Xieng Xich Gong Xieng Khanh An Edit Chuong 113 136
Tình cảm vốn rất khó có thể che giấu, mặc dù có thể cố gắng kiềm chế bên ngoài, nhưng không giấu được ở ánh mắt khi nhìn về đối phương.
Thẩm phu tử cảm thấy, nhất định là hôm ấy, sau khi uống say, hắn không thể che giấu được tâm tư tình cảm của mình, dù là hắn không nói gì, nhưng đôi mắt hắn hôm ấy nhất định đã tố cáo rõ. Từ trước đến giờ, hắn luôn biết kiểm soát tâm tư của mình đúng chừng mực, duy nhất ngày ấy cùng Phùng Xuân ăn mừng rượu và tiếp khách, hắn nghe xong mấy câu đùa vui của thôn phụ, trong lòng nóng lên, không nhịn được uống nhiều thêm mấy chén. Ngày ấy, nàng chắc chắn đã nhìn thấy được phản ứng có phần quá đà của hắn, lấy nàng thông tuệ, chỉ sợ là đã nhìn ra được vài phần tâm tư của hắn với bản thân. Nếu không, từ sau yến tiệc hôm đó, nàng sao có thể trở nên khách sáo, xa cách với hắn đến mức người ngoài cũng có thể phát giác ra được. Hắn cũng nhìn ra, nàng mang ý muốn cự tuyệt hắn. Trong lòng như bị dội gáo nước lạnh, làm hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. "Phu tử, người làm sao vậy ?" Sáng sớm Phùng Xuân tới học, thấy phu tử thường ngày hay dậy sớm, thế nhưng hôm nay lại nằm mê man mỏi mệt trên giường tre, cậu liền không khỏi lo lắng, tiến tới hỏi han xem xét. Thẩm phu tử mơ hồ nghe được bên tai có người gọi, biết được bản thân hôn mê, mí mắt nặng trĩu, ko thể mở được. Mộc Phùng Xuân sờ trán phu tử cậu, trán phu tử nóng hập làm cậu không khỏi kinh hãi. Cậu vội đứng lên chạy ra ngoài gọi to: "Mẹ, mẹ mau đến xem xem, phu tử con bệnh rồi." Khi Thẩm phu tử lần nữa lấy lại ý thức, mở mắt thấy hình ảnh nàng đang đưa lưng về phía hắn, đang cầm chày giã dược. "Phu tử tỉnh rồi ?" Phùng Xuân sắc thuốc một bên thấy hắn tỉnh lại, không khỏi kinh hỉ hô lên. Nghe vậy, Lâm Uyển vội quay đầu lại xem hắn, rồi đặt chày giã thuốc trong tay xuống, đi đến kiểm tra cho hắn. Mu bàn tay mềm mại mang theo hơi lạnh dán lên trán hắn, mang đến cảm giác nhẹ nhàng. Ngay sau đó, lòng bàn tay nàng lại đặt lên mạch đập của hắn, một lát rồi buông ra. "Cảm do thời tiết." Nàng nói, ngữ khí mang theo sự nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng thở ra. Thấy ánh mắt không thể khống chế tình cảm của hắn dán vào mặt nàng, nàng lặng lẽ cố gắng tự nhiên né qua thân mình mà không mất lễ nghĩa cười nói: "Phu tử bị hơi sốt do thời tiết. May là hiện giờ cũng giảm sốt rồi, ngài nhớ ăn uống đầy đủ, bồi bổ thân thể, chờ mấy ngày là có thể khỏe hẳn." Thẩm phu tử thấy nàng xa cách khách sáo, trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi hiện lên ý cười khổ. "Cảm ơn...khiến người lo lắng rồi." Lâm Uyển cười khách sáo với hắn rồi chuẩn bị trở về, nàng dặn dò Phùng Xuân chú ý sắc thuốc đúng giờ, xong liền cầm chày giã thuốc và cáo từ rời đi. "Mộc, Mộc nương tử!" Hắn thẫn thờ nhìn nàng vội vã muốn rời đi né tránh, trong lòng không nhịn được kinh hoảng, nôn nóng dùng sức khởi động thân thể gọi nàng. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hắn liền ý thức được chính mình thất lễ, liền trở nên căng thẳng, khẩn trương. Lâm Uyển bước chân như bị ngưng trệ. Thoáng qua chần chừ ngắn ngủi, nàng vẫn là xoay người lại, lại không nhìn đến Thẩm phu tử mà nhìn về phía Phùng Xuân dặn dò cậu: "Phùng Xuân, con ra ngoài trước, dọn lò sắc thuốc, ta ở đây cùng với phu tử con có chuyện cần nói." Phùng Xuân tuy cảm thấy không khí có phần khác lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền nghe lời Lâm Uyển ra ngoài sân dọn lò dược. Lâm Uyển di chuyển ánh mắt về phía Thẩm phu tử, thấy hắn có vẻ kiên định, nhưng khó nén được sự căng thẳng ở sắc mặt, trong lòng nàng không khỏi thầm than. Nàng vốn không nghĩ sẽ có thể thẳng thắn với hắn, nhưng nhìn bộ dáng hắn hiện giờ, cũng không rõ hắn có thực sự hiểu được những cử chỉ, thái độ của nàng không mà vẫn hy vọng không từ bỏ, tình hình như bây giờ, nàng không muốn nói thì cũng phải nói. Dù sao cũng nên cho hắn một thái độ, câu trả lời rõ ràng, minh bạch, chớ nên để hắn hy vọng lâu, cả hai dần mang đến bối rối cho nhau. "Mộc nương tử, ta..." Thẩm phu tử trong nháy mắt nói năng lộn xộn, ngày thường, hắn đối với nha môn quan viên đều ăn nói đĩnh đạc, chỉ duy nhất đối với nàng lại có mấy lần lúng túng. Cuối cùng, hắn vẫn cố gắng điều chỉnh bản thân đối mặt với nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói ra tâm tư ẩn giấu của chính mình: "Mộc nương tử, người biết, ta có tâm ý đối với người, ta...Thứ lỗi cho ta mặt dày, tâm duyệt với nương tử." Lâm Uyển đang chuẩn bị lựa lời nói sao cho phù hợp, đột nhiên nghe hắn nói như vậy, nàng hơi ngạc nhiên. Giờ phút hắn có thể nói ra được những lời này, hẳn là đã lấy hết dũng khí bản thân. "Thứ lỗi cho tại hạ càn rỡ." Hắn thấy nàng đứng yên ngạc nhiên không nói, trong lòng không khỏi cười khổ: "Chỉ là ta sợ nếu giờ phút này không nói ra, sợ là Mộc nương tử sẽ không để cho ta có cơ hội thổ lộ ra nữa." Lâm Uyển phục hồi tinh thần lại, xem hắn khẽ thở dài: "Thẩm phu tử, ngài cũng nhìn ra được, ta không có ý muốn tái giá.." "Không, xin Mộc nương tử đừng hiểu lầm, ta nói ra những lời này, đều không phải là mong muốn người sẽ hứa hẹn, đáp lại ta điều gì. Chỉ là nghĩ, nếu người đã biết được tâm tư của ta, ta cũng thổ lộ ra rồi, mong người đừng nghi kị, chán ghét tâm tư của tại hạ." Hắn giờ đây đã thả lòng được phần nào, cũng nói tiếp được liền mạch: "Tình cảm khó đoán trước, hay che giấu. Thích Mộc nương tử là từ phía ta, không dám cầu người có thể đáp lại, chỉ hy vọng người có thể giống như trước đây đối với ta, không vì vậy mà lạnh nhạt, xa cách ta.""Gần đây Mộc nương tử khách sáo xa cách với ta thật sự làm ta rất khó chịu, chỉ cảm thấy dường như không có bất kỳ thứ gì hứng thú với cuộc đời." Sống mấy năm nay, hắn chưa bao giờ biết cảm giác vì một người mà