ZingTruyen.Store

Xuyen Den Quoc Gia Cua Thu Nhan

Lôi Thiết Nhĩ không nghĩ Bạch Hạo sẽ đánh mình, theo bản năng vươn tay ra đỡ đòn.

Bạch Hạo một đòn không trúng, ngược lại bị sức của Lôi Thiết Nhĩ đẩy lùi hai ba bước. Đã lâu chưa đánh nhau với người khác, nháy mắt Bạch Hạo cảm thấy máu trong người đang sôi trào. Khi còn ở bộ đội, cậu vật lộn cũng là số một số hai, cho dù dáng người và sức mạnh của cậu cách biệt rất lớn với thú nhân nơi này, nhưng cũng không thể thua kém quá mức.

Bạch Hạo vừa đứng vững thân mình, lại thu người phóng tới.

Lôi Thiết Nhĩ kinh ngạc há hốc mồm, thật ra không chỉ hắn kinh ngạc, ngay cả người vây xem xung quanh cũng trợn tròn mắt.

Đây là tình huống gì? Giống cái đánh giống đực ? Giống cái động thủ trước?

Lôi Thiết Nhĩ bị thế công sắc bén của Bạch Hạo bức lui vài bước, hắn không nghĩ đến Bạch Hạo sẽ động thủ, đương nhiên, cũng không nghĩ tới Bạch Hạo đánh người lại đau như vậy.

Các thú nhân tuy rằng đều là một đám thân kinh bách chiến, nhưng bọn họ đánh nhau trên cơ bản đều đã thoát ly khỏi bản năng dã thú, dùng sức mạnh sinh tồn. Nói cách khác, sức rất mạnh, thân thể linh hoạt, trên cơ bản đã chiến thắng hơn một nửa, những phần bị thiếu hụt khác, có thể dùng đầu óc để bổ sung.

Nhưng Bạch Hạo vật lộn cũng không giống như thế, ngoài việc cũng là thân kinh bách chiến, cậu có rất nhiều kỹ xảo.

Lôi Thiết Nhĩ chính là bị những kỹ xảo này làm cho chân tay có chút luống cuống. Hắn cũng không dám cứng đối cứng với Bạch Hạo, phải biết nếu bản thân cậy mạnh đánh lại, có thể Bạch Hạo sẽ tan xương nát thịt luôn mất. Hơn nữa giống đực phải bảo vệ giống cái là bản năng, đương nhiên, cũng chưa từng có giống cái dám đánh giống đực, này có thể nói là dùng trứng chọi đá.

Đáng tiếc, Bạch Hạo chưa từng xem mình là giống cái, với cậu mà nói, thú nhân chỉ là người so với cậu thân cao sức lớn mà thôi, chỉ cần là người, tất nhiên có khuyết điểm, tìm được khuyết điểm để đánh bại người khác, đây cũng là điều năm đó Bạch Hạo được huấn luyện.

Lôi Thiết Nhĩ ở vị trí bị động, hắn thật bất đắc dĩ. Hắn chỉ lo lắng Bạch Hạo gặp chuyện không may, tại sao giống cái này lại xúc động như vậy? Ah, Hạo Hạo em đánh đau lắm đó!!!!

Lôi Thiết Nhĩ thở dài, hét lớn một tiếng, xương cốt cả người bắt đầu biến hóa, thân thể dần dần dài ra, trong nháy mắt một lão hổ to lớn cường đại có bộ lông rậm rạp, đen trắng xen kẽ, răng nanh thật lớn xuất hiện trước mặt Bạch Hạo.

Bạch Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn lão hổ ước chừng dài hơn ba mét trước mặt. Đây là lần đầu tiên cậu thấy thú nhân biến thân gần như vậy, nháy mắt một người đã biến thành một con hổ lớn, cảnh tượng này tuyệt đối làm cho Bạch Hạo khiếp sợ.

Hơn nữa, cậu cũng không phải Võ Tòng, không có kinh nghiệm tay không đánh hổ ! ! !

Lão hổ tiêu sái cẩn thận đến trước mặt Bạch Hạo, dùng đầu cọ cọ hai má Bạch Hạo, sau đó nằm ngửa, lộ ra cái bụng của mình.

Hành động của Lôi Thiết Nhĩ làm giống cái xung quanh một trận hét chói tai, tư thế này tựa hồ so với việc Bạch Hạo động thủ với Lôi Thiết Nhĩ còn làm cho người ta rung động hơn bội lần.

Khái niệm của giống đực, dỗ giống cái của mình vui vẻ là quan trọng nhất. Hành động thú hóa lộ ra cái bụng này, biểu hiện tuyệt đối nhận thua, tuyệt đối yếu thế, giống đực cũng chỉ làm như vậy với bạn lữ của mình, nếu là địch nhân, tuyệt đối chết chứ không chịu khuất phục.

Lôi Thiết Nhĩ lần nữa đối tốt với Bạch Hạo, còn đang làm nũng.

