ZingTruyen.Store

Xin Anh Dung Theo Duoi Toi Nhat Tiet Ngau

 Lâm Vũ Chi vẫn nằm trong chăn, lấy cái gối đầu nện lên mặt Đường Hành Thiên, "Ta mặc hay không mặc liên quan gì tới ngươi?"

"Cút nhanh lên!"

Đường Hành Thiên bị đánh một cái, cũng không tức giận, hắn cúi đầu bên mép giường Lâm Vũ Chi, đem đồ lót trả cho y, thừa dịp tiểu hài nhi luống cuống tay chân muốn đem đồ vật giấu vào trong chăn, Đường Hành Thiên đưa tay ra vén chăn mềm Lâm Vũ Chi lên.

Lâm Vũ Chi kinh hãi, đưa tay ra đè lại chăn mềm ", Đường Hành Thiên con mẹ nó ngươi không vứt mặt mũi đi thì sẽ chết à?"

Đường Hành Thiên chân dài, rất dễ dàng bò lên trên giường Lâm Vũ Chi, giường của trường học cũng chỉ lớn tới cỡ đó, hai nam sinh rúc bên trên liền trông vô cùng chật chội, Lâm Vũ Chi núp ở góc tường, ôm lấy chăn mền, xù lông lên.

"Mất mặt!"

"Lão già!"

"Lăn xuống đi!"

Lâm Vũ Chi vẫn nắm chặt đồ lót giấu ở trong chăn, hai cái đùi trắng mịn, chăn mền không đủ dày, Lâm Vũ Chi hiện tại một chút cảm giác an toàn đều không có, y cảm nhận được nguy cơ Đường Hành Thiên lúc nào cũng có thể xốc chăn mình lên.

Lâm Vũ Chi đem chăn mền che kín, duỗi ra một đoạn bắp chân đạp Đường Hành Thiên, "Ngươi có tin ta hay không đem ngươi đạp xuống dưới."

Y thật sự không nghĩ tới, tốc độ đạp giày bò lên giường của Đường Hành Thiên có thể nhanh như vậy, đối phương bắt lấy thành giường, không có bị Lâm Vũ Chi đá xuống dưới, ngược lại trực tiếp ngăn chặn được bắp chân Lâm Vũ Chi mà đem người lôi đến trước mặt.

"Để anh xem một chút." Đường Hành Thiên vươn tay vào trong chăn.

Lâm Vũ Chi vừa tức vừa gấp vừa thẹn, cố gắng rúc về phía sau, cả thân mình một mét tám đều cố đem quấn rịt trong chăn, một cái đầu lộ ra bên ngoài, tóc rối bời, vẫn không quên mắng Đường Hành Thiên, "Ngươi dám, ngươi thử xem!"

"Ngươi có tin ta chơi chết ngươi không Đường Hành Thiên!" Câu nói này thời điểm gọi thẳng tên Đường Hành Thiên, giọng điệu đã có chút thay đổi, tay Đường Hành Thiên so với nhiệt độ cơ thể của Lâm Vũ Chi vốn thấp hơn, thời điểm đụng tới đầu gối, ý lạnh thấm tủy, nhưng cơ hồ là nháy mắt liền nóng lên, nhưng Lâm Vũ Chi không có tâm tư đi mắng, y ra sức giãy dụa, bởi vì tay Đường Hành Thiên đã thuận thế bò lên trên bắp đùi.

"Làm làm làm, chơi chết anh đi " Đường Hành Thiên hiện tại chính là lời gì cũng đều thuận theo Lâm Vũ Chi , Lâm Vũ Chi rất gầy, Đường Hành Thiên chỉ một bàn tay liền có thể giữ chặt bắp chân đối phương.

Thời điểm Lâm Vũ Chi giãy dụa hai bắp đùi, Đường Hành Thiên liền đưa hai tay ra, ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực, "Chi Chi, Chi Chi của anh."

Lâm Vũ Chi bị Đường Hành Thiên giam ở trong ngực không thể động đậy, thời điểm Đường Hành Thiên gọi mình Chi Chi, Lâm Vũ Chi ngửa đầu cắn một cái trên mặt Đường Hành Thiên.

"Con mẹ nó, ai là Chi Chi của anh? Cút nhanh lên!"

Cực kỳ hung dữ.

Đường Hành Thiên rủ xuống mắt nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, trong lúc đối phương vẫn đang hunhf hùng hổ hổ, một phát vén chăn lên, đem mình cũng bọc vào.

Lâm Vũ Chi mắt trừng lớn, không thể tin, "Con mẹ nó anh dám!"

Đường Hành Thiên ngăn chặn Lâm Vũ Chi, hôn hôn vành tai y, chạm nhẹ mi tâm y, "Chi Chi, đến, sờ sờ nam nhân của em xem có đủ cứng rắn hay không."