luôn ngóng trông, canh cánh trong lòng là như nào. Hiện giờ xem như hắn đã hiểu rồi, thực sự là cảm xúc hỉ nộ ái nố đi theo một ai đó, nàng luôn cười vui vẻ đối với hắn, hắn vui vẻ theo, nàng đối với hắn khách sáo xa cách, hắn liền bi ai, buồn tủi. Lâm Uyển giật mình xong liền không nói điều gì nữa vội quay về, chỉ đồng ý với hắn từ bây giờ sẽ không xa cách hắn nữa. Mùa hè oi bức dần đi qua, nhường chỗ cho những ngày sáng tươi mát trời thu. ....Vào ngày mười lăm tháng tám, vào nửa đêm, trung thu yến trong cung tổ chức vừa mới tan tiệc, sau nửa đêm, Khôn Ninh cung truyền đến tiếng khóc ai oán bi thống. Hàn Phương cả người kinh hãi ôm đầu bịt tai trong hai tấm chăn dày, tiếng đế vương khóc la ngoài điện truyền vào bên trong, khiến nàng cảm thấy cả người lông tơ dựng đứng. Nàng không biết là Thánh Thượng lại giết ai, giết phi tần nào, hay lại giết người của Lâm gia, nàng không biết. Nhưng nàng biết chắc chắn, hắn lại vừa giết người. Từ sau ngày Thánh Thượng ở linh đường của Trường Bình Hầu phủ gặp nàng, lại không hề có dấu hiệu triệu nàng nhập cung, mà bàn bạc với quan viên phá lệ phong nàng làm hậu, đến nay đã được ba tháng. Từ khi nàng vào cung, Thánh Thượng liền ban cho nàng những quần áo của người dì Lâm Uyển, ra lệnh cho nàng phải mặc vào mỗi ngày, thậm chí còn lấy tên húy của dì ban cho nàng. Nàng trong lòng đã đoán được, Thánh Thượng xem nàng là thế thân của dì Lâm Uyển. Bởi vì, hắn không bao giờ chịu bước vào cung điện của nàng dù là nửa bước. Nàng chỉ duy nhất tiếp xúc với hắn, là hình thức này, mỗi khi hắn giết người, trong lòng khác với ngày thường, hắn ngồi quỳ trước Khôn Ninh cung, đấm mặt đất khóc lớn. "A Uyển, nàng đi rồi sao ?" "A Uyển, A Uyển! Đừng đi, mau tới cứu ta..." "A Uyển, A Uyển!" Bên ngoài đế vương khóc cực kì bi thương, nhưng người trong điện nghe lại sợ đến nổi da gà. Nàng chạy nhanh đem màn giường thật dày buông xuống, chui vào trong chăn đắp gắt gao bịt kín lỗ tai lại, trong miệng không ngừng niệm kinh Phật, bức bách chính mình không nghe không nghĩ nhiều. Nhưng dù vậy vào ban đêm tĩnh mịch, nàng vẫn có thể nghe được thấy tiếng khóc vừa vô vọng, vừa thống hận, vẫn là không nhịn được suy nghĩ, người bị đế vương nổi điên giết hại hôm nay, đến tột cùng là ai ?Chẳng lẽ, vẫn là người của Lâm gia. Nghĩ đến đây, nàng không ngăn được chính mình rơi nước mắt. Dù cho những người đó với nàng cũng chỉ là đường huynh tỷ muội ở xa, cuộc đời này số lần gặp mặt rất ít ỏi, gần như là không, nhưng dù sao cũng là họ hàng, chung huyết thống ít nhiều, nghĩ đến bọn họ chịu đau đớn thế nào, tim nàng vẫn đau như cắt. Không biết qua bao lâu, tiếng khóc ngoài điện cuối cùng cũng ngừng lại. Trời sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong điện tối tăm cô độc, một đêm gian nan đi qua. Hừng đông lúc sau, Hàn Phương chống thân thể ngồi ở ghế phượng trong điện, đều không phải là chờ các cung