ZingTruyen.Store

Xuyen Khong Phe Sai Muon Nghich Thien Ma De Cuong Phi

Chương 1101: Thú Vương tức giận (bốn)

Edit: kaylee

Ở trong Thiên Phạt Chi Sâm, Thú Vương nói lời thô tục quen rồi, hiện giờ vì không làm cho Cố Nhược Vân lưu lại ấn tượng không tốt, cho nên bày ra vẻ nho nhã, nhưng mà, y phục này kết hợp với tiếng nói thô cuồng kia của hắn, nghe thế nào cũng cảm thấy thật kỳ quái.

Tầm mắt của Cố Nhược Vân dừng ở phía trên khăn tay màu hồng phấn trong tay Thú Vương, khóe miệng hung hăng run rẩy một chút.

Tốn không ít Kim tệ?

Chiếc khăn này không phải là hắn đoạt lấy sao?

À, đúng rồi, có vẻ còn đánh cướp một chủ quán bán hàng rong đáng thương mười Kim tệ.... ....

Cố Nhược Vân bất đắc dĩ nhún vai, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại ở giờ khắc này, một âm thanh khắc nghiệt âm trầm truyền đến từ ngoài đám người, mang theo cười lạnh nói: "Vừa rồi nghe người ta nói, có người cướp bóc ở giữa ban ngày ban mặt, ta vốn còn đang nghi hoặc ai sẽ làm càn như thế, lêquyýdđônn không nghĩ tới sẽ là ngươi! Niệm Dạ! Ta thật không ngờ, ngươi vậy mà có thể thoát khỏi biển lửa kia! Nhưng mà, tại sao loại người đã chết qua một lần như ngươi lại không biết quý trùng sinh mệnh như thế? Nếu ta là ngươi, đã sớm trốn rất xa, chứ ai còn có thể đi đến Chủ Thành này?"

Nghe nói như thế, khóe môi Cố Nhược Vân nâng lên một chút tươi cười, tầm mắt của nàng xuyên thấu qua mọi người, dừng ở trên người nam tử trung niên xuyên qua đám người đi đến phía trước nàng.

"Lam Chước."

Gia chủ Lam gia, Lam Chước!

Nàng không có quên, người này tín nhiệm Bạch Âm, càng là muốn giúp đỡ Bạch Âm hại tính mạng của nàng.

Nhưng mà đối với hiện tại Cố Nhược Vân mà nói, trừ phi là cường giả Đệ Nhất thành tới, những người khác, nàng đã không để vào mắt.

"Cố Niệm Dạ, ngươi xúc phạm sứ giả của Hồng Liên Lĩnh, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tiếp tục sống?"

Thoáng nhìn biểu cảm không cho là đúng kia của Cố Nhược Vân, lửa giận trong lòng Lam Chước càng sâu.

Trước đó không lâu, y bị ủy khuất ở Dược phủ, sau khi trở lại Lam gia, thái độ của phụ thân đối với y cũng không giống như trước, điều này làm cho y luôn luôn kiêu ngạo như thế nào có thể chịu được?

Nhưng hôm nay, ngay cả một tiểu nha đầu không có danh tiếng gì cũng dám coi thường y như thế!

Nàng cho rằng nàng là Cố Nhược Vân sao?

Cho dù đều họ Cố, thực lực và thiên phú lại kém cực xa.

Lam Chước không dám trêu chọc người Dược phủ, nhưng mà, nha đầu trước mắt này, y lại tự nhận là có thể trêu chọc nổi!

"Cố Niệm Dạ?"

Thú Vương sờ sờ cái ót của mình, nghi hoặc nhìn Cố Nhược Vân.

Không phải nàng tên là Cố Nhược Vân sao? Vì sao tên nhân loại đáng ghét này lại gọi nàng là Cố Niệm Dạ?

Loại Linh thú đơn bào như Thú Vương kia là không nghĩ ra được vấn đề phức tạp như vậy, hắn cũng rõ ràng không nghĩ nhiều nữa, l.q.đ hơi hơi nheo lại đôi mắt quét về phía Lam Chước, đáy mắt xẹt qua một vẻ ác độc.

"Cút ngay!"

Tiếng quát này, trung khí mười phần! Lam Chước cảm giác được khí huyết có chút cuồn cuộn, thiếu chút phun ra một búng máu

Nhất thời, trong lòng y tràn đầy ngạc nhiên, chậm rãi bình phục hơi thở, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Thoạt nhìn thực lực của nam nhân này không đơn giản! Ít nhất là ở phía trên y! Khó trách Cố Niệm Dạ có lá gan dám can đảm đến Chủ Thành, thì ra là dựa vào mập mạp này!

Đáng tiếc, Lam gia có rất nhiều cường giả, cho dù thực lực của mập mạp này mạnh thế nào, cũng không có khả năng so được nhiều cao thủ Lam gia như vậy!

Nghĩ đến đây, tâm tình Lam Chước nhưng là ổn định rất nhiều: "Niệm Dạ, lúc trước ngươi đã dụ dỗ Lĩnh chủ Hồng Liên Lĩnh, không nghĩ tới nhanh như vậy đã dời đến mục tiêu kế tiếp! Nhưng mà ánh mắt của ngươi lại một lần không bằng một lần, nam nhân trưởng thành dung mạo như vậy, lqđ ngươi cũng hạ miệng được? Ta khuyên ngươi cùng ta trở về nhận lỗi với Bạch Âm sứ giả, nếu không mà nói, ai cũng không thể cứu được ngươi!"

Cả đời này, Thú Vương hận nhất chính là có người nói hắn lớn lên xấu!

Ở bên trong cảm nhận của hắn, loại nam nhân phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái giống như hắn làm sao có thể lớn lên xấu?

Cho nên, Thú Vương tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!


Chương 1102: Nàng là Cố Nhược Vân? (một)

Edit: kaylee

"Niệm Dạ! Tâm địa sứ giả Bạch Âm thiện lương, khoan dung đại lượng, nếu ngươi ngoan ngoãn nhận sai, có lẽ nàng còn có thể nể tình ngươi trẻ người non dạ mà tha thứ cho ngươi! Nếu ngươi vẫn khăng khăng một mực như thế, l^qq'đ ai cũng cứu không được ngươi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào thế lực Giang gia và Cổ gia có thể bảo vệ sự an toàn của ngươi? Quả thật là rất buồn cười, so với Hồng Liên Lĩnh, cho dù là toàn bộ cao thủ Bắc Tạp lãnh địa cộng lại, cũng tuyệt không phải là đối thủ của bọn họ."

Lam Chước ha ha cười phá lên, đè nén mấy ngày nay tới giờ, rốt cục y cĩng tìm được cách phát tiết tại giờ phút này!

