ZingTruyen.Store

Xuyen Den Quoc Gia Cua Thu Nhan

Công trình phòng ngự bố trí xong, Lôi Thiết Nhĩ lưu luyến mang theo các thú nhân đi ra ngoài săn thú.

Quan trọng là nếu không đi săn thì trong bộ lạc sẽ không có cơm ăn, không ít hầm trữ đã muốn rỗng tuếch.

Các thú nhân mới vừa đi ba ngày, đêm đó, ngọn đèn cuối cùng vừa tắt, toàn bộ bộ lạc chìm trong bóng tối vô cùng yên lặng, mọi người đang say giấc, đột nhiên một tiếng khóc thét thê lương vang lên.

Chững lại một hồi, đột nhiên có người bắt đầu đập cửa phòng Bạch Hạo:" Bạch Hạo, Liệt Xỉ Bạo Long rơi vào cạm bẫy, tôi đi báo cho các thủ lĩnh."

Bạch Hạo vội vàng mặc quần áo, vừa ra cửa, đã có giống cái lục tục chạy về phía bên này. Cũng may phòng Bạch Hạo đủ lớn, ba gian phòng lớn chật ních mấy chục người, tuy rằng khá chật, nhưng cũng rất an toàn.

Bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng khóc, tiếng hét.

Bạch Hạo có chút ngồi không yên, cậu muốn biết cách của mình có hữu dụng hay không.

Tây Lợi Á giữ chặt Bạch Hạo muốn đang muốn chạy ra ngoài:" Cậu muốn làm gì?"

"Tôi đi nhìn một cái rồi quay lại." Bạch Hạo lấy dao găm trên tường xuống dắt bên hông:" Cậu đừng lo, chăm sóc bọn trẻ với các giống cái cho chu toàn, tốt nhất nấu một ít canh nóng, tôi nghĩ sau khi kết thúc, mọi người chắc sẽ rất đói bụng."

"Ay, cậu đừng nói giống như di ngôn được không?" Sắc mặt Tây Lợi Á biến thành màu đen, hắn nhìn Âu Cảnh ngồi trên giường sưởi được Bối Á Đặc ôm chặt:" Bọn nhỏ sẽ lo lắm đó."

Bạch Hạo không biết nên khóc hay cười:" Tôi thật sự chỉ đi ra ngoài nhìn lát à, dù sao cũng là chủ ý của mình, lỡ đâu có chỗ nào không ổn, tôi còn có thể kịp thời cứu trợ chứ."

Tây Lợi Á nghĩ nghĩ, rốt cục buông tay ra:" Chỉ đi xem thôi nha, đừng có mà tới gần đó, cho dù cậu lợi hại đến đâu cũng không bằng các thú nhân, mấy chuyện như này hướng dẫn bọn họ là được rồi, nếu không mỗi ngày ăn nhiều như vậy, không hoạt động thì đúng thật là có lỗi với đồ ăn quá!"

"Được rồi, cậu yên tâm đi." Bạch Hạo vỗ vỗ tay Tây Lợi Á, mở cửa đi ra ngoài.

Tuyết Lai đang chuẩn bị thảo dược, thấy Bạch Hạo đi ra ngoài cũng bắt đầu lo lắng:" Cậu ấy đi ra ngoài làm chi vậy?"

"Ai dà, không sao, không sao." Tây Lợi Á an ủi:" Cậu ấy đi ra ngoài xem tình hình, tính cậu ấy thối như nào cậu còn không biết hả?"

Trong phòng rất chật, nhưng lại rất im lặng, bọn nhỏ đều được an bài ngủ trên giường sưởi, nhóm người lớn thì ngồi lại với nhau, có người đang nhặt dược thảo, có người bắt đầu chuẩn bị nấu canh, cũng có người đan áo len hoặc là ngồi ngẩn người.

Bên ngoài liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, làm cho người ta lo lắng không thôi.

Nương theo ánh lửa của ngọn đuốc, Bạch Hạo nhìn thấy một đám Liệt Xỉ Bạo Long đông nghìn nghịt bên ngoài.

