ZingTruyen.Store

Xuyen Khong Cung He Thong Rac Roi

    Thất hoàng tử nhìn y một hồi

rồi cuối đầu, giọng nói mang

theo sự bình thản "Được rồi, đệ

đi với huynh".

   Hai người một trước một sau

đi dạo ở Thanh Tây viện lúc trời

đổ đầy tuyết trắng. Nha hoàn Tô

Linh không khỏi nghĩ trong lòng

tại sao chủ tử của nàng cứ thích

làm khó dễ thất hoàng tử như

vậy. Nhưng nhớ tới thân phận

của mình nàng cũng không thể

làm gì hơn là im lặng đi ở phía

sau.

   Thời tiết ngày càng lạnh cùng

với một thân bệnh tật Dạ Minh

cảm thấy khó chịu vô cùng. Tầm

mắt không ngừng nhìn về phía

Dạ Cảnh mà oán giận.

   Xung quanh trạch viện cũng chỉ là cỏ cây và một số bông tuyết rơi

nằm trên mặt đất. Đi một lúc thì

đến trước một cái hồ sen nhỏ ở

giữa viện.

   Cố Trì bắt đầu diễn như trong

kịch bản mà hệ thống đã đưa

quay mặt lại nhìn 2 người ở phía

sau. Tầm mắt hướng lên người

Dạ Minh "Ngươi mau qua đây".

   Dạ Minh bước nhanh đến trước

mặt y khuôn mặt kiên định

nhưng cũng có mấy phần cảnh

giác.

   Y chỉ tay xuống mặt hồ phẳng

lặng giọng nói chứa đầy sự cợt

nhả "Ta muốn ngươi xuống đó

bắt cá cho ta"

   Thấy Dạ Minh chần chừ Cố Trì

nhắm mắt lại cố gắng quên đi sự

tội lỗi mà đá hắn một cước

xuống hồ.

   Dạ Minh không khỏi hoảng hốt

từ dưới nước ngước nhìn kẻ đã

đạp hắn xuống lòng bàn tay

không khỏi xiết chặt lại.

   "Ngươi mau nhanh lên đừng có

mà nhìn ta nữa, nếu hôm nay

không bắt được cá thì ngươi cứ ở

dưới đó luôn đi" Cố Trì vừa nói

vừa làm điệu bộ hả hê.

   Tác giả viết truyện đúng là hố

người ta mà, hồ này làm gì có cá

mà bắt. Chỉ vì mấy năm trước

thái hậu nói trạch viện này quá

nhàm chán và tẻ nhạt nên hoàng

đế cũng chính là cha của y hiện

tại mới cho người tu sửa lại một

chút.

   Tác giả làm như vậy vốn dĩ chỉ

là cái cớ để y ngược nam chính

và bị nam chính chơi lại một vố.

   Trong tiểu thuyết cũng có viết

thất hoàng tử cũng biết chuyện

này cho nên mới nghĩ cách chơi

y.

   Tất cả đều là lỗi của tên tác giả

bị bại não đó. Ta trù ngươi sau

này sẽ không được sống yên.

   Dạ Minh giả vờ như đang chăm

chú bắt cá nhưng thực chất là

đang toan tính làm cách nào để

kéo y xuống nước với hắn. Quá ư

là xảo quyệt đi. Dù y có biết

trước thì cũng chả thể làm gì.

   Sau một hồi ở dưới nước hắn

ngẩng đầu lên nhìn y "Ta bắt

được cá rồi". Cố Trì không ngừng

phỉ nhổ sự gian dối của hắn.

Haha có con nít mới tin ngươi

đấy nam chính à. Thế mà tên

thái tử đã 15 tuổi nào đó vẫn tin

mà tiến lại xem.

   Ta thật sự không hiểu nỗi đầu

óc của tên này rốt cuộc để ở đâu

nữa. Sau này ta sẽ đặt biệt danh

cho quyển tiểu thuyết này là

"Thái tử ngu si và tên tác giả bại

não".

   Nghĩ ngợi một hồi thì y cũng

làm đúng như những gì kịch bản

yêu cầu sau đó bị tên thất hoàng

tử kéo xuống hồ. Mặc dù biết

trước nhưng cũng không khỏi

giật mình choáng váng. Một lát

sau mới bình tĩnh mà ngoi lên

mặt nước. Cũng may hồ này

không quá sâu chỉ tầm ngang vai

y.

   Nha hoàn Tô Linh cũng hoảng

sợ không kém vội kéo y lên.

   Sau khi lên bờ, y không ngừng

liếc mắt nhìn cái tên ở dưới nước

dùng những lời lẽ thô thiển mà

mắng người

   "Tên súc sinh nhà ngươi dám

kéo ta xuống nước, coi như gan

ngươi lớn, để ta đi nói với phụ

hoàng xem ngươi làm sao ăn nói

với người".

   Tên thái tử này đúng kiểu trẻ

con chỉ được cái miệng, chơi

không lại thì đi ăn vạ với bố mẹ.

   Nghe xong những lại này Dạ

Minh vẫn một bộ lạnh nhạt thậm

chí còn không thèm nhìn y một

cái.

   Tô Linh cũng không khỏi cảm

thán cùng đồng cảm với hắn.

   Bên ngoài thái tử tỏ ra tức giận

phất tay áo bỏ đi khí thế ngút

trời nhưng bên trong lại không

ngừng gào thét.

   Nam chính đại nhân a, hôm nay

ta đạp ngươi một cái sau này

ngươi liền phế luôn hai chân của

ta.

   Hôm nay ta mắng ngươi vài câu

sau này ngươi liền cắt lưỡi ta.

   Hôm nay ta liếc ngươi một cái

sau này ngươi lấy đi 2 con mắt

của ta.

   Nếu nói người nào ác độc thì đó

ắt hẳn là ngươi rồi. Thật đáng sợ

mà.

   Sau khi thái tử bỏ đi, Dạ Minh

một thân quần áo ướt đẫm giữa

trời tuyết mà ngửa mặt lên nhìn

trời. Bên miệng còn mang theo

nụ cười quỷ dị khiến người ta

không rét mà run. Hắn tự thề

rằng tất cả những gì hắn nhận

được bây giờ sau này sẽ trả lại

gấp trăm lần.

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store