Muốn trách, thì trách nữ nhân này đụng vào phía trên họng súng!

Nghĩ vậy, khóe môi Lam Chước nâng lên một độ cong lớn, con ngươi âm trầm vẫn luôn ngóng nhìn Cố Nhược Vân.

Vì vậy y không nhìn thấy Thú Vương bên người Cố Nhược Vân kia dần dần bành trướng lửa giận.

Ầm!

Không có bất kỳ dấu hiệu gì, một nắm tay uy lực mười phần đánh vào phía trên ngực của Lam Chước.

Lam Chước còn không có phản ứng lại, thân thể y đã giống như một mũi tên rời cung, mạnh mẽ bay vụt ra ngoài, ‘phịch’ một tiếng dừng ở bên trong đám người.

Đáng thương quần chúng vây xem, bởi vì xem diễn quá mức trầm mê, nên không thể kịp thời né tránh, chờ lúc phục hồi tinh thần lại, đã bị Lam Chước đụng ngã, sức nặng toàn bộ thân thể kia áp hắn thiếu chút hộc máu.

"Ngu – ngốc."

Thú Vương khinh miệt nhìn Lam Chước ngã vào trong đám người, cười nhạt nói: "Cũng không xem xem ngươi trưởng thành thành cái dạng gì, cũng dám công nhiên khiêu khích bổn Vương, l.q.đ còn nói xấu dung mạo của bổn Vương! Loại nam nhi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng giống bổn Vương đây, ngươi cũng chỉ có phần ghen tị!"

Khi nói lời này, Thú Vương còn nhịn không được ném một ánh mắt quyến rũ về phía quần chúng quanh mình.

Đương nhiên, nếu ánh mắt này đặt ở trên người nam tử tuyệt mỹ, nhưng là sẽ làm người tim đập thình thịch.

Nhưng mà.... .....

Nhìn thấy Thú Vương kia cả người mập mạp, hơn nữa dáng vẻ đầu heo tai lớn, tất cả mọi người giống như bị điện giật 1000V, há hốc mồm đứng ở tại chỗ.

Ngươi có thể tưởng tượng được, một con heo trắng bóng lại ném ánh mắt quyến rũ với ngươi không?

Hiện tại thật hiển nhiên mọi người đều có loại cảm giác này!

"Nhìn thấy không?" Thú Vương đắc ý chuyển mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lam Chước: "Những người này cũng kinh diễm vì dung mạo anh tuấn bổn Vương, càng là kinh ngạc đến ngay cả nói cũng không nói ra được, nhưng loại người quái dị như ngươi này còn dám nói bổn Vương xấu?"

Sắc mặt Lam Chước rất là khó coi, nắm chặt nắm tay, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thú Vương.

"Ơ? Vị cô nương này thật quen mặt, à, ta nhớ ra rồi, hình như nàng chính là vị cô nương đi vào Dược phủ mấy ngày trước kia, ta nhớ được lúc đó bên người nàng còn đi theo một vị tử y nam tử tuấn mỹ tà mị."

Đột nhiên, trong đám người truyền ra một âm thanh kinh ngạc, rồi sau đó, lời nói của hắn tạo ra một hồi chấn động mãnh liệt ở trên đường.

"Ngươi xác định vị cô nương này có thể tiến vào Dược phủ? Ta nhưng là nghe nói chủ nhân Dược phủ không tiếp đãi khách nhân."

"Ta sẽ không nhận sai," Tên nam tử mở miệng lúc trước kia gật gật đầu, tiếp tục nói: "Ngay từ đầu ta đã cảm thấy cô nương này thật quen mặt, lại thế nào cũng không nhớ ra gặp qua ở nơi nào, lqđ vừa rồi ta mới đột nhiên nhớ lại, nàng chính là nữ tử tiến vào Dược phủ lúc đó! Ở sau khi nàng tiến vào Dược phủ, tin tức Cố Nhược Vân tiến đến Chủ Thành mới lan truyền ra ngoài."

Ngụ ý, người nữ tử này tất nhiên có quan hệ gì đó với người đứng đầu Dược phủ.

Lúc này đầu óc Lam Chước lập tức ngừng vận chuyển, khuôn mặt vốn tái nhợt càng trắng bệch, nắm tay nắm chặt run lên nhè nhẹ, con ngươi không dám tin nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.


Chương 1103: Nàng là Cố Nhược Vân? (hai)

Edit: kaylee

Niệm Dạ là người Dược phủ?

Này căn bản là không có khả năng!

Sứ giả Bạch Âm đã sớm nói, nữ tử này không có hậu trường và bối cảnh, làm sao nàng có thể là người Dược phủ?

"Cố Nhược Vân đại nhân, người quen biết bọn người kia?"

Thú Vương chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, hàm hậu xoa xoa đầu, có chút kinh ngạc hỏi.

Tuy rằng hắn là sinh vật đơn bào, nhưng dù sao cũng sống nhiều năm như vậy, chỉ số thông minh vẫn là tồn tại. Cho nên, sau khi nghe thấy tiếng nghị luận chung quanh, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, dùng giọng điệu ra vẻ kinh ngạc kia hỏi.

Cố Nhược Vân bất đắc dĩ thở dài.

Sở dĩ nàng dùng tên Niệm Dạ này, vì ít chút phiền toái mà thôi. Nhưng mà, nàng cũng thật không ngờ sẽ gặp Lam Chước ở trên đường. Có sửa tên đổi họ hay không đều có phiền toái, lêquyýđônn vậy thì nàng cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.

Nàng không thích phiền toái, nhưng không có nghĩa là sợ hãi những người này!

"Cố... Nhược Vân..."

Khuôn mặt Lam Chước tái nhợt đến mức cực kỳ bi thảm, y dùng một tay chống đỡ mặt đất, đứng lên từ trên người bị y áp nằm sấp, ở nháy mắt y đứng lên, bước chân lại lảo đảo vài cái, thiếu chút ngã xuống.

"Làm sao ngươi có thể là Cố Nhược Vân? Làm sao ngươi có thể sẽ là Luyện Đan Sư thiên tài danh chấn đại lục kia?"

Giờ khắc này, rốt cục Lam Chước hiểu rõ, vì sao người Dược phủ lại tra tấn y như thế.

Tất cả tất cả, đều là bởi vì Niệm Dạ chính là Cố Nhược Vân!

Đáng tiếc, Lam Chước cũng không biết, đám người Chu Tước như vậy, còn có một nguyên nhân, chính là vì —— Lam Ca.

Lam Ca làm thủ hạ của Cố Nhược Vân, vậy bọn họ khẳng định nên trút giận vì Lam Ca! Nếu không phải vì người trước mắt này, Lam Ca cũng sẽ không thể sống khốn khổ như thế.

Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm đôi mắt lại, thật lâu sau, mới lặng lẽ mở ra, bên môi nâng lên một nụ cười lạnh.

"Lam Chước, lúc trước ngươi đối đãi với Lam Ca như vậy, có từng hố hận không?"

Sau khi nghe thấy chân tướng phụ mẫu Lam Ca tử vong, Cố Nhược Vân bỗng nhiên nghĩ tới thân thế của mình!

Năm đó, Nhị gia Cố gia cũng vì tư lợi của mình mà giết hại huynh đệ ruột thịt, làm hại bọn họ thê ly tử tán, l^q'đ hai mươi mấy năm không cách nào sum vầy! Cho nên, những gì Lam Ca trải qua làm nàng có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.

"Lam Ca?" Lam Chước sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Nhược Vân, trong lòng giống như có một tảng đá lớn nghiền áp mà qua: "Ngươi biết Lam Ca?"

Cố Nhược Vân cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ để lại một câu: "Lam Chước, ngươi đã từng đối đãi với Lam Ca như thế, đã định kết cục sau này!"

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân chậm rãi xoay người, đi đến phía chủ quán bán hàng rong vừa rồi bị Thú Vương đánh cướp kia.

"Đây là tiền hắn mua đồ của ngươi," Cố Nhược Vân ném hai Kim tệ đến trước mặt chủ quán bán hàng rong, lại nhàn nhạt nhìn Thú Vương, nói: "Trả Kim tệ lại cho hắn!"

"À."

Thú Vương rất là tâm không cam tình không nguyện, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Cố Nhược Vân, lấy Kim tệ ra, ủy khuất thả tới trước mặt chủ quán bán hàng rong.

Mà ở dưới ánh mắt cảm kích của chủ quán bán hàng rong, Cố Nhược Vân đi về phía Dược phủ.

"Không nghĩ tới chủ nhân Dược phủ lại là một nữ tử thanh lệ tuyệt trần như thế, quả thực chính là rất tốt đẹp, nhưng gia chủ Lam gia vậy mà nói xấu nàng dụ dỗ nam nhân! Ta thật sự không ngờ rằng, thân là chủ nhân Lam gia, lại lòng dạ hẹp hòi như thế, ngay cả loại lời nói này cũng nói ra."

"Chậc chậc, chẳng lẽ các ngươi quên Lam Chước đã tự mình nói ra những lời này, phải biết rằng, đệ đệ và đệ tức của y đều bị y hại chết, thậm chí ngay cả Lam Ca lúc đó tuổi còn nhỏ cũng không buông tha, vu hắn là người khắc phụ khắc mẫu! Cho nên, trên đời này có chuyện gì là y làm không được?"


Chương 1104: Nàng là Cố Nhược Vân? (ba)

Edit: kaylee

"Nguy rồi! Thật vất vả nhìn thấy hình dáng của người đứng đầu Dược phủ, ta vậy mà quên đi lấy lòng nàng, nói không chừng còn có thể có được một hai viên đan dược!"

Nhất thời, một âm thanh bừng tỉnh đại ngộ chợt vang lên.

Những người khác cũng là dáng vẻ hối hận, bọn họ đúng là quên xin đan dược với người đứng đầu Dược phủ, cơ hội tốt như vậy, lại bị bọn họ bỏ qua!

Nghe được âm thanh mọi người nghị luận ‘ào ào’, Lam Chước ngay cả phát hỏa cũng quên, chỉ là dùng đôi mắt ngây ngốc sững sờ kia nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, lee~lqđ ở dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của y vô cùng trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận.

Nữ nhân này quả nhiên là Cố Nhược Vân?

Nhưng mình, vậy mà lại đắc tội đối tượng muốn lấy lòng!

Chỉ cần vừa nghĩ tới sự thật này, Lam Chước lập tức cảm thấy có một bàn tay hung hăng bóp chặt trái tim y, làm cho y khó chịu đến mức muốn cuộn lui thành một đoàn.

"Khó trách, khó trách nàng lại không để ta vào mắt, thì ra nàng chính là Cố Nhược Vân! Vậy vì sao Bạch Âm cô nương lại muốn gạt ta? Không được! Ta phải tìm Bạch Âm cô nương để hỏi kết quả!"

Lam Chước nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi một lần cuối cùng, ở dưới ánh mắt khinh miệt của mọi người nhanh chóng rời khỏi ngã tư đường, vội vàng đi về Lam gia ——

Lam gia, hậu viện.

Một sương phòng tôn quý xa hoa, Bạch Âm ngồi ở trước bàn, châm một chén trà nóng vì bản thân, l.q.đ nàng ta nhìn khói trắng từ từ bay lên từ ly trà nóng, trên khuôn mặt lạnh như băng hiện lên vẻ ác độc.

"Cố Nhược Vân!"

Hiện giờ chỉ cần nhắc tới ba chữ này, nàng ta lập tức hận nghiến răng nghiến lợi, mà biểu cảm ghen ghét kia giống như vạn tiễn xuyên tâm.

"Không nghĩ tới, ta thật sự thật không ngờ ngươi còn sống!"

Chuyện bên trong Dược phủ, cũng truyền đến trong tai Bạch Âm.

Thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới, Cố Nhược Vân có thể còn sống ở bên trong biển lửa kia, hơn nữa còn đi tới Chủ Thành!

Nhưng mà, bất luận như thế nào, nàng ta cũng sẽ không để cho nữ tử này sống sót!

"Cốc cốc cốc!"

Đúng lúc này, một tiếng đập cửa truyền vào từ ngoài cửa.

Bạch Âm ổn định tâm tư, lại khôi phục lạnh lùng trước sau như một kia, lạnh nhạt nói: "Tiến vào."

‘Két.”

Cửa phòng bị đẩy mở ra, Bạch Âm lập tức nhìn thấy Lam Chước mang sắc mặt vô cùng khó coi đi đến.

Nàng ta khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ không hiểu, lạnh giọng hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Giọng nói của Bạch Âm, giống như gió lạnh khắc nghiệt trong mùa đông, lạnh thấu xương.

"Bạch Âm cô nương, " Lam Chước hít vào một hơi thật sâu, rốt cục nâng lên đôi mắt nhìn chăm chú vào băng sơn mỹ nhân ngồi ở trước mặt, nói: "Hôm nay ta gặp một người ở trên đường, người đoán người nọ là ai?"

Sắc mặt Bạch Âm hiện lên vẻ không kiên nhẫn, âm thanh càng lạnh lùng: "Bất luận ngươi gặp được ai, ta cũng không có hứng thú biết."