Bình thường cậu chỉ nghe nói, nhưng mà chưa thấy qua, tưởng tượng Liệt Xỉ Bạo Long dữ lắm chắc cũng cỡ như cứ xỉ long thôi, chẳng qua so với cứ xỉ long hung ác hơn một ít. Ai mà ngờ được Liệt Xỉ Bạo Long trưởng thành lại trông y như khủng long bạo chúa vẫn hay chiếu trên ti vi chứ, thậm chí so với khủng long bạo chúa còn dữ tợn hơn, vóc dáng không cao, một thân da dày đầy gai nhọn, miệng đầy răng sắc nhấp nhô, nhìn đến là dọa người.

Sức bật của Liệt Xỉ Bạo Long rất tốt, chi sau phát triển hơn rất nhiều so với chi trước, dù có rơi vào bẫy, những con phía sau sẽ dẫm lên mình con trước, tiếp tục lao tới.

Nhìn thấy Liệt Xỉ Bạo Long lục tục rơi vào trong hào sâu bên ngoài tường vây, có người hô lệnh, từng cây đuốc trong tay các thú nhân lần lượt ném xuống.

Ánh lửa đan thành một vùng, Liệt Xỉ Bạo Long trước khi chết hỗn loạn thê lương gào thét, trong đêm tối làm cho người nghe dựng hết cả tóc gáy.

Bạch Hạo xoa nhẹ mặt, nhìn về phía người vừa hạ lệnh, là Đạt Khắc Tư.

Đạt Khắc Tư cũng thấy cậu, vội vàng chạy tới:" Bạch Hạo, sao cậu lại ra đây? Nhanh quay về."

"Tôi chỉ đi nhìn chút thôi, sẽ không gặp chuyện gì đâu." Cậu nhìn ra bên ngoài: "Sao lại nhiều như vậy?"

"À, chúng tôi cũng khiếp sợ lắm, đoán chừng chắc là vài sào huyệt bạo long hợp lại. Chắc do mùa đông năm nay gió tuyết quá lớn, làm chúng thiếu thức ăn, cho nên mới cả động cùng lên, cướp đoạt thức ăn ở mọi nơi." Đạt Khắc Tư nhìn từng tốp liệt xỉ bạo long vẫn như cũ tiến lên, mạnh mẽ thét dài một tiếng, biến thân thành một con sư tử lông vàng kim:" Tôi đi tách đội ngũ chúng nó ra." Nói xong nhảy xuống vượt qua hào xông ra ngoài. Lập tức lại có thêm mấy mãnh thú cũng nhắm về phía liệt xỉ bạo long.

Đây là cuộc chiến của các dã thú, vài dã thú thật lớn ở giữa đàn bạo long cắn xé tàn sát, sau đó bị tấn công ngược lại.

Bạch Hạo đứng ở trên tường vây, nhìn đến kinh hồn bạt vía.

"Đạt Khắc Tư, tìm thủ lĩnh của chúng nó, đi tìm long mẫu!" Bạch Hạo dùng sức hô to.

Số lượng liệt xỉ bạo long rất nhiều, lại cùng nhau hợp sức, nhất định khó mà kiên trì được đến lúc bọn Lôi Thiết Nhĩ trở về.

Đạt Khắc Tư gầm to một tiếng rồi dang rộng đôi cánh vàng kim bay thẳng lên trời, dùng sức ném liệt xỉ bạo long đang bám trên người xuống đất.

Long mẫu dẫn đầu đều được con đực bảo hộ ở phía sau. Long mẫu với long công trưởng thành gần như giống nhau, chẳng qua hình thể long mẫu nhỏ hơn long công một chút.

Đạt Khắc Tư mạnh mẽ lao xuống, hai tay thú hóa, bắt lấy một long mẫu rồi bay lên cao, sau đó nhanh chóng vặn đứt cổ nó, ném đến trong đàn bạo long.

Đội ngũ liệt xỉ bạo long có chút hỗn loạn, nhưng lại lập tức khôi phục.

Quả nhiên không chỉ có một long mẫu dẫn đầu.

Lửa trong hào dần dần yếu đi, có bạo long cá biệt dẫm lên thi thể đồng loại, nhảy lên phía trên tường vây, nhưng lập tức bị thú nhân canh giữ trên tường vây vặn gãy cổ, đánh rớt trở về. Nhưng số lượng bạo long nhảy lên tường vây càng lúc càng nhiều, thú nhân bên trên có chút khó duy trì, đành phải gọi bọn người Đạt Khắc Tư trở về.

