Xuyen Khong Co Trang Vuong Phi Cua Hoang De Blackpink X Bts
"Cô đơn nhất không phải là không có ai ở bên cạnh mình mà là có ai đó vừa bước ra khỏi cuộc sống của mình. Nó giống như câu nói: "Có những hòn đá cô đơn giữa dòng suối nhưng chỉ cần nước còn chảy, còn sự quan tâm chân thành đến nhau thì hòn đá sẽ không còn cô đơn..."
-Danh ngôn-
Đoàng.Một tiếng sét chói tai nổ ra.Trân Ni phi ngựa như bay mặc dù cả thân thể cô đã yếu đến mức không còn sức bám trụ. Mặc cho khắp người đau mình mẩy như biểu tình, cô vẫn lấy tay mạnh mẽ gạt đi những giọt mồ hôi chảy khắp mặt, chúng chảy vào mắt vô cùng xót và mờ. Khẽ quệt đi những giọt nước mắt chảy ra vì bị mồ hôi chui vào, Trân Ni thúc ngựa lần nữa rồi tiến thẳng tới biên giới."Cố lên, hắc mã. Sắp tới nơi rồi. Chỉ cần qua được đây thôi, sẽ tới nước Sở."Đoàng."Á...""Hí hí hí"Ngọn cây bị sét đánh trúng rơi xuống, vô tình làm vật cản của người và ngựa. Chú ngựa hí vang, giơ hai chân trước lên không trung, làm Trân Ni vốn trụ không vững liền ngã ngay xuống đất.
Cành cây sượt mạnh qua chân cô gây ra một vết thương lớn, máu chảy không ngừng.Trân Ni cắn răng thật mạnh đến bật máu, phải vất vả lắm cô mới lấy ra trong túi một đoạn dây thừng dài làm dây cương buộc vào con ngựa, cốt là để nó không chạy đi. Vuốt ve chiếc bờm bóng loáng trấn an, cô thở dài rồi khập khiễng vừa đi vừa trụ vào thân ngựa rồi chui vào một cái hang gần đó.Lấy hai hòn đá nhỏ nhóm lửa. Tuy ngọn lửa bé nhưng cũng đủ ánh sáng cho một người một vật và vô cùng ấm áp. Xé một tấm áo buộc tạm thời vào vết thương. Trân Ni mệt mỏi thở dài, lưng dựa vào người chú ngựa đang nằm xuống đằng sau."Nàng phải hứa, tuyệt đối không được phản bội ta.""Chỉ cần chàng muốn, em hứa sẽ không phản bội chàng.""Nữ nhân, tên ngươi là gì? Cho ta biết được không?""Trân Ni à, tên đẹp quá.""Nếu không có nhà, ngươi có thể ở lại gia trang của ta, đừng bận tâm đến chuyện báo đáp bởi ta không quan trọng cái đó lắm đâu.""Trân Ni, ngươi rất khéo tay. Chiếc bình này đẹp quá! Làm cho ta một cái nhé?""Trân Ni, nàng phải trung thành với ta. Tuyệt đối không được để mắt đến một ai khác."
.........
.....Tiếng thở đều đều vang ra từ chiếc miệng của cô gái bé nhỏ, máu từ vết thương đã có phần khô lại, tuy nhiên có vẻ cô đã mất rất nhiều máu. Trân Ni nghĩ ngợi lung tung rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ phát ra những âm thanh khó hiểu."Vương Gia Nhĩ...""Phản bội...""Tại Hưởng..."Một giọt nước lăn ra khỏi gò má xanh xao, rơi xuống đất.**********Đoàng."Không. Không. Đừng. Làm ơn...."Thái Anh giơ hai tay quờ quạng giữa không trung, đầu hết quay sang trái lại quay sang phải, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt xinh đẹp.Chợt có một người bước đến, tay nắm lấy bàn tay thanh mảnh, giọng nói thanh cao vang lên"Thái Anh, Thái Anh. Tỉnh lại. Tỉnh lại đi."Phải lay mạnh mãi một lúc lâu Thái Anh mới có thể ngồi bật dậy, thở đứt quãng, hai mắt mở to.Trí Mẫn lo lắng lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, nữ nhân tội nghiệp của anh như vừa gặp ác mộng. Cũng may là anh có một gian phòng ở đây, nếu không thì không biết làm thế nào nữa.