"Không, người này, Bạch Âm cô nương nhất định có hứng thú," Con ngươi Lam Chước lóe lên vài cái, nhưng mà, vẻ tái nhợt trên mặt còn không có rút đi: "Niệm Dạ! Hôm nay ta thấy được Niệm Dạ! Ta căn bản không có nghĩ đến nàng còn sống, hơn nữa, ta còn nghe nói, tên thật của nàng là Cố Nhược Vân!"

Nếu Bạch Âm và Cố Nhược Vân có cừu oán, thì khẳng định nàng ta biết thân phận chân chính của Cố Nhược Vân.

Nhưng làm cho Lam Chước thật không ngờ là, Bạch Âm lại giấu giếm điểm này, làm cho y giúp đỡ nàng ta báo thù!

Nếu sớm biết thân phận chân chính của Cố Nhược Vân, cho y một trăm lá gan, y cũng không dám làm như thế!

Bạch Âm nở nụ cười, tươi cười của nàng ta không có một chút độ ấm, vẫn lạnh như băng như sương như trước: "Không sai, lqđ nàng quả thật là Cố Nhược Vân! Nhưng mà vậy thì tính sao? Nàng đắc tội Hồng Liên Lĩnh cũng là sự thật!"


Chương 1105: Nàng là Cố Nhược Vân? (bốn)

Edit: kaylee

Có lẽ, ngay từ đầu Lam Chước còn ôm có một chút ảo tưởng, hi vọng nữ tử áo xanh kia chẳng phải Cố Nhược Vân, tất cả đều là những người khác liên hợp lại lừa bịp y. Nhưng mà, hiện giờ nghe được lời Bạch Âm nói, một chút hi vọng cuối cùng kia cũng đã biến mất, lập tức biến thành mặt xám như tro tàn, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

"Thì ra, nàng thật là Cố Nhược Vân, vậy vì sao ngươi phải gạt ta nói nàng không hề có thân phận bối cảnh?"

Một câu nói này, Lam Chước là dùng cổ họng rống ra, có thể tưởng tượng được lửa giận chen chúc mà ra trong lòng y.

Bạch Âm cười lạnh một tiếng: "Lấy lá gan kia của ngươi, nếu ta nói cho ngươi nàng chính là Cố Nhược Vân, lqđ ngươi còn có thể cùng ta cùng nhau mưu hại nàng? Nhưng mà, Lam Chước, ngươi tỉnh ngộ đã có chút chậm, hiện tại ngươi đã đứng ở trên cùng một chiếc thuyền với ta, cho dù ngươi muốn rời thuyền, nàng cũng không có khả năng buông tha cho ngươi."

Lam Chước nhắm đôi mắt lại, thân mình run lợi hại.

Lúc này đây, y quả thật là lên nhầm thuyền giặc!

Khó trách, khó trách lúc đó ở dưới uy hiếp của Hồng Liên Lĩnh, Giang lão và Cổ lão còn nghĩa vô phản cố giúp đỡ nàng. Thì ra thân phận của nàng lại đặc biệt như vậy.

"Ta đây nên làm cái gì bây giờ?" Lam Chước ôm chặt đầu của mình, giữa mặt mày tràn đầy thống khổ và sợ hãi: "Nàng nhưng là một Luyện Đan Sư, ta lại không biết trời cao đất rộng đắc tội nàng! Với lực kêu gọi của một Luyện Đan Sư, ta chỉ sợ sống không được bao lâu."

Luyện Đan Sư, hiện giờ ở phía trên mảnh đại lục này, địa vị là cao thượng, bởi vì từ vạn năm trước sau khi đại chiến bùng nổ, tất cả đan phương đều biến mất, vì vậy cũng làm cho Luyện Đan Sư trở thành tồn tại giống như khủng long.

Nếu có ai có thể luyện chế ra đan dược, thì sẽ có vô số cường giả cúi đầu xưng thần đối với người đó, cũng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì người đó.

Cho nên, hiện giờ Lam Chước đã nghĩ tới kết cục thê thảm của mình.

Bạch Âm nhìn Lam Chước khủng hoảng, không cho là đúng cười lạnh một tiếng: "Hiện tại ngươi hối hận còn kịp sao? Với sự tâm ngoan thủ lạt của nữ nhân kia, cho dù ngươi đi cầu tình, diễn.đ@n/lêquý'đôn nàng cũng không có khả năng buông tha cho ngươi! Cho nên, một khi đã như vậy, không bằng chúng ta tiếp tục liên hợp, diệt nữ nhân kia!"

"Diệt nàng?"

Lam Chước cười khổ một tiếng: "Ngươi nói nhưng thật đơn giản, ta đây nên làm như thế nào? Nàng nhưng là một Luyện Đan Sư, bên người cường giả xuất hiện lớp lớp! Cho dù địa vị của Lam gia ta cường thịnh cỡ nào, cũng không có khả năng giết nàng!"

"Lam Chước, có phải ngươi đã quên ta tới từ nơi nào hay không?" Bạch Âm chậm rãi nâng lên khóe môi, đáy mắt đã có băng hàn hóa không tan: "Ta đến từ Hồng Liên Lĩnh, mà Lĩnh chủ chúng ta ở không lâu trước đây đã đột phá thành cường giả Võ Thánh! Đây là việc mọi người đại lục đều biết, ngươi cho rằng Cố Nhược Vân kia có năng lực, có thể đối đầu với một Võ Thánh? Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, Lĩnh chủ nhà ta đã chạy tới Chủ Thành, mục đích chính là muốn giết Cố Nhược Vân! Cho nên, đây là cơ hội cho ngươi biểu hiện thật tốt, lee~d.đ/lqđ nếu ngươi có thể thành công diệt Cố Nhược Vân, Lĩnh chủ nhà ta tất nhiên sẽ mặt rồng đại duyệt, lúc đó, chắc chắn sẽ giúp Lam gia ngươi một nhà độc đại ở Chủ Thành."

Hiện giờ Bạch Âm còn không biết, nàng ta nhất ngữ thành sấm (đoán trúng), Hồng Liên Lĩnh chủ quả thật đã đang ở trên đường chạy tới Bắc Tạp lãnh địa.

Nhưng mà, chờ ngày hắn xuất hiện, chính là tận thế của Lam gia!

"Được!" Lam Chước hít vào một hơi thật sâu, đối với y hiện tại mà nói, cũng chỉ có loại biện pháp này.

Nếu là Cố Nhược Vân tiếp tục sống sót, nói không chừng cuối cùng người chết sẽ là y!

Mà hiện tại y có Hồng Liên Lĩnh chủ làm chỗ dựa, làm sao sẽ sợ hãi những cường giả kia?