Bạch Hạo rút dao găm ra, đâm về phía bạo long đang lao tới. Dao găm đâm trúng phần bụng tương đối mềm mại của bạo long, máu phun ra, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới phía trước vài bước mới ngã.

Cánh tay Bạch Hạo run lên, nhưng phần hiếu chiến trong người bắt đầu sôi sục, bản tính thích đánh đấm của đàn ông làm cho hai mắt cậu sáng rực.

Đến khi Lôi Thiết Nhĩ và các thú nhân trở về, đập vào mắt chính là tình huống như vậy: trên người Bạch Hạo đầy máu, dao găm trước mắt đảo qua đảo lại, mà phía trước cậu là vài con liệt xỉ bạo long...

"Bạch Hạo ! !" Lôi Thiết Nhĩ thất thanh hét lên, hắn vừa nghĩ tới Bạch Hạo có thể sẽ bị thương nặng, không do dự quăng con mồi trong tay xuống, lập tức vọt tới, vài con liệt xỉ bạo long bị Lôi Thiết Nhĩ thú hóa xé thành mảnh nhỏ.

"Đệt! Cuối cùng anh cũng về rồi." Bạch Hạo mệt đến mức mơ hồ ngay cả tay cũng không nâng dao găm lên nổi, cậu dùng toàn lực một cước đá văng Lôi Thiết Nhĩ vừa tới:" Tôi không sao, anh mau mau đi hỗ trợ nhanh đi!"

Lôi Thiết Nhĩ thấy Bạch Hạo tạm thời an toàn, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, mang theo các thú nhân thú hóa chia nhau gia nhập cuộc chiến.

Trong nháy mắt, trận chiến bắt đầu nghiêng về một phía, liệt xỉ bạo long liên tục bị đánh lui về phía sau, đến khi hừng đông, trận chiến đã thắng lợi.

"Để vài con chạy mất." Đạt Khắc Tư lau máu trên mặt:" Đánh đã thật, lâu rồi không sảng khoái như vậy."

Lôi Thiết Nhĩ không quan tâm, hắn hóa thành hình người rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Hạo, cẩn thận xem xét toàn thân cậu: " Hạo Hạo, em không sao chứ? Em không sao chứ??"

"Tôi không sao..." Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo mỉm cười:" Tôi thật sự không có sao hết á, đứng lâu chân tê thôi, có thể phiền anh dìu tôi về..." Không? Chữ cuối cùng còn chưa nói ra đã bị Lôi Thiết Nhĩ cúi xuống ôm lên, đi về phía phòng ở.

Cuộc chiến thắng lợi, các thú nhân dọn dẹp xong chiến trường trở về được nhóm giống cái nhiệt liệt chào đón, từng chén canh nóng được đưa ra, trên quảng trường lửa trại bùng cháy, con mồi vừa săn được làm sạch nướng trên lửa tỏa mùi thơm phức.

Đây là lần đầu tiên Kiệt Sâm tham dự một trận chiến lớn mà lại thắng. Không có tử vong, chỉ bị trầy da, cái này đối với thú nhân mà nói không đáng kể chút nào. Y tìm Lôi Thiết Nhĩ và bạn lữ của hắn Bạch Hạo khắp nơi, lại được báo là hai người kia hiện tại đang ở trong phòng, không tiếp khách.

Kiệt Sâm hiểu rõ cười cười, y theo trong đám người tìm được bé tú tài của mình, gắt gao ôm vào trong ngực.

Mộ Dung Vân Phi mặt ửng hồng, do dự nửa ngày, cuối cùng cũng vươn tay ôm lấy thắt lưng thú nhân.

Bạch Hạo tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong cũng muốn đi ra ngoài góp vui, nhưng lại bị Lôi Thiết Nhĩ ngăn ở trong phòng.

"Lấy cho tôi một bát canh, được không?" Lôi Thiết Nhĩ đáng thương hề hề ngồi bên cạnh cái bàn.

