêm gì, cười tủm tỉm nhìn Cố Nhược Vân.

"Nha đầu, Độc Tôn tặng ngươi một cái lệnh bài, ta đây cũng đưa ngươi thứ tương tự, ngọc bội này là vật phẩm của Linh Tông chúng ta, nếu có người làm khó dễ ngươi, ngươi có thể lấy ngọc bội ra, hơn nữa còn có thể điều động người Linh Tông."

"Nha đầu, ngươi không cần bị lão lừa, lệnh bài kia là lệnh bào của trưởng lão Linh Tông, cầm nó, ngươi sẽ thành trưởng lão Linh Tông."

Độc Tôn không chút khách khí nói, tuyệt không bận tâm mặt mũi của Thiên Khải Tôn Giả.


Chương 339: Thu hoạch (mười một)

Edit: kaylee

"Độc Tôn, cái này ngươi nói sai rồi, lệnh bài này không phải lệnh bài của trưởng lão Linh Tông, mà là trưởng lão trên danh nghĩa, nàng có được tên tuổi trưởng lão, lại không cần thực hiện nghĩa vụ gì, ta biết ngươi nhìn ra thiên phú của nha đầu kia, ta cũng không ngoại lệ, ai không muốn có nhiều hơn một bằng hữu cường đại? Hơn nữa nếu nàng trưởng thành lên, về sau khẳng định có ích rất lớn với cả đại lục, huống chi, nghĩa vụ của Tam Đại Chế Tài chúng ta chính là tìm kiếm thiên tài, hơn nữa làm cho bọn họ trưởng thành lên."

Thiên Khải Tôn Giả bĩu môi, nha đầu kia vừa thấy đã không phải là loại người chịu người hạn chế, làm sao ông có thể làm cho nàng hạn chế ở trong Linh Tông? Ông sẽ cho nàng tự do tuyệt đối, làm cho nàng nhanh chóng trưởng thành lên.

Hơn nữa, nàng cũng không cho rằng, ở bên ngoài trưởng thành sẽ kém hơn Linh Tông! Điều này cũng khác biệt tùy theo mỗi người, ví dụ như nàng, có thể ở bên ngoài trưởng thành đến trình độ như thế, cũng đã chứng minh thế giới bên ngoài thích hợp với nàng hơn.

Nếu một con chim bị nhốt ở trong lồng, thì sẽ thành chim hoàng yến, rốt cuộc bay không cao, chỉ có thể bị nhìn ngắm.

"Đa tạ," Cố Nhược Vân thu hồi lệnh bài, rồi sau đó hình như nàng nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Độc Tôn, hỏi: "Độc Tôn, ta có một việc muốn hỏi người."

"Mời nói."

Khuôn mặt âm trầm của Độc Tôn lộ ra một chút tươi cười, giọng điệu ôn hòa hơn trước kia một chút.

"Người quan hệ như thế nào với Hạ gia Thiên Thành?"

Chuyện này, là Cố Nhược Vân vẫn luôn muốn hỏi, bởi vì từ trong miệng của Hạ lão gia tử nàng đã biết độc Hạ Tử Hi trúng là đến từ Độc Tôn, cho nên, ông tất nhiên biết đến cùng là ai hạ độc Hạ Tử Hi.

"Hạ gia Thiên Thành?" Độc Tôn nhíu mày, lắc lắc đầu: "Ta không có lui tới gì với người Hạ gia, nha đầu, ngươi hỏi cái này làm gì?"

"À, không có gì, chỉ là thiếu chủ Hạ gia Hạ Tử Hi trúng độc, mà độc hắn trúng chính là Cổ Long, nghe nói Cổ Long này chỉ có Độc sư Thiên Cổ mới có thể có được, cho nên ta mới muốn hỏi Độc Tôn người một chút Cổ Long này là cho ai?"

Độc Tôn trầm mặc xuống, thật lâu sau, ông mới mở miệng nói: "Đó là chuyện rất nhiều năm lúc trước, khi đó ta vừa đột phá đến Võ Hoàng trung cấp, bởi vì bình thường đắc tội quá nhiều người cho nên bị người đuổi giết, lúc đó ta bị trọng thương, là một người tuổi còn trẻ đã cứu ta, người trẻ tuổi cũng không có để lại danh tính, ta xuất phát từ cảm kích nên đưa hắn hai thứ, một trong số đó chính là Cổ Long, còn có một….... Là Thôn Linh cổ."