phi, phi tần đến thỉnh an, mà đang đợi người của nàng từ trong điện ra ngoài tìm hiểu tin tức trong cung trở về. Thánh Thượng không biết bắt đầu vì cái gì, lại không để cung phi đến Khôn Ninh cung bái kiến nàng, khiến cho ngôi vị Hoàng Hậu này của nàng, chỉ là hữu danh vô thực. Nhưng nàng cũng không thèm để ý điều này, điều nàng để ý là, Thánh Thượng đối với người của Lâm gia khi nào sẽ dừng tay lại. Một tiểu cung nhân từ bên ngoài chạy về vào bên trong điện, thì thầm với nàng một lúc, kể hết tin tức đã hỏi thăm được cho nàng. Nghe xong, Hàn Phương đang căng thẳng nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng bờ vai đang căng cứng. Là một quý tần, không phải người của Lâm gia. Nhưng ngay sau đó, nàng lại cảm thấy hổ thẹn khi thấy may mắn cho mình. Dù cho không phải người của Lâm gia bị chết, nhưng rốt cuộc vẫn là mạng người.Nàng cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu, chua xót. "Biểu tỷ, biểu tỷ!" Thanh âm vang lên bên ngoài điện khiến nàng hồi thần trong nháy mắt. "Thái Tử điện hạ tới rồi sao ?". Nàng nhoẻn miệng cười, vẫy tay với cậu ta: "Mau vào đây." Thái Tử vui sướng chạy tới chỗ nàng. "Biểu tỷ, mắt tỷ như nào lại đen vậy, là tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Hàn Phương sờ lên vành mắt theo bản năng, cười nói: "Là ác mộng thôi. Không có chuyện gì lớn đâu." "Biểu tỷ cũng gặp ác mộng sao ?" Thái Tử liền cảm thấy cậu ta và biểu tỷ càng thêm thân cận với nhau, liền bày tỏ: "Ta cũng thường bị gặp ác mộng, bị dọa sợ đến mức tỉnh giấc. Cũng may, có Điền đại bạn bên cạnh vỗ về, an ủi ta." Hàn Phương có chút cảm động, từ khi nàng vào cung, liên rơi vào ác mộng vô biên, không có lối thoát. Nếu không có Thái Tử biểu đệ thường tới cùng nàng nói chuyện, nàng đều không biết bản thân có thể bị khủng bố, tra tấn bởi nơi cung cấm lạnh lẽo này đến phát điên. "Biểu tỷ, không có việc gì, tỷ không cần che đâu." Vẻ mặt nàng nhẹ nhàng giãn ra tươi cười, kéo Thái tử đến chỗ nàng, rồi để cậu ta trên bàn ăn vặt. "Thái Tử làm thế nào lại có thời gian qua đây ? Không phải nghe Thái phó giảng bài sao ?" "Hôm nay, trong triều có chút chính sự yêu cầu thái phó tham dự, cho nên hôm nay, ta cũng được thả lỏng một ngày." Thái tử vừa ăn hoa quả, vừa thuận miệng nói, lại không biết, Hàn Phương vừa nghe xong lại mang cảm xúc phức tạp trong lòng. Vị Thánh Thượng kia, thời điểm nổi điên chả khác nào một đao phủ, đồ tể, nhưng khi bình thường, lại là một vị vua biết chăm lo việc nước việc dân. Thế nhưng không biết phải đánh giá về hắn thế nào. Nhưng với nàng, là tồn tại cảm giác sợ hãi. Không chỉ nàng, còn có người của Lâm gia, thậm chí cả các phi tần, cung tần. Lúc mới vào cung, nàng còn có thể nhìn thấy Ngự Hoa Viên những phi tần nhan sắc thanh tú, rạng rỡ như hoa, vậy mà chỉ qua ba tháng ngắn ngủi, cả hậu cung giai lệ, đều đóng chặt cửa cung, không hề muốn ra ngoài điện. Bởi vì Thánh thượng đi hậu cung ba lần, liền có ba vị phi tần chết bất đắc kỳ tử.