Hai bắp đùi trần trùng trục của Lâm Vũ Chi đều quấn lên người Đường Hành Thiên, cả người bị thân tới sắp tan chảy, trong miệng vẫn là không chịu thua, "Tôi mới là nam nhân của anh, nam nhân của anh bảo anh mau cút."

Đường Hành Thiên ngơ ngác một chút, lập tức chôn ở cổ Lâm Vũ Chi buồn cười lên tiếng, "Chi Chi, em làm sao lại ngoan như vậy."

Lâm Vũ Chi đã không rảnh bận tâm cái khác, y khóe mắt rưng rưng, không biết là đau hay là thoải mái, Đường Hành Thiên quỳ gối trên giường y, hai thân thể được che kín trong chăn mềm, từ bên ngoài nhìn chỉ thấy chăn đã nhô lên cao cao.

Chân Lâm Vũ Chi đã sớm bị đẩy ra khỏi chăn, ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa, nhìn một cái không sót gì.

Lâm Vũ Chi không đạp nổi Đường Hành Thiên, cũng đẩy không ra, nói nhiều còn bị ôm tới sắp tắt thở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hành Thiên chậm rãi cúi người, hôn lên bụng của mình.

"Mẹ nó, Đường Hành Thiên. . ." Lâm Vũ Chi cuống họng tràn ra tiếng ngâm khẽ, phát giác được mình kêu ra tiếng liền cắn chặt hàm răng, không cam tâm lại phảng phất liếc mắt nhìn Đường Hành Thiên.

Đường Hành Thiên ngước mắt, ánh mắt một mảnh nặng nề, bắt gặp ánh mắt Lâm Vũ Chi, cười một tiếng.

Thanh âm hắn so Lâm Vũ Chi còn muốn khàn hơn, âm thanh như thể len ra từ cuống họng, "Bảo bối, giúp nam nhân của em một chút đi."

Lâm Vũ Chi khóc không ra tiếng.

Đường Hành Thiên rướn lên hôn nơi khóe miệng Lâm Vũ Chi, chậm rãi mà nói, "Hoặc là dùng miệng, hoặc là dùng tay, hoặc là trực tiếp bị anh làm, em chọn đi."

"Em không nói lời nào, chính là ngầm thừa nhận cái cuối cùng. . ."

Lâm Vũ Chi lập tức lên tiếng, "Chọn chọn chọn, dùng tay, ta dùng tay..."

Đường Hành Thiên thơm y một ngumj, "Bảo bảo thật ngoan."

May mắn Lâm chăn mền Vũ Chi cũng đủ lớn, có thể che lại hai người, Lâm Vũ Chi bị kéo vào trong ngực Đường Hành Thiên, ngồi lên một bên đùi của hắn.

Tay run run giải khai dây lưng đối phương, ngón tay vừa chạm vào, liền nghe thấy người ở phía sau thở mạnh một tiếng, Lâm Vũ Chi còn không kịp phản ứng, liền bị hắn xoay người, trực tiếp bị đặt ở góc tường, chật vật ngước cổ, tiếp nhận đối phương hôn tới che trời rợp đất, hít thở không thông.

. . . . .

Lâm Vũ Chi cũng không biết mình bị trêu chọc bao lâu, y vẫn đang sốt nhẹ, phía sau bắt đầu xuất mồ hôi, trên tay, ở phía sau dính không ít chất lỏng màu trắng, dính lấy đầu ngón tay, là Đường Hành Thiên từ từ lau cho y sạch sẽ.

Y thật sự muốn tan ra như một nắm bơ, sau khi kết thúc, còn bị Đường Hành Thiên ôm vào trong ngực giở trò, Lâm Vũ Chi cũng không còn khí lực giãy dụa , mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Thậm chí đối phương thoát áo lúc nào y cũng không biết.

Nhưng vào lúc y buồn ngủ, cảm giác được người sau lưng ôm lấy cánh tay của mình chậm rãi nắm chặt, Lâm Vũ Chi không thoải mái hừ hừ hai tiếng, đối phương mới nới lỏng lực đạo.

Lập tức, Lâm Vũ Chi cảm giác được đối phương chôn ở phần gáy mình, nhẹ nhàng triền miên rơi xuống từng nụ hôn không ngừng, nhẹ giọng thì thầm, Lâm Vũ Chi cũng nghe thấy.

"Chi Chi của anh, bảo bối Chi Chi của anh."

Triệu Lương cùng Lưu Tiểu Thiên trở về ký túc xá đã là hơn tám giờ tối, giữa trưa bởi vì có tiết tự học nên không có về, vừa tới nơi, cả hai liền sửng sốt.

Lâm Vũ Chi của bọn họ làm sao phát sốt cái liền biến thành Đường học trưởng?

Ngẩng đầu hướng trên giường nhìn, à, Lâm Vũ Chi của bọn họ vẫn còn ở đó.