Thôn Linh cổ, cần dựa vào cắn nuốt sinh mệnh của nhân loại để tồn tại, cho nên đây mới là nguyên nhân lúc trước tiểu thiếu gia Hạ gia kia luôn luôn thân thể suy yếu, không cách nào tu luyện, Thôn Linh cổ kia sẽ chết ở trong khoảnh khắc sinh mệnh của đối phương biến mất bởi vì không có sinh mệnh lực cho nó cắn nuốt, bởi vậy, sau khi đệ đệ của nàng trùng sinh ở thân thể kia, mới có thể bắt đầu tu luyện.

"Vậy người còn nhớ rõ người nọ lớn lên trông thế nào sao?" Trong mắt Cố Nhược Vân xẹt qua một ánh sáng bén nhọn, hỏi.

"Thời gian đã qua lâu như vậy, dung mạo của người nọ tất nhiên đã xảy ra biến hóa, nhưng mà đại khái vẫn là có thể nhận ra được."

"Tốt," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta có thể thỉnh cầu người một chuyện hay không, nửa tháng sau, đi Hạ gia Thiên Thành một chuyến, giúp ta chỉ chứng người hạ độc một chút!"

"Chuyện này không thành vấn đề."

Độc Tôn cũng không thèm để ý nói, cho dù đối phương đã từng cứu ông, ông cũng đã cho hồi báo, hai người đã không thiếu nợ lẫn nhau, cho nên, cho dù chỉ chứng hắn lại như thế nào?

"Vậy đa tạ." Cố Nhược Vân củng củng nắm tay, mỉm cười nói: "Ta còn muốn tiếp tục xâm nhập Thiên Sơn, không quấy rầy hai vị liếc mắt đưa tình nữa, Mạc Vũ, chúng ta đi!"

Liếc mắt đưa tình?

Vừa nghe lời này, sắc mặt hai lão nhân đều là biến đen, Độc Tôn tức giận hét lớn một tiếng: "Thiên Khải Tôn Giả, lão phu muốn giết ngươi!"

"Này………. Này đâu có chuyện gì liên quan tới ta! ! !"

Thiên Khải Tôn Giả cảm giác thật ủy khuất, lần này mình không có làm gì cả, người này vẫn kêu đánh kêu giết đối mình, có còn để yên hay không?

Quên đi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách kế.

Nghĩ đến đây, Thiên Khải Tôn Giả không bao giờ liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Độc Tôn một cái nào nữa, nhanh chân chạy tới phía ngược lại.

Nếu thực đánh lên với Độc Tôn này, không có ba ngày ba đêm là đánh không xong, mà thời gian đó, còn không bằng đi nhìn lén tiểu cô nương tắm rửa, dù sao cũng tốt hơn cây khô này!



Chương 340: Thu hoạch (mười hai)

Edit: kaylee

"Nơi này không sai biệt lắm hẳn là chỗ sâu trong Thiên Sơn đi? Hả, nơi đó là…...."

Hai mắt Cố Nhược Vân bỗng nhiên chợt co lại, kinh ngạc nhìn một mảnh giống như thế ngoại đào nguyên kia, trong mắt dần dần hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng, sau đó hai mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm nước suối màu trắng ngà chảy ồ ồ phía trước kia.

"Là Thánh Linh thạch, theo truyền thuyết trong vạn trượng Thánh Linh thủy mới sẽ xuất hiện một khối Thánh Linh thạch, nhưng hôm nay nơi này vậy mà lại có nhiều Thánh Linh thạch như vậy."

Bỗng nhiên, một bóng dáng tà mị màu tím xuất hiện ở bên cạnh Cố Nhược Vân, khóe môi Tử Tà ngả ngớn, trong mắt màu tím tà khí vẫn luôn nhìn chằm chằm chỗ nước suối không xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một chút trầm tư.