Thẩm phu tử cảm thấy, nhất định là hôm ấy, sau khi uống say, hắn không thể che giấu được tâm tư tình cảm của mình, dù là hắn không nói gì, nhưng đôi mắt hắn hôm ấy nhất định đã tố cáo rõ. Từ trước đến giờ, hắn luôn biết kiểm soát tâm tư của mình đúng chừng mực, duy nhất ngày ấy cùng Phùng Xuân ăn mừng rượu và tiếp khách, hắn nghe xong mấy câu đùa vui của thôn phụ, trong lòng nóng lên, không nhịn được uống nhiều thêm mấy chén. Ngày ấy, nàng chắc chắn đã nhìn thấy được phản ứng có phần quá đà của hắn, lấy nàng thông tuệ, chỉ sợ là đã nhìn ra được vài phần tâm tư của hắn với bản thân. Nếu không, từ sau yến tiệc hôm đó, nàng sao có thể trở nên khách sáo, xa cách với hắn đến mức người ngoài cũng có thể phát giác ra được. Hắn cũng nhìn ra, nàng mang ý muốn cự tuyệt hắn. Trong lòng như bị dội gáo nước lạnh, làm hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. "Phu tử, người làm sao vậy ?" Sáng sớm Phùng Xuân tới học, thấy phu tử thường ngày hay dậy sớm, thế nhưng hôm nay lại nằm mê man mỏi mệt trên giường tre, cậu liền không khỏi lo lắng, tiến tới hỏi han xem xét. Thẩm phu tử mơ hồ nghe được bên tai có người gọi, biết được bản thân hôn mê, mí mắt nặng trĩu, ko thể mở được. Mộc Phùng Xuân sờ trán phu tử cậu, trán phu tử nóng hập làm cậu không khỏi kinh hãi. Cậu vội đứng lên chạy ra ngoài gọi to: "Mẹ, mẹ mau đến xem xem, phu tử con bệnh rồi." Khi Thẩm phu tử lần nữa lấy lại ý thức, mở mắt thấy hình ảnh nàng đang đưa lưng về phía hắn, đang cầm chày giã dược. "Phu tử tỉnh rồi ?" Phùng Xuân sắc thuốc một bên thấy hắn tỉnh lại, không khỏi kinh hỉ hô lên. Nghe vậy, Lâm Uyển vội quay đầu lại xem hắn, rồi đặt chày giã thuốc trong tay xuống, đi đến kiểm tra cho hắn. Mu bàn tay mềm mại mang theo hơi lạnh dán lên trán hắn, mang đến cảm giác nhẹ nhàng. Ngay sau đó, lòng bàn tay nàng lại đặt lên mạch đập của hắn, một lát rồi buông ra. "Cảm do thời tiết." Nàng nói, ngữ khí mang theo sự nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng thở ra. Thấy ánh mắt không thể khống chế tình cảm của hắn dán vào mặt nàng, nàng lặng lẽ cố gắng tự nhiên né qua thân mình mà không mất lễ nghĩa cười nói: "Phu tử bị hơi sốt do thời tiết. May là hiện giờ cũng giảm sốt rồi, ngài nhớ ăn uống đầy đủ, bồi bổ thân thể, chờ mấy ngày là có thể khỏe hẳn." Thẩm phu tử thấy nàng xa cách khách sáo, trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi hiện lên ý cười khổ. "Cảm ơn...khiến người lo lắng rồi." Lâm Uyển cười khách sáo với hắn rồi chuẩn bị trở về, nàng dặn dò Phùng Xuân chú ý sắc thuốc đúng giờ, xong liền cầm chày giã thuốc và cáo từ rời đi. "Mộc, Mộc nương tử!" Hắn thẫn thờ nhìn nàng vội vã muốn rời đi né tránh, trong lòng không nhịn được kinh hoảng, nôn nóng dùng sức khởi động thân thể gọi nàng. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hắn liền ý thức được chính mình thất lễ, liền trở nên căng thẳng, khẩn trương. Lâm Uyển bước chân như bị ngưng trệ. Thoáng qua chần chừ ngắn ngủi, nàng vẫn là xoay người lại, lại không nhìn đến Thẩm phu tử mà nhìn về phía Phùng Xuân dặn dò cậu: "Phùng Xuân, con ra ngoài trước, dọn lò sắc thuốc, ta ở đây cùng với phu tử con có chuyện cần nói." Phùng Xuân tuy cảm thấy không khí có phần khác lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền nghe lời Lâm Uyển ra ngoài sân dọn lò dược. Lâm Uyển di chuyển ánh mắt về phía Thẩm phu tử, thấy hắn có vẻ kiên định, nhưng khó nén được sự căng thẳng ở sắc mặt, trong lòng nàng không khỏi thầm than. Nàng vốn không nghĩ sẽ có thể thẳng thắn với hắn, nhưng nhìn bộ dáng hắn hiện giờ, cũng không rõ hắn có thực sự hiểu được những cử chỉ, thái độ của nàng không mà vẫn hy vọng không từ bỏ, tình hình như bây giờ, nàng không muốn nói thì cũng phải nói. Dù sao cũng nên cho hắn một thái độ, câu trả lời rõ ràng, minh bạch, chớ nên để hắn hy vọng lâu, cả hai dần mang đến bối rối cho nhau. "Mộc nương tử, ta..." Thẩm phu tử trong nháy mắt nói năng lộn xộn, ngày thường, hắn đối với nha môn quan viên đều ăn nói đĩnh đạc, chỉ duy nhất đối với nàng lại có mấy lần lúng túng. Cuối cùng, hắn vẫn cố gắng điều chỉnh bản thân đối mặt với nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói ra tâm tư ẩn giấu của chính mình: "Mộc nương tử, người biết, ta có tâm ý đối với người, ta...Thứ lỗi cho ta mặt dày, tâm duyệt với nương tử." Lâm Uyển đang chuẩn bị lựa lời nói sao cho phù hợp, đột nhiên nghe hắn nói như vậy, nàng hơi ngạc nhiên. Giờ phút hắn có thể nói ra được những lời này, hẳn là đã lấy hết dũng khí bản thân. "Thứ lỗi cho tại hạ càn rỡ." Hắn thấy nàng đứng yên ngạc nhiên không nói, trong lòng không khỏi cười khổ: "Chỉ là ta sợ nếu giờ phút này không nói ra, sợ là Mộc nương tử sẽ không để cho ta có cơ hội thổ lộ ra nữa." Lâm Uyển phục hồi tinh thần lại, xem hắn khẽ thở dài: "Thẩm phu tử, ngài cũng nhìn ra được, ta không có ý muốn tái giá.." "Không, xin Mộc nương tử đừng hiểu lầm, ta nói ra những lời này, đều không phải là mong muốn người sẽ hứa hẹn, đáp lại ta điều gì. Chỉ là nghĩ, nếu người đã biết được tâm tư của ta, ta cũng thổ lộ ra rồi, mong người đừng nghi kị, chán ghét tâm tư của tại hạ." Hắn giờ đây đã thả lòng được phần nào, cũng nói tiếp được liền mạch: "Tình cảm khó đoán trước, hay che giấu. Thích Mộc nương tử là từ phía ta, không dám cầu người có thể đáp lại, chỉ hy vọng người có thể giống như trước đây đối với ta, không vì vậy mà lạnh nhạt, xa cách ta.""Gần đây Mộc nương tử khách sáo xa cách với ta thật sự làm ta rất khó chịu, chỉ cảm thấy dường như không có bất kỳ thứ gì hứng thú với cuộc đời." Sống mấy năm nay, hắn chưa bao giờ biết cảm giác vì một người mà luôn ngóng trông, canh cánh trong lòng là như nào. Hiện giờ xem như hắn đã hiểu rồi, thực sự là cảm xúc hỉ nộ ái nố đi