ZingTruyen.Store

[Xuyên/CHLS] Nho Sinh

Q1 - Chương 2

motdongbonhao

Quyển 1: Mười năm đèn sách
Chương 2

Bảo ló người ra nhìn. Phía phòng cậu, đèn bàn vẫn sáng, rọi lên một bóng lưng rõ là đã mệt nhoài nhưng vẫn cặm cụi viết bài. Bảo đọc đề bài văn của Tùng rồi, phải phân tích hẳn một nửa tác phẩm. Mà đây nào phải bài tập trên lớp của Tùng đâu, là bài tập ở lớp học thêm ấy chứ.

Bảo không biết Tùng tham gia bao nhiêu lớp học thêm nữa, chỉ biết lần nào đi ăn cỗ bên ngoại, mười lần thì chỉ có duy nhất một lần Tùng có mặt. Nghĩ tới đó, Bảo vừa thấy thương Tùng, vừa trách dì Trang bắt ép con học quá nhiều. Không riêng gì Bảo, mẹ Bảo cũng rất bực bội.

- Dì mày thì được cái gì!

Mẹ Bảo đột dưng nổi cáu làm Bảo hơi rén. Chưa bao giờ Bảo thấy mẹ bực mình đến vậy, dù cậu có từng được điểm 5 hồi lớp 1 thì mẹ cũng không quá tức giận. Ấy thế mà cậu chỉ vừa nhắc tới tên dì Trang thôi, mẹ cậu đã quẳng luôn lọ kem dưỡng trên tay lên mặt bàn trang điểm. Một tiếng cộp vang lên, bố Bảo còn đang ngủ ngáy chợt giật nảy mình tỉnh dậy. Ông mơ màng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt nhập nhèm loáng thoáng thấy được vẻ mặt giận dữ của vợ mình, thấy cả nét hoảng hốt của cậu quý tử.

Chẳng mấy chốc, bố Bảo sực hiểu mọi chuyện. Ông bật người ngồi dậy, cười hềnh hệch đi tới ôm vai vợ, nhỏ giọng nói mấy câu sến súa dỗ dành. Mẹ Bảo thở phì phò mấy hơi, lát sau mới bình tĩnh lại. Bà cẩn thận cất lọ kem dưỡng ẩm trên giá, thở dài đầy phiền muộn:

- Bố thằng Tùng nhờ, chứ dì mày quan tâm gì con đâu.

Mẹ Bảo chậm rãi kể. Dì Trang và chú Nghĩa vừa ly hôn xong, quyền nuôi con thuộc về chú Nghĩa. Tuy rằng cả chú và dì đều có điều kiện nuôi con, nhưng thằng Tùng cũng đã đủ lớn để lựa chọn muốn theo ai.

Nó chọn theo bố.

Bảo khá bất ngờ, cậu những tưởng dì Trang sẽ nuôi thằng Tùng sau khi ly hôn, hoặc ít nhất cũng là dì đề nghị ly hôn. Ban đầu cậu còn khá mừng khi dì tỉnh ngộ rồi. Song cậu không thể ngờ rằng người đề nghị ly hôn là chú Nghĩa, người cật lực giành quyền nuôi con cũng là chú Nghĩa - người đàn ông mà Bảo cho rằng không ra gì.

Mẹ Bảo cũng tỏ vẻ rất khó hiểu:

- Thằng Tùng theo bố xong lại dọn đồ đạc chạy đến nhà mình ngay. Bố nó mãi mới biết, gọi điện hỏi nó xong thì nhờ nhà mình chăm thằng Tùng đến khi nó thi đại học.

Nói cách khác, đến cả mẹ Bảo cũng không rõ gia đình dì Trang xảy ra chuyện gì. Dì Trang ly hôn xong thì ra sân bay, chẳng biết bay được chưa nhưng điện thoại tắt đến giờ, chẳng đoái hoài hỏi thăm ai. Chú Nghĩa bận bịu sắp xếp lại công việc, ngoảnh đi ngoảnh lại thấy cậu quý tử mất tăm mất tích luôn rồi. Còn thằng Tùng chẳng nói chẳng rằng, vật vã xách cái vali, ôm thêm một thùng sách vở, vượt chốt chạy đến nhà bác xin ở.