Đám người Mạc Vũ sửng sốt một chút, không biết người này xuất hiện từ chỗ nào, duy chỉ Viêm ở khoảnh khắc nhìn thấy Tử Tà, tóc gáy cả người đều dựng đứng lên, dáng vẻ như lâm đại địch kia tưởng như hai người với khi uy hiếp Hồng Quân lúc trước kia.

"Xem ra thật đúng là Thánh Linh thạch."

Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, gắt gao ngăn chặn kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) và kích động trong lòng, chỉ là nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ một chút nào, một thứ mê người như thế xuất hiện ở trong Thiên Sơn, còn không có bị cường giả chiếm lĩnh, này hiển nhiên là không hợp tình lý.

Cho nên, không thể không càng thêm cảnh giác hơn bình thường.

"Chủ tử, Thánh Linh thạch này là cái gì?"

Mạc Vũ chớp mắt hỏi.

Cố Nhược Vân nâng mắt lên, nhẹ giọng đáp: "Thánh Linh thủy, theo truyền thuyết một giọt có thể làm cho một Võ Tướng cao cấp trong nháy mắt đến đạt Võ Vương trung cấp, mà Thánh Linh thạch này còn trân quý hơn, trong vạn trượng Thánh Linh thủy, cũng chỉ sẽ xuất hiện một khối Thánh Linh thạch, nhưng mà nước suối nơi này lại đều là do Thánh Linh thạch ngưng tụ thành, về phần uy lực của Thánh Linh thạch này, nếu ngươi có thể thôn hóa (chiếm đoạt tiêu hóa) nó, sẽ thăng vọt lên vô số cấp bậc trong nháy mắt, chỉ là cấp bậc ngươi quá thấp, nếu dùng Thánh Linh thạch tất nhiên sẽ nổ tan xác mà chết, trừ phi sau khi đột phá đến Võ Hoàng, mới có thể ở dưới sự trợ giúp của lực lượng bên ngoài tiêu hóa Thánh Linh thạch."

Thánh Linh thạch có lợi cũng có hại, tuy rằng Thánh Linh thạch này không có di chứng, cũng sẽ không tạo thành căn cơ bất ổn, nhưng mà, nếu không cẩn thận một chút, sẽ bị lực lượng tràn ngập trong Thánh Linh thạch làm nổ tung.

Đôi mắt của Mạc Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Thánh Linh thạch, vừa định hành động, bên tai đã truyền đến giọng nói của Cố Nhược Vân: "Chờ một chút."

Lập tức, Mạc Vũ ngừng bước chân lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi: "Chủ tử?"

"Mạc Vũ, mau tránh ra, mau! ! !"

Đột nhiên, sắc mặt Cố Nhược Vân đại biến, vội vàng la lớn với Mạc Vũ đã tiến về phía trước.

Mạc Vũ còn không có phục hồi tinh thần lại, ‘ầm’ một tiếng, một con rồng to lớn mạnh mẽ phá mở suối Thánh Linh thạch, nhảy vào trên không, tiếng ngâm của con rồng kia làm toàn bộ sơn mạch chấn động run run một cái, móng vuốt to lớn huy qua phía Mạc Vũ.

Phanh!

Cố Nhược Vân nhanh chóng xông đến chỗ Mạc Vũ, hung hăng đụng vào thân thể của nàng, mà ngay tại một khắc này, móng vuốt xé rách hư không hạ xuống, ‘ầm vang’ một tiếng, trong khoảnh khắc chỗ Mạc Vũ mới đứng vừa rồi nhiều ra một cái hố sâu to lớn.

Mạc Vũ ngây ngẩn cả người, nếu chủ tử không có mạo hiểm cứu nàng, vậy nàng…....

Nghĩ đến cái hậu quả kia, sau lưng của nàng toát ra một trận mồ hôi lạnh, trong lòng càng cảm kích với Cố Nhược Vân hơn, ở Ma Tông, nàng cũng chỉ là một hộ pháp mà thôi, cường giả bên người chủ tử rất nhiều, cũng không thiếu một người là nàng.

Nhưng mà, dù vậy, chủ tử cũng chưa từng buông tha cho sinh mệnh của nàng, nếu động tác của chủ tử chậm hơn một chút, hai người bọn họ đều sẽ chết ở dưới trảo của cự long.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store