theo một ai đó, nàng luôn cười vui vẻ đối với hắn, hắn vui vẻ theo, nàng đối với hắn khách sáo xa cách, hắn liền bi ai, buồn tủi. Lâm Uyển giật mình xong liền không nói điều gì nữa vội quay về, chỉ đồng ý với hắn từ bây giờ sẽ không xa cách hắn nữa. Mùa hè oi bức dần đi qua, nhường chỗ cho những ngày sáng tươi mát trời thu. ....Vào ngày mười lăm tháng tám, vào nửa đêm, trung thu yến trong cung tổ chức vừa mới tan tiệc, sau nửa đêm, Khôn Ninh cung truyền đến tiếng khóc ai oán bi thống. Hàn Phương cả người kinh hãi ôm đầu bịt tai trong hai tấm chăn dày, tiếng đế vương khóc la ngoài điện truyền vào bên trong, khiến nàng cảm thấy cả người lông tơ dựng đứng. Nàng không biết là Thánh Thượng lại giết ai, giết phi tần nào, hay lại giết người của Lâm gia, nàng không biết. Nhưng nàng biết chắc chắn, hắn lại vừa giết người. Từ sau ngày Thánh Thượng ở linh đường của Trường Bình Hầu phủ gặp nàng, lại không hề có dấu hiệu triệu nàng nhập cung, mà bàn bạc với quan viên phá lệ phong nàng làm hậu, đến nay đã được ba tháng. Từ khi nàng vào cung, Thánh Thượng liền ban cho nàng những quần áo của người dì Lâm Uyển, ra lệnh cho nàng phải mặc vào mỗi ngày, thậm chí còn lấy tên húy của dì ban cho nàng. Nàng trong lòng đã đoán được, Thánh Thượng xem nàng là thế thân của dì Lâm Uyển. Bởi vì, hắn không bao giờ chịu bước vào cung điện của nàng dù là nửa bước. Nàng chỉ duy nhất tiếp xúc với hắn, là hình thức này, mỗi khi hắn giết người, trong lòng khác với ngày thường, hắn ngồi quỳ trước Khôn Ninh cung, đấm mặt đất khóc lớn. "A Uyển, nàng đi rồi sao ?" "A Uyển, A Uyển! Đừng đi, mau tới cứu ta..." "A Uyển, A Uyển!" Bên ngoài đế vương khóc cực kì bi thương, nhưng người trong điện nghe lại sợ đến nổi da gà. Nàng chạy nhanh đem màn giường thật dày buông xuống, chui vào trong chăn đắp gắt gao bịt kín lỗ tai lại, trong miệng không ngừng niệm kinh Phật, bức bách chính mình không nghe không nghĩ nhiều. Nhưng dù vậy vào ban đêm tĩnh mịch, nàng vẫn có thể nghe được thấy tiếng khóc vừa vô vọng, vừa thống hận, vẫn là không nhịn được suy nghĩ, người bị đế vương nổi điên giết hại hôm nay, đến tột cùng là ai ?Chẳng lẽ, vẫn là người của Lâm gia. Nghĩ đến đây, nàng không ngăn được chính mình rơi nước mắt. Dù cho những người đó với nàng cũng chỉ là đường huynh tỷ muội ở xa, cuộc đời này số lần gặp mặt rất ít ỏi, gần như là không, nhưng dù sao cũng là họ hàng, chung huyết thống ít nhiều, nghĩ đến bọn họ chịu đau đớn thế nào, tim nàng vẫn đau như cắt. Không biết qua bao lâu, tiếng khóc ngoài điện cuối cùng cũng ngừng lại. Trời sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong điện tối tăm cô độc, một đêm gian nan đi qua. Hừng đông lúc sau, Hàn Phương chống thân thể ngồi ở ghế phượng trong điện, đều không phải là chờ các cung phi, phi tần đến thỉnh an, mà đang đợi người của nàng từ trong điện ra ngoài tìm hiểu tin tức trong cung trở về. Thánh