Bạch Hạo cho dù có ngốc, cũng biết động vật lộ ra cái bụng có ý tứ gì. Cậu vẫn không thể tin được lão hổ to lớn trước mắt này là do người biến thành, nhưng cảm xúc mềm mại chân thật của bộ lông dưới bàn tay nói cho cậu biết đây là Lôi Thiết Nhĩ biến thành. Hơn nữa, lão hổ này còn lộ ra yếu thế với mình! !

Bạch Hạo đương nhiên không tiếp thu sự thật bản thân không thể đánh lại Lôi Thiết Nhĩ, lại thấy một mặt này của hắn, vẫn là làm cho người ta chấn động.

" Wao, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ biến thân, thật uy vũ !" Tây Lợi Á tán thưởng, cũng nhảy ra muốn lại gần sờ bộ lông của hắn.

Lôi Thiết Nhĩ nhẹ nhàng lật qua, tránh thoát móng vuốt sói.

"Quỷ hẹp hòi, cho tôi sờ thì làm sao!"

Lôi Thiết Nhĩ không để ý tới hắn, dùng đầu ủi ủi Bạch Hạo, đưa cậu về nhà, sau đó cũng đi vào theo.

Vừa vào nhà thì thấy chính giữa bàn đá để một đống trái cây trong suốt sáng bóng.

Là quả tuyết tinh! Bạch Hạo ăn một lần mê luôn , tâm tâm niệm niệm vài ngày, bây giờ mới lại thấy.

Cậu có chút ngượng ngùng, vuốt ve đầu lão hổ: "Anh tự hái hả?"

Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, oán niệm nhìn Bạch Hạo.

Mắt lão hổ tròn tròn ươn ướt, lúc này lộ ra ủy khuất, làm cho Bạch Hạo có chút hoảng hốt: Biến thành động vật gian manh quá đi, tên đáng ghét! ! Cậu, cậu tâm bị lung lay rồi ! !

Bạch Hạo vẫn rất thích động vật, nhịn không được ôm lấy đầu lão hổ, dùng sức trên mặt cọ cọ.

Thoải mái quá, mềm mại quá đi, đây cũng là lần đầu tiên bản thân sờ một lão hổ còn sống! ! Ờ, nhìn hắn như vậy, chắc là hổ răng kiếm? Mặc kệ là cái gì, tóm lại còn sống, hơn nữa vừa dịu ngoan vừa đáng yêu.

Lão hổ giúp Bạch Hạo ngồi xuống, sau đó đặt chân trước lên đầu gối Bạch Hạo, ồm ồm mở miệng: "Bạch Hạo, tôi rất đau lòng."

Bạch Hạo nhìn hắn mắt to ngập nước, nháy mắt có cảm giác tội lỗi.

"Tôi trở về, không nhìn thấy em, gấp muốn chết. Sau đó lần theo mùi rốt cục tìm được em. Thấy em không sao, tôi vui muốn điên, nhưng mà hễ nghĩ đến em vậy mà một mình vui vẻ chạy vào rừng, tôi lại tức giận." Đại lão hổ lắc lắc đầu, lỗ tai tròn tròn cụp xuống: "Em còn đánh tôi, đau lắm."

"A, ờ..." Bạch Hạo câm nín, Lôi Thiết Nhĩ cũng quá thông minh, vậy mà tìm được nhược điểm của mình, này sao được!

"Tôi chỉ muốn chứng minh tôi không cần các anh bảo vệ cũng có thể chăm sóc tốt bản thân, tôi, tôi không muốn người khác nuôi tôi, tôi cũng không phải người vô dụng..." Bạch Hạo lộn xộn giải thích .

"Tôi biết, em rất lợi hại, nhưng mà tôi sẽ lo lắng." Đại lão hổ ngồi xuống, so với Bạch Hạo đang ngồi còn cao hơn một cái đầu, hắn cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm mái tóc hơi dài của Bạch Hạo: "Tôi biết em rất mạnh mẽ, nhưng rừng rậm rất nguy hiểm. Tôi sợ nhìn thấy em bị thương, Hạo Hạo..."

"Đừng gọi tôi Hạo Hạo nữa..." Bạch Hạo yếu ớt kháng nghị, cậu sắp không chống đỡ được rồi.

Thịt điệm dưới móng vuốt mềm mềm của đại lão hổ vỗ vỗ tay Bạch Hạo: "Đợi đến mùa xuân, tôi mang em đi săn được không? Đừng đi vào mùa đông được không? Tôi sẽ mang đồ ăn ngon về cho em, được không?"

"Ờm..." Đối mặt với Lôi Thiết Nhĩ đang lấy lòng như thế, Bạch Hạo quả thực không biết nói gì: "Anh, anh vậy mà cấm túc tôi!"

"Tôi lo lắng mà." Đại lão hổ cúi đầu, ở trong lòng Bạch Hạo cọ tới cọ lui lấy lòng: "Em ở trong bộ lạc cũng rất có ích, như là..." Tỷ như cái gì? Hắn thật sự không biết vào mùa đông giống cái có thể làm những gì, với hắn mà nói, Bạch Hạo thật sự là một giống cái kỳ quái.