Càng nghĩ càng thấy cái gia đình này bị làm sao ấy. Bảo gãi đầu, dù rằng cậu xuyên không đến nhà Lý tận ba mươi sáu năm, cơ mà gần như cả đời trong cung cấm, nhiều chuyện cậu hiểu, cũng có những chuyện cậu có dùng cả đời cũng khó để hiểu được.

Ví như lòng người.

Cũng may Bảo đủ tuổi công dân, drama gia đình gì đó cả năm nay cậu nghe rất nhiều. So với biến động cung đình năm đó thì không kém bao nhiêu. Nghìn năm rồi, con người vẫn khó hiểu như thế.

- Biết thế thôi nhé. - Mẹ Bảo dặn. - Con làm anh, nhiều chuyện phải nhường em đấy biết chưa.

Bảo vâng vâng dạ dạ. Cậu lại chẳng nhường thằng Tùng quá. Nó ngứa mồm đến đâu cậu cũng chỉ dám mõm lại chứ đâu đánh đấm gì. Nửa cái bàn học cũng nhường cho nó dùng. Cái giường to đến thế cậu còn cho nó nằm, bản thân cậu tính nằm đất kia kìa.

Xời, cậu có khác!

***

Bảo đi hóng chuyện nhà người ta xong, về vẫn thấy Tùng ngồi viết văn. Không biết đầu thằng Tùng lấy đâu chỗ chứa cho nhiều chữ đến thế, nó viết một lèo hết hai tờ giấy A4 rồi, giờ đang viết mặt sau của tờ thứ ba. Bảo xem nó viết mà hoa cả mắt, thấy từ đầu tới đuôi đều là chữ, chưa thấy kết bài đâu. Chuyên Văn của Chu Văn An có khác, Bảo tự thấy mấy ông quan thời nhà Lý còn chẳng múa bút lụa được như thằng Tùng.

Mà cứ như thế này thì bao giờ nó mới đi ngủ đây? Không ngủ sớm là trọc đầu đấy!

- Không ấy đi ngủ đi. Mười một giờ rồi, sáng mai dậy sớm làm tiếp. - Bảo thành tâm đề nghị.

Tùng dành chút thời gian ngước lên nhìn Bảo, soi xét cậu từ đầu đến chân.

- Anh bị ma nhập à?

Nó hỏi một câu không đầu không đuôi. Bao giờ cũng thế, nó toàn nói mấy cái gì đâu không, làm người nghe mất cả sáu trăm giây để hiểu nó có ý gì. Bây giờ Bảo thấy chán, chẳng buồn động não nghĩ, mang vẻ mặt ngáo ngơ hỏi thẳng:

- Là sao?

- Con cú đêm ngày xưa đâu rồi? Con ma phong kiến nào đây? Nửa đêm canh ba phải đi ngủ rồi hả?

Lại chả à? Ngủ giờ của người phong kiến đấy thì sao? Healthy mà ok không? Mả cha nhà nó! Thằng Tùng vẫn chưa tha cho cậu vụ kể chuyện xuyên không. Bảo không hiểu, chuyện đó có xàm mấy đâu mà mấy tiếng đồng hồ rồi, thằng Tùng vẫn chăm chỉ lấy ra xào nấu lại để khịa cậu.

Bảo chợt cảm thấy may mắn. Cậu chỉ kể cậu xuyên không về nhà Lý chứ chưa kể mình bị bán làm thái giám, nếu không, khỏi cần nghĩ cũng biết thằng Tùng sẽ soạn hẳn một bài tế văn cho đời trai của cậu.

Bảo tự an ủi bản thân xong, nhìn lại, thấy Tùng gấp sách vở vào rồi. Chắc nó khịa vậy thôi, nó cũng biết mệt mà. Bảo thầm nhủ, khoảng thời gian tới cậu phải đích thân chấn chỉnh lại tác phong của thằng em họ mới được.

***

Sáng hôm sau, Bảo ngồi bật dậy, mở điện thoại, thành thạo vào lớp học trong Zoom rồi quẳng bên gối, xong xuôi lại nằm xuống, đặt tay trước bụng, thanh thản ngủ tiếp. Đầu năm nay dịch Covid-19 bùng phát trên toàn thế giới, cả nước đóng cửa cách ly, trường học cho học sinh học online để theo kịp tiến độ. Lớp Bảo khá thoáng, không bắt buộc phải mở cam nên cậu ngủ trong giờ đến quen luôn rồi.