Thượng không biết bắt đầu vì cái gì, lại không để cung phi đến Khôn Ninh cung bái kiến nàng, khiến cho ngôi vị Hoàng Hậu này của nàng, chỉ là hữu danh vô thực. Nhưng nàng cũng không thèm để ý điều này, điều nàng để ý là, Thánh Thượng đối với người của Lâm gia khi nào sẽ dừng tay lại. Một tiểu cung nhân từ bên ngoài chạy về vào bên trong điện, thì thầm với nàng một lúc, kể hết tin tức đã hỏi thăm được cho nàng. Nghe xong, Hàn Phương đang căng thẳng nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng bờ vai đang căng cứng. Là một quý tần, không phải người của Lâm gia. Nhưng ngay sau đó, nàng lại cảm thấy hổ thẹn khi thấy may mắn cho mình. Dù cho không phải người của Lâm gia bị chết, nhưng rốt cuộc vẫn là mạng người.Nàng cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu, chua xót. "Biểu tỷ, biểu tỷ!" Thanh âm vang lên bên ngoài điện khiến nàng hồi thần trong nháy mắt. "Thái Tử điện hạ tới rồi sao ?". Nàng nhoẻn miệng cười, vẫy tay với cậu ta: "Mau vào đây." Thái Tử vui sướng chạy tới chỗ nàng. "Biểu tỷ, mắt tỷ như nào lại đen vậy, là tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Hàn Phương sờ lên vành mắt theo bản năng, cười nói: "Là ác mộng thôi. Không có chuyện gì lớn đâu." "Biểu tỷ cũng gặp ác mộng sao ?" Thái Tử liền cảm thấy cậu ta và biểu tỷ càng thêm thân cận với nhau, liền bày tỏ: "Ta cũng thường bị gặp ác mộng, bị dọa sợ đến mức tỉnh giấc. Cũng may, có Điền đại bạn bên cạnh vỗ về, an ủi ta." Hàn Phương có chút cảm động, từ khi nàng vào cung, liên rơi vào ác mộng vô biên, không có lối thoát. Nếu không có Thái Tử biểu đệ thường tới cùng nàng nói chuyện, nàng đều không biết bản thân có thể bị khủng bố, tra tấn bởi nơi cung cấm lạnh lẽo này đến phát điên. "Biểu tỷ, không có việc gì, tỷ không cần che đâu." Vẻ mặt nàng nhẹ nhàng giãn ra tươi cười, kéo Thái tử đến chỗ nàng, rồi để cậu ta trên bàn ăn vặt. "Thái Tử làm thế nào lại có thời gian qua đây ? Không phải nghe Thái phó giảng bài sao ?" "Hôm nay, trong triều có chút chính sự yêu cầu thái phó tham dự, cho nên hôm nay, ta cũng được thả lỏng một ngày." Thái tử vừa ăn hoa quả, vừa thuận miệng nói, lại không biết, Hàn Phương vừa nghe xong lại mang cảm xúc phức tạp trong lòng. Vị Thánh Thượng kia, thời điểm nổi điên chả khác nào một đao phủ, đồ tể, nhưng khi bình thường, lại là một vị vua biết chăm lo việc nước việc dân. Thế nhưng không biết phải đánh giá về hắn thế nào. Nhưng với nàng, là tồn tại cảm giác sợ hãi. Không chỉ nàng, còn có người của Lâm gia, thậm chí cả các phi tần, cung tần. Lúc mới vào cung, nàng còn có thể nhìn thấy Ngự Hoa Viên những phi tần nhan sắc thanh tú, rạng rỡ như hoa, vậy mà chỉ qua ba tháng ngắn ngủi, cả hậu cung giai lệ, đều đóng chặt cửa cung, không hề muốn ra ngoài điện. Bởi vì Thánh thượng đi hậu cung ba lần, liền có ba vị phi tần chết bất đắc kỳ tử.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store