Chương 1106: Nàng là Cố Nhược Vân? (năm)

Edit: kaylee

Đáng thương Lam Chước lại lựa chọn tin tưởng lời Bạch Âm nói, cũng đã định kết cục bi thảm của y!

"Lam Chước, ngươi có nghĩ tới, vì sao Cố Nhược Vân lại còn sống đi ra hay không?" Ánh mắt Bạch Âm lóe ra vài cái, cười lạnh mở miệng: "Sau khi ta biết được tin tức nàng đi đến Chủ Thành, đã suy nghĩ vài ngày, ra một cái kết quả!"

Lam Chước ngẩn người, ánh mắt như chớp như không nhìn Bạch Âm, chờ đợi lời nói kế tiếp của nàng ta.

Giọng nói của Bạch Âm càng lạnh như băng, giống như hàn sương: "Nếu ta không có đoán sai mà nói, lqđ trong nham thạch nóng chảy kia khẳng định tồn tại một thanh Thần Khí, nói không chừng hiện giờ Cố Nhược Vân đã chiếm được Thần Khí kia."

Thần Khí!

Hai chữ này rơi vào trong tai Lam Chước, làm cho trái tim của y đều theo đó mà run lên, rồi sau đó, phía trên khuôn mặt tái nhợt kia hiện lên vẻ tham lam.

Đối với người đại lục mà nói, Thần Khí cũng quan trọng giống như đan dược!

Nếu có thể có được Thần Khí kia, thì từ nay về sau trong Bắc Tạp lãnh địa, còn có ai dám không quy phục y?

Bạch Âm hiển nhiên phát hiện ý nghĩ trong lòng Lam Chước, bất giác cười lạnh một tiếng: "Lam Chước, ngươi đừng quá đề cao Thần Khí, nếu thực lực của ngươi quá kém, Thần Khí ở trong tay ngươi là phát huy không ra tác dụng thật sự! Cho nên, thanh Thần Khí này hẳn là đưa cho Lĩnh chủ đại nhân, nếu Lĩnh chủ đại nhân có thể có được thanh Thần Khí này, thì thực lực của hắn sẽ tăng trưởng gấp vài lần! Lúc đó, cũng không thể thiếu lợi ích của ngươi."

Nàng ta chỉ muốn lấy được Thần Khí kia, lại tặng cho Lĩnh chủ, Lĩnh chủ ắt sẽ nhìn đối nàng ta với cặp mắt khác xưa.

Nói không chừng, nàng còn có thể trở lại bên người Lĩnh chủ một lần nữa.

Nghĩ đến đây, trên mặt Bạch Âm không khỏi nổi lên một chút tươi cười, tươi cười kia không lạnh như băng giống như lúc ban đầu, ngược lại cảnh đẹp ý vui giống như Bạch Liên nở rộ.

Lam Chước cũng không có chú ý tới tươi cười trên khuôn mặt Bạch Âm, mà là lâm vào bên trong trầm tư, thật lâu sau, l.q.đ y giống như là hạ quyết tâm, một chút âm ngoan chợt lóe lên từ trong con ngươi của y.

Nếu biết đối phó Cố Nhược Vân, lão gia tử khẳng định sẽ không đồng ý! Mà lúc này, y cũng chỉ có thể buộc ông đồng ý!

... .....

Đại sảnh nghị sự.

Từ sau khi Lam Chước rời khỏi phòng Bạch Âm, thì lập tức mời toàn tộc dự họp hội nghị, phải biết rằng, năm đó y có thể đảm nhiệm gia chủ Lam gia, không phải không có quan hệ với sự nâng đỡ của các trưởng lão.

Mà muốn bức bách lão gia tử, cũng chỉ có một cái biện pháp như vậy.

"Lam Chước, hôm nay ngươi tìm chúng ta đến, là có chuyện gì muốn thương lượng với chúng ta?"

Lúc này, trong phòng hội nghị, một lão giả đã qua tuổi thất tuần (hơn 70 tuổi) ngồi ngay ngắn ở phía trên ghế dựa, một bộ trường bào màu xanh đen, nhưng là tăng thêm vài phần tinh thần vì lão.

Lão giả này rõ ràng chính là đại trưởng lão của đoàn trưởng lão Lam gia, cũng là tồn tại gần với lão gia chủ ở trong Lam gia!

Lão làm người đứng đầu đoàn trưởng lão, ở trong gia tộc cực có quyền lên tiếng, cho dù là lão gia chủ cũng phải thương lượng với lão một chút.

"Các vị trưởng lão, chắc hẳn các ngươi cũng đã nghe nói, chuyện Cố Nhược Vân đứng đầu Dược phủ!" Trong mắt Lam Chước hiện lên vẻ âm ngoan: "Lúc trước phụng theo mệnh lệnh của phụ thân, tiến đến lấy lòng Cố Nhược Vân, ai biết Cố Nhược Vân kia không biết trời cao đất rộng, l^q'đ không để bốn thế lực lớn Chủ Thành chúng ta vào mắt! Hơn nữa còn kiêu ngạo tự xưng muốn nhổ tận gốc bốn thế lực lớn chúng ta! Ta tức không chịu được, cho nên đã xảy ra xung đột với người của Cố Nhược Vân."

Sắc mặt lão gia chủ biến đổi, phải biết rằng, lúc trước lời Lam Chước nói với ông cũng không phải như vậy.

Lúc đó, Lam Chước chỉ nói thủ hạ của Cố Nhược Vân mắt chó nhìn người thấp, muốn nửa gia sản của Lam gia, hiện giờ lại biến thành nhổ tận gốc, trong lời nói có bao nhiêu trọng lượng không ai rõ ràng hơn ông.


Chương 1107: Nàng là Cố Nhược Vân? (sáu)

Edit: kaylee

Nhưng ông không biết là, mỗi một câu Lam Chước nói dối, linh hồn của y còn bị một loại đau đớn như bị xé rách.

Đau đến mức y hận không thể lập tức rời đi nơi này!

Nhưng vì đối phó với Cố Nhược Vân, cho dù thừa nhận thống khổ lớn cỡ nào, y cũng phải nhịn xuống!

Đại trưởng lão trầm mặc xuống, một lúc sau, lão mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi nói nhưng là sự thật? Cố Nhược Vân thật sự muốn nhổ tận gốc bốn đại gia tộc? Việc này các gia tộc khác cũng biết?"

"Lam Chước!"

Mắt thấy Lam Chước muốn tiếp tục mở miệng nói xấu, khuôn mặt lão gia chủ trầm xuống: "Ta nhớ được lúc trước ngươi không nói như thế! Lúc đó ngươi ngay cả mặt của Cố Nhược Vân cũng không nhìn thấy, như thế nào có thể kết luận nàng nói qua lời nói như thế?"