Tùng thì khác. Nó dậy từ rất sớm, bốn giờ sáng đã lật đật đi vệ sinh cá nhân, cắm đầu ngồi viết nốt bài văn, chụp bài gửi cho cô giáo dạy thêm. Sau đó lại lấy sách vở ra đọc trước bài, chép công thức toán vào sổ tay nhỏ, nhẩm đọc từ vựng tiếng Anh, đến giờ thì vào học online.

Hình như hôm nay Tùng bị ốm. Bảo tỉnh giấc vào một lúc nào đó, thấy cô giáo bên mình vẫn đang kiên nhẫn giảng bài, thằng Tùng bên kia thì đang phát biểu. Giọng nó khàn đặc, nói được vài chữ lại ho khụ một tiếng, khác hoàn toàn với ngày hôm qua. Bảo nheo mắt, bật đèn phòng lên, thấy rõ sắc đỏ bất thường trên mặt thằng em.

Bảo rón rén đến đằng sau lưng Tùng, nhân lúc cô giáo Tùng chuyển slide, cậu nhanh tay sờ lên trán nó một cái. Rồi luôn! Thôi xong luôn! Nóng rẫy! Bảo chưa kịp xỏ dép, chạy ra ngoài, gào lên thất thanh:

- Tùng nó sốt rồi mẹ ơi!

Mẹ Bảo sốt sắng chạy lên ngay lập tức. Dưới ánh mắt ngơ ngác của Tùng, mẹ Bảo tháo găng tay cao su ướt sũng của mình ra, sờ trán Tùng một lát. Sốt thật rồi. Bà bắt đầu lo lắng, thời buổi này sốt thôi cũng là cả một vấn đề. Ai mà không biết, người bị Covid chưa chắc đã sốt, nhưng người sốt lại dễ bị Covid. Bà kéo Bảo ra khỏi phòng, lòng nhủ chắc Tùng bị lây của ai đó từ bên ngoài rồi.

Dễ là từ mẹ nó lắm đấy chứ.

- Để mẹ nhờ người ta lấy kit test. Chết thật chứ lị. - Bà nói.

Không lâu sau, nhân viên y tế mặc kín mít từ đầu đến chân, tay ôm theo một hộp đồ nghề gõ cửa nhà. Người đó bảo Tùng ngửa đầu, thành thạo dùng que dài chọc vào mũi nó. Nhìn que tăm dài ngoáy ngoáy trong mũi nó mấy phút liền, Bảo thấy thốn hộ thằng em. Cậu chưa từng làm xét nghiệm Covid nhưng từng xem báo. Nghe đồn ai chọc mũi người ta nặng tay quá còn làm người ta chảy máu nữa cơ.

Nhân viên y tế lấy dịch mũi ra, để vào kit test. Người đó dặn chờ mấy phút là sẽ có kết quả, nếu là hai vạch thì xin chúc mừng, trong người có một mụn Covid-19, phải cách ly ngay lập tức. Nói xong, người đó lại xách đồ chạy biến, có vẻ như đang khá bận rộn.

Bảo quay lại, thằng Tùng đang ôm mũi, nước mắt lưng tròng. Bị chọc đau quá đây mà. Bảo còn nghe thấy nó lèm bèm chửi thề nữa kìa.

Kit test cho ra kết quả rất nhanh. Thật đáng buồn là hai vạch. Thằng Tùng bần thần nhìn cái kit, sầu đời ba phút, cuối cùng vẫn lê tấm thân vào phòng Bảo, chốt cửa lại.

Từ đó Bảo chính thức mất phòng.

Cũng đành chịu, bệnh nhân ở trong đó đủ lâu để virus đủ khoẻ biến Bảo từ F1 thành F0 luôn rồi.

Bảo vỗ ngực, rút từ trong tủ dưới bàn trà ra một cái hộp điện thoại mới toanh, nguyên tem chưa bóc seal. Thôi được rồi, cái gì cậu cũng có thể không kịp mang ra, nhưng điện thoại nhất định phải có một cái.

***

Tác giả tám nhảm: Có hơi lan man, cơ mà đành chịu. Hết chương này là hết mở đầu ở thời hiện đại, chương sau sẽ bắt đầu xuyên. Tuy nhiên thì tôi còn phải lục lại tài liệu nên chắc lúc viết khá mất thời gian, không rõ lịch đăng đâu nên đừng chờ tôi 😶‍🌫️

Tôi mới làm quả bìa thay cái meme, trông ổn không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store