Thái Anh nhận ra khuôn mặt 'biến thái' quen thuộc, nhưng lần này cô không muốn hay chính xác hơn là không thể ra tay với anh, vội khóc rưng rức, nhào tới ôm chặt lấy Trí Mẫn."Tôi sợ..."Trí Mẫn chưa kịp định thần đã bị nữ nhân ôm chặt, vội điều chỉnh hô hấp, vòng tay ôm lại, nở nụ cười nhẹ."Ổn rồi....Đêm nay ta ở đây với nàng..."Thái Anh ngước lên nhìn, khuôn mặt của anh trong bóng đêm lúc tối lúc sáng ẩn hiện, nhưng cô vẫn nhận ra vẻ đẹp trai vốn có thường ngày của anh.
Đặt hai tay lên má cô, anh cúi xuống hôn lấy đôi môi mềm mại, có vị mặn của nước mắt. Không sao, anh vẫn thấy nó rất ngọt. Có phải...làm như vậy là quá sớm? Không sao, như thế cô ấy sẽ sớm là của ta...Thái Anh không phản kháng, cô nhắm mắt, đón nhận nụ hôn đầu tiên trong suốt 22 năm. Nụ hôn đầu của cô, ai ngờ lại là nụ hôn của cô với kẻ cô ghét cay ghét đắng, ai ngờ lại là nụ hôn với kẻ cô gặp mới hơn hai ngày cơ chứ? Không lẽ, giữa cô và hắn ta...có gì đó sao...Trí Mẫn phải thừa nhận, lúc đó anh không kìm được. Nhìn không mặt ứa nước mắt đầy sợ sệt của Thái Anh, anh không biết làm gì ngoài việc có thể an ủi cô bằng cách này. Để Thái Anh nằm xuống, đầu gối lên tay mình, Trí Mẫn vuốt ve những lọn tóc mượt mà bám dính lấy khuôn mặt trở về chỗ cũ. Đặt lên mắt cô một nụ hôn nữa, rồi tông giọng nhẹ nhàng của anh phát ra, đưa cả hai chìm vào giấc ngủ."Ngủ đi nào, ta ở đây."Đêm đó, trời mưa rất to.**********Thái Anh khẽ vươn vai, chạy vội ra ngoài đón nhận những ánh nắng đầu tiên. Hôm qua trời mưa to mà cô cảm tưởng như sắp ngập đến nơi rồi vậy. Cứ tưởng mình sẽ phải ra ngoài đội nón tát nước cùng hội chị em bạn dì nhưng may cho cái số cô là chỗ này được xây cao nên không hề hấn."Thoải mái quá đi...Ưm..."Thái Anh cảm nhận không khí trong lành của buổi sớm, trên người cô vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ vì vậy vẫn hơi lành lạnh. Trận mưa đêm qua như gột rửa đi mọi thứ bụi bẩn, vài cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc được buộc cao khiến một vài sợi tinh nghịch bám vào khuôn mặt cô.Gạt chúng trở về chỗ cũ, Thái Anh trở vào trong thay đồ rồi sẽ đi ăn sáng cùng Tại Hưởng. Tất nhiên là sau vụ tối hôm qua, cô còn mặt mũi nào gặp tên biến thái đó cơ chứ.Vừa ăn sáng vừa tự nhủ cô bé người hầu dễ thương cáo về quê mấy ngày mà mãi vẫn chưa trở về, không được nói chuyện với ai trong lòng Thái Anh có chút khó chịu, mặc dù người hầu trong cung không thiếu nhưng cô cảm giác chỉ có Trân Ni mới có thể nói nhiều chuyện với cô được.Đang định lên tiếng hỏi Tại Hưởng thì bỗng một tên lính cận vệ chạy vào, thở không ra hơi, khuôn mặt sợ hãi.********Thái Anh nghe tin Trân Ni bị thương thì vô cùng hốt hoảng, cô chạy như bay, trong đầu thầm mong cô bé ấy không bị sao.Trân Ni hiện giờ đang ở Ngự Gia An, nơi ở của Chung Quốc do anh là người nhận ra Trân Ni đầu tiên, cả cô gái đi cùng cũng được mời vào.Vừa chạy đến sảnh, Thái Anh tim như muốn nhảy ra ngoài, dừng lại để lấy sức, cô cúi đầu xuống, nhắm mắt để giữ lại bình tĩnh.Một lúc sau, ngẩng đầu lên, ánh mắt cô vô tình chạm mặt với một người.Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.Thái Anh sững sờ. Cô gái kia cũng vậy.
Cô lấy hai tay bịt miệng, ngăn không cho tiếng khóc dâng trào. Hai hàng lệ cũng chực tuôn ra khỏi khóe mi.