"Phụ thân, sở dĩ Cố Nhược Vân không gặp ta, là vì ta đã từng gặp nàng, những lời này chính là nàng đã nói ở lúc đó! Hôm nay ta trùng hợp gặp nàng, mới biết được nàng chính là Cố Nhược Vân!" Đáy mắt Lam Chước hiện lên vẻ âm lãnh, cười lạnh nói: "Hơn nữa, ta còn biết, trong tay Cố Nhược Vân này có được một thanh Thần Khí!"

Thần Khí!

Ầm!

Hai chữ này giống như sét đánh, nháy mắt nổ vang ở trong phòng họp.

Bao gồm cả lão gia chủ Lam gia, hô hấp cũng không nhịn được dồn dập lên.

"Lam Chước, ngươi nói nhưng là sự thật?" Hai mắt Đại trưởng lão sáng lên, trầm giọng hỏi.

"Đại trưởng lão, ta dám thề, trong tay Cố Nhược Vân tuyệt đối có được một thanh Thần Khí, chuyện này Bạch Âm cô nương có thể làm chứng! Mặt khác, Cố Nhược Vân có cừu oán với Hồng Liên Lĩnh! Hơn nữa Bạch Âm sứ giả đã hứa hẹn với ta, llêquýđônn chỉ cần chúng ta nguyện ý đối phó Cố Nhược Vân, Hồng Liên Lĩnh bọn họ nhất định sẽ đứng ra giúp chúng ta một tay." Lam Chước cắn chặt răng, cười lạnh nói.

Chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là do đại trưởng lão quyền cao chức trọng chậm rãi mở miệng: "Tốt lắm, chuyện này ta đã biết rồi, Lam Chước, ngươi đi xuống trước đi, kế tiếp Lam gia xử lý việc này như thế nào, sẽ do hội trưởng lão thương nghị quyết định."

"Vâng, đại trưởng lão."

Lam Chước củng củng nắm tay, ở nháy mắt xoay người, khóe miệng nâng lên một nụ cười âm mưu đạt được.

Trong phòng họp, sau khi Lam Chước rời đi, nháy mắt trở nên yên tĩnh xuống.

Lão gia chủ cau chặt mày, tầm mắt đảo qua chúng trưởng lão, trầm giọng nói: "Các vị, ta không đồng ý đối đầu với Dược phủ! Cố Nhược Vân kia là một Luyện Đan Sư, ngay cả người Phong Cốc cũng nhìn trúng nàng. Huống chi, nàng còn là đệ tử của Y Thánh! Theo tin tức đáng tin cậy, lee~lqđ có vẻ Y Thánh đã đột phá đến cảnh giới Võ Thánh! Lực lượng của một Võ Thánh quá mức cường đại, chúng ta trêu cũng không thể trêu vào."

Hiển nhiên đại trưởng lão cũng trầm mặc xuống, thật lâu sau, mới nói: "Vừa rồi các ngươi có thể nghe thấy lời Lam Chước nói? Cố Nhược Vân có cừu oán với Hồng Liên Lĩnh, nếu chúng ta lựa chọn đối phó Cố Nhược Vân, người Hồng Liên Lĩnh tất sẽ giúp đỡ chúng ta! Huống chi, cho dù Y Thánh cường đại lại như thế nào? Đều là Võ Thánh, so sánh với Hồng Liên Lĩnh chủ biến thái kia, ông ta vẫn là kém quá xa!"

"Ta tán thành lời đại trưởng lão nói, Y Thánh tuy mạnh, lại cách Bắc Tạp lãnh địa quá xa, nếu chúng ta giết Cố Nhược Vân ở trước khi ông ta tiến đến, cướp đi Thần Khí, lúc đó có Thần Khí nơi tay, cho dù Y Thánh đến đây cũng không phải là đối thủ của Lam gia chúng ta!"

Một trưởng lão khác gật gật đầu, phụ họa lời đại trưởng lão nói.

Lão gia chủ vẫn nhíu chặt mày như trước, nhàn nhạt nói: "Ta có một loại cảm giác, thành tựu về sau của Cố Nhược Vân tuyệt không giới hạn trong tình cảnh hiện giờ, nàng sẽ trưởng thành rất cường đại, lqđ nếu như Lam gia đối địch chính diện với nàng, chúng ta đây ắt sẽ hối hận!"


Chương 1108: Nàng là Cố Nhược Vân? (bảy)

Edit: kaylee

"Lão gia chủ, ta biết vấn đề người sở khoăn, không sai, Cố Nhược Vân quả thật là một Luyện Đan Sư, người Phong Cốc cũng có ý mượn sức nàng, nhưng theo ta được biết, nàng lại cự tuyệt Phong Cốc, hơn nữa làm cho đại tiểu thư Phong Cốc và các cường giả mất mặt xấu hổ ở trước mặt mọi người! Ta không tiếp thu quan hệ của nàng với Phong Cốc rất thân cận! Đương nhiên, thực lực của Cố Nhược Vân quả thật rất mạnh, nếu đối phó nàng, thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc, quyết không thể để cho nàng có cơ hội phát triển."

Đáy mắt đại trưởng lão hiện lên vẻ âm ngoan, tay khoa múa chân làm động tác chặt đầu.

Năm đó, phụ thân lão gia chủ giao thác (giao đãi phó thác) Lam gia cho lão gia chủ, vì lo lắng tính tình lão gia chủ quá mức yếu đuối, nên mới để lại đoàn trưởng lão này, hơn nữa làm cho đại trưởng lão phụ tá lão gia chủ.

Vì vậy ở trong Lam gia, cho dù lão gia chủ là người mạnh nhất, nhưng vì đoàn trưởng lão chỉ nghe theo một mình đại trưởng lão. Nên đã gián tiếp biểu lộ tư cách nói một không hai của đại trưởng lão ở Lam gia.

"Đại trưởng lão…….."

Nhìn thấy lão gia chủ còn muốn tiếp tục nói chuyện, đại trưởng lão lập tức trầm giọng đánh gãy lời của ông: "Ta biết ngươi vẫn luôn không thích tính tình của Lam Chước, ngươi cảm thấy y quá mức coi trọng lợi ích, lqđ thậm chí làm người không từ thủ đoạn! Nhưng mà, dù sao hiện giờ Lam Chước cũng là huyết mạch duy nhất của ngươi! Cũng là người duy nhất có thể kế thừa Lam gia! Chẳng lẽ bây giờ ngươi còn đặt hi vọng ở trên người Lam Ca? Phế vật Lam Ca kia không dùng được, nếu để cho hắn trở thành gia chủ Lam gia, chính là lúc Lam gia bị diệt!"