"Giống như?" Bạch Hạo nhịn không được cười ra tiếng: "Giặt quần áo, nấu cơm, trông con?"

Lôi Thiết Nhĩ nghe sự trào phóng trong giọng nói của Bạch Hạo, hắn cúi đầu, không nói lời nào.

Bạch Hạo thở dài, cũng không nói gì.

Một người một hổ bắt đầu trầm mặc.

Lôi Thiết Nhĩ nhanh chóng vận động đầu óc, hắn nên để Bạch Hạo làm cái gì mới có thể đánh mất suy nghĩ đi vào rừng trong đầu cậu đây, nhìn Bạch Hạo mỗi ngày tinh thần sa sút như thế, hắn cũng khó chịu, a, đúng rồi !

"Như là, em có thể dạy bọn nhỏ kĩ xảo đánh nhau vừa rồi!" Lôi Thiết Nhĩ nhớ tới tư thế Bạch Hạo vừa công kích mình khi nãy, hắn chưa từng thấy qua, lại cảm thấy giống cái có thể đạt được tốc độ, sức lực trình độ này coi như là rất giỏi. Nếu đem kĩ xảo này dùng trong đi săn hoặc đánh nhau, nhất định sẽ rất mạnh: "A, còn có cách em bắt được liệt xỉ long, một mình em vậy mà có thể bắt được bốn con, thật sự là rất rất giỏi !"

Bạch Hạo được Lôi Thiết Nhĩ khen vui vẻ ra mặt, chỉ cần có một người nhận thức cậu ngang bằng đã cực kỳ vui vẻ: "Được, ngày mai tôi sẽ dạy các anh bố trí cạm bẫy như thế nào, còn có dạy mấy đứa chút kỹ xảo chiến đấu, sau này trẻ con trong bộ lạc ra ngoài đánh nhau cũng sẽ không sợ thua."

Đại lão hổ cũng dùng sức gật đầu: Rốt cục cũng dỗ được Bạch Hạo, có thể giữ cậu lại trong bộ lạc, này có thể coi là cấm túc ha, tốt xấu gì để một thủ lĩnh như hắn có thể nói được làm được.

Lôi Thiết Nhĩ trong lòng vui vẻ, vươn đầu lưỡi liếm mặt Bạch Hạo đầy nước miếng.

Bạch Hạo bị liếm cười mắng: "Anh đủ, A, Không được chiếm tiện nghi!"

Đại lão hổ bắt đầu cọ cọ mũi lên mặt cậu: "Hạo Hạo, làm bạn lữ của tôi được không?"

Bạch Hạo cứng đờ:" Như thế này không phải rất tốt sao?"

Đại lão hổ tiếp tục lấy lòng: "Làm bạn lữ của tôi đi, được không? Như vậy buổi tối tôi cũng có thể cùng em..."

Sắc mặt Bạch Hạo từ hồng sang trắng, trắng sang xanh, cuối cùng đen xì :"Không, không được, tôi chưa thể chấp nhận anh được. Hơn nữa, anh biết đó, tôi có con rồi, ờ, bạn lữ trước của tôi... ờm, tôi chưa quên được anh ấy."

Đại lão hổ càng thêm ai oán: "Em nói bậy, Tây Lợi Á nói đó là em trai em, không phải con của em!"

Tôi bóp chết cậu! Tây Lợi Á cậu là đồ khốn ! ! !

Bạch Hạo cười cứng ngắc: "Không, mặc kệ thế nào, tôi tạm thời chưa muốn tìm bạn lữ."

"Tôi không tốt ư?" Lôi Thiết Nhĩ lăn vòng trên mặt đất: "Tôi rất cường tráng!"

Bạch Hạo tâm lại run lên: "Không, không phải vì chuyện này, anh là người tốt."

Bị gọi là người tốt làm Lôi Thiết Nhĩ lại đau lòng: "Em không thích tôi, vậy em thích ai?"

Bạch Hạo nhìn trái nhìn phải, chỉ không chịu nhìn Lôi Thiết Nhĩ: "Tôi không thích ai hết, tôi còn chưa có người thương." Tôi còn chưa muốn abcxyz, có cái gì tốt đâu chứ, Tây Lợi Á như vậy đủ rồi! ! Sống ở thế giới không có phụ nữ quá bi thảm! !

Lôi Thiết Nhĩ dùng cái đuôi quấn lấy đùi Bạch Hạo: "Vậy em cũng không thể thích giống đực khác, nếu em muốn có người yêu, chọn tôi được không?"

Bạch Hạo bị cái đuôi cọ tê dại cả người, vội vàng gật đầu: "Được, được, nếu tôi muốn thích người khác trước hết sẽ nghĩ đến anh!"

Lôi Thiết Nhĩ vui vẻ, uốn éo thắt lưng, hóa thành hình người: "Vậy, Hạo Hạo, quyết định vậy đi!"

Bạch Hạo nhìn Lôi Thiết Nhĩ khỏa thân, đỡ trán: Tôi vẫn thích anh biến thành đại lão hổ hơn! nháy mắt biến thành đàn ông cơ bắp lại còn khỏa thân, áp lực lắm á ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store