Mái tóc đó, khuôn mặt đó, không lầm vào đâu được...."Phác Thái Anh!""Lạp Lệ Sa!"
------------------
Xin lỗi các bạn vì mk bỏ fic hơi lâu :<<<
-Danh ngôn-
Đoàng.Một tiếng sét chói tai nổ ra.Trân Ni phi ngựa như bay mặc dù cả thân thể cô đã yếu đến mức không còn sức bám trụ. Mặc cho khắp người đau mình mẩy như biểu tình, cô vẫn lấy tay mạnh mẽ gạt đi những giọt mồ hôi chảy khắp mặt, chúng chảy vào mắt vô cùng xót và mờ. Khẽ quệt đi những giọt nước mắt chảy ra vì bị mồ hôi chui vào, Trân Ni thúc ngựa lần nữa rồi tiến thẳng tới biên giới."Cố lên, hắc mã. Sắp tới nơi rồi. Chỉ cần qua được đây thôi, sẽ tới nước Sở."Đoàng."Á...""Hí hí hí"Ngọn cây bị sét đánh trúng rơi xuống, vô tình làm vật cản của người và ngựa. Chú ngựa hí vang, giơ hai chân trước lên không trung, làm Trân Ni vốn trụ không vững liền ngã ngay xuống đất.
Cành cây sượt mạnh qua chân cô gây ra một vết thương lớn, máu chảy không ngừng.Trân Ni cắn răng thật mạnh đến bật máu, phải vất vả lắm cô mới lấy ra trong túi một đoạn dây thừng dài làm dây cương buộc vào con ngựa, cốt là để nó không chạy đi. Vuốt ve chiếc bờm bóng loáng trấn an, cô thở dài rồi khập khiễng vừa đi vừa trụ vào thân ngựa rồi chui vào một cái hang gần đó.Lấy hai hòn đá nhỏ nhóm lửa. Tuy ngọn lửa bé nhưng cũng đủ ánh sáng cho một người một vật và vô cùng ấm áp. Xé một tấm áo buộc tạm thời vào vết thương. Trân Ni mệt mỏi thở dài, lưng dựa vào người chú ngựa đang nằm xuống đằng sau."Nàng phải hứa, tuyệt đối không được phản bội ta.""Chỉ cần chàng muốn, em hứa sẽ không phản bội chàng.""Nữ nhân, tên ngươi là gì? Cho ta biết được không?""Trân Ni à, tên đẹp quá.""Nếu không có nhà, ngươi có thể ở lại gia trang của ta, đừng bận tâm đến chuyện báo đáp bởi ta không quan trọng cái đó lắm đâu.""Trân Ni, ngươi rất khéo tay. Chiếc bình này đẹp quá! Làm cho ta một cái nhé?""Trân Ni, nàng phải trung thành với ta. Tuyệt đối không được để mắt đến một ai khác."
.........
.....Tiếng thở đều đều vang ra từ chiếc miệng của cô gái bé nhỏ, máu từ vết thương đã có phần khô lại, tuy nhiên có vẻ cô đã mất rất nhiều máu. Trân Ni nghĩ ngợi lung tung rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ phát ra những âm thanh khó hiểu."Vương Gia Nhĩ...""Phản bội...""Tại Hưởng..."Một giọt nước lăn ra khỏi gò má xanh xao, rơi xuống đất.**********Đoàng."Không. Không. Đừng. Làm ơn...."Thái Anh giơ hai tay quờ quạng giữa không trung, đầu hết quay sang trái lại quay sang phải, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt xinh đẹp.Chợt có một người bước đến, tay nắm lấy bàn tay thanh mảnh, giọng nói thanh cao vang lên"Thái Anh, Thái Anh. Tỉnh lại. Tỉnh lại đi."Phải lay mạnh mãi một lúc lâu Thái Anh mới có thể ngồi bật dậy, thở đứt quãng, hai mắt mở to.Trí Mẫn lo lắng lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, nữ nhân tội nghiệp của anh như vừa gặp ác mộng. Cũng may là anh có một gian phòng ở đây, nếu không thì không biết làm thế nào nữa.
Thái Anh nhận ra khuôn mặt 'biến thái' quen thuộc, nhưng lần này cô không muốn hay chính xác hơn là không thể ra tay với anh, vội khóc rưng rức, nhào tới ôm chặt lấy Trí Mẫn."Tôi sợ..."Trí Mẫn chưa kịp định thần đã bị nữ nhân ôm chặt, vội điều chỉnh hô hấp, vòng tay ôm lại, nở nụ cười nhẹ."Ổn rồi....Đêm nay ta ở đây với nàng..."Thái Anh ngước lên nhìn, khuôn mặt của anh trong bóng đêm lúc tối lúc sáng ẩn hiện, nhưng cô vẫn nhận ra vẻ đẹp trai vốn có thường ngày của anh.