Năm đó, Lam Ca vì không bại lộ thân phận thân là bán thú nhân của mình, nên luôn luôn che giấu thực lực, cũng làm cho mọi người cho rằng hắn là phế vật! Đáng tiếc, lão gia chủ vốn định muốn bồi dưỡng hắn, nhưng mà đoàn trưởng lão nhất trí phản đối! Làm cho ông vì an bình của Lam Ca, đưa hắn ra khỏi Lam gia.

"Hơn nữa," Đại trưởng lão thoáng nhìn khuôn mặt già nua trầm mặc kia của lão gia chủ, tiếp tục nói: "Ta nghe nói Cố Nhược Vân là một người có cừu tất báo! Nếu Lam Chước đã đắc tội nàng, ngươi cho rằng nàng sẽ bỏ qua cho Lam Chước? Nếu ngươi không muốn để cho nhi tử này cũng cách ngươi mà đi, thì ngươi cũng chỉ có thể đồng ý quyết nghị của chúng ta!"

Thân mình lão gia chủ run lên, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, chờ lúc ông lại mở mắt, đáy mắt xẹt qua vẻ kiên quyết.

"Ta hiểu được, vậy làm theo lời các ngươi nói đi."

Vì Lam gia! Cho dù trong lòng ông không muốn cỡ nào, thì cũng chỉ có thể tán thành quyết định của đại trưởng lão!

Nghĩ vậy, lão gia chủ than nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt nói: "Ta mệt mỏi, trước hết đi xuống nghỉ ngơi, chuyện kế tiếp các ngươi tự quyết định, ta không muốn tham dự, cũng đừng tới hỏi ý kiến của ta, l^q'đ ta già rồi, về sau cũng quản không được Lam gia này, chỉ hy vọng Lam gia sẽ không bị hủy diệt ở trong tay Lam Chước."

Nói xong lời này, bước chân ông lảo đảo đi đến phía ngoài phòng hội nghị.

Bóng lưng của ông có vẻ hơi còng xuống, giống như già đi mấy chục tuổi ở trong chớp mắt này.

"Xem ra, lão tổ tông làm cho đại trưởng lão đảm nhiệm quản sự đoàn trưởng lão cũng là có đạo lý, Một trưởng lão nhìn về phía bóng lưng lão gia chủ rời đi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Bằng vào loại tính cách yếu đuối sợ phiền phức này của lão gia chủ, có thể nào làm cho Lam gia phát dương quang đại? Nếu không có đại trưởng lão, nói không chừng lão gia hỏa này đã giao Lam gia cho tiểu súc sinh Lam Ca kia! Lúc đó, Lam gia lại có bản lĩnh gì đứng ở trên đời?"

"Không sai, vẫn là quyết nghị của đại trưởng lão tương đối chính xác! Ta cũng cho rằng Cố Nhược Vân phải chết! Chỉ có nàng đã chết, Thần Khí mới có thể đến trong tay chúng ta! Với loại tính cách chậm rì rì này của lão gia chủ, cả đời này Lam gia chúng ta cũng đừng nghĩ lại tiến thêm một bước về phía trước."


Chương 1109: Cường giả tề tụ Dược phủ (một)

Edit: kaylee

"Lão tổ tông thực sự dự kiến trước, có chuyện đại trưởng lão quyết định, ta đã có thể tưởng tượng đến tương lai quang vinh của Lam gia."

Đối mặt với âm thanh khen tặng bên cạnh kia, đại trưởng lão lại vẫn luôn mặt không đổi sắc, dù sao đối với người đến tuổi này như lão, nghe quá nhiều lời vuốt mông ngựa, hoàn toàn có lực miễn dịch, không giống một số người trẻ tuổi, nghe thấy một số âm thanh khích lệ đã cao ngạo mà tự phụ.

"Tốt lắm, tan họp đi, ta cần đi chuẩn bị một số chuyện sau này."

Đại trưởng lão chậm rãi đứng lên, tay chắp sau lưng, đi ra cửa lớn phòng hội nghị.

Lão không có cho bất luận kẻ nào cơ hội nói chuyện, đã biến mất ở bên trong hai mắt của mọi người......

... ......

Dược phủ.

Thú Vương tò mò đánh giá cả tòa Dược phủ trước mắt, nhưng mà, sau khi hắn ta trông thấy nam tử tà mị đi ra từ bên trong Dược phủ, lập tức, tự nhiên sinh ra một loại cảnh giác, l.q.đ theo bản năng đã kéo hắn vào bên trong danh sách nguy hiểm.

Nam tử này rất cường đại, ít nhất tương xứng với Thiên Bắc đại nhân. Nhưng Cố Nhược Vân là nữ nhân của Thiên Bắc đại nhân, nam tử này đi theo bên cạnh nàng, hiển nhiên chính là rắp tâm bất lương!

Không được, Thiên Bắc đại nhân đang ở trên đường đuổi tới, trước đó, hắn phải bảo vệ tốt nữ chủ nhân của mình an toàn, không cho bất kỳ nam nhân nào thừa cơ!

Tử Tà giống như là đã nhận ra ánh mắt của Thú Vương, con ngươi màu tím lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Chỉ là một cái liếc mắt, lại làm cho Thú Vương cảm thấy lạnh toát cả lưng, nhịn không được rùng mình một cái, rụt đầu lại.

"Con cọp con này đến từ chỗ nào?"

Có lẽ, ở đại lục hiện giờ, dám xưng Hổ Vương Thiên Phạt Chi Sâm đe dọa bốn phương kia là con cọp con, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Tử Tà.

Nhưng mà, cảm nhận được hơi thở tà khí lăng nhiên trên người Tử Tà kia, Thú Vương không dám mở miệng nói một chữ, chỉ có thể rụt cổ làm giảm cảm giác tồn tại.

Quên đi, ai bảo thực lực của hắn kém cỏi, tình địch này vẫn là giao cho Thiên Bắc đại nhân tự tay giải quyết!

Mình không cần thiết tự chuốc lấy cực khổ.

Cố Nhược Vân nhún vai, xoay người nhìn về phía Tử Tà, cười nhẹ nói: "Tự theo tới."

Tử Tà nhíu mày, cũng không nói thêm gì, ở trong con ngươi màu tím nhìn về phía Thú Vương của hắn chứa vẻ sắc lạnh, giống như là cảnh cáo nhìn hắn một cái, ngay sau đó đã thu hồi tầm mắt.

"Ngươi đã trở lại, vậy đi xem trận pháp ta bố trí mấy ngày nay đi," Lúc nhìn về phía Cố Nhược Vân, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Tà lại lộ ra tươi cười dịu dàng: "Cho nên, ngươi không cần lại lo lắng sẽ có người Đệ Nhất thành tới tìm ngươi phiền toái, dù là người tới cảnh giới Võ Thánh, cũng không có khả năng tiến vào chỗ này!"