Lúc nãy hắn ôm Bạch Hạo vào nhà, bởi vì vừa thú hóa nên không mặc quần áo, kết quả bị Tây Lợi Á chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn thấy được, hiện tại Bạch Hạo thẹn quá hoá giận, hắn phải tận lực dỗ cậu.

Bạch Hạo không nói chuyện, cầm một bát canh nóng đặt trước mặt Lôi Thiết Nhĩ.

"Tôi không phải cố ý đâu, tại lúc thú hóa, quần áo lỡ rớt mất, QAQ, lúc đó tôi tưởng em bị thương, nến sốt ruột... Hạo Hạo ơi..." Lôi Thiết Nhĩ lo lắng nghĩ bản thân có nên biến thân dỗ Bạch Hạo không, bởi vì thú hình của hắn hình như rất được Bạch Hạo yêu thích.

Bạch Hạo vẫn không nói lời nào, tình cảm Lôi Thiết Nhĩ dành cho cậu, cậu biết rõ, cũng không phải không cảm động. Nhưng mà cũng không thể bởi vì cảm động mà dâng cúc hoa nhỏ của mình lên được! Hơn nữa, bản thân có thể sinh con hay không còn chưa biết, thú nhân nơi này rất quan trọng con nối dỗi, lỡ đâu khi hắn biết cậu không thể sinh con, đến lúc đó khổ không phải là mình à?

Bạch Hạo thở dài, xoa xoa mái tóc hơi dài của mình:" Thật ra, tôi... ờm, anh có biết... tôi có lẽ không thể sinh con, anh có muốn, hưm, tìm người khác không?"

Nghe tới câu không thể sinh con, Lôi Thiết Nhĩ sửng sốt, lại nghe Bạch Hạo nói để mình đi tìm người khác, hắn lập tức không vui.

Lôi Thiết Nhĩ duỗi tay ôm Bạch Hạo vào lòng:" Tôi không quan tâm có con hay không, tôi chỉ để ý trong lòng em có tôi hay không!" Đôi mắt Lôi Thiết Nhĩ đen nhánh, giờ phút này hết sức chăm chú:" Có rất nhiều giống cái bởi vì thân thể gầy yếu không thể sinh nở, nhưng mà giống đực cũng sẽ không bỏ rơi bạn lữ của mình. Hơn nữa, cho dù em không thể sinh bảo bảo cho tôi, vậy sau này chúng ta cũng có thể tìm thú nhân bảo bảo nào đó không có cha mẹ về nuôi..." Nói xong, hắn lại đột nhiên cực kỳ vui vẻ:" Nói như vậy, Bạch Hạo, em có phải đã chấp nhận tôi làm bạn lữ của em rồi không?

Bạch Hạo phút chốc mặt đỏ như quả cà chua chín, dùng sức đẩy tay Lôi Thiết Nhĩ:" Tôi, tôi chấp nhận hồi nào?"

"Nhưng mà em đang bàn chuyện sinh con với tôi nha." Lôi Thiết Nhĩ nhìn hai má Bạch Hạo đỏ lên, nhịn không được cúi xuống hôn hôn liếm liếm:" Hạo Hạo à, em đồng ý làm bạn lữ của tôi đi mà, em xem, tôi sẽ bảo vệ em, cũng sẽ đánh đuổi mấy kẻ vô lại chú ý tới em, tôi còn có thể biến thành đại lão hổ cho em chơi vui, Hạo Hạo ơi, em đồng ý đi..."

Bạch Hạo chống đỡ không được, bị Lôi Thiết Nhĩ nhắm ngay môi mà hôn xuống, là một cái hôn vô cùng nồng nhiệt, hai mắt Bạch Hạo lập tức nổi lên đom đóm sao trời.

Lôi Thiết Nhĩ vô cùng thân thiết cắn cắn mũi Bạch Hạo:" Bé yêu, em quên hô hấp..."

Bạch Hạo thật vất vả túm ý thức bản thân nhét trở lại trong đầu:" Tôi, tôi còn chưa đồng ý... úm... tên khốn này, ưm..."

Kháng nghị lại bị nuốt vào trong môi Lôi Thiết Nhĩ, không đồng ý? Khó mà làm được! !

Hạo Hạo thân ái, em chỉ có thể là của tôi ! !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store