Đường Hành Thiên thì vô cùng tự nhiên, mặc dù vẫn áo phông quần jean ngay ngắn, nhưng cho người ta cảm giác nơi này chính là nhà của hắn, ký túc xá cũng không có bật đèn, chỉ có một chiếc đèn bàn màu vàng trên mặt bàn Lâm Vũ Chi được bật lên, Lâm Vũ Chi nằm trên giường xoạt xoạt cắn khoai tây chiên, Đường Hành Thiên ở dưới giường vạch ra trọng tâm bài học.

Triệu Lương kêu một tiếng Đường học trưởng, Lưu Tiểu Thiên đi theo cũng lên tiếng chào..

Đường Hành Thiên đối với bọn họ thì nhẹ gật đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu giường, "Chi Chi, bạn cùng phòng em đã trở về."

Lâm Vũ Chi mờ mịt nghiêng đầu sang chỗ khác, Triệu Lương mới phát hiện đối phương mang theo tai nghe, khó trách không nghe thấy động tĩnh bọn họ mở cửa.

Lâm Vũ Chi lôi kéo cổ áo, uể oải lên tiếng chào, "Chào buổi tối."

Triệu Lương đem cháo mua về đặt trên mặt bàn Lâm Vũ Chi, "Tôi cùng Lưu Tiểu Thiên mua cháo cho cậu, cậu có muốn ăn luôn không, có muốn uống thêm gì không?"

Lâm Vũ Chi, "Cảm ơn, cậu trước cứ để chỗ này đi, bao nhiêu tiền, để tôi chuyển lại cho cậu."

"Thôi, tôi với cậu chút chuyện này cần gì trả tiền hay không trả tiền, " Triệu Lương dửng dưng khoát khoát tay, hắn nhìn xem trên mặt bàn chén kia còn bốc hơi nóng cháo, dừng một chút, "Cậu nếu không ăn thì tôi ăn."

". . ." Lâm Vũ Chi, "Có thể."

Đường Hành Thiên thấy bạn cùng phòng Lâm Vũ Chi trở về, cũng chuẩn bị đi, trên thực tế, nếu như Lâm Vũ Chi bạn cùng phòng không trở lại, Đường Hành Thiên là dự định cùng Lâm Vũ Chi ở lại một đêm.

Có thể ở bao lâu liền ngồi lại bấy lâu.

"Vậy anh đi trước, em nếu ngày mai vẫn không thoải mái thì hãy xin nghỉ tiếp." Đường Hành Thiên đứng lên, đưa tay thò vào trong chăn Lâm Vũ Chi bóp chân đối phương.

Lâm Vũ Chi trừng mắt, "Anh có thôi đi không!"

Lâm Vũ Chi ngủ là bởi vì quá mệt mỏi, tỉnh là bị trêu tới tỉnh, nếu không phải cuối cùng thực sự chống cự không nổi, cầu Đường Hành Thiên ngừng một lát, Lâm Vũ Chi cảm thấy mình sẽ chết trên giường.

Hắn nói xong, đèn ký túc xá liền được bật lên, Đường Hành Thiên cùng Triệu Lương bọn họ nói gặp lại sau mới rời khỏi, Triệu Lương bưng lấy cháo nóng cười hì hì ngửa đầu nhìn về phía Lâm Vũ Chi, "Lâm Vũ Chi, Đường học trưởng đối ngươi thật tốt. . ."

Cậu nói còn chưa dứt lời, nụ cười liền biến mất, thay vào đó chính là khó mà tin nổi cộng thêm chấn kinh.

Trước đó ký túc xá còn u ám nhìn không thấy, hiện tại mượn ánh đèn chân không, Lâm Vũ Chi trên cổ phủ đầy ấn ký hoàn toàn bại lộ trước mắt Triệu Lương cùng Lưu Tiểu Thiên, không chỉ là trên cổ, còn có trên mặt, thời điểm Lâm Vũ Chi đạp chăn liền lộ ra ngoài một đoạn bắp chân.

Không biết là dấu hôn hay là vết nhéo, sâu cạn trải rộng, ở trên da thịt trắng nõn của Lâm Vũ Chí càng thêm chói mắt.

Triệu Lương ngượng ngùng nói, "Đường học trưởng đây cũng quá lợi hại rồi."

Có thể đem Lâm Vũ Chi biến thành bộ dáng này.

Lâm Vũ Chi có chút không hiểu, "Là sao?"

Lưu Tiểu Thiên quan tâm đưa cho Lâm Vũ Chi một chiếc gương, "Cậu xem một chút đi."

Lâm Vũ Chi nhận lấy gương, y nhìn lướt qua mình trong gương, liền sửng sốt.

Mẹ nó, trên mặt đều là dấu răng Đường Hành Thiên, hắn là chó sao? !

Tác giả có lời muốn nói : Thiên Ca : Chi Chi, moaz moaz.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store