Nói tới đây, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Mặt khác, ta lại thiết trí một trận pháp khác ở trong trận pháp này, một khi đến ban đêm, trận pháp đó sẽ mở ra, bất kỳ người xa lạ nào cũng không thể tiến vào bên trong Dược phủ, nhưng vì thuận tiện, một khi bình minh dâng lên, trận pháp sẽ tự động đóng cửa."

Cho dù Cố Nhược Vân không chịu những trận pháp đó hạn chế, nhưng mà Dược phủ còn có người khác, cho nên, Tử Tà mới làm cho trận pháp đến ban ngày thì tự động đóng cửa! Đương nhiên, trận pháp ngăn cản cường giả Võ Thánh tiến vào kia, lại là lúc nào cũng mở ra.

Cố Nhược Vân cười cười, người này, thật đúng là cẩn thận trước sau như một.

"Tử Tà, cám ơn ngươi, có ngươi ở, ta thật sự rất an tâm."

"Nha đầu, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn? Nếu ngươi thật muốn cảm tạ ta, thì lấy thân báo đáp," Tử Tà cười cười, dùng giọng điệu mang theo ái muội kia nói: "Hơn nữa, thiên phú của bán thú nhân, lee~lqđ mạnh hơn nhân loại rất nhiều, nếu chúng ta kết hợp, con của chúng ta nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất toàn bộ đại lục."



Chương 1110: Cường giả tề tụ Dược phủ (hai)

Edit: kaylee

Sắc mặt Cố Nhược Vân đen xuống, quả nhiên, nàng không thể nói lời cảm tạ với hắn, bằng không, người này, vẫn là thích đùa giỡn nàng trước sau như một…...

Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Thú Vương lại nổi lên một hồi chuông cảnh báo, trong lòng chờ mong Thiên Bắc Dạ nhanh chạy đến, nếu không, nữ nhân của hắn sẽ bị nam nhân khác đào đi.

"Đi thôi, Tử Tà, chúng ta đi xem trận pháp của ngươi một chút."

Cố Nhược Vân ngáp một cái, tiến vào bên trong Dược phủ, cũng không để ý đến Thú Vương đi theo nàng trở về.

Sau khi Cố Nhược Vân rời đi, con ngươi của Tử Tà quét mắt nhìn Thú Vương đang nao núng, sau đó đi theo phía sau bóng dáng màu xanh kia vào bên trong đình viện.... .....

Trong khoảng thời gian này, Dược phủ vẫn đông như trẩy hội như cũ.

Rất nhiều người đều vì gặp người đứng đầu của Dược phủ, mà sáng sớm đã tiến đến cửa Dược phủ. Đáng tiếc là, đám người Vệ Y Y sẽ không cho bất luận kẻ nào cơ hội, cho nên, bất luận những người đó chịu khó đến cỡ nào, cuối cùng vẫn là bị đuổi ra ngoài.

Còn có một số thế lực bởi vì thường xuyên bị cản ở ngoài cửa, vì vậy tính toán buổi tối vụng trộm lẻn vào bên trong Dược phủ. Vận khí tốt mà nói, cho dù không thấy được Cố Nhược Vân, cũng có thể trộm được một hai viên đan dược.

Nhưng mà, làm mọi người kỳ quái không thôi là, rõ ràng Dược phủ thoạt nhìn không lớn, lại giống như một cái mê cung, thế nào cũng tìm không thấy tận cùng, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

Đương nhiên, những người này đều không biết, một khi đến buổi tối, trận pháp Dược phủ mở ra, tất cả người tiến vào Dược phủ sẽ rơi vào trận pháp, cho dù có người Dược phủ đi qua trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không thể nhìn thấy.

Đáng tiếc, mọi người cũng không biết điểm này, bởi vậy từ buổi tối cho đến bình minh, vẫn đi không ra khỏi đình viện Dược phủ.... .......

Trong phòng hội nghị Lam gia, khuôn mặt đại trưởng lão âm trầm, sắc mặt vô cùng khó coi nói: "Tối hôm qua ta phái người đến Dược phủ tìm tòi kết quả! Cũng làm tốt chuẩn bị chiến đấu ngày sau của chúng ta! Nhưng không nghĩ tới là, llêquýđôn người Lam gia vừa tiến vào Dược phủ đã lạc đường! Thẳng đến bình minh mới tìm được cửa ra!"

"Lạc đường?" Một gã trưởng lão kinh ngạc nói: "Điều này sao có thể? Dược phủ cũng không lớn, làm sao có thể sẽ lạc đường? Khẳng định là có thêm nguyên nhân khác!"

Đại trưởng lão thở ra một hơi thật sâu, khuôn mặt già nua xanh mét nói: "Cố Nhược Vân này cũng không đơn giản, đại khái nàng đã sớm đoán được Lam gia chúng ta sẽ ra tay với nàng, cho nên sớm có phòng bị! Nếu ta không có đoán sai, sở dĩ thám tử Lam gia lạc đường, khẳng định là nàng động tay chân ở bên trong Dược phủ."

"Đại trưởng lão, chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?"

"Chờ."

Sắc mặt đại trưởng lão càng khó coi, cắn răng nói ra một chữ như vậy.

"Hiện tại chúng ta chỉ có thể lần sau lại đi! Trước đó không lâu Cố Nhược Vân đã từng nói, nửa tháng sau sẽ cử hành một bữa tiệc tối, có lẽ tới lúc đó chúng ta mới có thể nhìn thấy nàng!" Con ngươi đại trưởng lão âm trầm xuống: "Mà kia cũng là cơ hội duy nhất chúng ta có thể ra tay với nàng!"

Chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau, một người trong đó mới phát ra âm thanh: "Đại trưởng lão, một khi đã như vậy, chúng ta cứ làm theo người nói! Hiện tại khoảng cách nửa tháng kia cũng không bao lâu! Nàng sống không được mấy ngày!"

"Đúng!" Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng, đáy mắt xẹt qua vẻ âm trầm: "Hơn nữa, ta còn nghe nói một tin tức, lqđ có người gặp được Hồng Liên Lĩnh chủ ở trong Bắc Tạp lãnh địa! Hơn nữa, phương hướng hắn đi, chính là Chủ Thành chúng ta! Nếu Hồng Liên Lĩnh chủ đến đây, thì Cố Nhược Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Đáng tiếc là, ta không cách nào liên hệ được với Hồng Liên Lĩnh chủ, nếu không còn có thể thương lượng với hắn một chút xem nên xử trí Cố Nhược Vân như thế nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store