Đặt hai tay lên má cô, anh cúi xuống hôn lấy đôi môi mềm mại, có vị mặn của nước mắt. Không sao, anh vẫn thấy nó rất ngọt. Có phải...làm như vậy là quá sớm? Không sao, như thế cô ấy sẽ sớm là của ta...Thái Anh không phản kháng, cô nhắm mắt, đón nhận nụ hôn đầu tiên trong suốt 22 năm. Nụ hôn đầu của cô, ai ngờ lại là nụ hôn của cô với kẻ cô ghét cay ghét đắng, ai ngờ lại là nụ hôn với kẻ cô gặp mới hơn hai ngày cơ chứ? Không lẽ, giữa cô và hắn ta...có gì đó sao...Trí Mẫn phải thừa nhận, lúc đó anh không kìm được. Nhìn không mặt ứa nước mắt đầy sợ sệt của Thái Anh, anh không biết làm gì ngoài việc có thể an ủi cô bằng cách này. Để Thái Anh nằm xuống, đầu gối lên tay mình, Trí Mẫn vuốt ve những lọn tóc mượt mà bám dính lấy khuôn mặt trở về chỗ cũ. Đặt lên mắt cô một nụ hôn nữa, rồi tông giọng nhẹ nhàng của anh phát ra, đưa cả hai chìm vào giấc ngủ."Ngủ đi nào, ta ở đây."Đêm đó, trời mưa rất to.**********Thái Anh khẽ vươn vai, chạy vội ra ngoài đón nhận những ánh nắng đầu tiên. Hôm qua trời mưa to mà cô cảm tưởng như sắp ngập đến nơi rồi vậy. Cứ tưởng mình sẽ phải ra ngoài đội nón tát nước cùng hội chị em bạn dì nhưng may cho cái số cô là chỗ này được xây cao nên không hề hấn."Thoải mái quá đi...Ưm..."Thái Anh cảm nhận không khí trong lành của buổi sớm, trên người cô vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ vì vậy vẫn hơi lành lạnh. Trận mưa đêm qua như gột rửa đi mọi thứ bụi bẩn, vài cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc được buộc cao khiến một vài sợi tinh nghịch bám vào khuôn mặt cô.Gạt chúng trở về chỗ cũ, Thái Anh trở vào trong thay đồ rồi sẽ đi ăn sáng cùng Tại Hưởng. Tất nhiên là sau vụ tối hôm qua, cô còn mặt mũi nào gặp tên biến thái đó cơ chứ.Vừa ăn sáng vừa tự nhủ cô bé người hầu dễ thương cáo về quê mấy ngày mà mãi vẫn chưa trở về, không được nói chuyện với ai trong lòng Thái Anh có chút khó chịu, mặc dù người hầu trong cung không thiếu nhưng cô cảm giác chỉ có Trân Ni mới có thể nói nhiều chuyện với cô được.Đang định lên tiếng hỏi Tại Hưởng thì bỗng một tên lính cận vệ chạy vào, thở không ra hơi, khuôn mặt sợ hãi.********Thái Anh nghe tin Trân Ni bị thương thì vô cùng hốt hoảng, cô chạy như bay, trong đầu thầm mong cô bé ấy không bị sao.Trân Ni hiện giờ đang ở Ngự Gia An, nơi ở của Chung Quốc do anh là người nhận ra Trân Ni đầu tiên, cả cô gái đi cùng cũng được mời vào.Vừa chạy đến sảnh, Thái Anh tim như muốn nhảy ra ngoài, dừng lại để lấy sức, cô cúi đầu xuống, nhắm mắt để giữ lại bình tĩnh.Một lúc sau, ngẩng đầu lên, ánh mắt cô vô tình chạm mặt với một người.Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.Thái Anh sững sờ. Cô gái kia cũng vậy.
Cô lấy hai tay bịt miệng, ngăn không cho tiếng khóc dâng trào. Hai hàng lệ cũng chực tuôn ra khỏi khóe mi.
Mái tóc đó, khuôn mặt đó, không lầm vào đâu được...."Phác Thái Anh!""Lạp Lệ Sa!"
------------------
Xin lỗi các bạn vì mk bỏ fic hơi lâu :<<<
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store